Mục lục
Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được lời hứa từ cô, Lạc Tử Sênh hài lòng gật đầu.

Cảm giác cô bé này rất tốt, không chút tính toán mưu kế, là một con người của hiện tại, lúc ở cùng Lăng Trầm thì tính cách cũng hoạt bát.

Lam Anh San ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lăng Trầm, hai tay nâng cằm lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào chính hiệu, "Mẹ Hoắc đối xử với thím tốt thật! Hâm mộ thấy đấy!"

Lạc Tử Sênh bị cô ta chọc cười, "Tiểu Anh San sau này có lập gia đình, mẹ chồng nhất định cũng sẽ đối xử tốt với con!"

"Mẹ Hoắc, người ta mà lấy chồng thì còn sớm lắm đấy!" Lam Anh San lấy ly nước do một cô giúp việc đưa sang, ngượng ngùng cúi đầu uống một hớp trà.

Lạc Tử Sênh nở nụ cười, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Niên Nhã Tuyền, "Năm mấy rồi con? Việc học có bận lắm không?"

"Năm ba rồi ạ. Cũng không bận lắm.."

"Ừm, học ngành nào.."

Ngay lúc này, cô giúp việc nữ vốn dĩ đi theo Húc Húc lên lầu, vội vàng chạy xuống, "Hoắc tổng, phu nhân.. Không xong rồi!"

"Làm sao thế?" Lam Anh San lên tiếng hỏi.

Cô giúp việc nhìn thoáng qua Niên Nhã Tuyền, "Anh bạn nhỏ.. Phu nhân, tôi không cố ý, tôi ở bên cạnh thu dọn mấy thứ đồ linh tinh do cậu ấy làm bừa ra, vừa không để mắt một chút.. Tôi đã ngăn cậu bé đó lại rồi, nhưng mà cậu ấy không nghe.."

Nói tới đây, cô giúp việc như sắp khóc đến nơi.

Niên Nhã Tuyền bỗng nhiên có dự cảm không tốt, vội vàng đứng thẳng dậy, chạy lên lầu.

Những người khác cũng nượm nượp đuổi theo.

Tất cả các phòng trên lầu đều được đóng cửa kín mít, ngoại trừ phòng của Niên Nhã Tuyền là mở cửa, lúc cô đi vào phòng, một căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ, giờ thì bị quậy cho tưng bừng.

Trong phòng cũng không thấy bóng dáng của Húc Húc đâu, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm.

Lúc đi ngang qua bàn trang điểm, trong lúc vô tình cô nhìn thấy trên bàn trang điểm các loại mỹ phẩm dưỡng da vốn được bày biện chỉnh tề cũng bị xáo trộn lung tung lên, ngoài ra còn bị mất đi một vài thứ.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, cậu bé đang mở vòi nước chơi, trong tay đang cầm một chai mỹ phẩm dưỡng da của cô bôi lên mặt mình. Trên người cũng có rất nhiều, mấu chốt là đa số đều bị cậu ta đổ vào bồn rửa mặt, đều bị nước trôi đi..

Tính tình của Niên Nhã Tuyền trước giờ vốn không được tốt, ngay khi cô nhìn thấy một màn này, cũng chẳng muốn nhẹ nhàng nói chuyện với thằng nhóc đó, chạy lại gần, giận dữ trách cứ, "Em đang làm gì đấy?" Giơ tay đóng vòi nước lại, cứu vớt bình mỹ phẩm còn lại nằm trong tay cậu ta.

Nhưng đã quá muộn, bên cạnh có mấy cái bình kem nền rỗng tuếch, lọ tinh dầu với chai xịt khoáng..

Húc Húc thấy sắc mặt cô khó coi, bị dọa vội cầm lấy bình kem nền trong tay vẫn chưa kịp động thủ nện vào người Niên Nhã Tuyền, "Phụ nữ xấu! Đàn bà xấu!"

"Câm mồm!"

Bị nện lên đùi không quá đau, nhưng kem nền còn sót lại đều bị vẩy hết lên quần áo của cô, Niên Nhã Tuyền nhịn không được bốc hỏa.

Mấy người ở đằng sau thấy cảnh này, đều mắt trắng trợn tròn, chỉ có Hoắc Lăng Trầm mới che chở cho Niên Nhã Tuyền ở trong ngực, "Sao thế?"

Nhìn mấy lọ sản phẩm dưỡng da lăn lóc trên bồn rửa tay, khiến Niên Nhã Tuyền đau lòng đến mức một chữ cũng nói không nên lời. Thằng nhãi đó nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Lam Anh San khóc rống lên, cô cắn cắn môi, ép ngọn lửa đang bừng cháy của mình xuống.

Mấy loại mỹ phẩm dưỡng da này rất đắt vô cùng đắt, lúc tính tiền khi mua đến nỗi tim cô rỉ máu, bây giờ vẫn chưa dùng tới lại bị một thằng ranh phá hỏng hết..

Lam Anh San không ngừng an ủi cậu bé trong ngực, không đợi Niên Nhã Tuyền nói chuyện, cô ta nhỏ giọng nói, "Thím, chỉ là mấy chai mỹ phẩm thôi mà, cũng không đến nỗi phải hung hăng với một đứa bé như vậy.."

Chẳng qua chỉ là mấy chai mỹ phẩm thôi sao? Chỉ có mấy chai đó thôi giá đã mấy vạn! Có mấy vạn đi nữa cũng là do Hoắc Lăng Trầm cực khổ kiếm được! Giờ lại bị một thằng nhóc chà đạp như vậy!

Niên Nhã Tuyền nhịn không được, đau lòng đỏ mắt, hít sâu một hơi, giọng nói cứng nhắc nói với Lam Anh San, "Gọi điện thoại cho mẹ thằng bé đó đi." m thanh không lớn không nhỏ, làm cho người nghe không nhìn ra được cô đang có cảm xúc gì.

"Gọi điện thoại làm gì?" Lam Anh San hơi khó hiểu.

"Nói cho mẹ nó biết nó đã làm ra chuyện gì đây! Dạy con cái thế này á, có biết dạy con không? Không bồi thường tiền thì cũng nên nói câu xin lỗi chứ?" Nói đến cuối cùng, Niên Nhã Tuyền vẫn nhịn không được cảm xúc của mình, có hơi cao giọng.

Lam Anh San kinh ngạc nhìn Niên Nhã Tuyền, "Thím.. Chỉ là mấy bình mỹ phẩm thôi mà, có phải thím làm lớn chuyện lên quá rồi không.."

Niên Nhã Tuyền kiên trì, "Đương nhiên chỉ là mấy bình mỹ phẩm! Nhưng tất cả đều do chú của cô mua cho tôi! Tôi còn không nỡ dùng, bây giờ bị nó phá thành cái dạng này, một đứa bé có thể chịu trách nhiệm không? Chẳng lẽ không thể bảo bố mẹ nó đến nói câu xin lỗi à?

Lam Anh San khó xử nhìn về phía Hoắc Lăng Trầm đang trầm mặc đứng bên cạnh, Hoắc Lăng Trầm cứ như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, chỉ đứng yên bên cạnh Niên Nhã Tuyền, một chữ cũng không nói.

Lạc Tử Sênh cũng yên lặng đứng tại chỗ, nhìn xem một màn này náo nhiệt.

Lam Anh San không dành được cứu viện, đành phải mềm giọng nói," Húc Húc là cháu dẫn tới, thím đừng nóng giận, cháu bồi ngươi có được không? Đợi chút nữa cháu cũng sẽ bảo người ta đi mua một bộ mới đưa tới đây, thím cũng đừng so đo với một đứa trẻ làm gì! "

Cô so đo với một đứa trẻ? Lam Anh San thật biết cách nói chuyện," Không cần phí tiền đâu, tôi chỉ cần một câu xin lỗi thôi! Cô gọi điện thoại cho bố mẹ nó đi! "Sau đó Niên Nhã Tuyền không tiếp tục để ý đến Lam Anh San nữa, nhìn về phía Lạc Tử Sênh bên cạnh, áy náy nói," Ngại quá, mẹ, con thu dọn chỗ này lại chút đã. "

Lạc Tử Sênh cười nhạt một tiếng," Nhã Tuyền, con đi ra ngoài trước đi, để bọn họ dọn là được rồi! "

Hoắc Lăng Trầm giữ chặt cô gái đang đứng sau lưng anh lau nước mắt," Ra đây. "

Niên Nhã Tuyền cự tuyệt không được, đành phải cúi đầu đi theo Hoắc Lăng Trầm ra khỏi phòng tắm.

Hoắc Lăng Trầm dắt Niên Nhã Tuyền đến phòng treo quần áo, đóng cửa lại, lau nước mắt còn đọng trên mặt cô," Khóc gì chứ, chỉ có mấy lọ mỹ phẩm mà thôi. "

Niên Nhã Tuyền càng nghĩ càng đau lòng, vừa tức vừa sốt ruột nói," Thương hiệu mỹ phẩm đó em ao ước từ lâu còn không dám mua, nếu không phải có thẻ của anh, có lẽ là cả đời em cũng không mua được. Vất vả lắm mới mua được, lại bị phá hủy nhiều đến vậy.. Hết mấy vạn tiền chứ ít gì! "

" Mấy vạn tiền thôi mà, ngoan, đừng khóc, nếu em thật sự thích, anh cho người đem tới thêm tài bộ nữa! "

Niên Nhã Tuyền vuốt nước mắt một cái, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông kia," Mấy vạn tiền thì sao? Mấy vạn tiền không phải do anh cực khổ kiếm được à! Dựa vào cái gì mà có thể tùy tiện lãng phí chứ? Nói không chừng ngày nào đấy anh vì mấy vạn này mà phải làm việc cực khổ thức khuya dậy sớm, tiếp khách uống rượu! Còn có thái độ cha mẹ bố láo của thằng ranh đó nữa, sao anh có thể không chút tính toán vậy chứ! "

Nếu như nói hôm nay thằng bé đó không phải cố ý phá hư hết mỹ phẩm của cô, cô đau lòng lại càng đau tim, nhất định sẽ không quá so đo. Nhưng mà? Thằng bé đó chẳng những không xin lỗi cô, lại còn lấy đồ ném cô..

Đổi lại là cô của trước đây, khẳng định sẽ nhấc bổng thằng ranh đó lên đập cho một trận!

Hoắc Lăng Trầm xem như đã hiểu, trong lòng Niên Nhã Tuyền thương anh, cũng đang bực cái thái độ của thằng nhỏ đó." Ừm, đừng khóc, em biết mà, mấy vạn tiền đối với anh mà nói thật sự không tính là gì cả, cho nên em cũng đừng buồn quá. Em đi thay quần áo trước đi, để anh bảo Anh San gọi điện thoại cho bố mẹ nó, ha?"

Đưa ngón tay cái lên lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cô, lại ôn nhu hôn một cái lên đôi mắt đó.

Tuyền Tuyền, người phụ nữ của anh, chỉ mới rơi nước mắt chút thôi đã khiến anh đau lòng không chịu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK