"Sao cô phải đến học viện Quản Lý Kinh Tế? Cô nên chọn học viện m Nhạc. Một mầm non ca sĩ lại bị che mất."
Đối với lời tâng bốc của bọn họ, Niên Nhã Tuyền chỉ coi như là hiệu ứng Hoắc Lăng Trầm.
Bởi vì muốn gián tiếp lấy lòng Hoắc Lăng Trầm, bọn họ mới khen cô.
Tàu lướt trên biển một giờ mới quay về đảo, lúc bữa tiệc kết thúc đã là hơn mười hai giờ đêm, rốt cuộc Niên Nhã Tuyền cũng thấy Hoắc Lăng Trầm.
Chỉ là, Lam Anh San vẫn đứng bên cạnh anh tươi cười rạng rỡ, hai người đang tiễn khách, trai tài gái sắc, không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là một đôi.
Lần nữa đè xuống nỗi chua xót trong lòng, Niên Nhã Tuyền không chút nghĩ ngợi đi tới, khoác tay Hoắc Lăng Trầm: "Tôi mệt rồi, muốn về nhà."
Hoắc Lăng Trầm nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười hai giờ rồi, đúng là cần phải quay về.
Chỉ là không đợi anh nói chuyện, Lam Anh San ở bên cạnh tươi cười mở miệng nói: "Chú à, hôm nay cháu không lái xe, vốn muốn ở lại đây một đêm, nhưng mọi người đều đi hết cả rồi, lát nữa cháu có thể quá giang xe của chú không?"
Một thỉnh cầu nho nhỏ đơn giản như vậy, đương nhiên Hoắc Lăng Trầm sẽ không từ chối.
Niên Nhã Tuyền thấy Hoắc Lăng Trầm không từ chối, trong lòng trầm xuống, cười miễn cưỡng, chán ngắt đi tìm điện thoại của mình, vừa chơi điện thoại, vừa chờ bọn họ tiễn khách.
Tất cả mọi người đều đi hết, đã là một giờ rồi, bọn họ cũng lên thuyền trở về.
Dày vò một phen, Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng lên được đất liền, thấy Đế Tước của Hoắc Lăng Trầm, cô thuận theo tự nhiên đi đến ghế phó lái.
Chỉ là, sau lưng bỗng nhiên nhảy ra một cô gái, tung ta tung tăng nhanh hơn cô một bước ngồi vào ghế phó lái, còn nhìn Niên Nhã Tuyền mà hô: "Thím, mau lên đây đi, đã trễ lắm rồi."
* * * Đương nhiên cô biết đã trễ lắm rồi, đã kêu thì cứ kêu đi, còn ngồi vào ghế phó lái làm gì?
Vậy còn cô thì sao?
Lúc cô còn đang nghĩ lung tung, Hoắc Lăng Trầm rất lịch sự đưa tay chặn nóc xe cho Lam Anh San, Lam Anh San ngồi vào, Hoắc Lăng Trầm đóng cửa lại.
Lúc này mới mở cửa sau, đưa tay làm tư thế mời với Niên Nhã Tuyền.
Niên Nhã Tuyền hoàn toàn hết buồn ngủ, vậy nên, người được gọi là cháu gái này của anh, quan trọng hơn người vợ là cô?
Cô thật muốn hô to một tiếng: "Tôi không ngồi."
Nhưng nhìn xung quanh một vòng, chỉ có chiếc xe này của Hoắc Lăng Trầm.
Không đếm xỉa đến động tác mời của Hoắc Lăng Trầm, cô trầm mặt mở cánh cửa xe phía bên kia, tự mình ngồi vào.
Lúc này Hoắc Lăng Trầm mới phát hiện Niên Nhã Tuyền không đúng, đi vòng qua phía bên này, anh cuối nửa người vào xe: "Sao vậy?"
Niên Nhã Tuyền nhắm mắt lại: "Buồn ngủ."
"Ừ, chúng ta đưa Tiểu Anh San về trước, rồi về nhà sau."
Người đàn ông nói xong, đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái.
Niên Nhã Tuyền: "..."
Trong đêm tối, chiếc xe lướt nhanh trên đường cái rộng rãi, Niên Nhã Tuyền nhìn ra ngoài cửa xe, hoàn toàn không buồn ngủ. Nghe cô gái phía trước mặt cười nói, hận không thể bịt tai mình lại.
Hoắc Lăng Trầm vẫn không nói nhiều, nhưng mỗi lần nói chuyện, anh sẽ đáp lại mấy câu. Người đàn ông giữ bầu không khí cuộc trò chuyện rất tốt, nghĩa là cho dù lúc anh không nói chuyện, cũng sẽ không khiến cho Lam Anh San lúng túng.
Cuối cùng đưa Lam Anh San đến tiểu khu cao cấp của cô ta, nhìn căn hộ cao mấy chục tầng, Niên Nhã Tuyền suy đoán, có phải nhà của Lam Anh San là Hoắc Lăng Trầm mua cho cô ta không..
Không đợi cô nghĩ xong, xe dừng lại, chỉ nghe người đàn ông nói: "Chú đưa cháu lên, đã trễ thế này rồi, không an toàn."
Rốt cuộc Niên Nhã Tuyền không nhịn được thầm mắng, mẹ nó. Lam Anh San này mới là vợ anh sao? Đã đến dưới lầu rồi, còn không an toàn?
Tiểu khu cao cấp như vậy, luôn có bảo vệ tuần tra ra vào đấy có được không?
"Vâng, chú." Lam Anh San không từ chối.
Hoắc Lăng Trầm nhìn cô gái ngồi sau xe, hai mắt nhắm chặt, cho là cô đã ngủ, trực tiếp xuống xe.
Niên Nhã Tuyền đợi dưới lầu hai mươi mấy phút, Hoắc Lăng Trầm vẫn chưa xuống.
Cô bị tức đến phát cười, Hoắc Lăng Trầm này đưa người lên giường luôn sao?
Nếu là bình thường, có người dám chọc giận cô như vậy, cô đã sớm nổi cáu rồi.
Cô không dám nổi giận với Hoắc Lăng Trầm, nhưng cô cũng không hầu theo được!
Đẩy cửa xe ra, trực tiếp xuống xe, đi tới cửa tiểu khu.
Mười phút sau, điện thoại trong túi xách reo lên, quả nhiên là Hoắc Lăng Trầm, cô cười lạnh một tiếng nhận điện thoại: "Tổng giám đốc Hoắc tiễn người xong rồi sao?"
"Em ở đâu?"
Niên Nhã Tuyền cũng tức giận, bắt đầu không giữ mồm giữ miệng nữa: "Đương nhiên là đi rồi. Không đi chẳng lẽ chờ các người ngủ xong? Hoặc là đi lên xem các người ngủ à?"
Đâu dây bên kia trầm mặc một chút, nửa phút sau người đàn ông mới trầm giọng mở miệng: "Tiểu Anh San là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, đừng nghĩ bậy."
"A! Hóa ra là con nuôi, quả nhiên tổng giám đốc Hoắc nhiều tiền thật. Tôi nghĩ bậy? Tổng giám đốc Hoắc, trước khi nói tôi đừng nghĩ bậy thì xem lại hành động của các người xem có thể khiến người khác hiểu lầm không cần thiết không?"
Không để ý tới lời giễu cợt của cô: "Em đang ở đâu?" Có một số việc gặp mặt giải thích với cô tốt hơn.
"Không cần phải quan tâm tôi đang ở đâu, tạm biệt."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên này là tiểu khu cao cấp, với lại cũng đã là giờ này rồi, dọc đường đi rất ít xe riêng, đừng nói là taxi. Niên Nhã Tuyền chỉ dành cầm điện thoại dùng phần mềm gọi một chiếc xe tới.
Nhưng mà, cô vừa mở điện thoại lên, Hoắc Lăng Trầm lại gọi đến.
Không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp tắt máy, mở phần mềm gọi xe ra, lại gọi tới.. cho tới khi Niên Nhã Tuyền ngay cả một chiếc xe cũng không gọi được.
Tức đến đau gan.
Cuối cùng nhận được một tin nhắn của Hoắc Lăng Trầm: "Còn không nhận điện thoại nữa, em cứ thử xem."
* * * Thật sự là uy hiếp trắng trợn.
Nhận cuộc gọi của anh gọi tới lần nữa, trực tiếp oán giận: "Tổng giám đốc Hoắc, tới giờ tôi cũng không biết, sao anh lại mặt dày như vậy, tôi không nghe điện thoại của anh có nghĩa là tôi không muốn để ý đến anh, hiểu không?"
Hoắc Lăng Trầm cũng bị cô chọc tức, sắc mặt âm trầm, có điều, đúng lúc đó, anh thấy bên tay phải đường có một bóng người quen thuộc, anh không lên tiếng trực tiếp cúp máy.
Niên Nhã Tuyền đứng tại chỗ nhìn điện thoại bị tắt, vô cùng cạn lời, sao anh cũng tức giận được chứ?
Một ánh đèn xe chiếu tới, Niên Nhã Tuyền theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, ánh đèn quá chói mắt, cô lui về phía sau hai bước nhắm mắt lại. Cho đến khi xe dừng lại bên cạnh cô, cô mới nhìn rõ là xe Đế Tước màu đen của Hoắc Lăng Trầm.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, trực tiếp kéo tay cô, dùng sức một cái, cô ngã vào lòng anh.
"Buông tôi ra." Cô kéo cổ tay mình, nhưng người đàn ông vẫn không nhúc nhích.
"Em còn náo gì nữa chứ?" Cho tới nay không có cô gái nào dám ở trước mặt anh buông thả và càn rỡ như vậy, Niên Nhã Tuyền tuyệt đối là người đầu tiên, cho nên anh cũng không hiểu lòng phụ nữ, chỉ cảm thấy không thể hiểu được vì sao Niên Nhã Tuyền tức giận.
"Náo loạn cái gì? Tôi không náo loạn gì cả! Tôi sao dám gây sự trước mặt tổng giám đốc Hoắc chứ?" Mỗi câu cô nói đều mang theo gai nhọn, Hoắc Lăng Trầm cảm thấy cô cần phải yên tĩnh một chút.