Dường như Niên Nhã Tuyền nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi Mễ Gia: "Cô tự xưng là người phụ nữ của Hoắc Lăng Trầm, Hoắc tổng đích thực cũng nói với truyền thông rằng mình có phụ nữ rồi, chẳng lẽ người phụ nữ lần trước Hoắc tổng ôm ra khỏi khách sạn không phải cô sao?"
Câu nói của cô khiến cho người hiểu rõ mọi chuyện như Hàn Huệ Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng, bây giờ Niên Ca thật lợi hại, quả nhiên trở thành người phụ nữ của Hoắc tổng, đã không giống với trước kia nữa, cãi nhau mà cũng có sức đến vậy!
Mễ Gia xấu hổ cắn môi, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, cô ta không biết người phụ nữ kia là ai có được không? Cô ta đã sớm tìm người điều tra rồi, nhưng Hoắc Lăng Trầm làm việc tương đối cẩn thận, tài liệu liên quan tới đằng gái, cô ta không tra được chút xíu nào.
Lần trước nghe Trọng Hải Trình nói, Hoắc Lăng Trầm đã kết hôn rồi, cô ta suy đoán vô số lần đều cho rằng Hoắc phu nhân và cô gái Hoắc Lăng Trầm ôm ra kia không phải cùng một người..
Mễ Gia cố ý tránh câu hỏi này, vú cả lấp miệng em phẫn nộ Niên Nhã Tuyền: "Chuyện của Hoắc tổng, loại người như cô cũng dám nghe ngóng sao, không muốn sống nữa sao?"
Hàn Huệ Minh dựa vào salon miễn cưỡng chen vào nói: "Cô Mễ, tôi cũng thật tò mò, người Hoắc tổng ôm ra rốt cuộc có phải cô hay không. Hoắc tổng người ta ở trước mặt truyền thông chỉ thừa nhận cô gái anh ta ôm ra kia là người phụ nữ của anh ấy, mà cô mở miệng ra đều nói mình là phụ nữ của Hoắc Lăng Trầm, mấy người các người có ai từng nghe chính miệng Hoắc tổng thừa nhận không?"
Lời của Hàn Huệ Minh khiến mười mấy cô gái tròn mắt nhìn nhau, nghĩ lại, bọn họ chưa từng nghe Hoắc Lăng Trầm thừa nhận Mễ Gia là phụ nữ của mình. Hơn nữa, chuyện liên quan tới Mễ Gia và Hoắc Lăng Trầm, đều là nghe một mình Mễ Gia nói.
Niên Nhã Tuyền cho Hàn Huệ Minh một ánh mắt tán thưởng, không có ý tốt tiếp tục hỏi Mễ Gia: "Dùng danh nghĩa của Hoắc Lăng Trầm bắt nạt người khác, cô Mễ, đây là lá gan Hoắc tổng cho cô sao?"
"Cô!" Mễ Gia nổi giận, nháy mắt mất đi lý trí, nâng tay lên chuẩn bị cho Niên Nhã Tuyền một bạt tai.
Niên Nhã Tuyền ưỡn người ra sau né đi, ly hồng trà trên tay chuẩn xác tạt vào mặt Mễ Gia.
Nước trà không nóng, nhưng cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, nháy mắt, khuôn mặt và lễ phục màu trắng của Mễ Gia đều là vết ố của hồng trà. Thậm chí Ly Ly ngay bên cạnh cô ta cũng không may mắn tránh khỏi, mấy giọt nước trà bắn tung tóe trên dạ phục màu đen.
Nếu Niên Nhã Tuyền đã đắc tội Mễ Gia, thì dứt khoát đắc tội tới cùng. Chân dài nhấc lên, đá vào chân Mễ Gia, Mễ Gia thét lên một tiếng kinh hãi, cả người chật vật quỳ rạp trước mặt Niên Nhã Tuyền.
Niên Nhã Tuyền cũng thật muốn nhìn xem, giữa người phụ nữ của Hoắc Lăng Trầm và phu nhân của Hoắc Lăng Trầm, người đàn ông cao cao tại thượng Hoắc Lăng Trầm đó sẽ chọn bảo vệ ai?
Mười mấy danh viện xung quanh luống cuống tay chân cũng muốn đỡ Mễ Gia đứng lên, nhưng một người trong đó lại bị Niên Nhã Tuyền kéo tay lại, dùng sức đẩy một cái! Ngã về phía sau. Mọi người đều mang giày cao gót, bản thân đứng còn không vững, bị đẩy như vậy một cái, mười mấy người phụ nữ thét lên ngã rạp vào nhau, Mễ Gia thảm hại hơn, vốn không dậy nổi, lần này còn bị đè ở dưới cùng.
Hàn Huệ Minh cầm một ly rượu vang đỏ, đưa cái ly đầy rượu cho Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền lập tức hiểu. Trong tiếng thét khó tin của mọi người, ly rượu vang dần dần nghiêng xuống.. Mười mấy cô gái mặc quần áo đắt tiền, không ai may mắn tránh khỏi.
Mười mấy bộ dạ phục, tối thiểu phải một triệu, bị hủy hoại hoàn toàn bởi một ly vang đỏ.
Hàn Huệ Minh vỗ vỗ bàn tay căn bản không dính bụi, cùi trỏ khoác lên vai Niên Nhã Tuyền, nói với mười mấy cô gái chật vật trên đất: "Dám trêu chọc ông đây và Niên Ca, các người đừng ai mong trốn thoát!"
Niên Nhã Tuyền liếc nhìn mấy cô gái đang tức giận, sâu kín nói: "Sao vậy? Còn dám trợn mắt? Có phải muốn tôi lấy kéo cắt lễ phục của các người thành áo tắm hai mảnh không?"
Các cô gái lập tức ngậm miệng.
Cuối cùng Trọng Hải Trình chạy tới, thấy một màn này, quá khủng khiếp rồi! Hết sức khẩn cấp gọi cho Hoắc Lăng Trầm: "Hoắc tổng, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Nói." Hoắc Lăng Trầm xoa chân mày mệt mỏi.
"Phu nhân.. Phu nhân.. Cô ấy.."
Nghe là chuyện liên quan tới Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm đột nhiên đứng thẳng dậy: "Phu nhân thế nào? Nói nhảm thêm một câu, tôi phế luôn cậu!"
Trọng Hải Trình hít sâu một hơi, duỗi thẳng đầu lưỡi của mình: "Vừa rồi tôi đang nói chuyện hợp tác với mấy công ty đối tác, lúc tìm được phu nhân, cô ấy đã gây ra chuyện.. Mười mấy danh viện, có nhà họ Mễ, nhà họ Cố, nhà họ Mục.." Quan trọng là những danh viện mà Niên Nhã Tuyền chọc phải đều là những nhà giàu có số một số hai ở Việt Thành.
Đại khái Hoắc Lăng Trầm nghe cũng hiểu đôi chút, anh trầm giọng hỏi: "Ai bị thua thiệt?"
Hả? Nhất thời Trọng Hải Trình không kịp phản ứng, cho đến khi Hoắc Lăng Trầm lại hỏi một lần nữa. Trọng Hải Trình quay đầu nhìn mười mấy danh viện đang được mọi người đỡ dậy, lại nhìn Niên Nhã Tuyền đứng một bên không chút hao tổn, anh ta thành thật trả lời: "Hình như.. phu nhân không bị thua thiệt."
"Ừ, rất tốt! Trông kỹ phu nhân, đừng để bất kỳ ai động vào cô ấy, chuyện này để tôi giải quyết."
Ừ, rất tốt? Trọng Hải Trình có chút mê mang, sao mà tốt được?
Cúp điện thoại, Trọng Hải Trình như lạc vào cõi tiên đi tới bên cạnh Niên Nhã Tuyền, lần này đổi lại trở thành một đám phụ nữ quý phái cùng với đàn ông trung niên đi giày da mặc âu phục nhắm vào Niên Nhã Tuyền: "Con nhóc quê mùa chui ở đâu ra, dám đối xử với con gái tôi như thế này! Hôm nay tôi muốn cô nhìn xem nhà họ Nghiêm chúng tôi là người như thế nào!"
Lão Chu tổng của Khải Tư lau mồ hôi lạnh đứng ở giữa giảng hòa, những người hôm nay đến đây ông ta không thể đắc tội bất kỳ ai! "Tổn thất của mấy vị thiên kim đều do cá nhân tôi gánh vác, Cố tổng, Tần tổng, Nghiêm tổng.. Mọi người đừng vội.."
Sau khi Niên Khinh Trúc đỡ con gái đứng dây, trừng Mục Quắc Quắc, bà không cần hỏi cũng biết là do những người đó sai, khách khí nói với Chu tổng: "Cảm ơn Chu tổng, không cần, một bộ lễ phục mà thôi!"
Mục Chí Cường lại buồn bực, sao Niên Nhã Tuyền lại chọc tới nhiều người như vậy chỉ trong một khoảnh khắc. Từ khi Niên Nhã Tuyền xuất hiện ở bữa tiệc, ông ta và Khinh Trúc vẫn luôn chú ý tới Niên Nhã Tuyền, rõ ràng vừa rồi còn rất tốt..
Sau đó, một tiếng nói ôn hòa khiến Niên Nhã Tuyền cảm thấy quen thuộc mà xa lạ chen vào: "Các vị, thật xin lỗi, tổn thất của mấy vị hôm nay, toàn bộ đều do một mình Cố Mặc Thành tôi gánh vác, Tiểu Tuyền gây phiền toái cho mọi người, thật xin lỗi."
Mọi người nghi ngờ quay đầu lại, một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng, một tay đút túi, cử chỉ ưu nhã nâng một ly rượu vang đỏ, xuất hiện trước mặt mọi người.
Mái tóc chạm tai ngày xưa giờ đổi lại thành tóc ngắn, một đôi mắt phượng mang ý cười nồng đậm, anh ta chính là người được nhắc đến nhiều nhất ở Việt Thành gần đây – Cố Mặc Thành!
"Mặc Thành!" Giọng nói này là của mẹ Cố Mặc Thành – Lưu Tuệ Linh, khó tin nhìn con trai đứng ra giải vây cho Niên Nhã Tuyền.
Cố Mặc Thành nhìn mẹ và em gái, không nói gì, đi thẳng về phía Niên Nhã Tuyền, cuối cùng mỉm cười đứng trước mặt cô. Nụ cười kia mang theo ý cưng chiều cùng với vẻ đẹp hơn người, còn có tình cảm phức tạp trong mắt..