"Vâng, tổng giám đốc Hoắc."
Niên Nhã Tuyền trang điểm xong liền chạy lên trên tầng. Khi đi xuống, trong tay cô có thêm một chiếc hộp. Cô đi tới trước mặt nhà tạo mẫu, đưa hộp ra giống như đang dâng vật quý: "Tôi có thể dùng son môi của tôi không?"
Cô nói xong liền mở hộp ra, có mấy chục thỏi son với nhãn hiệu và màu sắc khác nhau đang nằm yên trong đó.
Nhà tạo mẫu hơi kinh ngạc, gật đầu: "Đương nhiên là được rồi!"
Niên Nhã Tuyền lấy ra một thỏi son với màu dịu rồi tiện tay đặt cái hộp sang một bên.
Trong giây lát, cái hộp lại rơi vào trong tay của người đàn ông. Anh tùy ý hỏi cô gái đang tô son: "Không phải em không thích trang điểm à? Sao em còn thu thập nhiều son môi như vậy?"
Niên Nhã Tuyền trả lời ậm ờ: "Không thích trang điểm cũng đâu có nghĩa là không thích thu thập son môi!"
Hoắc Lăng Trầm đặt chiếc hộp lại và nhớ tới lần đó ở trung tâm thương mại Thượng Dương. Nếu hắn nhớ không nhầm, thứ Mễ Gia đoạt ngay trước mặt Niên Nhã Tuyền rồi đi tính tiền chính là son môi..
Mua đồ cho người phụ nữ khác ngay trước mặt vợ mình, khiến cô cô phải chịu uất ức, anh nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho cô.
Niên Nhã Tuyền còn đang thảo luận về son môi với nhà tạo mẫu, hoàn toàn không biết chỉ trong một lát mà Hoắc Lăng Trầm đã suy nghĩ đến rất nhiều điều.
Sau khi đổi màu son, Niên Nhã Tuyền bôi xong lại chạy đi hỏi người đàn ông đang ngồi trên sô pha: "Anh xem màu này có được không?"
Cô gái cười tươi như hoa, người đàn ông im lặng gật đầu.
Cho dù anh không khen ngợi bằng những từ ngữ mỹ miều nhưng có thể nhận được sự khẳng định của anh thì Niên Nhã Tuyền cũng rất vui vẻ rồi. Cô bỏ thỏi son vừa tô vào túi mang theo, số còn lại thì đem lại lên lầu.
Sau khi đạt được mục đích, Niên Nhã Tuyền mới biết được vì sao mình phải bận rộn từ sáng sớm.
Bởi vì sau khi cô trang điểm mặc quần áo xong thì đã tới buổi trưa rồi, ăn cơm xong lại lái xe đến bờ biển, rồi phải ngồi máy bay trực thăng và ca-nô. Làm xong tất cả, có lẽ tới nơi thì trời cũng đã tối.
* * * Phù, cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của kẻ có tiền. Tại sao bọn họ phải chạy tới hòn đảo xa như vậy để tổ chức tiệc sinh nhật chứ?
Vào giây phút cô bước lên hòn đảo, cô dường như đã hiểu rõ lý do.
Khi cô ngồi ở trên máy bay trực thăng nhìn xuống phía dưới, trên mặt biển rộng xanh thẳm là một hòn đảo tư nhân giống như một viên dạ minh châu màu xanh lá cây cực lớn đang điểm xuyến ở giữa biển rộng.
Bỏ qua những trang trí sau này không nói, chỉ cần nhìn biển hoa lay động trong gió và bãi biển tuyệt đẹp, còn có biệt thự đơn giản mang phong cách Châu u, đó đã là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.
Những loại cây nhiệt tới xanh tốt bao quanh nửa hòn đảo, quanh năm nhiệt độ ở đây luôn duy trì ở hai mươi mấy độ.
Vừa xuống khỏi ca-nô, Hoắc Lăng Trầm cởi áo khoác giúp cô và giao cho quản gia bên cạnh. Niên Nhã Tuyền vén lọn tóc dài bên tai, trong lúc vô tình nghe được có người nói ở bên tai: "Sau này em nên mặc váy nhiều hơn, rất đẹp."
* * * Cho nên anh đang khen cô sao?
Gương mặt Niên Nhã Tuyền hơi nóng lên, giả vờ bất mãn nói: "Vừa rồi tôi hỏi anh mà anh còn chẳng thèm để ý tới tôi, tôi còn tưởng trông rất xấu đấy chứ."
Người đàn ông cởi áo khoác và áo gile ra, chỉ còn lại có một chiếc áo sơ mi trắng. Tay anh đặt ở trên gáy cô, kéo cô vào trong ngực mình, hôn lên môi cô giống như xung quanh chẳng có người nào khác: "Vợ tôi là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp."
Lời khen trắng trợn khiến Niên Nhã Tuyền lập tức xấu hổ đỏ mặt, hành động có chút e dè. Tay trái cô nắm thật chặt lấy góc áo của người đàn ông, tay phải hơi đẩy anh ra: "Ở đây có nhiều người, anh đừng làm như vậy.."
Người đàn ông còn lâu mới chịu để ý tới ánh mắt của người khác, tiếp tục trêu đùa vợ mình: "Thế nào, nếu ít người thì tôi có thể làm vậy sao? Hửm?"
Cô gái lần đầu tiên bị trêu chọc như vậy nên không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng quyết định hôn người đàn ông một cái: "Anh có thể thả tôi ra rồi chứ?"
Hoắc Lăng Trầm bị cô chọc cho phì cười, hình như trêu cô thành nghiện rồi, anh giữ chặt lấy thắt lưng của cô một cách thân mật hơn: "Không thể!"
Ở trong ánh mắt bất mãn của cô gái, anh nói thêm một câu: "Nhưng bây giờ tôi sẽ tạm tha cho em, về nhà lại nói tiếp!" Lúc này Niên Nhã Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến lời nói càng thêm mập mờ của anh, gương mặt cô lại càng nóng hơn.
"Nhã Tuyền?" Một giọng nói ôn hòa cắt ngang sự ái muội quấn quýt giữa bọn họ.
Niên Nhã Tuyền quay đầu nhìn sang. Cách đó không xa là hai người có vẻ đẹp đôi đang đứng ở đó. Người phụ nữ mặc chiếc váy lụa dài màu vàng là Tống Từ, người đàn ông bên cạnh chính là Lục Khải Hàng.
Lục Khải Hàng thấy hai người thân mật thì trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Sao các người lại đi cùng nhau vậy?"
Niên Nhã Tuyền thấy Lục Khải Hàng ở đây, sau một thoáng kinh ngạc liền chào hỏi anh ta: "Hiệu trưởng Lục, chị Tống Từ.." Tay còn lại của cô còn không quên kéo dài khoảng cách giữa cô và Hoắc Lăng Trầm. Việc cô nóng lòng phủi sạch quan hệ như vậy đã chọc đến người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt anh thật sự không dễ nhìn.
Tống Từ nhìn cô cười dịu dàng: "Nhã Tuyền, chị nhớ lần trước em và cậu Hoắc còn như nước với lửa! Sao mới có mấy ngày, quan hệ hai người lại tốt như vậy? Em không tính giải thích một chút sao?"
Cô ta hỏi đúng nghi ngờ trong lòng Lục Khải Hàng.
Niên Nhã Tuyền xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trong giây lát không biết nên nói thế nào về mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Khi cô đang khó xử, người đàn ông bên cạnh đã kéo cô vào trong lòng mình, ngang ngược tuyên bố: "Cô ấy là vợ tôi, quan hệ của chúng tôi đương nhiên phải tốt rồi!"
Hoắc Lăng Trầm còn không quên lần trước Lục Khải Hàng đối xử tốt với Niên Nhã Tuyền. Anh nói xong lời này, ánh mắt nhìn anh ta có phần khiêu khích. Cho dù anh không biết tại sao Lục Khải Hàng phải đối xử quá tốt với Niên Nhã Tuyền, nhưng anh không quan tâm lý do, sau này anh đều không cho phép. Bởi vì Niên Nhã Tuyền là người phụ nữ của anh, trong đám đàn ông chỉ có anh có thể đối xử tốt với cô thôi!
"..."
Những lời này của anh thực sự khiến Lục Khải Hàng và Tống Từ sửng sốt. Lục Khải Hàng luôn điềm tĩnh, lúc này trên mặt còn lộ vẻ chấn động, càng chưa nói tới Tống Từ.
Lục Khải Hàng là người anh em tốt nhất của Hoắc Lăng Trầm nên đương nhiên biết chuyện Hoắc Lăng Trầm đăng ký kết hôn từ ba năm trước đây, nhưng anh ta không ngờ người phụ nữ đó lại là Niên Nhã Tuyền!
Anh ta..
"Nhã Tuyền, qua đây." Lục Khải Hàng vẫy tay gọi cô. Anh ta có mấy lời vốn định chờ sau này sẽ nói cho cô biết, nhưng xem ra bây giờ phải nói trước vậy. Nếu Nhã Tuyền ở cùng với người khác, anh ta sẽ hoàn toàn không lo lắng cô bị bắt nạt.
Nhưng mà cô ở cùng với Hoắc Lăng Trầm.. Ai bắt nạt ai thật sự còn chưa biết đâu.
Niên Nhã Tuyền thấy Lục Khải Hàng gọi mình liền nhấc chân tính đi tới trước mặt anh ta, nhưng tay phải của cô lại bị một bàn tay nắm chặt, một giọng nam trầm thấp vang lên ở bên tai: "Vợ ơi, em đã là một phụ nữ đã có chồng, cần phải học được cách từ chối những chuyện như người đàn ông khác vẫy tay với em thì em liền đi qua."
Mấy người khác: "..."
Tổng giám đốc Hoắc à, anh có cần ham muốn độc chiếm mạnh như vậy không?
Gương mặt Niên Nhã Tuyền đỏ bừng: "Vậy anh đi cùng với tôi đi!" Hiệu trưởng Lục yêu cầu thì cô sẽ không từ chối, dù sao anh ta cũng rất tốt với cô.
"Được, vậy sau này nếu có ai gọi em, em cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi cùng với em."
Cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ nghiêm túc, muốn tìm cho ra vẻ đùa giỡn trên mặt anh. Nhưng đáng tiếc, hình như anh nói những lời này một cách rất nghiêm túc..
Tống Từ dịu dàng nói: "Tôi nói này, Khải Hàng chỉ bảo Nhã Tuyền tới đây một lát mà hai người đã có thể khoe ân ái cho chúng tôi xem đến vậy. Tổng giám đốc Hoắc, làm vậy thật sự tốt sao?"