“Bố… bố… Hu hu, đừng đánh… Hu hu…”
Ở nhà họ Vân, Vân Tử Diễm nằm sấp trên bàn, Vân Hâm Bằng dùng roi da quất từng đường từng đường xuống.
“Bố, tha cho con đi, hu hu, con sai rồi…”
Vân Tử Diễm khóc đến tê tâm liệt phế, cô ta nằm bò trên mặt bàn.
Nhưng cây roi trong tay Vân Hâm Bằng tựa như là được lập trình sẵn, mỗi một lần đều chính xác quất trúng lưng cô ta.
Người giúp việc đứng xung quanh thấy vậy thì đều cảm thấy không nỡ, nhưng không có ai dám tiến lên nói gì.
Cố Di Nhân không ngăn Vân Hâm Bằng mà chỉ ngồi trên sofa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
“A a a.” Vân Hào nhìn không nổi nữa, mấy lần muốn đứng lên ngăn nhưng đều bị Cố Di Nhân cứng rắn bắt ngồi xuống: “Con bị cô ta hại đến nỗng nỗi này rồi còn muốn giúp cô ta cái gì nữa?”
Vân Hà nhìn mẹ rồi lại nhìn người bố đang nổi trận lôi đình của mình, rồi cậu ta lại nhìn đến người chị bị bố đánh đến khóc lóc thảm thiết.
Nhất thời, cảm xúc của cậu trở nên hỗn loạn.
“Sao tao lại có thể nuôi ra một thứ bỏ đi như mày?” Vân Hâm Bằng càng nghĩ càng giận, sức lực quất roi cũng không nhẹ chút nào, đánh đến mức trên người cô ta lằn từng đường ngang dọc, chảy cả máu.
“A—bố—bố bố—” Vân Tử Diễm úp mặt trên bàn, khóc nức nở: “Bố con sai rồi, tha cho con đi, con không dám không nghe theo lời bố nữa, tha cho con đi..a…”
“Ông chủ, tay cô cả chảy máu rồi…” thím Phượng nhìn không nổi nữa, việc cô cả nằm viện, mọi người ai cũng biết, bây giờ ông chủ lại ra tay độc ác như thế, phần mu bàn tay truyền ống nước của cô cả cũng chảy máu luôn rồi.
Vân Tử Diễm co rúc dưới mặt bàn, hoảng sợ nhìn về phía Vân Hâm Bằng, cong tay che lưng, ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng.
Vân Hâm Bằng tức giận đến mức thở hồng hộc, roi da quăng mạnh xuống nền đất phát ra âm thanh ‘lạch cạch’.
Mà Vân Tử Diễm dưới mặt bàn nghe thấy âm thanh này thì run lên cầm cập.
Thấy vậy, Cố Di Nhân đi tới, nói với thím Phượng: “Mau lấy hòm thuốc ra đây!”
Thím Phượng vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi lấy.
Cố Di Nhân lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Diễm trốn dưới gầm bàn: “Đi ra!”
Vân Tử Diễm sợ hãi nhìn Cố Di Nhân, ánh mắt tránh né, không biết có nên đi ra hay không.
“Còn chưa chịu ra, có muốn bố mày đánh chết mày luôn không?” giọng nói Cố Di Nhân nhanh chóng trở nên nghiêm khắc.
Nghe thấy vậy, Vân Tử Diễm nhanh chóng bò ra, lúc đứng lên cả người đều run như cày sấy.
Cố Di Nhân kéo tay cô ta đi về phía sofa.
Lúc này, thím Phượng đã cầm hòm thuốc tới, Cố Di Nhân mở ra, bắt đầu thoa thuốc lên tay cho cô ta.
Thấy vậy, môi Vân Tử Diễm run run, nước mắt lại rơi xuống: “Mẹ… Mẹ…”
Vân Hà vội vàng ngồi xuống bên cạnh Vân Tử Diễm, hai tay nắm lấy bên tay còn lại của cô ta như thể muốn an ủi cô ta.
Vân Tử Diễm nhìn Vân Hà, khóc càng dữ dội hơn: “Hà, chị có lỗi với em…”
Vân Hà không nói gì nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu.
“Thoa thuốc cho nó làm gì, để nó chết đi cho rồi!” giọng nói Vân Hâm Bằng tràn đầy tức giận, thuận tay ném một cái ly xuống đất, ‘xoảng’ một cái, âm thanh chói tai vang lên.
Vân Tử Diễm sợ hãi run lên, máu trên mu bàn tay lại chảy ra lần nữa.
Thấy vậy, Cố Di Nhân nhíu mày, nhìn Vân Hà nói: “Hà, con kéo bố con đi đi.”
Vân Hà nhìn Cố Di Nhân rồi lại nhìn Vân Tử Diễm.
“Con muốn bố con đánh chết chị thật đấy à?”
Nghe vậy, Vân Hà đứng lên, mặc dù bước đi có chút bất tiện nhưng vẫn cố gắng kéo Vân Hâm Bằng đi.
Mặc dù Vân Hâm Bằng vô cùng tức giận nhưng thấy con trai mình như vậy thì ông vẫn rất đau lòng.
Vân Hà kéo tay ông, ậm ừ mấy tiếng.
Vân Hâm Bằng muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ tay con trai mình, đỡ Vân Hà lên lầu hai.
Ngay lập tức trong phòng yên tĩnh đi nhiều.
Vân Tử Diễm giương đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Cố Di Nhân rồi lại cúi đầu.
Cố Di Nhân băng bó kỹ cho bàn tay của cô ta mới lạnh lùng nói: “Con xem con đó, làm việc thông minh một chút không được sao? Lần nào con cũng làm liên lụy đến người nhà, con muốn nhà họ Vân bị sụp đổ luôn phải không?”
Vân Tử Diễm điên cuồng lắc đầu: “Mẹ con không có, con không có ý đó thật mà…”
“Không có, nếu không phải con cứ cố chấp muốn bắt cô ta thì Hà sẽ xảy ra chuyện sao?” giọng nói Cố Di Nhân tràn đầy sự oán trách.
Tuy là bây giờ chưa tra được điều gì.
Thế nhưng, Vân Hâm Bằng đã phân tích cho bà nghe, có thể ở thành phố Nam Dương làm ra việc này mà không để lại chút dấu vết nào ngoại trừ Hoắc Ảnh Quân ra sẽ không còn ai làm được thế nữa.
Bà ta hận, vô cùng hận người đàn ông kia.
Càng hận Vân Tử Lăng hơn, nếu không phải do cô ta thì những việc này sẽ không xảy ra!
Đương nhiên bà ta cũng không thể không hận con bé Vân Tử Diễm ngu ngốc này.
“Mẹ…” nhìn thấy sự thù hận trong mắt Cố Di Nhân, Vân Tử Diễm thận trọng gọi một tiếng.
Cố Di Nhân nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Con nói xem, bây giờ phải làm sao? Việc làm ăn của bố con bị đoạt mất, người đàn ông của con cũng bị cướp đi, ngay cả Khúc Tịnh Kỳ vốn luôn giúp đỡ con cũng nhìn rõ bộ mặt thật của con rồi, bây giờ con còn muốn xoay chuyển tình thế, đã là chuyện không thể xảy ra rồi!”
Nghe vậy, Vân Tử Diễm cắn môi.
Hai tay nắm chặt vào nhau.
Sự không cam lòng và hai hàng nước mắt không ngừng xuất hiện nơi khóe mắt.
Cố Di Nhân không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô ta.
Nếu như không phải cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng thì bà ta thực sự muốn giết chết cô ta luôn.
Nếu không nhờ chủ ý không ra gì của cô ta thì sao con trai bà ta lại ra nông nỗi như này chứ.
Quả nhiên, Bạch Hải Quỳnh chính là khắc tinh của bà ta.
Cho dù bà có phải chết cũng không để hai cô con gái của bà ta được sống yên ổn!
“Mẹ!” đột nhiên, Vân Tử Diễm quỳ gối xuống trước mặt bà ta, tay cô ta để lên trên đầu gối Cố Di Nhân, vội vàng nói: “Mẹ giúp con đi, giúp con một lần có được không, bây giờ con nghe theo mẹ hết, mẹ bảo con làm gì cũng được, chỉ cần có thể hủy hoại tất cả mọi thứ của Vân Tử Lăng là được rồi!”
Vẻ mặt Cố Di Nhân không chút thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Ồ? Không muốn ở bên Hoắc Ảnh Quân nữa rồi à?”
Vân Tử Diễm lắc đầu, cô còn dám sao?
Người đàn ông kia, căn bản là không yêu cô!
Không yêu dù chỉ là một chút!
Cô không hiểu, tại sao đều là hai gương mặt giống nhau nhưng anh ta đối xử với cô ta thì rất ôn nhu còn đối xử với cô lại ác độc đến vậy?
“Con thật sự có thể buông bỏ Hoắc Ảnh Quân?” hiển nhiên Cố Di Nhân cảm thấy nghi ngờ.
“Con thề!” Vân Tử Diễm vội vàng giơ ba đầu ngón tay lên nói: “Từ bây giờ trở đi, trong mắt của con chỉ có báo thù mà thôi, con muốn bọn họ phải trả giá cho sự xỉ nhục ngày hôm nay con phải chịu đựng, người đàn ông kia, con sẽ không yêu anh ta nữa!”
“Nếu như mẹ muốn con chết thì con có đồng ý không?”
“Nếu như con chết mà có thể khiến Vân Tử Lăng cùng chết theo thì con đồng ý!”
Lúc này đây, trong mắt Vân Tử Diễm chỉ còn hận thù sâu đậm, ý nghĩ muốn hủy diệt Vân Tử Lăng đã chiếm cứ hết lý trí của cô.
Thấy vậy, Cố Di Nhân đỡ cô ta dậy, để cô ta ngồi cạnh mình.
Bà ta nắm tay cô ta, tận tình khuyên nhủ: “Yên tâm, Vân Tử Lăng hại bố con, hại em trai con, cô ta không phải là kẻ thù của một mình con mà còn là kẻ thù chung của chúng ta, bây giờ, con cứ nghe lời mẹ, con nhất định, nhất định có thể khiến cô ta phải trả giá thật đắt!”
Ngày hôm sau.
Vân Tử Lăng tỉnh dậy vào sáng sớm.
Sau đó cô liền nhíu mày.
Sao cô lại nằm trong lồng ngực của anh?
Cô nhớ rõ là tối qua trước khi đi ngủ vẫn giữ khoảng cách với anh, anh cũng rất quy củ không ép buộc cô, không đến gần cô.
Nhưng sao bây giờ, anh lại ôm cô ngủ?
Tiếng hô hấp của người đàn ông vang lên đều đều trên đỉnh đầu.
Hai tay anh đặt ngang hông cô.
Cái tư thế ôm từ sau lưng rồi còn đặt tay lên ngang hông này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai hàng lông mày nhíu lại, cô nhẹ nhàng vươn tay ra nhấc tay người đàn ông kia lên.
Sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh.
Tiếp sau đó, cô nhẹ nhàng chuyển động thân thể, dời người ra ngoài.
Qua mấy phút.
Cuối cùng cô cũng bước được xuống giường.
Cô đưa tay lấy cái điện thoại di động đang đặt trên bàn rồi bước vào nhà vệ sinh,
Cô đã bỏ qua mất điệu bộ nhếch mép cười của người đàn ông đang nằm trên giường kia…
Lúc vào nhà vệ sinh, Vân Tử Lăng mở điện thoại ra.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô mở chế độ máy bay theo thói quen.
Vừa mới tắt chế độ máy bay thì cô ngay lập tức nhận được tin nhắn của Mộ Bạch.
‘Video đã phát, nhưng đã bị xóa trong vòng năm phút rồi, bố cô thật có bản lĩnh, tìm được lão tổng của công ty chúng ta, toàn bộ video đều bị định giá, sợ là rất nhiều người còn chưa kịp coi!’
Vân Tử Lăng nhanh chóng mở weibo ra, quả nhiên lặng yên không có sóng gió gì cả.
Trong năm phút đã hạ giá rồi.
Ah!
Vân Hâm Bằng thật có bản lĩnh đấy!
Chỉ có điều, nội tâm của ông ta sao có thể bình tĩnh cho được?
Sợ rằng bây giờ bên nhà họ Vân đã náo loạn hết lên rồi!!
Mộ Bạch trả lời lại bằng một từ đơn giản ‘được’
Cô để điện thoại di động sang một bên sau đó bắt đầu rửa mặt.
Lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra thì người đàn ông kia vẫn còn đang ngủ.
‘Cốc cốc cốc’ đột nhiên, có ai đó gõ cửa phòng.
Vân Tử Lăng nhanh chóng bước đến mở cửa.
“Mợ chủ, ông chủ gọi hai người rời giường xuống ăn sáng.”
Đứng ở ngoài cửa là một cô giúp việc.
“Được!”
Người giúp việc gật đầu, nhanh chóng bước xuống lầu.
Vân Tử Lăng đóng cửa lại, cô bước đến gần giường: “Hoắc Ảnh Quân.”
Cô gọi anh một tiếng nhưng người trên người kia chẳng có chút động tĩnh gì.
Vân Tử Lăng nhíu mày, lại gọi thêm lần nữa: “Hoắc Ảnh Quân, dậy đi!”
Nhưng người trên giường vẫn không có phản ứng gì, hình như anh đang ngủ rất say.
Vân Tử Lăng chớp hàng mi, bước lên trước, cúi người nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Anh nằm nghiêng người, dung nhan tuấn tú tựa lên cái gối mềm mại, ngủ say như một thiên sứ…
“Này, Hoắc Ảnh Quân…” cô lại gọi thêm lần nữa: “Này, dậy đi!”
Không có phản ứng.
Vân Tử Lăng khó hiểu vươn tay tính lấy điện thoại của anh, nhưng do dự một chút lại rút tay về.
“Hoắc Ảnh Quân…”
Vẫn không có phản ứng.
Vân Tử Lăng có chút bực mình, nghĩ nghĩ rồi cô đưa ngón trỏ ra, rất không khách khí mà dí vào trán anh: “Hoắc Ảnh Quân dậy…”
Câu còn chưa nói xong.
Người đàn ông đó đã đưa tay bắt lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái, trời đất xoay vòng.
Cô dưới, anh trên.
Còn chưa dừng ở đó, ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Em gọi tôi à?”
Vân Tử Lăng ngây ngô nhìn về phía người đàn ông đang nở nụ cười tươi rói kia, bây giờ cô mới phản ứng lại.
“Hoắc Ảnh Quân, anh rất trẻ con đấy anh biết không?” Cô nhíu mày, muốn đẩy anh ra.
Anh cười, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, giọng nói vô tội nói: “Phải không? Là em chạm vào tôi trước!”
Chân mày Vân Tử Lăng càng nhíu chặt hơn: “Anh đứng lên đi, đè nặng quá!”
Loại tư thế này quá mức ái muội, cô không quen cũng cảm thấy không vui.
Hoắc Ảnh Quân đột nhiên cúi người xuống, âm thanh trầm thấp từ cổ họng phát ra, bầu không khí ám muội lan tràn: “Vậy em ở trên có cảm thấy dễ chịu hơn chút không?”
Vừa dứt lời, cô còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời anh nói.
Thì người đàn ông đó đã quay người, đặt cô ở trên.
Ngay sau đó, anh buông tay đang giữ cô ra.
Bởi vì quán tính nên hai tay Vân Tử Lăng chống xuống bên cạnh người anh để duy trì thăng bằng của mình.
Chỉ cần anh hơ nhổm người lên một chút thì mội của hai người sẽ chạm nhau.
Trong khi cô vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc.
Anh đã ngoan ngoãn nằm xuống, khóe miệng giương lên ý cười.
“Xem đi, lần này không thể trách anh được, em ở trên, em vẫn hôn tôi, tôi không hề di chuyển gì cả!” người đàn ông giơ hai tay lên lắc lắc, tựa hồ anh muốn chứng minh hai tay anh không làm gì cả.
“Hoắc Ảnh Quân, anh… anh có biết xấu hổ hay không hả!”
Cô đứng vụt dậy, cả khuôn mặt hiện lên sự lúng túng.
Mà người gây họa lại bày ra vẻ mặt vô tội, mờ mịt hỏi: “Anh làm sao cơ?”
Nhưng trong giọng nói đó còn kèm theo tiếng cười đè nén, giống như một con mèo mới ăn vụng thành công.
“Anh… Anh…”
Đây là lần đầu tiên Vân Tử Lăng thấy bộ dạng như bây giờ của Hoắc Ảnh Quân.
Đường đường là một vị tổng giám đốc, sao mà…
Sao lại giống một tên lưu manh, một tên vô lại như thế?
Người đàn ông thấy ánh nhìn khó hiểu của cô, lại thấy cô trừng mắt nhìn mình, đôi môi mỏng của anh cong lên trong vô thức.
Xem ra, cô cũng không phải loại người không có cảm xúc.
Đôi khi cũng sẽ nổi giận.
Ừ, bây giờ thì anh rất mong chờ chuyến du lịch đến Maldives.