Hành động này của Hoắc Ảnh Quân đến quá đột ngột.
Thế nên, tất cả mọi người đều lạnh ngắt như tờ.
“Khụ, cái đó, tổng giám đốc Hoắc, đấy là Vân Tử Lăng, em gái Vân Tử Diễm, không phải Tử Diễm…” Phương Minh Ngọc ra sức nhỏ giọng nhắc nhở anh đã nhận nhầm người.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân ngẩn ra, anh khẽ nhìn vào đôi mắt mông lung của Vân Tử Lăng, ngay sau đó lập tức buông lỏng cổ tay cô.
“Thật ra, lần trước tại tiệc đính hôn của chúng tôi, Tử Lăng không thể uống được nhiều, Ảnh Quân cũng là vì sức khỏe của em ấy mà suy xét, huống chi, mới vừa rồi em ấy còn bị say máy bay.” Vân Tử Diễm vội đứng ra giải thích.
Lời tuy là thế, nhưng Vân Tử Diễm vẫn nhíu mày, cô ta cẩn thận nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
Anh ấy, vừa rồi làm sao vậy?
Bởi anh đột nhiên buông tay ra, khiến thân thể của Vân Tử Lăng chống đỡ không nổi, suýt chút nữa đã té ngã, cũng may có Khúc Tịnh Quân nhanh nhẹn chạy đến đỡ.
“Không, không sao, tôi vẫn uống được.”Vân Tử Lăng xua tay, sau đó tiếp tục uống rượu, khẽ nhíu mày, dạ dày cô thật sự có chút không thoải mái.
“Đừng đùa nữa.” Khúc Tịnh Quân không vui: “Hết ba lần đều là cô ấy, tôi thấy, các người như thể đang gian lận vậy.”
“Ài, cậu Khúc, đâu thể nói vậy được, nếu cô ấy không chơi thì chẳng có việc gì để bàn cãi cả, hiện tại cậu che chở cô ấy như vậy, người khác không biết, còn tưởng rằng chúng tôi đang bắt nạt cô ấy!” Một nữ siêu sao mới nổi tên Mịch Nguyệt vội vàng nói.
“Cậu Khúc à, cậu không thể che chở như vậy được đâu!” Phương Minh Ngọc cũng theo đó mà ồn ào, ngay sau đó, cô ta hướng về phía Vân Tử Lăng: “Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn cô uống không nổi nữa rồi, vậy thì phải trả lời vấn đề!”
Vân Tử Lăng vươn tay xoa mi tâm, tiếp theo, cô nhìn Phương Minh Ngọc, khẽ cong môi: “Chắc tôi… không uống nổi nữa rồi, vậy hỏi đi…”
Nói xong, cô lập tức ngồi xuống.
Phương Minh Ngọc nghe vậy, cô ta lập tức nhảy dựng lên: “Nhớ nhé, đây là cô nói đấy, vậy tôi sẽ hỏi, lần đầu tiên của cô là cho ai?”
Tức khắc, mọi người bởi vì vấn đề này mà ngẩn người cả ra.
Hoắc Ảnh Quân sau khi nghe những lời này, anh thầm nhìn về phía cô.
Giờ phút này, đôi mắt màu đen của anh, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy.
Vì sao anh lại bắt lấy tay cô, ngăn không cho cô uống rượu?
Chỉ vì, bộ dáng say mê ấy, làm anh nhớ tới đêm qua…
Cô hệt như một chú mèo con mềm mại vậy!
Đáng chết!
Nhất định là đầu óc anh không được bình thường!
“Cô hỏi kiểu gì vậy, chuyện riêng tư như vậy làm sao có thể hỏi được?” Khúc Tịnh Quân nhăn mày lại, giọng điệu đặc biệt nguội lạnh,
“Ha ha…” Vân Tử Lăng đột nhiên nở nụ cười, cô mông lung híp hai mắt lại, sau đó hướng về phía mọi người: “Lần… Lần đầu tiên á?”
“Đúng vậy, nghe nói tính cô lăng nhăng, lần đầu tiên của cô cho thầy giáo, bạn học, hay là du côn?” Phương Minh Ngọc tiếp tục lên tiếng châm chọc.
“Đủ rồi!” Khúc Tịnh Quân nổi giận: “Vân Tử Lăng, chúng ta đi!”
Nói xong, anh ta lập tức muốn dắt cô đi.
“Đau lắm…” Cô nàng khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ khổ sở không thôi: “Lần đầu tiên… Đau lắm…”
“Vân Tử Lăng, đừng nói nữa, anh đưa em trở về nghỉ ngơi.” Khúc Tịnh Quân mạnh mẽ muốn bế cô lên.
Thế nhưng, Vân Tử Lăng lại bám chặt vào ghế không chịu nhúc nhích, cô bắt lấy tay Khúc Tịnh Quân, nhăn mặt nói: “Lần đầu tiên không thoải mái…”
“Ha ha.” Mọi người bắt đầu cười phá lên.
“Ừ, anh biết!” Khúc Tịnh Quân cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, có thể bởi vì lý do nào đó, nhưng khi thấy khuôn mặt mê man của cô, cùng đôi mắt trong trẻo kia, anh ta lại không thể tức giận nổi.
“Này, cô không được hỏi một đằng trả lời một nẻo, lần đầu tiên của cô rốt cuộc là cho ai?” Phương Minh Ngọc có chút khó chịu, cứ vòng vo mãi rốt cuộc là đang nói cái gì chứ?
“Tôi… lần đầu tiên sao?” Cô khẽ nhướng mày, dường như đang hồi tưởng lại chút gì đó.
“Được rồi, đừng đùa nữa, Tử Lăng không thoải mái rồi, tôi đưa em ấy về phòng.” Vân Tử Diễm lập tức đứng dậy.
Lúc này đây, Vân Tử Lăng thật sự đã uống khá nhiều, cô ta sợ rằng, cô sẽ nói ra chân tướng.
“Thật là người chị tốt nhất Nam Hạ, che chở cho cô ta ngay luôn.” Phương Minh Ngọc cười nhẹ, cô ta rốt cuộc cũng không gây khó dễ cho Vân Tử Lăng nữa.
Dù sao, Vân Tử Diễm và cô ta là bạn thân, cô ta đương nhiên sẽ phải chừa chút mặt mũi cho Vân Tử Diễm.
“Tử Lăng, chị đưa em trở về phòng ngủ.” Nói xong, Vân Tử Diễm nhanh chóng đỡ cô đi.
“Bán!” Đột nhiên, Vân Tử Lăng vươn ngón tay ra không trung: “Sáu… sáu mươi triệu đâu!”
Một lời nói ra, bốn phía kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ rằng, cô sẽ lại nói như vậy.
“Tử Lăng!” Vân Tử Diễm tràn ngập hoảng sợ: “Em uống nhiều rồi, đừng nói nữa!”
“Lần đầu tiên của cô bán sáu mươi triệu?” Phương Minh Ngọc giật mình truy vấn.
Mọi người cũng lập tức dựng hết lỗ tai lên nghe ngóng, tuy rằng biết cô lăng nhăng, nhưng không ngờ rằng, cô lại bán đi lần đầu tiên của mình.
“Ha ha… Đúng vậy… Sáu mươi triệu……” Cô cười mơ hồ: “Tiền… kiếm thật nhiều tiền…”
Cô khẽ nhếch miệng cười, cạnh cằm có vài sợi tóc đẹp bị gió thổi vương trên mặt, khuôn mặt sạch đẹp trông đặc biệt kiều diễm hơn dưới ảnh hưởng của rượu.
Nghe vậy, mọi người xung quanh bắt đầu khinh bỉ.
Quả nhiên là một em gái thôn quê không hiểu chuyện.
“Một cô gái, lại vì sáu mươi triệu mà bán mình cho người không thích hợp, chẳng lẽ đến cả một chút tự trọng cô cũng không có?” Phương Minh Ngọc khinh thường không thôi.
Những tên con trai khác chỉ nhướng mày, vẫn chưa bình luận chút gì.
“Cô ta làm sao mà có lòng tự trọng được, nếu có tự trọng, vậy thì bình luận trên mạng sẽ không đến mức tệ như vậy.” Mịch Nguyệt lập tức nở nụ cười.
“Tự trọng sao?” Cô mở hờ nửa con mắt, đột nhiên bật cười, cả người hệt như đang khờ dại, lẩm bẩm ra tiếng: “Tự trọng đáng giá sao?”
Nói xong, không biết cô đã nhớ đến những gì, trên mặt nháy mắt hiện ra nồng đậm tủi thân, tiếp theo cắn môi mà run rẩy: “Ung thư dạ dày …Không có tiền, bệnh viện không cho chữa bệnh… Số tiền này… Rất, quan trọng!”
Mọi người sửng sốt, mặt đối mặt với nhau mà chẳng biết nên nói gì.
“Mẹ tôi bị ung thư dạ dày, bà ấy tuổi còn trẻ như vậy… Tôi cứ nghĩ… Có tiền sẽ có thể, có thể cho bà ấy được sống tốt, nhưng… Tiền… Lại không, không cứu được bà ấy…” Cô gặm nhấm từng chút hy vọng nói, ngay sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt cứ như vậy mà lặng lẽ trượt dài trên khuôn mặt trong sạch của cô…
“Tử Lăng, đừng nói nữa!” Vân Tử Diễm như đã thấy rõ, cô tuyệt đối đã uống quá nhiều.
Cô ta cần phải mang Vân Tử Lăng trở về ngay!
Nếu không, một khi sự việc thế thân bị đưa ra ánh sáng, hậu quả để lại ra sao thật không dám nghĩ đến.
“Tử Diễm…” Cô mê man nhìn người con gái đang lôi kéo cô, ngửa đầu nhíu mày dò hỏi: “Chị có nhớ mẹ không?”
Vân Tử Diễm nhíu mày thành một đường, ngay sau đó, cô ta nói: “Em uống nhiều rồi, mau đi, chị đỡ em trở về.”
Nói xong, cô ta giật mạnh tay, đâu ngờ rằng cũng bởi lực quá lớn, mà phịch một tiếng, Vân Tử Lăng đã ngã trên mặt đất.
“Vân Tử Lăng!” Khúc Tịnh Quân hoảng sợ, ngay lập tức đỡ cô dậy: “Không sao chứ!”
Vân Tử Lăng khẽ xua tay: “Không sao, cái đó, tôi… Không quấy rầy các người giải trí nữa, về trước đây!”
Nói xong, cô xoay người đi theo hướng đường cũ.
“Để anh đưa em về!” Khúc Tịnh Quân cầm lấy tay cô.
“Không cần!” Vân Tử Lăng duỗi tay đẩy anh ta ra: “Tôi không say, tôi muốn về một mình.”
“Em như vậy anh không yên tâm!”
“Đây là khách sạn xa hoa của các người mà, tôi… Tôi có thể xảy ra gì được cơ chứ? Đừng đi theo tôi, tôi, không phải người tàn phế, biết chưa?” Cô nhăn mặt, giọng điệu lóng chút ý không vui.
Ngay sau đó, cô bắt đầu loạng choạng bước đi.
“Cậu Khúc, cô ấy đã nói là không cần rồi, đây chính là khu nghỉ dưỡng xa hoa, người phục vụ nhất định sẽ biết nhìn người!” Trong đám người, một cậu ấm khác kéo lấy tay Khúc Tịnh Quân, lên tiếng bắt chuyện.
Tuy nhiên, ánh mắt Khúc Tịnh Quân vẫn không yên tâm mà nhìn trông theo, nhưng thân ảnh của Vân Tử Lăng đã ngày một xa dần.
Cô rời đi, khiến không khí buồn tẻ ban đầu, lập tức sôi động trở lại.
Mọi người lại bắt đầu một vòng vui chơi giải trí mới.
Trong khi đó, Vân Tử Lăng một thân một mình bước đi, vốn dĩ muốn trở về phòng, chẳng hiểu sao lại đi đến bể bơi khách sạn
Ngay tại trung tâm khách sạn, có một hồ bơi lớn trong xanh, mục đích chính là vì để những người không muốn ra biển vui chơi, có thể tùy thời mà giải trí.
Tuy vậy nhưng bể bơi này cũng tốn rất nhiều tiền để xây dựng, bởi vì phía trước là một ngọn núi giả lớn.
Bên trên còn chảy xuống cả thác nước, thoạt nhìn trông vô cùng đồ sộ.
Xung quanh bể bơi là ghế nằm, dùng để cho mọi người nghỉ ngơi.
Nhưng cũng vì là hoạt động thử nghiệm, nên rất ít người tham gia.
Vân Tư Lăng cảm thấy có chút chóng mặt, ngay sau đó, cô đơn giản tìm một chiếc ghế tựa để nằm xuống và nghỉ ngơi.
“Hu hu hu.” Đột nhiên, chẳng biết đã nghỉ ngơi bao lâu, Vân Tử Lăng đã bị một tiếng khóc đánh thức.
Vân Tử Lăng ngó xung quanh, cô thấy một bé gái khoảng năm tuổi đứng ở phía trước, trong đôi mắt to tròn của đứa bé tràn ngập nước mắt, khóc lóc thương tâm vô cùng.
Vân Tử Lăng khẽ nhíu mày, cô đứng lên, lảo đảo đi tới: “Em gái nhỏ, em khóc gì vậy?”
“Chị ơi, bong bóng của em bay lên trên mất rồi, hu hu hu…” Bé gái chỉ một tay lên, Vân Tử Lăng lập tức ngước nhìn.
Bong bóng heo Peppa kia bay đến ngọn núi giả, cũng treo lơ lửng trên một cái cây giả.
“Đừng khóc, chị giúp em lấy nhé, được chứ?”
“Thật không ạ?” Bé gái lập tức nín khóc, chỉ còn sót lại vài tiếng thút thít.
“Ừ, em chờ một lát, chị đi lấy giúp em!” Nói xong, Vân Tử Lăng chao đảo hướng về phía trước mà bước.
Cô không biết rằng mình đã tốn bao nhiêu thời gian để bò lên, chỉ biết váy của cô đã ướt đẫm.
Chậm rãi run rẩy bò lên mặt trên, cô chợt phát hiện đầu mình trở nên choáng váng vô cùng.
“Chị ơi cố lên, cố lên.”
Vân Tử Lăng khẽ nhếch miệng cười, tay bám vào tảng đá trên ngọn núi giả, từng chút một mà nhích đến hướng của quả bóng bay.
“Ha, bắt được… A…” Đá trên thác quá trơn, cô vừa mới bắt được bóng bay, dưới chân đã trượt xuống, trực tiếp nghiêng người mà ngã.
“Cô muốn tự sát chắc?”
Sau khi nói chuyện điện thoại, Hoắc Ảnh Quân lập tức đi đến đại sảnh bên này.
Nhưng không ngờ rằng, vừa đến đây, liếc mắt một cái đã lập tức xác định được vị trí của Vân Tử Lăng vô cùng chuẩn xác.
Cô đang đứng ở mặt trên, thân thể chao đảo lắc lư, tùy thời nhất định sẽ té ngã.
Dường như chẳng hề chút do dự, anh lập tức bước đến.
Người đàn ông sắc mặt trầm xuống, tay ôm lấy phần eo cô, thầm tăng thêm sức lực: “Đây là về phòng nghỉ ngơi mà cô nói sao?”
“Đau…” Cô khẽ nhướng mày, mơ hồ nhìn anh.
Đau quá, tại sao lại nhéo cô chứ?
“Đi xuống!” Người đàn ông dường như đã kìm nén sự tức giận quá lâu, tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Không sai, anh đang rất tức giận.
Tức giận bởi vì, bản thân tại sao phải lo lắng cho cô?
Từ khi cô bắt đầu uống rượu, anh như thể đã trở nên không được bình thường!
Không ngờ rằng, cô đột nhiên nắm lấy vạt áo anh, trên khuôn mặt nhỏ mang theo men say, đựng đầy ý cười: “Muốn, muốn đi xuống hả? Tôi, tôi có cách, có thể đi xuống ngay lập tức luôn!”
Dứt lời, không đợi Hoắc Ảnh Quân kịp phản ứng.
Cô đột ngột ôm lấy cổ anh, môi cười lộng lẫy.
Ngay sau đó, cả người ngả về phía sau.
Bùm một tiếng, hai người cùng nhau rơi xuống nước…