Ba năm.
Chỉ có ba năm mà thôi.
Từ khi nào mà người đàn ông này trở nên như thế?
Vân Tử Lăng bị câu nói của anh làm cho kinh ngạc mãi chưa lấy lại tinh thần.
Nhưng mà người gây ra họa ũng đã đi tới ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cậu bé kia.
Vân Tử Lăng vội vàng đi tới, khẽ nói: “Anh đang nhìn cái gì thế?”
Trong mắt Hoắc Ảnh Quân hiện lên vẻ ôn nhu hiếm thấy: “Anh rất biết ơn sự xuất hiện của thằng bé.”
Vân Tử Lăng không hiểu hỏi: “Anh có ý gì?”
Hoắc Ảnh Quân khẽ cười một tiếng, ngước mắt nhìn về phía cô, trong ánh tràn đầy đầy nhu tình: “Là thằng bé đã giúp em đi ra khỏi đoạn quá khứ u ám kia, bầu bạn bên em ba năm, là thằng bé khiến em trở lại thành phố Nam Dương một lần nữa, cho nên anh rất biết ơn thằng bé!”
Vân Tử Lăng nhất thời nghẹn lời, ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn anh: “Vậy anh không hỏi xem, thằng bé là do tôi sinh với ai à?”
Hiện tại toàn bộ người trên Facebook đều đang thảo luận vấn đề này.
Nói có phải đứa bé này là con riêng hay không.
Hay là nói cô cắm sừng anh.
Tóm lại là có đầy đủ các loại lời nói khó nghe.
“Em có muốn nghe anh nói rõ không?”
Vân Tử Lăng nhíu mày.
“Thằng bé ba tuổi rồi đúng không?” Ánh mắt anh nhìn về phía cô: “Ba năm trước, lúc em rời đi là cuối tháng mười một, cơ thể của em nếu như muốn mang thai tiếp thì ít nhất cũng phải điều trị nửa năm, đây là điều kiện kiên quyết để mang thai tự nhiên, hơn nữa, một người phụ nữ mang thai phải mất mười tháng, nói cách khác là cho dù đứa bé này có bị sinh non ở tháng thứ bảy thì nó cũng không thể vượt quá hai tuổi, mà bây giờ em lại dẫn một đứa bé ba tuổi về….”
Lời còn chưa dứt, nhưng môi người đàn ông không khỏi cong lên.
Vân Tử Lăng nghe xong thì vô cùng tức giận: “Hoắc Ảnh Quân!”
Tại sao cái người đàn ông này lại đa mưu túc trí như thế thật là đáng sợ mà!”
Là do cô quá khinh địch, đáng lẽ cô phải nói Đa Đa hai tuổi!
Người đàn ông thất cô tức giận như thế thì lập tức buông tay đầu hàng: “Em sinh, là do em sinh, à không, là chúng ta sinh, chúng ta!”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Anh, anh đừng có mà nói lung tung!”
Nói xong, cô đắp lại chăn cẩn thận cho Đa Đa, sau đó đi đến cạnh cửa sổ.
Hoắc Ảnh Quân đi theo.
“Đa Đa là do tôi sinh!” Cô khẽ nói.
“Ừm!” Anh phụ họa.
Vân Tử Lăng nhìn anh, nhíu mày nói: “Đa Đa từ trong bụng tôi chui ra!”
“Ừm, anh đã biết!” Anh tiếp tục phụ họa.
“Hoắc, Ảnh, Quân!”
Người đàn ông vội vàng bước tới: “Em đừng nóng giận, anh không có ý gì khác đâu, cho dù đứa bé kia là ai thì đều là ân nhân của anh, anh nguyện ý nuoi dưỡng thằng bé lớn lên, anh nguyện ý cùng em nuôi dưỡng thằng bé trưởng thành!” Vẻ mặt của Hoắc Ảnh Quân trong bóng đêm vô cùng chân thành.
Vân Tử Lăng nhìn anh, đôi mắt đen kia sáng dị thường.
Nhưng mà dường như nó không có nhiệt độ gì.
Một lúc lâu sau cô mới lanhj nhạt nói, giọng nói vô cùng bé giống như là áo giác vang lên: “Hoắc Ảnh Quân, tôi không muốn thảo luận với anh chuyện Đa Đa là ai, nhưng điều tôi muốn nói là, chúng ta đã tách ra ba năm, trong ba năm này tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng nghĩ thoáng hơn nhiều thứ, thứ như tình yêu….”
Nói đến đây, cô còn cười tự giễu một cái: “Tôi không muốn tham gia, cũng không muốn yêu cầu xa vời.”
“Vân Tử Lăng!”
“Anh hãy nghe tôi nói hết đã!” Cô ngắt lời anh: “Ba năm qua, tôi không xuất hiện, anh cũng không xuất hiện, thật ra chúng ta như vậy cũng tốt, tại sao cứ phải thò một chân vào bên trong cuộc sống của nhau đâu? Hơn nữ, lần này tôi về là bởi vì chuyện dời mộ, đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi vẫn sẽ rời đi!”
“Đi đâu, em muốn đi đâu?” Người đàn ông hơi tức giận, anh ép cô đến góc tường, một tay chống bên cạnh cô, hai mắt đỏ hoe nói: “Ai nói với em là anh sống rất tốt? Ba năm này, anh sống một ngày như một năm, ba năm này, anh vì tìm em, biết bao nhiêu lần anh đến cái thành phố mà e đã mua máy bay tới đó, nhưng mà em lại giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, ba năm này suýt nữa anh đã phát điên, nếu như em không trở lại, cho dù tôi có tán gia bại sản thì cũng phải đi tìm em!”
Vân Tử Lăng: “….”
“Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, khoảng cách của hai người quá gần, hô hấp như hòa quyện vào với nhau: “Anh nói cho em biết, không có em ở bên cạnh anh, anh sống không tốt, không tốt một chút nào!” Anh nói tiếp: “Ba năm trước anh đã cho em thời gian suy nghĩ, bây giờ anh sẽ không để cho em trốn nữa!”
Vân Tử Lăng nhíu mày, muốn trốn tránh theo bản năng.
Thế nhưng mà người đàn ông không cho cô cơ hội bỏ trốn, một tay khác của anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực.
“Không được trốn!” Anh nhìn cô, trong mắt tràn đầy thâm tình: “Tử Lăng, đừng ép anh điên!”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút phủ một lớp bóng xuống làn da cô.
“Ah ah ahhh.” Giọng nói của hai người có chút ồn ào khiến cho Đa Đa tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cậu bé nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân thì sợ hãi kêu ah ah lên.
Vân Tử Lăng nghe thấy tiếng thì vội vàng đẩy Hoắc Ảnh Quân ra.
Sau đó vội vàng chạy tới bên giường.
‘Mẹ ơi.’ Đa Đa chui vao trong ngực Vân Tử Lăng, ánh mắt đề phòng nhìn Hoắc Ảnh Quân.
Cái chú này thật kỳ lại.
Tại sao lần nào cũng bắt nạt mẹ của cậu bé.
“Đa Đa, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hoắc Ảnh Quân đi tới trước mặt cậu bé, cúi người cười nói.
Đa Đa lại xê dịch vào trong ngực Vân Tử Lăng, rõ ràng là có chút đề phòng anh.
“Cháu đang sợ chú sao?” Không phải buổi tối chúng ta vừa ăn cơm chung với nhau sao?” Hoắc Ảnh Quân vừa nói vừa lấy ra một món đồ chơi đưa cho cậu bé: “Đây là đồ chơi chú mua cho cháu, có thích không?”
Đây là mô hình siêu nhân mới nhất, là đồ chơi mà các cậu bé rất thích.
Đa Đa vừa nhìn thấy món đồ chơi này thì hai mắt tỏa sáng.
Thế nhưng cậu bé vẫn e ngại bộ dáng khi anh bắt nạt mẹ, thế là làm một ký hiệu: ‘Chú là ai? Tại sao lại bắt nạt mẹ của cháu?’
Hoắc Ảnh Quân không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, anh nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Thằng bé nói cái gì đấy?”
“Đa Đa à, anh ấy không bắt nạt mẹ, khụ…. Chúng ta…. Chúng ta đang nói chuyện bình thường.” Vân Tử Lăng vội vàng giải thích với Đa Đa.
‘Nhưng mà chú ấy muốn hôn mẹ.’
Vân Tử Lăng: “…..”
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày: “Thằng bé đang nói cái gì?”
Vân Tử Lăng rất là xấu hổ, tự nhiên là không dịch nổi cô vội hôm lấy con trai: “Đa Đa à, không phải vậy, mẹ với anh ấy…. Chỉ là bạn thôi, vừa nãy con hiểu lầm rồi.”
“Đa Đa, chú là bố của con!”
Mặc dù Hoắc Ảnh Quân không biết ngôn ngữ ký hiệu nhưng anh cũng đã đoán được nội dung cuộc đối thoại thông qua lời nói của Vân Tử Lăng.
Đa Đa bị câu nói này của Hoắc Ảnh Quân dọa sợ.
Vân Tử Lăng cũng giật mình, vội vàng đứng dậy nói: “Hoắc Ảnh Quân, anh nói bậy cái gì đó?”
Đa Đa kéo cánh tay của Vân Tử Lăng: ‘Mẹ ơi, chú ấy nói thật sao? Chú ấy, chú ấy là bố con sao?’
“Không phải, anh ấy không phải bố của con!” Vân Tử Lăng hơi lo lắng.
“Ai nói anh không phải bố thằng bé, Đa Đa, con nhìn đi, đây là giất kết hôn của bố với mẹ.” Hoắc Ảnh Quân lấy giấy đăng ký kết hôn ra: “Đây là giấy đăng ký kết hôn, bố và mẹ con là hợp chồng hợp pháp, được pháp luật công nhận!”
Nói xong vì để Đa Đa tin tưởng hơn, anh còn lấy luôn cả ảnh cưới của bọn họ ra cho Đa Đa xem: “Đây là ảnh cưới của bố mẹ!”
Đa Đa ngây người nhìn ảnh chụp kia.
Vân Tử Lăng nhìn Hoắc Ảnh Quân rồi lại nhìn Đa Đa, vội vàng ôm cậu bé vào trong ngực: “Hoắc Ảnh Quân, anh đừng làm loạn!”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Đa Đa, vội vàng hôn lên mặt cậu bé vài cái: “Đa Đa đừng sợ, chú ấy nói đùa thôi!”
“Ai nói anh nói đùa?” Anh đi tới ôm lấy Đa Đa từ trong ngực cô.
“Hoắc Ảnh Quân….” Vân Tử Lăng muốn ngăn cả, thế nhưng Hoắc Ảnh Quân đã ôm Đa Đa và ngực.
Vóc dáng của cô và anh chênh lệch rất nhiều, căn bản là không với tới.
“Thấy không, bố là bố của con, là bố hàng thật giá thật!” Người đàn ông cười, không khách khí hôn lên chỗ cô vừa hôn Đa Đa.
Vẻ mặt Vân Tử Lăng lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông này trở nên vô lại như thế từ bao giờ vậy?
‘Chú thật sự là bố cháu sao?’
“Con chờ một chút!” Hoắc Ảnh Quân ôm cậu bé đi đến đầu giường, gọi một cuộc điện thoại: “Lập tức tìm cho tôi một người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu đến đây, lập tức!”
“Hoắc Ảnh Quân!” Vân Tử Lăng muốn tiến lên nhưng người đàn ông đã ôm lấy Đa Đa đi đến sopha: “Nhìn xem có thích quà của bố không!”
Nói xong thì bóc hộp siêu nhân kia ra.
Nhưng mà Đa Đa đang kinh ngạc nhìn anh, đâu còn tâm trạng xem đồ chơi nữa.
“Hoắc Ảnh Quân, anh đừng dọa thằng bé!” Vân Tử Lăng rất lo lắng, cô không ngờ anh lại to gan như thế, dám nhận Đa Đa!
“Đa Đa là nam tử hán, đúng không?”
Đa Đa khẽ gật đầu.
“Vậy con sợ bố sao?”
Đa Đa lắc đầu.
“Được, vậy con nghe bố nói nè, bây giờ bố không biết ngôn ngữ ký hiệu, cũng không hiểu con muốn nói gì, nhưng bố sẽ đi học, hiện tại bố đã ìm người phiên dịch, một lúc nữa sẽ giải thích mọi chuyện với con, được không?”
Đa Đa lại khẽ gật đầu.
Vân Tử Lăng tiến lên ôm lấy Đa Đa: “Con đừng nghe chú ấy nói bậy, chúng ta nhanh đi ngủ thôi.”
Nói xong thì muốn ôm Đa Đa đi về phía giường.
Nhưng mà Đa Đa lại làm một ký hiệu: ‘Mẹ ơi, con muốn biết chân tướng, chú ấy là bố con sao?’
“Anh ấy, anh ấy không phải?”
‘Vậy bố con là ai?’
Vân Tử Lăng: “….”
‘Vậy con là một đứa bé không có bố sao?’
Vân Tử Lăng: “….”
Hoắc Ảnh Quân thấy Đa Đa lộ ra vẻ bi thương thì đi lên ôm lấy cậu bé trở lại ngực mình.
Mà đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa.
Người đàn ông ôm Đa Đa ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một người phiên dịch nam.
Người phiên dịch này vừa nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân thì ngu ngơ một chút, sau đó vội nói: “Hoắc, Hoắc, Hoắc….”
“Dịch tốt, không có hại!” Người đàn ông cong môi.
“Được rồi Đa Đa, con muôn shoir cái gì thì hỏi đi!”
‘Tại sao bố lại vứt bỏ con với mẹ?’
Người phiên dịch cứ như vậy phiên dịch.
Nhưng mà câu nói này khiến cho người phiên dịch chảy mồ hôi lạnh, đứa bé này hỏi vấn đề gì vậy!
“Đó là bởi vì bố có rất nhiều việc phải giải quyết ở trong nước, cho nên không có cách nào bứt ra được, nhưng mà con yêu tâm, sau này bố sẽ luôn luôn ở bên cạnh hai mẹ con, làm bạn với con đến lúc trưởng thành.”
‘Bố yêu mẹ sao.’
“Rất yêu!”
‘Vậy bố…. Yêu Đa Đa không?’
“Đương nhiên, rất yêu!”
Đa Đa cong môi cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy ôm lấy cổ Hoắc Ảnh Quân.
Sau đó vui vẻ làm một cử chỉ.
‘Đa Đa có bố rồi!’
Vân Tử Lăng: “…..”