‘Đêm đó, không phải anh, đúng không?’
Ba năm rồi.
Chuyện sỉ nhục đã nhận nhầm người này, đã qua ròng rã ba năm rồi.
Vì sao lại có video?
Chẳng lẽ, đêm hôm đó, tính kế anh ta chỉ là chuyện phụ mà quay video mới là mục đích thực sự sao?
Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?
Là muốn hại Tử Lăng sao?
Trong nháy mắt tâm tư của Mộ Niệm Quang liền xoay mòng mòng.
Càng nghĩ sắc mặt của anh ta lại càng trắng bệch.
Cơ thể ôm lấy Đa Đa rõ ràng có chút bất ổn.
Vân Tử Lăng vội đỡ Mộ Niệm Quang, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Anh Niệm Quang, anh không sao chứ?”
“Anh Mộ, đây là anh sao, người bên trên lại là cô Vân Tử Lăng mà, nhìn xem, phía sau rõ ràng là có vết bớt này, mọi người đều biết.” Phóng viên vội nói.
Không sai, chuyện vết bớt, ba năm trước cô đã cố ý để lộ trong mộ video.
Vì thế đa số mọi người đều biết.
“Xin hỏi từ khi nào anh xảy ra chuyện này với cô Vân vậy? Tổng giám đốc Hoắc có biết không?”
“Anh Mộ, nghe nói công ty ở thành phố Nam Dương của anh vẫn được tổng giám đốc Hoắc giúp một tay, anh lại đối xử với anh ấy như vậy, cướp vợ nhà người ta, là không được đâu?”
“Đúng vậy đấy, anh Mộ, trên video, lại rất rõ ràng rồi đấy.”
Nói xong, người phóng viên này còn xông thẳng vào trong, cứ như là phát hiện được vùng đất mới mà hét lên: “Trời ạ, tối qua ba người ở trong cùng một nhà hả, vậy các người…lại ngủ chung rồi hả? Tổng giám đốc Hoắc có biết không?”
“Bà Hoắc, tôi lại nghe nói các người còn chưa ly hôn, tối qua tổng giám đốc Hoắc nằm ở bệnh viện chờ mẹ mình, cô là người làm vợ sao lại không đến bệnh viện, mà lại ở đây cùng…”
Còn chưa nói xong, mọi người đều nở nụ cười mà bàn tàn sôi nổi.
“Ngậm cái miệng chó của các người lại!” Mộ Niệm Quang ôm chặt lấy Đa Đa, đỏ mắt mà lớn tiếng quát: “Người ở phía trên không phải là Vân Tử Lăng, là Vân Tử Diễm!”
Mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn lẫn nhau.
Sau đó liền nở những nụ cười châm chọc: “Anh Mộ, có phải giờ anh tẩy trắng thì không tốt lắm không, ba năm trước Vân Tử Diễm mang bộ dạng của Thái Hi Vân, đây là chuyện mà cả thành phố Nam Dương đều biết mà!”
“Đúng vậy đó, anh Mộ tôi thấy anh không cần phủ nhận nữa đâu, theo điều tra của chúng tôi, anh và cô Vân là thanh mai trúc mã!”
“Cô Vân, xin hỏi cô sẽ ly hôn với tổng giám đốc Hoắc sao? Hay là cô cũng muốn phủ nhận như anh Mộ, úp cái nồi này cho chị cô?”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cứ lạnh lùng mà nhìn đám phóng viên.
Đây hoàn toàn là mưu mô được lập từ trước.
Ba năm trước, cô cho rằng chiếc video này đã bị vứt đi vào ngày hôm đó rồi, sau này sẽ không còn nữa.
Nhưng lại không ngờ được, lại bị giấu lâu như vậy.
Mà rất nhiều chuyện, sợ nhất chính là thời gian trôi đi.
Giờ đây, rất nhiều người không nhớ ra được lúc trước Vân Tử Diễm giống hệt với cô.
Trong đầu bọn họ, chỉ có khuôn mặt của Vân Tử Diễm và Thái Hi Vân.
Căn bản không có khả năng mà mô phỏng cả vết bớt.
Hống hồ lúc trước chuyện này cũng không bị tung ra.
Vì vậy, giờ mà nói cũng không ai tin.
Đồng thời, lúc trước khi Vân Tử Diễm xảy ra tai nạn, đã thay đổi hoàn toàn, đi sửa cả người, vết bớt sau lưng cũng không còn nữa, đều không thể xác định được.
Nhưng giờ cô không phải suy nghĩ vấn đề này, mà là lo lắng cho Mộ Niệm Quang.
“Tôi nói không phải là Vân Tử Lăng, là Vân Tử Diễm, Vân Tử Diễm lừa tôi!” Rõ ràng giọng nói của Mộ Niệm Quang tràn đầy lo lắng.
Anh ta sợ, thực sự rất sợ mình sẽ gây phiền phức cho Vân Tử Lăng, làm cho cô đau buồn.
Nếu như mà không giải thích rõ ràng chuyện này.
Vậy thì, sẽ không có cách nào rửa trôi được oan ức của Vân Tử Lăng.
Cứ như vậy thì đủ các loại vu khống sẽ đều rất khó nghe.
Anh ta tuyệt đối không thể để cô bị vùi dập như vậy được.
Vì vậy nên anh ta nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Nhưng mà, lúc này đám phóng viên lắm chuyện này căn bản không hề tin tưởng anh ta, cũng sẽ không cho anh ta cơ hội giải thích.
Cứ từng người châm chọc, xỉa xói vào vấn đề.
“Vu hại sao? Vậy có phải là chứng minh anh vẫn thích cô Vân Tử Lăng, vì vậy, mới xem Vân Tử Diễm là cô Vân Tử Lăng rồi lên giường, đúng không? Nếu không làm sao mà bị tính kế được?”
Nhưng phóng viên này rất điên cuồng, nắm bắt từng điểm nhỏ, dần dần tách rời xa khỏi đề tài.
“Anh Mộ, bây giờ anh đang bảo vệ cô ấy sao? Sợ tổng giám đốc Hoắc ly hôn với cô ấy sao?”
“Anh Mộ, đứa nhỏ này là người câm điếc, có phải là vì vụng trộm nên với sinh ra một người tàn tật hay không?”
“Câm miệng!” Mộ Niệm Quang quát lớn, cơ thể tức giận đến phát run: “Đa Đa không phải là người tàn tật!”
Mặc dù Đa Đa không biết nói, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy.
Mặc dù từ nhỏ thằng bé đã không thể nói chuyện, nhưng những người bên cạnh đều rất dịu dàng.
Hàng xóm xung quanh đều là người rất nhiệt tình, rất hiền lành.
Từ trước đến giờ thằng bé chưa nghe qua những lời tàn độc như vậy, căn bản là không thể chịu đựng được, liền khóc òa lên.
“Giờ Đa Đa đã ba tuổi rồi, nếu như tôi và Tử Lăng thực sự có quan hệ gì đó, thì làm sao đứa trẻ lớn thế này được? Ba năm trước, chuyện bà Hoắc sẩy thai thì chắc mọi người đều biết, các người không biết tính sao hả?” Mộ Niệm Quang lạnh giọng mà ép mình tỉnh táo lại.
Phóng viên nở nụ cười: “Anh Mộ, anh nói cậu bé ba tuổi thì là ba tuổi sao, tuổi thì cũng tùy các người nói mà thôi, tôi thấy dáng dấp của nó cũng không giống ba tuổi, nhiều lắm thì cũng là hai tuổi thôi.”
“Hai tôi, con nhà các người có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy sao?” Mộ Niệm Quang nhìn người phóng viên, tức giận mà nói.
Phóng viên hỏi ngẩn người, tiếp đó lại cười nói: “Giờ có nhiều thiên tài nhỏ tuổi mà, một tuổi nói chuyện, hai tuổi học thuộc ba trăm bài thơ cổ đầy ra đấy, hơn nữa, con của anh với cô ấy, cũng không có thiên tài thế đâu!”
“Anh…”
“Đúng, người trên video, là tôi đấy!”
Đột nhiên Vân Tử Lăng vẫn luôn im lặng lại mở miệng.
Toàn bộ mọi người đều ngẩn người.
Đôi mắt Vân Tử Lăng lạnh lùng, không hề có chút gợn sóng nào mà nhìn về phía những người phóng viên lắm chuyện này: “Sao nào, như ý các người rồi đấy, sao không ai nói gì nữa?”
“Tử Lăng em đừng có nói linh tinh!” Sắc mặt Mộ Niệm Quang trắng bệch mà nắm lấy cổ tay cô, không để cho cô nói linh tinh.
Vân Tử Lăng lại vung tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đám người kia, lạnh lùng mà cười: “Đúng, người trên video là tôi đấy, còn có, tôi và Hoắc Ảnh Quân đã ly thân ba năm rồi, là tự nguyện ly hôn, được rồi, các người hài lòng chưa?”
“Tử Lăng, không phải, em đừng có nói linh tinh!” Cơ thể Mộ Niệm Quang có chút không vững, vội đặt Đa Đa xuống, tiếp đó nắm lấy tay cô, ánh mắt có chút đỏ: “Đừng có nói linh tinh, em nói với bọn họ đi, là chị của em mà.”
Vân Tử Lăng nhìn bộ dạng lo lắng của Mộ Niệm Quang, vẫn không có cách nào mà khống chế cánh tay đang run rẩy, liền biết được, anh ta cũng rất căng thẳng, rất lo lắng.
Nhưng mà, cô không có cách nào phủ nhận.
Cô không biết được người nào tung video này ra.
Thế nhưng và lúc này, đã không còn ai tin tưởng là không phải cô nữa rồi.
Nếu như, cô mà phủ nhận, toàn bộ mọi người ở thành phố Nam Dương sẽ nể mặt Hoắc Ảnh Quân mà không dám đàm tiếu cô, vậy thì, người gặp chuyện lại là Mộ Niệm Quang.
Đến lúc đó, toàn bộ lời đồn nhảm sẽ biến thành vô số mũi tên đâm thẳng lên người, lên tim anh ta.
Mà anh ta, căn bản không thể chịu đựng được kích thích.
Vì thế, cô muốn bảo vệ anh ta.
Cô muốn ôm tất cả tội lỗi.
Dù cho bị chửi rửa, bị hàng vạn người ghét bỏ.
Vậy thì sao cơ chứ, dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô chịu chửi rủa rồi.
Chỉ cần anh Niệm Quang của cô yên ổn thì cái gì cũng đáng giá.
Mọi người đều yên lặng nhìn lẫn nhau, tiếp theo, một người phóng viên can đảm nói: “Vì vậy…Đa Đa là cô và anh Mộ sinh ra sao?”
“Đúng!” Vân Tử Lăng gật đầu.
“Tử Lăng!”
Vân Tử Lăng nắm lấy tay Mổ Niệm Quang, vỗ vỗ, bảo anh ta không cần căng thẳng.
Đa Đa thì ngẩn người, rốt cuộc cha của cậu bé là ai?
“Vậy…vậy tổng giám đốc Hoắc có biết không?”
Vân Tử Lăng nhìn vào người phóng viên hỏi câu này, cười lạnh mà nhìn ống kính trong tay cô ta: “Giờ cô cảm thấy anh ta sẽ không biết sao?”
—
Hoắc Ảnh Quân ở trong phòng bệnh VIP, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn lên TV>
Bộ dạng của anh rất chật vật cũng rất tiều rụy.
Đêm qua, Khúc Tịnh Kỳ hôn mê không tỉnh, anh không thể rời đi được.
Liền canh giữ ở đây mà không ngủ một đêm.
Khó lắm mới chờ được đến sáng, bác sĩ kiểm tra phòng, nói là sức khỏe của bà ta không có gì đáng ngại, chỉ là sầu lo suy nghĩ quá mức nên mới ngất thôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, làm mấy chuyện thoải mái thò là được rồi.
Anh vừa mới xử lý tốt được bên này, muốn đi thẳng đến khách sạn.
Liền thấy trực tiếp trên kênh giải trí.
Trong chốc lát, ánh mắt của người đàn ông buồn bã ủ rũ, trái tim cứ giống như bị đánh vào một đòn.
Video này…
Trong video đó, thực sự là cô và Mộ Niệm Quang…
Anh không tin, vừa nãy anh không hề tin một chút nào.
Nhưng vì sao…
Cô lại thừa nhận?
“Anh Ảnh Quân…anh không sao chứ?” Hi Vân đi lên trước, nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Ảnh Quân chống thành giường, cười nhạt, trong mắt có làn nước lúc ân rlucj hiện, giống như là có một tầng sương mù, khiến cho người ta không rõ anh đang có cảm xúc gì.
“Anh Ảnh Quân…anh đừng có buồn, anh còn có em mà!”
Hi Vân vội đau lòng mà nói.
“Mẹ đã nói là cô ta không đáng tin mà!” Khúc Tịnh Kỳ vừa tỉnh dậy liền lạnh giọng nói.
“Được rồi, bà bớt nói vài câu đi!” Hoắc Chấn Vũ nhíu mày quát Khúc Tịnh Kỳ.
Khúc Tịnh Kỳ liếc xéo một cái: “Chúng cứ này đều xác thực rồi, ông bảo tôi bớt nói đi vài câu? Chẳng lẽ, nói bớt đi vài câu thì chuyện không phải là sự thật hay sao?”
Hoắc Chấn Vũ nhíu mày, phát ra một tiếng xì, ngăn cản bà ta mở miệng.
Tiếp đó, ông ta đi đến bên cạnh con trai mà nói: “Ảnh Quân à, chuyện này…”
“Bố!” Hoắc Ảnh Quân ngắt lời ông ta, sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, miễn cưỡng nở nụ cười: “Con không tin, không tin đó là cô ấy!”
“Con bị cái gì làm mê muội đầu óc rồi à? Cô ta đã chính miệng thừa nhận rồi không phải à?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của anh, thực sự là sắp bị chọc cho tức chết rồi.
“Con sẽ đi hỏi cho rõ!” Anh nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ: “Bố, con đi trước đây!”
Hoắc Chấn Vũ không nói gì, mà cười nhẹ một tiếng: “Được, đi đi, hỏi cho rõ!”
Hoắc Ảnh Quân liền không do dư, cầm lấy chìa khó xe rồi rời đi.
“Ây da, Quân à!” Khúc Tịnh Kỳ liền ngồi bật dậy, muốn hét lên.
Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía bà ta: “Bà đừng có gọi, chuyện của nó, cứ để cho nó xử lý, bác sĩ nói bà không sao rồi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho bà.”
Nói xong, Hoắc Chấn Vũ liền đi ra ngoài.
“Ây da, ông…” Nhìn thái độ này của ông chồng, Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận.
Mà lúc này, Hi Vân vẫn luôn yên lặng đứng một bên lại ngẩng đầu lên, cô ta nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, đôi mắt đỏ au: “Dì à…”
Khúc Tịnh Kỳ liền ngẩn người ra: “Sao vậy? Mau qua đây? Đang yên đang lành khóc cái gì?”
Hi Vân đi đến trước mặt bà ta, mắt đỏ au, nức nở nói: “Con chưa từng nhìn thấy biển hiện vừa rồi của anh Ảnh Quân, anh ấy rất buồn…”
Nói xong, chỉ vào nơi tim mình: “Chỗ này đau lắm, dì à, có phải là con mất đi anh Ảnh Quân thật rồi không?”
Khúc Tịnh Kỳ: …