Hoắc Nhã Linh lại bị nhốt trong phòng. Vân Tử Lăng mang theo Đa Đa bên cạnh.
Vài người ở tầng dưới hẳn là đang nói chuyện với Khúc Tịnh Quân.
Cụ thể mà nói, cô cũng không có cách nào để biết những gì đã xảy ra. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là an ủi Hoắc Nhã Linh.
Tuy nhiên, cô biết trong việc này mình hữu tâm vô lực.
Dù sao, đây vẫn là vấn đề về tình cảm.
Hoắc Nhã Linh trở về phòng không nói lời nào, cô ta ngồi dưới đất, thất thần ôm lấy mình, tùy ý để chính mình rơi lệ.
Đa Đa vẫn đứng cạnh Vân Tử Lăng, cậu bé ngước nhìn, kéo tay cô.
“Mẹ, cô Nhã Linh còn đau không?”
Thấy vậy, cô ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Con vào ngồi với cô ấy một lát đi, được không?”
Cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn bước tới.
Cậu bé không làm phiền mà cứ như vậy yên lặng ngồi bên cạnh Hoắc Nhã Linh.
Vân Tử Lăng khẽ thở dài, mấy lần muốn nói, nhưng rồi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Vậy nên cứ để cô ta khóc đủ đi, có lẽ, trong lòng cô ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Vân Tử Lăng lấy điện thoại ra xem thời gian, đã hơn tám giờ.
Cũng không biết anh Niệm Quang gặp lại bằng hữu cảm thấy thế nào. Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy rất bất an.
Đi quanh nhà một vài vòng, lại nghe thấy tiếng khóc chán nản của Hoắc Nhã Linh, cô nhịn không được bước vào phòng tắm, mở điện thoại lên, trực tiếp gọi hỏi.
Sau vài giây, điện thoại được nối máy.
“Anh Niệm Quang”
“Tử Lăng, làm sao vậy? Em về chưa?” Mộ Niệm Quang nhìn điện thoại có chút kinh ngạc.
“Không, tối nay có thể em phải về muộn, còn anh thì sao? Anh gặp bạn mình chưa?” Cô vội vàng hỏi. Niệm Quang cười nhạt ở đầu dây bên kia, “Ừm, anh đang uống rượu!”
“Niệm Quang! Mau đến uống đi!”
Có một giọng nam mạnh mẽ ở đầu dây bên kia, tiếp theo là một tràng cười sảng khoái.
“Tử Lăng, em không cần phải lo lắng cho anh đâu, em còn bận việc của em, chút nữa anh bắt taxi trở về!” Mộ Niệm Quang biết cô đang lo lắng cho anh.
“Thôi, được rồi, anh uống ít thôi!” Tử Lăng có chút lo lắng: “Bác sĩ dặn không được uống nhiều đâu.”
“Ừm, anh biết, anh chỉ uống một ly thôi, không sao đâu, anh là người lớn mà, không biết mức độ nghiêm trọng sao, được rồi, bên cạnh có người, anh cúp máy đây.”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng cũng cúp máy.
Biết anh vẫn ở đấy, tâm trạng cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Chẳng qua là…
Khi Vân Tử Lăng bước vào phòng, nhìn thấy Hoắc Nhã Linh vẫn đang ôm mặt khóc, Đa Đa đứng một bên có vẻ hụt hẫng, nhưng cậu bé vẫn nỗ lực dùng bàn tay nhỏ nhẹ vỗ về lưng cô ta.
Tử Lăng không khỏi đau lòng bước tới. Giây tiếp theo, cô nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hoắc Nhã Linh. Cô ta cũng rướn người tới và ôm chặt lấy cô.
“Khóc đi, khóc lớn tiếng lên…”
Hoắc Nhã Linh cắn chặt môi, hai tay ôm lấy Vân Tử Lăng toàn thân run rẩy.
“Cứ khóc đi, không sao cả.”
Giọng nói dịu dàng của Vân Tử Lăng dần dần khiến Hoắc Nhã Linh không kiềm chế được nữa, bắt đầu khóc lớn.
Nhìn thấy điều này, không hiểu sao, Đa Đa cũng khóc lên…
Ở phía bên kia, một khách sạn năm sao.
Phòng VIP cao cấp.
Mộ Niệm Quang nhìn cái bàn có thể chứa mười lăm người, nhưng chỉ có hai người ngồi.
Trên bàn đầy những món ăn tinh tế.
Sự phô trương một cách lãng phí như vậy, kỳ thực khiến anh có chút xấu hổ.
“Niệm Quang, hát đi!”
Người này là bạn anh, tên Hứa Sơn Minh.
Trước đây anh đi Pháp, đã chuyển giao công ty lại cho cậu ta.
Trong ba năm qua, công ty đã phát triển lớn mạnh hơn.
“Tớ không uống được nữa, uống say rồi.” Mộ Niệm Quang lại xua tay nói.
Hứa Sơn Minh cười cười: “Có chút rượu như vậy mà cậu đã say. Mấy năm nay, tửu lượng của cậu xuống cấp rồi đấy!”
Mộ Niệm Quang cười nhạt, mấy năm nay sau khi mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ đã cấm anh không được uống rượu.
“Thứ này lâu rồi không uống. Bây giờ để tớ uống lại thật sự không quen.” Mộ Niệm Quang có chút xấu hổ nói.
“Được rồi, không uống cũng không sao. Nhìn tớ đi, anh chàng đẹp trai ba năm trước giờ đã trở thành ông chú bụng bia rồi.” Hứa Sơn Minh cười nói tự nhìn cái bụng to của mình mà thấy bất lực.
Mộ Niệm Quang vẫn tao nhã cười: “Cậu cũng là vì công ty, có chút xã giao cũng không thể trốn tránh!”
“Ừ, vẫn là cậu hiểu tớ, ngồi ở vị trí này, nỗi buồn trong đó, chỉ có cậu biết thôi!” Cậu ta nói xong lại uống thêm một ngụm rượu.
Mộ Niệm Quang gật đầu, không tiện nói thêm.
“Hít…” Đột nhiên, Hứa Sơn Minh hít sâu, nhướn người lên, cau mày.
Mộ Niệm Quang sửng sốt, khó hiểu nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”
“Không, không sao đâu!” Hứa Sơn Minh ngượng ngùng ngồi xuống, cười: “Gần đây tớ mệt quá, chỉ bị chuột rút thôi!”
Nói xong, anh ta vội vàng kêu người phục vụ rót rượu cho mình, cười nói: “Ăn thôi, ăn nhiều một, chúng ta đã ba năm không gặp nhau, lần này phải ăn cho tận hứng.”
Mộ Niệm Quang vội vàng đưa tay che ly rượu nhìn người phục vụ: “Xin lỗi, cảm phiền anh đổi giúp tôi ly trà, cám ơn!”
Người phục vụ sửng sốt, nhìn về phía Hứa Sơn Minh: “ Hứa tổng…”
“Được rồi, đi pha cho tôi một ấm trà thượng hạng” Hứa Sơn Minh nở nụ cười: “Cậu đấy, đây là muốn sống khỏe mạnh chứ gì, thôi không uống rượu nữa, cùng cậu thưởng trà.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn vào điện thoại rồi ngượng ngùng nhìn anh: “Niệm Quang này, bạn của tớ chắc đang ở sảnh. Tớ đang có văn kiện ở đây phiền cậu chuyển cho hắn, tớ bị chuột rút đi không nổi.”
Vừa rứt lời, điện thoại di động của cậu ta lại vang lên.
Thấy vậy, Mộ Niệm Quang vội vàng đứng dậy đi tới.
“Làm phiền cậu rồi!”
“Không sao đâu!” Mộ Niệm Quang cầm hồ sơ cùng với điện thoại di động, bước ra ngoài.
Vừa đi, Hứa Sơn Minh liền mở khăn trải bàn, người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất nhìn anh ta cười tươi như hoa. Khoé miệng còn vươn chất lỏng màu trắng.
Hứa Sơn Minh vươn tay bóp chặt khuôn mặt của cô: “Tiểu yêu tinh, lá gan của em cũng thật lớn a, cứ liên tục động đậy ở dưới là muốn giết anh sao.”
Cô cười nhẹ, nuốt thứ dịch đục ngầu vào miệng mà không để tâm.
Sau đó, ghé mặt lên đùi anh lấy ra thứ gì đó: “Hứa tổng, đây là điều anh đã hứa trước đây, còn có…”
Nói xong, nhặt dưới mặt đất một bản hợp đồng màu trắng: “Sự tình làm thỏa đáng thì dự án hợp tác lần này với Hoắc gia sẽ là của anh!”
Vân Tử Diễm cười rạng rỡ như hoa. Nhưng đôi mắt lại nham hiểm vô cùng.
“Đừng lo lắng, hợp đồng này nhất định phải có!” Hứa Sơn Minh mỉm cười, cầm lấy đồ trong tay, trực tiếp đi tới, rót một tách trà.
Ngay sau đó, người phục vụ bước vào. Hứa Sơn Minh đẩy cô ra, sau đó rót trà vào cốc, lắc nhẹ.
Chờ hắn vừa ngồi lại chỗ, Mộ Niệm Quang liền bước vào.
“Tớ đưa đồ cho hắn rồi” Mộ Niệm Quang đưa điện thoại cho cậu ta.
“Ừ, cậu mau ngồi đi, mệt mỏi rồi, cùng uống trà đi!”
Mộ Niệm Quang cười nhẹ, sau đó ngồi xuống, cầm tách trà lên uống.
Bốn mươi phút sau.
Bên trong dãy phòng VIP.
Vân Tử Diễm nhìn Mộ Niệm Quang đang nằm trên giường bất tỉnh liền mỉm cười.
Sau đó, cô ta đến bên mép giường, ngồi bên cạnh anh, nghiêng người nhìn anh cười nói: “Niệm Quang, đời này e là anh có nằm mơ cũng không thể tưởng được, anh sẽ thua hai lần trong tay tôi.”
Sau đó, cô ta bắt đầu cởi cúc áo anh.
“Tôi đánh không lại được cô ta, huống chi là tên đàn ông kia, hắn ta thật tàn nhẫn!”
Cô ta lại nghĩ đến khổ sở trong quá khứ: “Anh có biết, ba năm qua tôi sống như thế nào không? Sống còn khổ hơn chết!”
Cô ta chế nhạo, điệu cười có chút điên cuồng, động tác tay cũng dừng lại: “Tôi căn bản cũng không muốn sống nhưng chết cũng chẳng cam lòng….. Bởi vì như vậy sẽ không thể chứng kiến kết cục bi thảm của Vân Tử Lăng, vậy nên tôi sao có thể chết sớm thế được.”
Cô ta nhìn chằm chằm Mộ Niệm Quang, đưa tay ra chạm vào mặt anh.
“Thảo nào trước đây cô ta thích anh như vậy, trông anh đẹp nhường này mà.”
Vừa nói, cô ta vừa cụp mắt xuống, khẽ cười: “Anh có biết, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô ta và tôi là gì không? Chính là, cô ta có tình người.”
“Cô ta quá coi trọng tình cảm gia đình” Vừa nói Vân Tử Diễm vừa cười lớn, vẻ mặt khinh thường: “Tình cảm gia đình? Tình cảm con người? Là cái thá gì chứ!”
Những thứ này không là gì với Vân Tử Diễm. Đối với cô ta chỉ có bản thân là quan trọng nhất. Vân Tử Diễm lại quay sang nhìn Mộ Niệm Quang.
Nửa người trên quần áo đã bị cởi bỏ, lộ ra tấm thân gầy nhưng rắn chắc.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua ngực anh: “Trông hơi gầy nhưng so với tay viện trưởng kia vẫn tốt hơn nhiều, ha ha, anh biết không? Ba năm trước tôi luôn bị các trưởng khoa và nam y tá coi như vật phát tiết, sau này tôi đã dùng răng, cắn đứt huyết mạch của một người và sau đó không ai dám chạm vào tôi nữa.”
Vừa nói xong, cô ta đột ngột dừng lại. Ánh mắt tĩnh lặng chết chóc.
Cô ta không bao giờ có thể quên được tên trưởng khoa 60 tuổi và những tên đàn ông mỗi khi chúng làm nhục cô.
Và những điều này đều là do Vân Tử Lăng.
Nếu lúc đầu cô ta không xuất hiện sẽ không có gì xảy ra.
Nhưng trên đời làm gì nếu như!
Và mọi sự tra tấn mà cô phải chịu đựng lúc này đều là do Vân Tử Lăng gây ra.
Phải biết rằng, cô ta vốn là thiên kim tiểu thư danh tiếng. Bao người ngưỡng mộ, ghen tị, theo đuổi. Một hình mẫu trong mắt của biết bao người.
Đáng tiếc…..
Ah…
Cô ta cười, vừa cười vừa khóc.
Thế nhưng, không ai còn nhớ đến cô. Không một ai!
Cô giễu cợt mấy phút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Niệm Quang, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, sau đó liền nghiêng người cúi xuống hôn anh.
Hai tay chống ở hai bên sườn, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông.
“Đều nói tôi tàn nhẫn, vô tâm, đều nói cô ta trọng tình, trọng nghĩa, ha ha, sau này tôi sẽ huỷ diệt người mà cô ta quan tâm nhất, tôi muốn xem cô ta trọng tình trọng nghĩa như thế nào!”
Cô ta nói xong, liền ngồi trên người anh và từ từ cởi bỏ quần áo của mình.
Một giây tiếp theo, cô ta mang cơ thể trần truồng nhảy xuống, nói nhỏ vào tai anh: “Đôi khi, để giết một con lạc đà, anh chả cần dao hay súng mà chỉ cần một sợi rơm xuất hiện kịp thời là đủ để giết chết nó, và tôi, liệu tôi có phải là sợi rơm kia không? Anh Mộ Niệm Quang!”
Nói xong, cô ta nhìn lại máy ảnh đang bật và làm một cử chỉ đắc ý tự hào.
Vân Tử Lăng, chúng ta chưa bắt đầu chơi đâu!