Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại đã là hai hôm sau.
Hai ngày nay cô chìm sâu trong hôn mê không chịu tỉnh.
Cả người nằm mê man bất tỉnh, nếu chậm thêm một chút thì thật không dám nghĩ tới hậu quả như nào.
Mẫn Hy nghe được việc này, trực tiếp kết thúc chuyến du lịch, từ Thái Lan trở về.
“Tử Lăng!”
“Rầm” một tiếng, Mẫn Hy thô bạo đẩy cửa vào.
Mộ Niệm Quang bị tiếng động làm cho giật nảy mình.
“Tử Lăng…” Mẫn Hy chạy nhanh đến bên giường, vừa qua có mấy ngày ngày mà người con gái trước mặt đã gầy xộc mấy cân như này, hai mắt cô ấy lập tức đỏ hoe.
Vân Tử Lăng chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy Mẫn Hy thì mỉm cười: “Cậu về rồi sao.”
“Xin lỗi….” Mẫn Hy lập tức ôm chặt lấy cô: “Mình không nên đi du lịch, thật sự xin lỗi cậu…”
Nước mắt của Vân Tử Lăng cũng bỗng chực trào ra, ôm chặt lấy người bạn của mình.
Mộ Niệm Quang ở bên cạnh không đành lòng nhìn, dành lui ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người con gái.
Lúc này, Vân Tử Lăng không nhẫn nhịn thêm mà oà lên khóc.
Hai ngày nay, tâm trí của cô rất hôn loạn, không thể ăn uống, cũng không thể khóc.
Nhưng mà chính lúc này, nghe được tiếng khóc bi thương của Mẫn Hy, cô cũng không nhịn được mà bật khóc lên.
Không biết khóc trong bao lâu, mãi hai người mới chịu buông ra.
Trong điện thoại, Mộ Niệm Quang đã nói hết tất cả mọi chuyện cho cô ấy.
Cho nên, cô ấy cũng không dám nhắc đến “đứa bé” trước mặt cô.
Cô ấy chỉ mang theo hai cái vali hành lý khi đi du lịch Thái Lan, một cái chỉ đựng quần áo với vật dụng hằng ngày, một cái khác để cô ấy đi săn lùng quần áo.
Nhưng bây giờ cô ấy cũng không muốn nhắc đến.
“Đừng khóc nữa.” Mẫn Hy ngồi bên giường, một tay nắm lấy tay cô, cánh tay gầy rộc đi khiến cho người nhìn vào đã thấy đau lòng thay: “Đây còn là tay của cậu hay sao?”
Vân Tử Lăng cười đắng chát: “Mình cũng không nghĩ là sẽ gầy đi như vậy.”
Thế nhưng thực sự là cô không thể nuốt nổi được gì.
Lúc này, cô lại muốn ói ra.
Mộ Niệm Quang mang cháo tới: “Em khuyên em ấy ăn chút gì đi, em ấy đã không ăn uống gì hai ngày nay rồi, tất cả đều nhờ truyền nước dinh dưỡng mới cầm hơi được…”
Mẫn Hy nghe anh ta nói vậy thì vội vàng cầm lấy bát cháo trong tay anh ta.
Tiếp đến cô ấy bỏ khay đồ ăn lên bàn, sau đó từ từ đỡ cô dậy.
“Mình không muốn ăn…”
Cô chậm rãi ngồi dậy, thực sự là cô không nuốt nổi.
“Tại sao lại không ăn, chẳng lẽ cậu muốn chết hay sao, cậu là đang muốn người ta đạt được mục đích hay sao?” Mẫn Hy tức giận, mắt hằn lên.” Cậu không muốn báo thù cho đứa nhỏ hay sao?”
Vân Tử Lăng cứng đờ, cả người kinh ngạc.
“Nếu cậu không ăn thì làm sao có đủ sức mà báo thù? Như vậy cậu định đối mặt với dì Bạch, chú Mạnh với đứa bé kia như thế nào?” Mẫn Hy vừa nói vừa khóc.
Ánh mắt Vân Tử Lăng trở nên hỗn loạn, cô nhìn về phía cô ấy cười một cách đầy khó coi…
“Người kia, anh ấy nói sẽ cố gắng thu thập thêm bằng chứng để bắt những tên ‘Ác ma’ đó.”
Hai chữ cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi.
Mẫn Hy biết anh ấy mà cô nói đến chính là ai, là Hoắc Ảnh Quân!
Thế nhưng, cô ấy lại không thể làm gì.
Nếu như không thể cho cô thêm hi vọng để sống tiếp.
Thì cô không thể nào tin tưởng mà bước tiếp.
Mẫn Hy hỏi tiếp: “Không phải cậu hận hận anh ta sao? Nếu đã hận anh ta thì tại sao còn muốn để anh ta xử lý chuyện này?
Vân Tử Lăng không nói, lông mày hơi nhíu lại.
“Chẳng lẽ cậu không muốn tận mắt nhìn thấy những người hại cậu nhận được sự trừng phạt sao? Tớ nghe nói, Vân Tử Diễm đang bị cảnh sát khởi tố vì việc cố ý mưu sát Hi Vân, nhưng mà cô ta được chồng của cậu nộp tiền bảo lãnh!”
Vân Tử Lăng khẽ giật kình, kinh ngạc nhìn về phía cô ấy.
“Anh Niệm Quang không nói cho cậu biết sao?”
Ánh mắt cô trở nên mông lung nhìn về phía Mộ Niệm Quang.
Mộ Niệm Quang gật đầu: “Bởi vì hai ngày nay em hôn mê nên anh không nói chuyện này cho em, chuyện người phụ nữ kia mưu sát Hi Vân là do chồng em báo án, về sau anh ta lại rút đơn kiện, chắc là… Muốn tự mình xử lý?”
Vân Tử Lăng im lặng: “Tự mình xử lí sao?”
“Anh Niệm Quang, anh đừng nói nữa, anh mở hộ em cái TV đi.” Mẫn Hy nói rồi quay sang nhìn Vân Tử Lăng: “Chúng ta ăn cơm trước, chờ ăn cơm xong rồi chúng ta lại nói tiếp.”
Mộ Niệm Quang biết Mẫn Hy đang muốn đánh lạc sự chú ý của cô.
Anh ta đi mở TV.
Mẫn Hy cầm thì, muốn tự bón cho Vân Tử Lăng ăn chút cháo.
“Mẫn Hy, mình thực sự nuốt không nổi….” Thìa cháo vừa đưa đến trước mặt, cô cảm thấy rất buồn Nôn.
“Như vậy làm sao được, cậu không chịu ăn cái gì, thân thể của cậu vốn….”
‘Theo tin tức, sáu năm trước cô chủ nhà họ Thái, Thái Hi Vân không hề tử vong, mà là trở thành người thực vật, vậy rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Tin tức truyền đến khiến cho Vân Tử Lăng giật mình.
Rất nhanh ống kính liền chuyển đến một một căn phòng chăm sóc đặc biệt.
Tất cả ống kính đều truyền đến hình ảnh cô gái đang nằm ở đó sử dụng ống thở.
Sau đó vô số phóng viên bâu lại phỏng vấn.
Ở chỗ đó có một bóng dáng quen thuộc là Khúc Tịnh Kỳ.
‘Bà Hoắc, xin hỏi bà là trước đó công khai thừa nhận con dâu không có tử vong, vậy bà định xử lí thế nào với mỗi quan hện mẹ chồng con dâu hiện tại? Bà sẽ để cho cậu Hoắc cùng Cô Vân ly hôn sao?’
‘Bà Hoắc, cái này, cô Thái bị biến thành người thực vật như vây, xin hỏi bà tính xử lý như thế nào?’
Rất nhiều phóng viên không ngừng hỏi thăm, nhưng Khúc Tịnh Kỳ đeo kinh đen, im lặng không nói
Xung quanh đều có vệ sĩ che chở, những phóng giả ấy muốn đến gần cũng không được.
Rất nhanh sau đó ống kính lại chuyển đến hình ảnh cô gái được chuyển lên xe cấp cứu.
Chỉ còn lại mấy phóng viên không nhận được tin tức kia.
Mẫn Hy nhìn cô gáii trên TV kia: “Đó là Hi Vân sao?”
Cô ấy trầm tư nhìn về phía Vân Tử Lăng, muốn từ trong ánh măt scaur cô xem cô đang nghĩ cái gì.
Cơ mà, ánh mắt cô lại quá bình thản, không thể nhìn ra là cô đang nghĩ gì.
“Cô ấy còn còn sống…” Cô lẩm bẩm.
“Tử Lăng.”
“Thật tốt.” Cô khẽ cười một tiếng: “Thật tốt!”
Vân Tử Lăng cười nhạt, nhìn về phía Mẫn Hy: “Mình đang chúc mừng anh ấy, cuối cùng cũng không phải đợi đến kiếp sau, vì kiếp này anh ấy còn có thể gặp lại cô ấy”
Mẫn Hy nhíu lông mày lại, trong lòng khó chịu.
Nhưng cô ấy biết ý của Vân Tử Lăng.
Có lẽ, Tử Lăng thực sự không thích hợp với chuyện yêu đương.
“Tử Lăng, chúng ta rời khỏi Thành phố Nam Dương có được không?”
Vân Tử Lăng im lặng nhìn cô ấy,
“Chúng ta rời Nam Dương đi, nơi này thực sự không tốt, gì Bạch đã mất ở đây, chú Mạnh cũng đã rời xa tại đây, cả đứa bé… Đi thôi, không phải cậu muốn rời khỏi Thành phố Nam Dương sao, vậy chúng ta đi thôi tránh xa khỏi nơi này.”
Mẫn Hy mỉm cười: ” Nếu bây giờ cô gái kia còn sống, chắc chắn anh ta cố gắng bù đắp cho cô ấy, Vân Hâm Bằng sắp bị phán tử hình, Vân Tử Diễm làm cậu tổn thươngi, chắc chắn sẽ không được thả, thù của cậu đã báo, Thành phố Nam Dương…. Đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi!”
Vân Tử Lăng khẽ cong môi.
Đúng vậy a, Thành phố Nam Dương đã còn gì để cho cô lưu luyến.
“Anh Niệm Quang, đưa điện thoại cho em được không?” Cô rơi vào trầm tư, với lấy điện thoại.
Anh ta không suy nghĩ thêm mà đưa điện thoại cho cô.
Cô cầm điện thoại lên lên bấm cái dãy số quen thuộc ấy.
Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đã vội vàng nói: “Tử Lăng, em như thế nào rồi, đã ăn uống gì chưa?”
Vân Tử Lăng nhíu mày cầm điện thoại.
“Tại sao không nói chuyện, em cảm thấy như nào rồi? Lúc em ngủ tôi có có nhìn qua một chút rồi đi.” Âm thanh của bên kia lộ ra chút ái ngại
“Vân Tử Diễm đang ở đó?” Đột nhiên cô nói.
Đầu dây bên kia lập tức trầm mặc một chút.
“Là anh nộp tiền bảo lãnh cho cô ta? Cô ta đang ở đâu?”
“Tử Lăng…” Vừa nghe thấy giọng nói cảu cô, âm thanh của anh bông dưng nghẹn lại.
Anh rất muốn ở cùng cô, muốn ôm cô vào lòng
Hai ngày này, tâm trạng cô không ổn định
Chỉ cần vừa nhìn thấy anh là sẽ lập tức nỏi điên.
Vì thế anh không thể ở lại chăm sóc cho cô
Chỉ có thể đợi cô ngủ thiếp đi mới dám vào nhìn cô một cái…
“Thím Phương… Cũng tìm được rồi đúng không?” Nói đến đây cô liền run rẩy.
Nhưng, cô đặc biệt tin tưởng anh.
Những người đã làm hại đứa bé, anh chắc chân sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng, khi vừa nhắc đến cái tên đó, cô liền hận anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đều đang ở đây.”
“Ở đâu?”
“Em muốn qua sao?” Giọng nói có chút không dám tin.
“Đúng, tôi muốn qua đó, muốn gặp bọn họ.”
Mẫn Hy nói không sai, cô nhất định phải tự mình nhìn xem những kẻ đó nhận sự trừng phạt.
“Được.” Anh nhắn địa chỉ.
Ở bên kia, Hoắc Ảnh Quân vừa cúp máy, bên canh lập tức có người đi tới, là Long thiên.
“Tổng giám đốc Hoắc, sau khi bà ta tân mắt nhìn thấy con trai mình bị chặt hai tay liền bị doạ ngất.” Long Thiên bình thản nói, giống như nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Trong mắt anh giờ không có chút gợn sóng, chỉ là ẩn sâu trong đôi mắt, giọng điệu của anh tràn đầy tức giận: “Đừng chơi chết, bởi vì tôi không muốn bà ta được giải thoát nhanh như vậy.”
“Dạ!” Long Thiên gật đầu: “Anh yên tâm, chúng tôi có rất nhiều biện pháp để đối phó với những người kia, chắc chắn sẽ để bọn họ muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”
“Bên kia thế nà?” Anh lạnh lùng hỏi, sát khí trong mắt còn mạnh hơn.
“Cô Vân vừa mới hôn mê bất tỉnh, tôi đã bảo người dội nước lạnh lên cô ta, tcác anh em chơi hơi mạnh, nhưng mà không chết được!”
“Người thứ mấy?”
“Người thứ tám vừa lên thì cô ta đã hôn mê….”
“Tôi muốn cô ta nhanh chóng có thai, anh có hiểu không?”
“Tôi biết rồi, đợi chút nữa cô ta tỉnh, tôi sẽ cho các anh em tiếp tục.”
“Bây giờ cậu đi sửa sang lại bãi sân đi, một lát nữa mợ chủ sẽ tới.”
Long Thien khẽ giật mình: “Mợ chủ? Cô Tử Lăng ạ?”
Nhưng mà anh ta không dám nói thêm cái gì nữa: “Để tôi đi sắp xếp.”
Long Thiên vừa đi, Quách Sở Tiêu cũng nhân tiện nói:” tổng giám đốc Hoắc, anh muốn cô ta mang thai rồi đêm đứa bé đó cho….”
“Tôi muốn cô ta tận mắt nhìn đứa con trong bụng bị lấy ra!”
Giờ khắc này, cả người người đàn ông toát lên vẻ lạnh lẽo.
Quách Sở Tiêu rùng mình.
Có thể biết, trong phòng kia, thím Phương, Vân Tử Diễm cùng với đứa con của thím Phương chỉ sợ sau đó đều sẽ trải qua cảm giác tra tấn của mười tám tầng địa ngục.