Mục lục
Cô vợ quê mùa của tổng đài thâm sâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94: Tôi thích em.


Vân Tử Diễm nằm trong bệnh viện, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ ủy khuất, bi thương.


Khúc Ngăn Dung ngồi bên cạnh cô, lo lắng vô cùng, thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Thế nào, tim còn đau không?”


Vân Tử Diễm gật đầu, dùng tay che ngực, hai hàng chân mày nhíu chặt.


“Bà thông gia, bà không biết đấy thôi, nếu không nhờ chúng tôi đập cửa xông vào, có khi Tử Lăng đã bóp chết Tử Diễm khi còn đang sống sờ sờ rồi!” Cố Di Nhân lập tức bước lên nói.


“Mẹ, đừng nói nữa…không phải do Tử Lăng cố ý đâu…”


Khúc Tịnh Kỳ vội vàng nắm lấy tay cô ta, an ủi nói: “Khiến con phải chịu ủy khuất rồi, mẹ thật không ngờ Vân Tử Lăng lại độc ác như vậy, độc ác đến mức muốn ra tay giết con, loại con dâu như vậy quả thật không được!”


Vân Tử Diễm đương nhiên biết Khúc Tịnh Kỳ không biết sự thật.


Cho nên cố tỏ vẻ ủy khuất nói: “Có thể là em ấy hận con giả thành em ấy!”


“Đứa ngốc này, con đấy, lương thiện quá, cái gì mà đóng giả chứ, chẳng phải trước đây cô ta giả thành dáng vẻ của con nên mới đoạt được trái tim của Ảnh Quân sao?” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng nói: “Mẹ không thể để cô ta hại Ảnh Quân được, ngay cả chị em ruột thịt của cô ta mà cô ta còn muốn làm hại, không biết sau này còn muốn gây họa gì cho nhà mẹ nữa đây!”


“Nhưng mà con đó Tử Diễm, không nên lúc nào cũng nghĩ cho cô ta như vậy, con xem bản thân con kìa…” Cố Di Nhân bày ra vẻ mặt thương tâm: “Tại con hiền lành quá mức nên lúc nào cũng bị người khác ăn hiếp!”


“Mẹ đừng nói nữa…” Vân Tử Diễm vội vàng nhíu mày, giọng nói khiến người khác nghe mà đau lòng thay.


“Yên tâm, có mẹ ở đây, sẽ không ai bắt nạt con được!” Khúc Tịnh Kỳ vỗ vỗ tay cô ta: “Con nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để tim đau nữa, biết không?”


Nghe vậy, Vân Tử Diễm nhẹ nhàng rụt tay về.


Thấy cô ta như vậy khiến Khúc Tịnh Kỳ có chút sững sờ.


“Sao vậy?”


Vân Tử Diễm cắn cắn môi, bỗng chốc nước mắt rơi xuống, giọng nói mang theo chút run rẩy nói: “Ban nãy…ban nãy Ảnh Quân nói, muốn lấy lại…lấy lại tim của con!”


“Cái gì?” Khúc Tịnh Kỳ bất ngờ, tức giận nói: “Hồ đồ, tim đã cấy ghép vào rồi sao nói lấy lại là lấy được, có phải là đồ vật bình thường gì đâu cơ chứ?”


Vân Tử Diễm rưng rưng nước mắt nói: “Có phải anh ấy không muốn…không muốn con sống tiếp không…”


Một khi trái tim đã được cấy ghép vào cơ thể thì không thể lấy lại được nữa.


Cho dù cô ta có chết đi thì trái tim đó cũng gần như không thể nào tiếp tục sử dụng được nữa.


“Con mất đi Ảnh Quân, kỳ thực đã không còn gì luyến tiếc với thế gian này nữa, nhưng con đã đồng ý với Hi Vân, hứa với cô ấy phải tiếp tục sống thật tốt, thay cô ấy sống tiếp…” vừa nói cô ta vừa dùng tay che ngực: “Như vậy thì làm sao mà con có thể sống tiếp được đây?”


Khúc Tịnh Kỳ không nói gì cả nhưng ánh mắt ngày càng lạnh dần.


“Mẹ…” Vân Tử Diễm vội vàng kéo tay Khúc Tinh Kỳ, khiến bà ta hồi phục lại tinh thần.


“Con yên tâm, chỉ cần một tuần, mẹ sẽ khiến con bé đó cút khỏi nhà họ Hoắc, cô ta coi mẹ như người đã chết rồi sao? Không ai có thể thay thế Hi vân, không ai có thể thay thế con bé!” Khúc Tịnh Kỳ đứng lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.


Một giây sau, bà ta xoay lưng rời đi.


Khúc Tịnh Kỳ vừa đi thì Vân Hâm Bằng từ bên ngoài bước vào.


“Thế nào?” Vân Hâm Bằng hỏi.


“Mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch!” Cố Di Nhân cong môi cười.


Vân Tử Diễm ngồi trên giường, vẻ mặt có chút cô đơn: “Bà ta quả nhiên vẫn rất thương Hi Vân!”


Cố Di Nhân thấy vậy vội vàng ngồi xuống cạnh cô: “Hi Vân do bà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, đương nhiên người bình thường không thể so sánh được, nhưng cũng may là do bà ta rất quan tâm Hi Vân thế nên phần thắng của con sẽ càng lớn!”


“Mẹ con nói rất đúng, bây giờ người con cần đối phó không phải là cái người đã chết đấy, mà là Vân Tử Lăng, hành vi ngày hôm nay của anh ta con cũng thấy rồi, chỉ sợ là đã yêu con bé đó rồi, nếu con không nỗ lực hơn nữa thì ngay cả một cơ hội mỏng manh cũng không còn đâu!” Vân Hâm Bằng không vui nói.


Vân Tử Diễm cắn môi, hai tay nắm chặt, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ: “Anh ấy là của con!”


“Mẹ biết là của con rồi, thế nên bố con mới bảo con phải nỗ lực hơn một chút!”


“Con ngây người ở cái thành phố Đông Dương quỷ quái đó một tháng, còn bắt chước cô ta, chẳng lẽ bấy nhiêu vẫn chưa đủ sao?”


“Tử Diễm con thông minh lên chút đi, thứ con cần phải làm bây giờ là giả bộ hiền lành, lương thiện, ôn nhu chăm sóc, ‘khích bác ly gián’ đúng lúc, hơn nữa còn có sự hậu thuẫn của Khúc Tịnh Kỳ, không sợ không có cơ hội vùng lên!”


Nghe vậy, Vân Tử Diễm cũng không nói thêm gì.


“Yên tâm đi, mẹ sẽ giúp con!”


Vân Tử Diễm nhìn về phía Cố Di Nhân, gật đầu.


“Tổng giám đốc Vân, tổng giám đốc Vân không xong rồi!” đột nhiên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi hối hả chạy vào.


“Có chuyện gì?”


Vân Hâm Bằng vừa mới bưng tách trà lên, còn chưa kịp uống ngụm nào.


Ông có chút không vui với hành vi lỗ mãng này của Ngô Bảo.


“Cậu chủ, cậu chủ xảy ra chuyện rồi!” Ngô Bảo lớn tiếng nói.


‘lạch cạch’, chén trà trong tay Vân Hâm Bằng rơi trên mặt đất…


“Đừng từ chối anh nữa!”


Cánh tay đang nắm chặt tay cô của anh cũng run lên nhè nhẹ.


Có ai biết được, khi thấy cái khoảng khắc Mộ Niệm Quang nắm tay cô, anh dường như sắp phát điên đến nơi vậy.


Thậm chí anh còn muốn bắt tên đàn ông kia, đánh hắn một trận.


Vân Tử Lăng buông thõng hai tay, đột nhiên lại bị anh ôm vào lòng, cả người có chút ngây ra.


Cũng không biết đã qua bao lâu.


Khi Hoắc Ảnh Quân cảm thấy cơ thể cô dần thả lỏng, cho rằng cô đang dần tiếp nhận anh.


Thì cô lên tiếng.


Chỉ là, giọng nói lại lạnh như băng.


“Chúng ta chỉ đang giả vờ thôi, không cần nhập vai như vậy!”


Chỉ một câu ngắn ngủi cũng đủ để trái tim Hoắc Ảnh Quân đau đớn khôn nguôi.


Vân Tử Lăng từ từ đẩy anh ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: “Trò chơi của anh, tôi chơi không nổi nữa, cũng không muốn tham gia.”


Vừa dứt lời, cô đã xoay người định bước đi.


Hoắc Ảnh Quân bắt lấy cô tay cô, rũ mắt, trầm giọng nói: “Tôi, thích em!”


Vân Tử Lăng không hề quay đầu lại nhìn, chỉ cười một tiếng nói: “Nhưng tôi…không thích anh!”


Vừa dứt lời, cô thoát khỏi bàn tay của anh, tiếp tục đi.


Hoắc Ảnh Quân nhìn bóng lưng cao ngạo của cô, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.


Hoắc Ảnh Quân à Hoắc Ảnh Quân.


Thì ra mày cũng có ngày hôm nay!


Cũng có ngày bị người khác cự tuyệt!


Không sao cả, thời gian còn nhiều, anh không tin không mở được ổ khóa giam giữ trái tim cô!


Trên đường trở về, hai người đều không nói câu nào.


Lúc trở về Hoắc Trạch hay xuống xe, Vân Tử Lăng luôn đứng cách anh cả mét.


“Điện thoại của em!” anh đi lên trước, đưa cho cô một cái điện thoại.


Vân Tử Lăng nhìn cái điện thoại trong tay anh rồi lại nhìn về phía anh.


“Anh lấy lại điện thoại cho em rồi.” anh cười: “Anh nghĩ là vật hoàn lại chủ vẫn tốt hơn!”


Vân Tử Lăng nhìn cái điện thoại, đây là cái bị Vân Tử Diễm cướp đi.


“À.” độ cong trên môi cô nhếch lên một chút, nhưng ý cười lại nhạt hơn, cô nhìn anh nói: “Cảm ơn nhé!”


Hoắc Ảnh Quân nhếch khóe môi, giọng nói đè thấp nửa âm, nói nhỏ từng chữ: “Không cần khách sáo!”


Vân Tử Lăng thấy vậy thì chân mày nhíu lại đôi chút.


Cô xoay người đi vào trong phòng.


Khúc Tịnh Kỳ đang ngồi trong phòng khách, thấy bọn họ thì lạnh lùng nói: “Tới đây!”


Vân Tử Lăng không có biểu hiện gì, cũng không phản đối, bước tới.


Nhưng không ngờ là khi cô đi tới thì Khúc Tịnh Kỳ lại bất ngờ đứng dậy, một cái tát vung ra.


‘Ba’ một tiếng, đánh trúng vào phần lưng của con trai mình.


Ngay lúc Hoắc Ảnh Quân trông thấy hành động kia của mẹ mình, thì anh lập tức xoay người bảo vệ Vân Tử Lăng trong lòng, như một phản xạ có điều kiện.


Thế nên cái tát đó, đương nhiên sẽ đánh trúng lưng anh.


“Ảnh Quân, con tránh ra!” thấy mình đánh trúng người con mình, Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận.


Hoắc Ảnh Quân xoay người lại, bảo vệ Vân Tử Lăng ở sau lưng, mỉm cười: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”


“Làm gì à? Con rốt cuộc bị cô ta mê hoặc đến mức nào? Cô ta muốn giết Tử Diễm, có phải con không biết không hả?” Khúc Tịnh Kỳ nổi trận lôi đình.


Hoắc Ảnh Quân khoác tay lên người Khúc Tịnh Kỳ: “Thì ra là chuyện này à, con biết.”


“Con biết? Con biết còn để cô ta làm vậy, cô ta muốn bóp chết Tử Diễm thì trái tim của Hi Vân phải thế nào? Cô ta chết thì trái tim của Hi Vân phải làm sao bây giờ?”


Vân Tử Lăng không nói gì mà chỉ lẳng lặng lắng nghe những lời Khúc Tịnh Kỳ nói.


Vì sao Khúc Tịnh Kỳ lại quan tâm Hi Vân như vậy?


Trong lời bà ta thì hình như bà ta không hề để tâm đến chuyện sống chết của Vân Tử Diễm.


Bà ta chỉ quan tâm, Vân Tử Diễm mà chết thì trái tim Hi Vân cũng sẽ chết.


Như vậy thì, Hi vân thật sự chỉ là một người vợ chưa cưới đơn giản thế thôi sao?


Cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì với Khúc Tịnh Kỳ?


“Không phải là không có chuyện gì rồi sao?” Hoắc Ảnh Quân đè vai Khúc Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế salon: “Trước đó Vân Tử Diễm muốn bắt cóc Tử Lăng, Tử Lăng bị kinh sợ thế nên hai người xảy ra tranh chấp trong phòng, con nghĩ là do tình huống ngoài ý muốn nên mới phải ra tay thôi, tay của Tử Lăng không phải cũng bị thương đấy sao?”


Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa nói cảnh ngộ của Vân Tử Lăng ra.


Anh biết, Khúc Tịnh Kỳ rất coi trọng nề nếp gia đình.


Nếu như biết thì cho dù cô có trong sạch đi nữa.


Bà vẫn sẽ ghét bỏ cô.


“Là do nó đáng đời.” Khúc Tịnh Kỳ khinh thường nói.


‘Dinh dong’ điện thoại của Vân Tử Lăng bất ngờ đổ chuông.


Vân Tử Lăng lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, cái lướt mắt này khiến cho hàng chân mày của cô nhăn lại.


Ngay sau đó cô nói với hai người họ: “Mẹ, con đi nghe điện thoại chút.”


Nói xong thì đi lên lầu.


Hoắc Ảnh Quân thấy cô phải né né tránh tránh như vậy thì trong lòng có chút mất mát.


Điện thoại, là ai gọi tới?


Rất nhanh sau đó, Vân Tử Lăng đã về đến phòng, cô ngay lập tức bắt máy.


“Alo, chú Mạnh…”


Điện thoại vừa cúp, Vân Tử Lăng đã nhanh chóng mở điện thoại đặt hai cái vé máy bay qua mạng.


Ngay sau đó, cô cầm túi đi xuống lầu.


Ở phòng khách, không biết Hoắc Ảnh Quân đã nói gì với Khúc Tịnh Kỳ mà một Khúc Tịnh Kỳ vốn đang nổi giận đùng đùng hiện tại lại cười vui vẻ đến vậy.


Thế nhưng sự vui vẻ này chỉ có khi không thấy cô.


Khi vừa nhìn thấy cô thì nụ cười kia tức khắc tắt lịm.


Hoắc Ảnh Quân thấy cô cầm túi xuống thì bước tới.


“Em muốn ra ngoài à?”


“Vâng.”


“Đi đâu, anh đi cùng em.”


“Không cần đâu, em…em đi gặp bạn.” cô không muốn để anh biết cô đang làm gì.


“Bạn bè gì, để anh làm quen chút đi!”


Vân Tử Lăng nhíu mày: “Không cần đâu! Cuộc sống thường ngày không có điểm chung gì, mọi người tụ tập lại cũng chẳng có gì để nói.”


Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Ảnh Quân hiện lên một tầng tối tăm, đôi mắt hơi rũ xuống: “Đi gặp Mộ Niệm Quang sao?”


Vân Tử Lăng hơi ngẩn ra, nhìn về phía anh.


Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt anh.


“Không phải!”


Không biết vì sao, cô vẫn nói ra câu này.


Khi nghe thấy câu trả lời của cô, hàng chân mày đang nhíu chặt của anh liền giãn ra.


“Được, để anh bảo tài xế chở em đi.”


Chỉ cần không đi gặp Mộ Niệm Quang thì chẳng sao cả.


“Được!” nếu có xe đưa đón thì đương nhiên cô rất sẵn lòng đồng ý.


Hoắc Ảnh Quân thấy cô đồng ý dễ dàng thế thì nghĩ là cô chỉ đi một chút sẽ về.


Chỉ là…


“Cái gì?” Hoắc Ảnh Quân tức giận nói qua điện thoại: “Cô ấy lên máy bay rồi?”


“Vâng thưa cậu chủ, mợ chủ vừa lên máy bay, mợ chủ bảo tôi chở mợ đến sân bay, tôi còn tưởng mợ chủ đến đón ai, nhưng ai mà biết được, mợ chủ..mợ chủ vừa qua kiểm tra an ninh…lên máy bay rồi…”


Nghe vậy, đôi môi mỏng của Hoắc Ảnh Quân cắn chặt, hai mắt nhắm lại, nặng nề nói: “Đi tra thử xem cô ấy muốn đi đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK