Mục lục
Cô vợ quê mùa của tổng đài thâm sâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt.


Giờ phút này, Vân Tử Lăng đang bị đứng hình.

Âm thanh này…

Tiếng thở gấp?

Ai to gan như vậy, dám ở nhà họ Hoắc…

Cô nhíu mày, chẳng lẽ là cô nghe nhầm?

Cùng với sự nghi ngờ, cô cẩn thận đi vào bên trong từng chút một.

Trong rừng bàng trúc có một hòn non bộ làm điểm nhấn.

Mà trong hòn non bộ này lại r5ng, có thể đi qua để đến một chỗ khác.

Cô đã sớm thấy tin tức từ trên tạp chí, nhà họ Hoắc có một hòn non bộ, có thể trải qu bốn mùa.

Nói đúng là từ hòn hòn non bộ này đi qua bên kia là vườn hoa năm màu rực rỡ của nhà họ Hoắc, bên trong đủ các loại hoa cỏ quý hiếm.

Tầm nhìn thay đổi từ màu xanh biếc đến đủ các loại màu sắc rực rỡ, như đang lạc vào thế giới của hương hoa và màu sắc.

Lúc ấy thiết kế này còn được đánh giá là số tuyệt vời nhất trên tạp chí.

Nhưng bởi vì bây giờ là mùa đông, vườn hoa hầu như là trạng thái nhánh cây trơ trọi, không có gì đẹp để nhìn.

Theo đạo lý mà nói, sẽ không có người đến đây.

Huống hồ, hôm nay còn là buổi tiệc mà mỗi một người phụ nữ đều sẽ mặc bộ lễ phục hoàn hảo nhất.

Nếu như ra đây chỉ sợ nước mũi phải chảy ra vì lạnh.

“A, a…Chờ một chút, chờ một chút mà… Ư…”

Âm thanh thở gấp rõ ràng gấp gáp.

Vân Tử Lăng nhíu mày, cẩn thận tới gần hòn non bộ.

Sau đó giống như kẻ trộm, nhoài mình lên một chút, xem xét tình hình.

Ai ngờ xem xét một cái khiến cô bị choáng váng.

Là bà ta.

Cố Di Nhân!

“A… đừng mà, đừng làm vậy, nếu có người tới thì phải làm sao bây giờ?” Giọng nói Cố Di Nhân vừa dồn dập, vừa có chút không vừa lòng.

“Tất cả mọi người còn đang bận thấy người sang bắt quàng làm họ ở đại sảnh, ai rảnh tới đây, anh nhớ em sắp chết rồi.” Giọng nói của người đàn ông vội vàng không nhịn nổi.

Cố Di Nhân bám vào vai người đàn ông, vừa thở dốc vừa nói: “Có thời gian, có thời gian hẹn hò ở bên ngoài mà, chỗ này là… Là nhà họ Hoắc… A…”

Hành động của người đàn ông quá mạnh mẽ, để bà ta nói đứt quãng không hết câu.

“Bởi vì đang ở nhà họ Hoắc nên anh mới muốn chơi như này, kích thích không? Hả?” Người đàn ông cười rất đắc ý.

“Đáng ghét…” Cố Di Nhân ngượng nghịu cười một tiếng, giọng nói run rẩy.

Vân Tử Lăng khiếp sợ không thôi.

Cố Di Nhân có tình nhân?

Nhưng mà một giây sau, khóe miệng của cô không khống chế được nhếch lên.

Vân Hâm Bằng ơi Vân Hâm Bằng, chỉ sợ ông nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, người thật sự đội nón xanh cho ông là ai.

Xem ra ông trời cũng đang giúp cô.

Ngay lúc cô đang cười đắc ý, viên đá trong tay cô vô tình rơi xuống

‘Cạch’ một tiếng, hòn đá rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, giọng nói trong vườn dừng lại.

“Ai?”

Bên trong có tiếng mặc quần áo, sau đó là tiếng bước chân.

Vân Tử Lăng sợ hãi, không né tránh kịp.

Nhưng ngay lúc cô đang luống cuống.

Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, bỗng nhiên kéo cô vào lòng.

Lập tức xoay người một cái, hai người tựa vào sau hòn non bộ.

Vân Tử Lăng ngơ ngác nhìn anh.

Hoắc Ảnh Quân!

Tại sao lại là anh?

Cô còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên vươn tay, lay.

Trong nháy mắt, chim đại bàng đậu trên rừng trúc lập tức lao đến.

Tiếp đó đậu vào tay anh.

Hôm nay anh không mang găng tay, đại bàng bay quá mạnh quá nhanh, bậu chặt vào tay anh khiến cổ tay của anh lập tức bị cào rách.

Hoắc Ảnh Quân không nghĩ nhiều, giữ đại bàng ném về phía trước.

Đại bàng lập tức bay đến trước hòn hòn non bộ, bay soải cánh.

Sau đó lại từ từ bay đến trên rừng trúc.

“Là ai?” Cố Di Nhân vội vàng chạy ra.

“Không có việc gì, là một con đại bàng.” Giọng nói của người đàn ông rõ ràng thở dài một hơi.

Cố Di Nhân nhíu mày chạy ra: “Em phải mau trở về đi thôi, nếu như bị người phát hiện thì không tốt.”

“Vâng.”

Một giây sau, hai người nhanh chóng biến mất.

Vân Tử Lăng nhìn tay anh đang chảy máu, lông mi dài bỗng nhúc nhích, sau đó nhàn nhạt nhìn về phía anh: “Tại sao anh phải giúp tôi?”

Anh nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu về một bên, đôi mắt u ám: “Không nghĩ tới cô còn có thói quen nghe lén?”

Vân Tử Lăng khẽ giật mình, sắc mặt lập tức ửng đỏ: “Cái gì, cái gì gọi là nghe lén, tôi đang đi dạo vườn hoa, chẳng lẽ phạm pháp à?”

Nói xong khẽ cười một tiếng: “Ngược lại, anh rể có rảnh rỗi sao không đi đến chỗ chị tôi, tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh có mục đích khác?”

Nói xong vươn tay, không chút khách khí đẩy anh ra.

Sau đó sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn của mình.

Hoắc Ảnh Quân thấy thú vị thưởng thức biểu cảm phong phú trên mặt cô, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ ràng.

Con nhóc này thật lợi hại.

Rõ ràng là cô chột dạ vì nhìn trộm.

Hết lần này tới lần khác còn có thể cãi lại, cuối chỉ mũi nhọn về anh.

Chỉ có một chuyện, cô quang minh chính đại, còn anh, hành vi khả nghi.

Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt nhìn về phía tay bị thương của anh, sau đó hơi chu môi: “Cảm ơn anh rể, vừa nãy anh giúp tôi sẽ báo đáp, tôi sẽ không nói cho chị của tôi anh đi dạo ở đây, hay là… Có bí mật không thể cho ai biết, yên tâm, tôi không nói gì đâu.”

Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân cười lạnh, đột nhiên tiến lên ôm eo của cô.

Một bàn tay khác nâng khuôn mặt nhỏ của cô, ép buộc cô đối mặt với mình.

“Vân Tử Lăng, tôi không phát hiện cô giỏi đổi trắng thay đen vậy đấy.”

Vân Tử Lăng cười một tiếng, không tức giận, cô nhìn về đôi mắt của anh, không trốn tránh.

Ngược lại, trong đôi mắt đầy sao kia còn có một loại giảo hoạt.

Cô có chút trợn mắt, duỗi tay nhỏ ra, chậm rãi cầm áo sơ mi của anh, nắm lấy, vậy mà bắt đầu cài nút cho cô.

Hoắc Ảnh Quân không nhúc nhích, nhìn bàn tay nhỏ của cô đang bận bịu.

Cô chậm rãi cài cúc, khóe miệng khẽ nhếch: “Anh rể, tôi và anh đều là cá mè một lứa, cần gì che dấu mình?”

Dứt lời ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Hả?” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Anh biết rõ bộ mặt thật của Vân Tử Diễm mà vẫn còn giả vờ, anh đang muốn nói cho tôi, anh yêu chị ấy thế nào à, hay là còn có mục đích khác đây? Hử?”

Trong nháy mắt, đôi mắt sắc của người đàn ông âm trầm, cằm dưới nâng lên, giống như muốn chạm môi với anh, như có như không mập mờ: “Nói tiếp.”

“Nói tiếp cái gì, nói mục đích của anh à? Ngại quá, đầu óc của em không đủ dùng, không đoán được mục đích của tổng giám đốc Hoắc là gì, nhà họ Vân có cái gì để anh đáng giá phải giả vờ.”

Nói xong cười nhạt một tiếng, cầm tay anh ra, móc trong túi ra giấy lau, mở ra, lau cằm: “Tổng giám đốc Hoắc, mặc kệ anh có mục đích gì, tôi không có hứng thú biết, còn nữa, tôi cũng không thuộc về nhà họ Vân, cho nên…”

Nhìn về phía anh: “Mặc kệ anh muốn làm gì, xin đừng liên luỵ đến tôi, tôi, không, thuộc về, nhà họ Vân, cảm ơn.”

Nói xong, ném giấy lau xuống mặt đất.

Cứ như vậy ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Giờ phút này, không có người nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông giống như là bị người đổ mực vào, đen đến sâu không thấy đáy……

――――――

Trở lại đại sảnh, lòng Vân Tử Lăng còn sợ hãi.

Cả người sợ hãi.

Không phải sợ nhìn thấy Cố Di Nhân yêu đương vụng trộm.

Mà là lúc cô đang rình coi thì bị bắt tại trận.

“Vân Tử Lăng.”

“A!” Vân Tử Lăng giật mình kêu một tiếng.

Khúc Tịnh Quân thấy vậy, không khỏi nở nụ cười: “Làm sao, anh gọi em đáng sợ như thế à?”

Vân Tử Lăng nhìn về phía Khúc Tịnh Quân, khóe miệng co lại “Không có, em đang ngẩn người, bị anh gọi không có kịp phản ứng mà.”

“Ai, vừa nãy em đi đâu, anh tìm cả nửa ngày rồi!” Khúc Tịnh Quân nhíu mày: “Suýt nữa anh đã hỏi bố em đấy.” “Anh thấy ông ấy?” Vân Tử Lăng vội hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy đang nói chuyện với chú anh, gọi cả bố mẹ anh đến, không biết có phải muốn chọn ngày kết hôn không?”

Vân Tử Lăng gật đầu, xem thường.

“Này, bên kia đang chơi trò chơi, người thắng có thưởng, đi đi, chúng ta mau đi qua đó.” Đột nhiên, có người lên tiếng.

Nghe vậy, rất nhiều người lập tức đi đến bên kia.

“Vân Tử Lăng, chúng ta qua xem một chút đi.” Khúc Tịnh Quân mời.

Vân Tử Lăng gật đầu, Cố Di Nhân rất thích tham gia náo nhiệt, chỗ nhiều người tất nhiên sẽ đi.

Mặc dù biết người phụ nữ kia yêu đương vụng trộm.

Thế nhưng cô không thấy rõ người đàn ông kia là ai.

Cho nên hôm nay cô nhất định phải làm rõ ràng, người đàn ông kia đến cùng là ai.

Như vậy cô mới nắm được cán dao.

Đi theo Khúc Tịnh Quân, rất nhanh đã đi vào đại sảnh khác.

“Haiz, nhà họ Hoắc này thật đúng là có tiền, một cái đại sảnh lại một cái đại sảnh.”

Lúc này, trong đại sảnh có rất nhiều người, màn cửa kéo lên, ánh đèn rất dịu dàng.

Người chủ trì là mc của đài truyền hình Nam Thành, anh ta cầm microphone ở phía trên nói: “Trò chơi này gọi là trò chơi truyền giấy, là trò đơn giản nhất, mọi người vây thành một vòng tròn, dùng miệng truyền tờ giấy, tờ giấy rơi xuống, hoặc là chạm vào môi người khác thì sẽ bị loại, hai người cuối cùng sẽ chia đều chín trăm triệu tiền thưởng!”

“Oa!” Bên dưới đáy xôn xao.

Chỉ là một trò chơi mà thôi, tiền thưởng đã chín trăm triệu.

Nhà họ Hoắc thật đúng là có tiền.

“Tới tới, mọi người mau tiến lên.” Người chủ trì cầm một tờ giấy trắng trong tay, từ trên đài xuống, đứng ở trung tâm nói với mọi người.

Mọi người quen biết nhau, nhưng người đi lên không nhiều.

Ánh mắt Vân Tử Lăng nhìn xuyên qua biển người, khóa chặt Cố Di Nhân.

Bà ta ở bên khác trong đám người, mà bên cạnh của bà ta có một người đàn ông.

Người đàn ông kia nghiêng người, trong tay cầm một một ly rượu, cười không biết nói cái gì.

Ánh đèn không rõ lắm, người hơi nhiều, cô nhìn không rõ ràng.

Ông ta rốt cuộc là người nào?

Đi về phía trước.

Đang đi.

“Được, tới đây.” Vân Tử Lăng sững sờ, lập tức bị người chủ trì cầm cánh tay, kéo đi lên.

Khúc Tịnh Quân thấy vậy cũng vội vàng đi tới.

“Được, hai mươi người, đủ một tổ, chúng ta bắt đầu trước!”

Hơn hai mươi người vây thành một vòng tròn, bắt đầu dùng miệng truyền lại tờ giấy.

Vân Tử Lăng nhíu mày, đây là trò chơi gì?

“Yên tâm, phía trước em là con gái, đằng sau là anh, không sao.” Khúc Tịnh Quân cười một tiếng, cảm giác rất vui mừng.

Vân Tử Lăng ồ một tiếng, ánh mắt tiếp tục nhìn về bên ngoài.

“Ha ha.” Chỗ đằng xa Cố Di Nhân cười vui vẻ, người đàn ông bên cạnh nhan cũng đang cười.

Lông mày cau lại, người kia hình như đã từng thấy ở đâu đó.”

Xoay người lại đi, quay lại để cô nhìn.

Có người chạm vào cánh tay cô.

Vân Tử Lăng sững sờ, quay đầu nhìn lại, cô gái trước mặt đang dùng miệng hút tờ giấy, đã đưa tới trước mặt của cô.

Vân Tử Lăng không còn cách nào khác, cúi người, lập tức hút tờ giấy lại.

Quay người đưa cho Khúc Tịnh Quân.

Khúc Tịnh Quân nhếch miệng cười, trong đôi mắt to đầy ý cười.

Chỉ cần, chỉ cần anh ta không hút lại……

Vậy chẳng phải anh ta có thể…

Ha ha ha.

Nghĩ tới đây, anh ta không ngăn được nở nụ cười.

Vân Tử Lăng thấy anh ta cười ngây ngô, không khỏi vươn tay ra chạm vào cánh tay của anh ta, muốn anh ta tiếp tục.

Khúc Tịnh Quân sững sờ, vội cúi người đụng vào môi, cố ý thổi.

Tờ giấy trên miệng Vân Tử Lăng cứ như vậy rớt xuống…

Đôi môi phấn nộn đỏ tươi gần trong gang tấc.

Khúc Tịnh Quân không chút do dự nhắm mắt chu môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK