Đừng bắt chước cô ấy!
Vân Tử Diễm không nói gì, ánh mắt cô ta tràn ngập đau thương nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
“Quân, con làm gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày nói.
Hoắc Ảnh Quân không để ý đến Khúc Tịnh Kỳ, anh nhìn chằm chằm Vân Tử Diễm, sắc mặt u ám, giọng nói lạnh lẽo: “Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!”
Ý tứ trong câu nói quả thực rất sâu xa.
Bố mẹ của Hi Vân ở một bên, đau lòng không nói nên lời.
Dù sao, người này thật sự không phải là Hi Vân.
Nhưng mà…
Cô ta có trái tim của Hi Vân, bây giờ, còn mang bộ mặt của Hi Vân…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khi nghe lời nói của Hoắc Ảnh Quân, họ không mở miệng nói thêm điều gì.
Hoắc Nhã Linh vội le lưỡi, trong lòng cảm thấy lo sợ, chuyện vừa xảy ra giống như cô ta vừa giẫm phải bãi mìn!
Vân Tử Lăng đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tay người đàn ông bên cạnh mình, đôi tay nhỏ bé của cô truyền hơi ấm khiếm tâm trạng của Hoắc Ảnh Quân dần dần được thả lỏng.
“Được rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, khó lắm mới mời được bố mẹ của Hi Vân tới đây dùng bữa đó.” Hoắc Chấn Vũ vội vàng nói lời hòa giải.
Vân Tử Lăng kéo Hoắc Ảnh Quân ngồi xuống.
Ngồi đối diện với bọn họ chính là Vân Tử Diễm, cô ta vừa mới bị Hoắc Ảnh Quân nói như vậy, không dám mở miệng nói cười.
Không khí tại bàn ăn liền trở dọn đồ ăn lên bàn.
Tất cả mọi người đều không nói gì, mọi người im lặng ăn uống.
Chỉ có…
Vân Tử Lăng hơi nhíu mày, cô bắt đầu quan sát kỹ Vân Tử Diễm.
Cô ta… đang chan canh vào cơm?
Trong ký ức của cô, vì muốn duy trì vóc dáng, cô ta chưa bao giờ ăn món chính.
Tại sao…
Khóe miệng hơi cong lên, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Ảnh Quân.
Quả nhiên, người đàn ông này cũng nhìn chằm chằm vào động tác của cô ta.
Vân Tử Lăng thu ánh mắt lại, cô cười cười, chẳng trách một năm qua, cô ta không xuất hiện dù chỉ một lần.
Thì ra, cô ta đã bắt chước tất cả những gì liên quan đến Hi Vân.
Động tác này, thái độ này, ánh mắt này, thật sự là… ‘rất giống’!
Hoắc Nhã Linh vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào động tác của Vân Tử Diễm.
Vừa nhìn thấy, cô ấy có chút lo lắng nhìn về phía anh trai, rồi lại nhìn về người chị dâu đang ngồi bên cạnh anh trai.
Cô ấy nhận ra, Vân Tử Lăng luôn cúi đầu, liên tục và cơm vào miệng, đối với hành động của Vân Tử Diễm dường như không để ý.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày, tại sao chị dâu lại vô ý như vậy?
Cái cô Vân Tử Diễm này rõ ràng là bắt chước Hi Vân đến đây để cướp anh trai của cô ấy!
“Hụ hụ, hụ hụ” Mắt nhìn thấy Vân Tử Lăng không phản ứng, Hoắc Nhã Linh có chút nóng ruột, cô vội đằng hắng.
Nhưng mà thấy cô đằng hắng, Khúc Tịnh Kỳ lại nhíu mày: “Nhã Linh, con sao vậy? Cổ họng không được khỏe sao?”
Hoắc Nhã Linh cười cợt: “Mẹ, con, con, họng của con có hơi ngứa, chị dâu, tôi nhớ trong phòng cô có viên ngậm trị ho đúng không?”
Vân Tử Lăng dừng tay, cô quay đầu nhìn Hoắc Nhã Linh.
Hoắc Nhã Linh nháy mắt ra hiệu, nói: “Tôi thấy cổ họng không được khỏe, chúng ta đi lấy viên ngậm trị ho nhé?”
“Được!” Vân Tử Lăng cười trừ.
Căn bản cô không thích bầu không khí như thế này, nên khi Nhã Linh cho cô cơ hội.
Tất nhiên cô sẽ không từ bỏ cơ hội rời đi.
“Không được làm loạn, chị dâu con còn chưa có ăn cơm, thím Trương, mang ít viên ngậm trị ho đến đây!” Hoắc Chấn Vũ vội vàng trách con gái không hiểu chuyện.
“Ôi…”
“Bố, con ăn no rồi, không sao đâu”, nói xong, cô nhìn Hoắc Nhã Linh nói: “Nhã Linh, chúng ta đi thôi.”
Nhưng mà Hoắc Nhã Linh còn chưa kịp đứng dậy thì Hoắc Ảnh Quân đã đứng dậy rồi.
“Quân à!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn thấy anh đứng dậy, liền thể hiện thái độ không vui: “Khó lắm mới mời được bố mẹ của Hi Vân đến dùng bữa, tại sao con lại rời đi?”
“Dì, để con đi cùng bọn họ!” Đột nhiên, Vân Tử Diễm cũng đứng dậy.
Bầu không khí một lần nữa lại trở nên rất gượng gạo.
“Anh ngồi xuống tiếp đãi bọn họ đi.” Cô quay đầu mỉm cười với Hoắc Ảnh Quân, sau đó, cô nhìn về phía Vân Tử Diễm: “Thật sự đã lâu rồi tôi không nói chuyện phiếm với ‘chị’!”
Vân Tử Diễm cười trừ, cô ta lại gần Vân Tử Lăng, ánh mắt của cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân giống y chang Hi Vân, điệu bộ cười cười: “Giao Tử Lăng cho tôi, yên tâm đi!”
Sau đó, mọi người đều thấy Vân Tử Diễm đỡ Vân Tử Lăng đi về phía cửa thang máy.
“Sao em còn không qua đó, không phải cổ họng em bị đau hả?” Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, nhìn em gái.
Hoắc Nhã Linh giật mình, sau đó cô ấy nhanh chóng đứng dậy: “Đúng, đúng vậy, cổ họng, cổ họng của tôi bị đau, tôi đi trước, chú thím à, mọi người ăn thong thả.”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy qua chỗ Vân Tử Lăng.
Hoắc Ảnh Quân có chút lo lắng, ánh mắt anh dõi theo Vân Tử Lăng, cho đến khi thấy ba người đã đi vào bên trong thang máy.
“Ảnh Quân này!” Bố của Hi Vân lên tiếng.
Hoắc Ảnh Quân vội nhìn về phía bố mẹ của Hi Vân.
“Con trai, con đừng trách cô ấy, nhé?” Đôi mắt của bố Hi Vân đỏ hoe: “Chúng tôi cũng không thể ích kỷ, khiến cô ấy phẫu thuật thành hình dạng của Hi Vân, thật sự, nói công bằng, không ai tình nguyện biến thành bộ dạng của người đã khuất, là tại chúng ta, chúng ta thương nhớ Hi Vân, thương nhớ con bé…”
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, ánh mắt của anh buồn rười rượi.
Mẹ của Hi Vân vội vàng đi tới, ngồi xuống chỗ của Vân Tử Lăng, sau đó vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Ảnh Quân: “Đừng trách cô ấy, đừng giận cô ấy, chúng tôi nhớ con bé, thật sự rất nhớ con bé…”
“Thật xin lỗi…” Giọng nói của người đàn ông ngập tràn ý tự trách.
Mẹ của Hi Vân lắc đầu: “Không phải nói lời xin lỗi, đó là lựa chọn của con bé, hiện tại… đây là lựa chọn của chúng tôi, anh đừng làm tổn thương cô ấy có được không, tôi van anh, tôi xin anh…”
Nói xong, bà ấy liền quỳ lạy.
Hoắc Ảnh Quân vội đỡ bà ấy đứng dậy: “Dì à, dì đừng làm như vậy.”
Mẹ của Hi Vân rơi lệ: “Tôi biết chúng tôi rất ích kỷ, nhưng mà, xin cậu hãy nghĩ đến hai người già đáng thương cô độc này, đừng tổn thương cô ấy, đừng làm tổn thương cô ấy…”
Hoắc Ảnh Quân: …
――――
Ba người đi chung với nhau, ai cũng có chút ngượng ngùng.
Hoắc Nhã Linh đỡ lấy Vân Tử Lăng, nhìn sang một bên.
“Này, Hi, không phải, này, Vân Tử Diễm, cô trở về đi, cứ giao chị dâu cho tôi!” Gương mặt của Hoắc Nhã Linh không có chút cảm xúc gì.
Vân Tử Diễm nhìn Hoắc Nhã Linh, cười cười: “Không có gì đâu, tôi cũng ăn no rồi, cô có chỗ nào không khỏe, có muốn đi bệnh viện khám không? Dùng viên ngậm trị ho có ổn không?”
Hoắc Nhã Linh thấy cô ta quan tâm hỏi han rối rít như vậy, tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cô ấy không biết anh trai cô có yêu Hi Vân hay không.
Nhưng mà cô ấy với Hi Vân là bạn bè, là bạn gái thân nhất, là bạn bè đặc biệt thân mật.
Giờ đây, cô biết rõ Hi Vân đã chết.
Người hiện tại đứng trước mặt cô là giả.
Nhưng mà, hành động của cô ta, cử chỉ của cô ta, biểu hiện của cô ta, rõ ràng chính là Hi Vân!
Điều này khiến cho cô ấy đang đỡ Vân Tử Lăng chỉ muốn đuổi cô ta đi, trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác bị chính bạn gái thân nhất phản bội.
“Nhã Linh, cô có khỏe không?” Vân Tử Diễm lại hỏi han thân mật.
Hoắc Nhã Linh ngẩn người, ánh mắt của cô ấy có chút né tránh: “Không, không sao, viên ngậm trị ho của chị dâu tôi tốt lắm.”
Vân Tử Lăng không nói gì, cô lấy một hộp viên ngậm trị ho từ trong hộc tủ ra đưa cho Hoắc Nhã Linh.
“Ừm, cảm ơn cô.” Nói xong, cô ấy nhíu mày: “À, Vân Tử Lăng, tôi đã lấy được viên ngậm trị ho rồi, cô…”
“Nhã Linh, cô xuống trước được không, tôi muốn cùng Tử Lăng nói chuyện phiếm một chút.” Vân Tử Diễm vội cắt ngang lời của cô ấy.
Điều này khiến cho Hoắc Nhã Linh bật cười khanh khách.
“Nhã Linh, cô xuống ăn cơm đi, cô còn chưa kịp ăn gì mà.” Vân Tử Lăng mở miệng nói.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày nhìn Vân Tử Lăng, cô ấy hơi nháy nháy mắt, dịu dàng nhắc nhở: “Chị dâu, tôi, tôi ăn no rồi, hai người muốn nói chuyện gì, tại sao lại phải bảo tôi ra ngoài?”
“Không có việc gì đâu, cô nghe lời đi xuống trước đi!” Vân Tử Lăng mỉm cười với Hoắc Nhã Linh.
“Nhã Linh, có phải tôi khiến cô sợ hãi?” Thấy cô ấy không chịu đi, Vân Tử Diễm lại nở nụ cười quen thuộc nhìn về phía cô ấy, giống như Hi Vân vẫn thường gọi cô ấy một cách thân mật.
“Vậy hai người nhanh chóng xuống dưới nhé.” Hoắc Nhã Linh thật sự không muốn trả lời câu hỏi của Vân Tử Diễm, lại càng không muốn nhìn thấy mặt cô ta, bởi vì nhìn lâu sẽ sinh ảo giác.
Hoắc Nhã Linh vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên yên lặng.
“Ra ban công nói chuyện nhé.” Vân Tử Lăng chậm chạp bước đi, bước chân của cô lảo đảo.
“Muốn tao đỡ mày không?” Khi nói câu đó, Vân Tử Diễm đã tới gần.
Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ta, cười buồn: “Tôi chưa què quặt đến mức không thể đi lại.”
Nghe vậy, Vân Tử Diễm nhún vai, nhắm hướng ban công đi tiếp.
Ban công có ghế treo, có sô pha.
Vân Tử Lăng ngồi xuống sô pha, Vân Tử Diễm thì ngồi xuống ghế treo, đung đưa.
Bây giờ là cuối thu, gió thổi se se, nắng hanh, nhiệt độ ban ngày vẫn khá nóng bức.
“Mày có sợ không?” Đột nhiên, Vân Tử Diễm mở miệng nói.
“Ý của chị là gì vậy?”
Vân Tử Diễm cầm lấy chiếc ghế treo, dừng chân lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Mày có sợ tao không?”
Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng ánh mắt của cô không có chút biểu hiện gì.
“Một năm qua… Suốt một năm qua…” Vân Tử Diễm nắm chặt chiếc ghế treo trong tay: “Một năm qua, tao thật sự rất đau đớn!”
Vân Tử Lăng dùng ánh mắt tức giận nhìn cô ta, nói: “Bắt chước Hi Vân, rất đau đớn?”
Vân Tử Diễm nhìn cô, biết rõ lời cô nói có ý châm chọc mình.
Cô ta cười: “Mày không cần châm biếm tao, mày nhìn thấy rồi đó, trong lòng anh ta có Hi Vân!”
Vân Tử Lăng gật đầu: “Ừ, có cô ấy!”
Vân Tử Diễm nhíu mày, không hiểu biểu hiện của Vân Tử Lăng có ý gì?
Vân Tử Lăng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta, cong môi nói: “Nếu trong lòng anh ta không có Hi Vân, ngược lại tôi sẽ xem thường anh ta, một người phụ nữ đã vì mình mà chết, nếu không có chút thương nhớ nào, so với súc sinh có gì khác nhau?”
Lời nói của Vân Tử Lăng khiến cho Vân Tử Diễm vô cùng giật mình: “Hả, mày còn hiểu đạo lý này à, mày không sợ tao cướp anh ta hả?”
“Chị không phải cô ấy!” Những lời nói của cô rất chắc nịch.
“Thì sao chứ? Anh ta nợ cô ấy một mạng, tính mạng lớn hơn trời, anh ta sẽ để ý tao.” Vân Tử Diễm cũng khẳng định.
Vân Tử Lăng cười buồn, cô không nói gì.
Thấy thế, Vân Tử Diễm cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cô ta không thích ánh mắt này của cô, lại càng không ưa nụ cười thản nhiên của cô.
Giống như đang diễn một vở hài kịch.
“Mày cứ chờ mà xem, không bao lâu nữa, mày sẽ không thể cười như bây giờ, chờ đi, đến lúc đó mày sẽ phải khóc nhiều hơn cười!”
“Chị, hận tôi như vậy sao?” Cô nhìn dáng vẻ hung tợn của cô ta, nhịn không được đành hỏi.
“Mày nói đi?” Cô ta hỏi cô: “Một năm qua tao sống ở nước Mỹ, trải qua nhiều cuộc phẫu thuật lạnh lẽo, bị các loại máy móc cắt xẻ trên mặt, vô cùng đau đớn, mày có biết không? Mày có thể cảm nhận được không, hả?”
Nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận của cô ta, Vân Tử Lăng lại cười lạnh không chút cảm tình: “Cái này, không phải là lựa chọn của chị sao?”
“Lựa chọn của tao?” Vân Tử Diễm nhìn chằm chằm vào khoảng không giống như mọi thứ đều vô nghĩa, tỏ vẻ chán ghét hiện thực: “Tao đến bước đường này, đều là tại ai ép tao, còn không phải tại mày hả?”
“Vân Tử Diễm!”
Cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của cô ta.
Vân Tử Diễm nghe tiếng gọi, liền nhìn về phía cô.
“Vân Tử Diễm, tôi, không nợ chị!” Giọng điệu của cô trở nên vô cùng lạnh lùng khác lạ.
“Mày không nợ tao?” Vân Tử Diễm cười nhạt, ánh mắt đầy ý châm chọc: “Mày lấy đi của tao còn ít sao? Mày cướp người tao yêu, giết chết bố mẹ tao, hại chết em trai tao, mày còn nói không nợ tao hả?”
“Giết bố mẹ chị? Cướp người chị yêu? Hại chết em trai chị?” Cô lặp lại lời nói của Vân Tử Diễm, lập tức cười nhạo: “Một năm qua, chị trải qua không biết bao nhiêu lần phẫu thuật, cũng chỉnh sửa không biết bao nhiêu thứ, nhưng lại quên có một thứ không thay đổi được!”
Vân Tử Diễm nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Bộ mặt!” Cô lạnh lùng mở miệng.