Điều cuối cùng muốn làm là đưa em đến quán cà phê Star nổi tiếng nhất Thành phố Nam Dươn”,”Quán cà phê này nằm ở tầng tám mươi tám – nơi yên tĩnh nhất của Thành phố Nam Dương. Nó cao hơn tám mươi tám tầng. Từ trên cao nhất nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của cả Thành phố Nam Dương. Bởi vậy mà nó có tên là cà phê Star.
Đương nhiên nơi đây cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể vào.
Bởi vì giá một cốc cà phê ở đây có thể lên tới mấy triệu.
Cũng vì vậy mà khách tới đây chủ yếu là những người giàu có và có địa vị.
Vân Tử Diễm muốn hẹn tại nơi này là vì hai nguyên nhân: Một là cô ta muốn thể hiện thân phận của Thái Hi Vân, hai là cô ta cũng không muốn đến những nơi quá tầm thường.
Lúc Mộ Niệm Quang đến, cô ta đã tới trước rồi.
Khi người phục vụ dẫn anh ta vào trong, Vân Tử Diễm đang hướng mắt ra ngoài, cho đến khi nghe thấy có tiếng động mới quay lại nhìn.
Cô ta nhàn nhã nhìn Mộ Niệm Quang nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi anh ta: “Anh muốn uống gì?”
“Không cần!”
Người phục vụ có chút khó xử.
Thái Hi Vân quay sang nói với phục vụ: “Cho một cốc latte nhé!”
“Dạ vâng ạ!” Người phục vụ nghe xong là rời đi.
Đêm nay trời có chút âm u, ánh trăng lờ mờ không rõ, thật giống như đêm mưa gió ấy, chỉ toàn là âm u nặng nề.
Thái Hi Vân vén tóc ra sau tai nhìn anh ta cười nhẹ, ánh mắt có chút thăm dò hỏi anh: “Làm sao anh biết tôi chính là Vân Tử Diễm?”
Sắc mặt Mộ Niệm Quang vô cùng lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu như thật sự là Thái Hi Vân thì cho dù tính cách có chút kiêu kỳ, chắc chắn cô ấy sẽ không nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy!”
Nghe Mộ Niệm Quang nói vậy, Vân Tử Diễm nhướng mày, tỏ ý không đồng tình.
Cũng đúng, nếu không phải do đứa con gái ngu ngốc kia thì làm sao cô ta có thể ngồi ở đây chứ!
“Người chết thật sự là Thái Hi Vân, sao cô có thể đổi trắng thay đen như vậy?”
Vân Tử Diễm cũng không hề giấu diếm nữa, cô ta cười nhẹ, lấy điếu thuốc trong túi ra rồi châm lửa. Khói thuốc trong miệng nhả ra mịt mù.
“Anh có biết vì sao tôi có thể ra khỏi bệnh viện tâm thần không? Chính là do hai người bọn họ đích thân đón tôi ra đấy.”
Nói xong, cô ta lại đưa điếu thuốc lên hút: “Bọn họ đón tôi ra cũng chỉ có một mục đích duy nhất, chính là lợi dụng tôi để đối phó với Vân Tử Lăng. Tôi phải đối phó với Vân Tử Lăng, vì vậy tôi cũng chỉ là con cờ mà thôi, đã hiểu chưa?”
Cô ta cười trào phúng:
“Sau khi được thả ra, mỗi ngày Khúc Tịnh Kỳ đều chỉ hỏi tôi một chuyện là đã nghĩ ra cách hay chưa. Thậm chí chưa đợi nổi hai ngày là bà ta đã sốt ruột, còn hăm dọa nếu tôi không nghĩ ra cách sẽ đưa tôi trở lại bệnh viện, trở lại nơi tăm tối ấy!”
Ngón tay cô ta run rẩy, điếu thuốc trên ngón tay cũng vì vậy mà run theo.
“Về bệnh viện ư? Có đứa điên nào muốn trở lại cái nơi quỷ quái ấy chứ!” Đôi mắt của cô ta đỏ rực, giọng nói vô cùng run rẩy: “Tôi có chết cũng không muốn quay lại nơi đó, có chết cũng không muốn!”
Nói xong cô ta nhìn sang anh, lại đột nhiên mỉm cười: “Bởi vậy mà tôi mới để cho cô ta tìm được anh. Tôi biết là trong số những người cô ta không đề phòng có anh.
“Bởi vậy cô muốn hại tôi, sau đó để cô ấy tự trách bản thân mình ư?”
Vân Tử Diễm lại lấy thuốc, hít một hơi thật sâu:“ Đúng vậy, cô ta chưa thấy tôi ngủ với anh thì tôi lại càng muốn ngủ với anh!”
Mộ Niệm Quang cau mày nhìn cô ta: “Đêm hôm đó là cô, người chết là Thái Hi Vân, làm sao cô có thể trong khoảng thời gian ngắn mà có thể làm được như vậy?”
Tử Diễm lại cười: “Làm sao làm được à? Vì tôi biết rõ một khi tôi lừa được anh, chắc chắn Khúc Tịnh Kỳ sẽ không bỏ qua cho tôi, bởi vì tôi hết giá trị lợi dụng rồi. Vậy nên tôi đã tính trước, khi anh hẹn đứa não tàn ấy ra, tôi đã nói với cô ta, đoạn video hồi trước của Hoắc Ảnh Quân thâm tình đứng trước mộ của cô ta thú nhận đang ở chỗ tôi, cô ta vội vội vàng vàng mà chạy đến. Cô ta đúng là ngu ngốc!”
Cô ta cười đầy mãn nguyện: “Sau khi cô ta tới, tôi cho cô ta uống thuốc ngủ, sau đó đổi quần áo là xong rồi!”
Đôi mắt cô ta trở nên lạnh lẽo rồi nói tiếp: “Nhìn thấy chưa, người đàn ông kia nhanh như vậy đã giết chết cô ta, không là giết tôi. Còn Khúc Tịnh Kỳ ư? Bà ta muốn tôi chết không toàn thây, còn nói là đáng đời. Ha ha, đợi đến khi bà ta biết được người chết lại chính là người mà bà ta quan tâm thương yêu nhất, xem bà ta có cười nổi không!”
Cô ta không giấu nổi nụ cười nghĩ đến sắc mặt của Khúc Tịnh Kỳ khi biết chuyện này.
Mộ Niệm Quang không nói gì, anh ta nhìn Vân Tử Diễm, không biết nên dùng từ nào để hình dung được cô ta.
Quỷ kế? Xảo quyệt?
Dường như nó vẫn không đủ để hình dung sự ác độc mưu mô của cô ta.
Lúc này người phục vụ bước tới.
Tử Diễm dập điếu thuốc, đôi tay không tự nhiên vuốt mái tóc, cô ta không muốn ai thấy được bộ dạng độc ác này của mình.
“Cà phê của cô đây ạ!”
Sau khi đặt cà phê lên bàn, phục vụ lập tức quay người rời đi.
“Cô biết là tôi bị trầm cảm đúng không?” Mộ Niệm Quang thẳng thắn hỏi.
Tử Diễm nhìn anh ta cười: “Đúng, tôi biết anh bị trầm cảm rất nặng, nhiều lần có ý muốn tự sát, nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh không tự sát? Tại sao anh vẫn cứ phải sống trong thế giới luôn làm anh đau khổ như vậy?”
Nói xong, cô ta lại cười, nụ cười đầy đố kỵ: “Hóa ra trên đời này vẫn còn có người khiến cho anh không nỡ rời đi, là Tử Lăng, giờ cô ta đã là vợ của người khác!”
Mộ Niệm Quang không nói gì cả, anh ta chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.
“Anh yêu cô ta, từ bé đã yêu cô ta, dù cho cô ta đã kết hôn rồi mà anh vẫn cứ yêu. Tôi điều tra ra được khi anh bị trầm cảm ở Pháp, anh đã có một người con gái khác. Tôi còn tưởng là anh đã dứt ra được chứ? Ha ha, đáng tiếc thật đấy, sau khi điều tra lại phát hiện ra tính cách người con gái ấy giống y hệt Vân Tử Lăng. Cô gái này cũng y hệt cô ta lúc nhỏ, ngây thơ hoạt bát, tinh thần nghĩa hiệp, không vì khó mà đầu hàng. Cô gái ấy làm cho anh nhớ đến Tử Lăng lúc nhỏ, có đúng không?”
Mộ Niệm Quang vẫn im lặng như cũ nhưng đôi tay trên bàn lại có chút run rẩy.
Tử Diễm nhìn gương mặt câm nín của anh ta, lại tiếp tục cười: “Nói đi nói lại thì trong lòng anh vẫn chỉ có mỗi Vân Tử Lăng, không thể quên nổi!”
“Không phải!” Mộ Niệm Quang nhìn cô ta.
“Tôi đã buông bỏ từ lâu rồi!”
“Thật sao?” Tử Diễm cười đầy châm biếm.
“Nếu như anh thật sự từ bỏ rồi thì còn đến gặp tôi làm gì? Hay là…”
Cô ta lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Không phải là vì đoạn video này à?”
Mộ Niệm Quang lập tức giơ tay ra định cướp điện thoại, nhưng Tử Diễm bình rất bình thản mà thu tay lại.
“Nhìn đi, anh làm như vậy mà còn nói là không yêu cô ta, không yêu cô ta mà anh đến gặp tôi hả? Không yêu cô ta mà anh lại vội vàng đến thế à? Mộ Niệm Quang… Tôi thật sự không hiểu nổi, cô ta có gì tốt mà anh mê đắm đến thế. Đến bây giờ cô ta kết hôn rồi mà anh vẫn quyến luyến không dứt muốn ở bên cô ta sao?”
Đây là chuyện mà cô ta mãi không thể hiểu nổi.
Đây cũng chính là chuyện làm cho cô ta thấy đố kỵ nhất.
Vì sao, vì sao một người ưu tú như vậy lại cứ chỉ thích mỗi Vân Tử Lăng chứ?
Còn cô ta lại không có gì hết?
Mộ Niệm Quang cầm chặt lấy điện thoại.
Vài giây sau, anh ta ngước lên nói với cô ta: “Tử Lăng rất tốt, không gì có thể đủ để miêu tả về cô ấy. Đúng! Tôi yêu cô ấy, rất yêu cô ấy!”
Anh ta vô cùng kiên định nói.
Tử Diễm nhăn mày, đôi mắt lộ ra vẻ khó tin: “Cho dù… Cả đời này anh không thể có được cô ta mà anh vẫn yêu sao?”
“Đúng!” Anh ta cười nhạt: “Dù cho cả đời này không thể ở bên nhau thì tôi vẫn sẽ không thay lòng!”
Đôi mày của Tử Diễm nhíu chặt lại, cô ta không thể hiểu nổi hỏi anh ta: “Nếu anh yêu cô ta như vậy, sao không cướp lại từ tay Hoắc Ảnh Quân? Sao anh không tranh đấu chứ? Anh phải giống như tôi, không từ thủ đoạn, như vậy mới gọi là yêu!”
Nghe đến đây, Mộ Niệm Quang thấy gương mặt cô ta hung dữ chất đầy thù hận. Anh ta thở dài nói: “Tử Diễm à, vốn dĩcô không hiểu yêu là gì, cô luôn mồm nói yêu Hoắc Ảnh Quân nhưng cô lại không biết anh ta như thế nào thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, tình yêu của cô là sự ích kỷ. Tôi chỉ là người bình thường, tôi yêu cô ấy, tôi yêu tất cả của cô ấy vì vậy nên khi cô ấy vui tôi sẽ vui. Không kết hôn thì sao, tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy vui nhìn thấy cô ấy cười là đã đủ mãn nguyện rồi!”
“Anh điên rồi!” Toàn thân Tử Diễm không ngừng run rẩy: “Mộ Niệm Quang anh là kẻ điên à?”
Mộ Niệm Quang không trả lời, có lẽ là như vậy!
Nhưng mà mà anh ta thật sự không thể làm gì khác nữa rồi.
Nếu như tình yêu làm cho con người ta trở nên điên cuồng và ích kỷ vậy thì anh ta nguyện không có tình yêu!
Vân Tử Diễm thật sự không còn lời nói nào có thể biểu đạt được sự điên cuồng và cố chấp này của anh ta.
Không!
Tình yêu không phải như thế!
Tình yêu không phải là sự cướp đoạt!
Tình yêu không phải là sự ích kỷ!
Tình yêu cần phải dùng mọi cách mới có được!
Mộ Niệm Quang chầm chậm đứng dậy, anh ta đi ra hành lang cầm lấy điện thoại của cô ta trực tiếp ném xuống dưới…
Vân Tử Diễm mở to mắt nhìn anh ta, nở nụ cười đầy chế nhạo: “Mộ Niệm Quang, anh có bị ngốc không vậy? Anh nghĩ rằng vứt điện thoại của tôi xuống thì đoạn video kia sẽ không còn à? Anh nghĩ là tôi không chuẩn bị trước sao?”
“Biết chứ!” Anh ta quay sang nhìn cô ta, cười nhạt: “Người mưu mô tính toán như cô, làm sao mà không chuẩn bị được chứ?”
Nghe xong, Vân Tử Diễm có chút khó hiểu: “Vậy anh…”
“Vân Tử Diễm…” Anh ta nhẹ giọng gọi tên cô ta: “Vốn dĩ là người một nhà… Nhưng cô hận cô ấy như thế sao?”
Vân Tử Diễm cười lạnh, lời nói rít qua kẽ răng: “Đương nhiên rồi, anh biết mà, tôi hận cô ta đến mức muốn cô ta chết ngay lập tức!”
Nói xong, cô ta nhìn đồng hồ rồi lại cười: “Đến giờ rồi, anh mau mở Zalo đi.
Ngay lúc này, đoạn video kia bị đăng lên trang đầu Zalo.
Đoạn video này chính là cảnh đêm hôm đó anh ta và cô ta ngủ với nhau!
Cảnh tượng này…
Thật khiến người ta không thể chịu nổi.
Tử Diễm cười điên dại: “Anh nói xem, khi Tử Lăng nhìn thấy video này có đau đến chết đi sống lại không nhỉ? Ha ha, nhìn xem người thân thiết nhất với cô ta lại bị tôi chơi như thế này, không biết cô ta có bị tức đến hộc máu không nhỉ!”
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Mộ Niệm Quang dần dần tối đi.
Rất lâu sau, anh ta ngước nhìn lên bầu trời âm u, gió nhè nhẹ thổi mái tóc anh ta, trông anh ta càng u sầu hơn.
“Cô biết không, bệnh trầm cảm này dày vò tôi đau đớn vô cùng bất kể ngày hay đêm, nhưng tôi vẫn cố gắng để sống tiếp, tôi chỉ hy vọng cô ấy được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà…” Anh ta cụp mi mắt, cười đau khổ: “Nhưng mà tôi không hề muốn mình trở thành gánh nặng của cô ấy, không muốn cô ấy lo âu!”
Vân Tử Diễm không đồng tình: “Nhưng ai bảo cô ta trọng tình trọng nghĩa như vậy, ai bảo cô ta quan tâm anh. À, cũng không chắc, cô ta bên ngoài thì yêu Hoắc Ảnh Quân, trong lòng lại yêu anh. Quả là một bông sen trắng!”
“Cô ấy không phải là cô!” Anh ta cụp mắt cười: “Chúng tôi ở cùng với nhau ba năm nay, chưa từng vượt quá giới hạn. Cô ấy coi tôi như anh trai, chưa từng có suy nghĩ khác. Cô ấy quan tâm, ỷ lại tôi là bởi cô ấy coi tôi như người thân!”
Anh ta hiểu hết, hiểu tất cả mọi thứ.
Đó là lòng tin tưởng.
Đó là sự ỷ lại.
Đó là tình thân.
Nhưng…
Những tình cảm đó lại không có tình yêu!
“Cô biết không, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và cô ấy là cô ấy không hề đê tiện, bẩn thỉu như cô!”
Tử Diễm nhíu mày, sắc mặt cau có không vui.
“Nhưng mà…” Anh ta định nói lại dừng lại.
“Nhưng mà gì chứ?”
Cô ta nghe không rõ nên đứng dậy bước ra chỗ anh ta.
“Nhưng mà tôi biết, chỉ cần cô sống cô ấy sẽ không vui vẻ, hạnh phúc!”
Anh ta nhìn cô ta với ánh mắt bất lực: “Bởi vì cô quá độc ác!”
Vân Tử Diễm cau có đề phòng nhìn anh, cô ta cẩn thận bước tới gần anh ta: “Anh… ý của anh là gì?”
Mộ Niệm Quang bắt lấy cánh tay cô ta, nở nụ cười: “Vân Tử Diễm, việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô ấy trên đời này chính là đưa cô đi cùng!”
“Gì chứ?” Tử Diễm khiếp sợ, cô ta biết là có chuyện chẳng lành nên vội vàng muốn tháo chạy.
Nhưng Mộ Niệm Quang không để cho cô ta có cơ hội ấy.
Một con dao găm sắc nhọn bất ngờ đâm mạnh vào tim cô ta!
Anh ta không biết cô ta hẹn anh ở đâu.
Vì vậy, anh ta đã chuẩn bị trước dao găm!
Chì vì anh ta không muốn cô ta sẽ có bất cứ hành động gì làm tổn hại tới Vân Tử Lăng!
“Cứu với…” Tử Diễm hét lớn rồi ngã trong vũng máu…
Mộ Niệm Quang không thèm để ý đến cô ta, anh ta đứng lên chiếc ghế đẩu.
Ngay lúc này, anh ta ngước lên nhìn bầu trời âm u xám xịt không thấy một tia sáng.
Anh ta cười nhạt, đây là nụ cười của sự giải thoát.
“Tử Lăng…. sau này sẽ không còn ai dám uy hiếp em nữa, em hãy sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, đừng nhớ đến anh!”
Nói xong, anh ta thả tay ra…
Anh ta giống như một con chim bay từ trên cao xuống, nhưng đôi cánh lại khép lại, tự do rơi xuống…