Một cồ xe hào hoa chạy tới, trang hoàng hoa lệ, hương khí xông lên mũi, sau khi đến bên cạnh Vũ Văn Hóa Cập thì dừng lại, ngựa là ngựa tốt, mã phu cũng không tệ. Vũ Văn Hóa Cập vừa lên xe ngựa đã gấp gáp hòi: "Chuyện thế nào rồi?"
Trên xe ngựa có hai thủ hạ, một mặt đen, một mặt trắng, xem ra thật giống Hăc Bạch vô thường, "Công tử, chúng ta đã xác thực tin tức, Lục An Hừu đích xác đã chết".
Vũ Vãn Hóa Cập năm tay năm chặt răng rắc rung động, giận dừ nói: "Đồ vô dụng, hăn chết thế nào?"
Tên mặt đen nói: "Công tử, Cao Sĩ Thanh đem tin tức phong tòa rất nghiêm, chúng tôi phí nhiều tâm lực mới biết được Lục An Hừu đã thất bại, mấy ngày hôm trước quay về Tử Hà đã bị Tiêu Bố Y giết chết".
"Lại là Tiêu Bố Y này" Vũ Văn Hóa Cập năm chặt năm tay, giọng căm hận nói: "Hãn liên tiếp phá hòng đại sự của ta, lao tư không đem hãn rút gân lột da thì sẽ không mang cái họ Vũ Vãn này nừa".
Vũ Vãn Hóa Cập cùng Tiêu Bố Y lần đầu gặp mặt, đối với hãn bộ dáng lại hận thấu xương, nhăm chừng cho dù Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng nghi hoặc khó hiếu, không rõ lý do.
"Đám người Lương Tử Huyền không phải nói Tiêu Bố Y võ công kém, không đáng nhăc tới. Lục An Hừu nói thế nào cũng là cao thủ, ta một lòng bồi dường hãn tiến vào Bùi phiệt, chi mong hăn có thế được Bùi Minh Thúy tiến cử lên Hoàng Thượng, hãn dê dàng chết như vậy, chăng lẽ là lão quỷ Cao Sĩ Thanh này đã nhìn thấu chi tiết của hãn?" Vũ Vãn Hóa Cập nhíu mày, nghi hoặc khó hiếu.
"Nhưng đám người Lương Tử Huyền kia cũng không làm được gì" Người mặt đen cười khô nói: "Lương Tử Huyền mua chuộc Lý Chí Hùng, vốn quyết định khi xuất quan sẽ đem Tiêu Bố
xử lý. Nghe nói bọn họ đã xuất ra tuyệt đinh cao thủ, lại vân không thế làm gì được Tiêu Bố
này, ta chi sợ người này cũng không đơn giản".
Vũ Văn Hóa Cập hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ đưa ra tuyệt đinh cao thủ giả dạng Lịch Sơn Phi phải không?"
Người mặt trắng nói tiếp: "Không sai. Ai cũng không biết Lịch Sơn Phi rốt cuộc là ai, chi biết hăn thiện dùng đơn đao, đeo mặt nạ thanh đồng, một khi đă như vậy, đám người Lương Tử Huyền cũng muốn đục nước béo cò. Gần đây Lịch Sơn Phi xuất quỷ nhập thần, nhưng ta nghĩ đại đa số sự tình là do đám người Lương Tử Huyền bày ra. Bọn họ không biết Lục An Hừu là người của chúng ta, lúc trước còn muốn đem trừ đi, không nghĩ đến lão quỷ Cao Sĩ Thanh này hình như đã phòng đến chiêu này, lại cho mang theo Liên hoàn nò chết tiệt, đám người Lương Tử Huyền vốn tưởng rằng đă chuân bị kỹ, có thế đem thương đội một mẻ lưới băt hết, lại không nghĩ tới tốn hao quá nửa, cũng không thế ngăn cản bọn họ đi quan ngoại, coi như là trộm
gà không được còn mất thêm năm thóc".
Người mặt đen cười khố nói: "Bọn họ trộm gà không được còn mất thêm năm thóc. Chúng ta cũng có tốn thất lớn, công tử vốn chuân bị lần mua bán này làm ăn lớn, nhưng không nghĩ đến lại bị Tiêu Bố Y phá hòng, chỉ có thế âm thầm làm ăn nhò. Chúng ta thực không rõ Tiêu Bố Y này số mạng sao lại tốt đến như thế. vốn Lương Tử Huyền một kế không thành, lại sinh một kế mua chuộc quý tộc Phó cốt, đế cho bọn họ ngăn cản Bùi Gia thương đội vào Phó cốt, đế tại Bạt Dã Cô thu thập bọn họ, không nghĩ đến bọn họ lại gặp được Khả Đôn, có thu hoạch lớn mà về. Lục An Hừu võ công như thế lại bị hăn giết, công tử cũng không thế xem thường người này".
Vũ Vãn Hóa Cập sắc mặt tái xanh, hồi lâu mới nói: "Hăn liên tiếp phá hòng kế hoạch của ta, còn chiếm lấy nừ nhân mà lăo tử thích, ta không giết hăn, chỉ có thế nói ông trời không có măt. Bùi Minh Thúy đúng là sẽ tận lực bồi dường cho hăn, dụng ý cũng không ngoài việc đem tiến cử cho Hoàng Thượng, ỏn đinh căn cơ của Bùi phiệt, chúng ta làm sao có thê đế hăn được như ý! Tiêu Bố Y vận khí tốt hôm nay cũng là ngày cuối cùng, ngày mai Lao Tư không cần động thủ, cũng là giờ chết của hãn, kẻ đăc tội với Vũ Vãn Hóa Cập ta, tuyệt đối không thế sống tốt được!"
Người mặt trắng và người mặt đen nhìn nhau, trên mặt đều mim cười nói, "Cao chiêu của công tử, ta chi sợ Tiêu Bố Y nằm mơ cũng không có nghĩ đến đã đăc tội với công tử, cũng càng không thế tường được tiền đồ của hăn ngày mai sẽ kết thúc. Trong buôi tiệc ngày mai còn có Vương đại nhân cùng Lưu Vũ Chu mấy người liên quan, nói vậy nhất định sẽ phi thường đặc săc, Tiêu Bố Y cũng khó tránh tai ương lao ngục, tử kỳ buông xuống, đến lúc đó Bùi Minh Thúy vất vả khố sở, chỉ sợ hăn đến cuối cùng cũng sẽ vui mừng không nối".
Vũ Văn Hóa Cập lên tiếng cười to, phi thường đăc ý, "Không sai, không sai, Tiêu Bố Y nằm mơ cũng không thế tưởng được ta lại đối phó hăn, trong yến tiệc hôm nay trước cho hăn một ít lợi ích, ngày mai màn diên chân chính mới băt đầu. Chi là đế ngày mai diên cho tốt, đêm nay các ngươi đã chuân bị cho ta chưa?"
Người mặt trắng tươi cười, "Nữ nhân đã sớm chuân bị tốt cho công tử, chỉ còn thinh công tử dời bước".
Vũ Văn Hóa Cập ha hả cười lớn, vồ mạnh lên vai hai người nọ, "Các ngươi làm rất tốt, rất họp ý ta, chỉ cần chuyện lần này thành, ta sẽ dân các ngươi đi Đông Đô chơi một chuyến. Mộng Điệp không phải thực cuồng không muốn gặp lao tư ta sao? Qua vài ngày nừa đi Đông Đô, lão tử sẽ chơi đùa với nàng ta, đến lúc đó đẽ xem Bùi Minh Thúy cùng Cao Sĩ Thanh sẽ có sắc mặt gì!"
Cao Sĩ Thanh xong buôi tiệc, đế hạ nhân chiêu đãi các thương nhân cùng Tiêu Bố Y, rời khỏi đi trước.
Vũ Vãn Hóa Cập tuy không có năng lực như trong truyền thuyết, càng không có địa vị như trong truyền thuyết, mà Thái Phó Thiếu Khanh chăng qua chi là chức quan nuôi ngựa, trong măt Tiêu Bố Y, cao đến mấy thì cũng như là Bật mã ôn của Tôn hầu tử mà thôi. Nhưng Thái Phó Thiếu Khanh dù sao cũng là chức quan, Vũ Văn Hóa Cập cũng là hồng nhân bên cạnh
Hoàng Thượng, cho dù Vương Nhân Cung cũng không tiện đăc tội, cho nên khi các thương nhân rời đi, cũng đang lo lăng yến tiệc ngày mai rốt cuộc phải chuân bị lê vật gì đây.
Cao Sĩ Thanh khi rời khòi mọi người, săc mặt tuy không hăc ám, nhưng cũng cau mày, đi đến trước một gian phòng thì đây cửa đi vào, có một người đang ngồi ở bên bàn, lấy tay chống má, quay đầu lại nhìn thấy Cao Sĩ Thanh, thì vội đứng lên nói: "Cao gia".
Người nọ rõ ràng chính là Tiếu Hồ Tử Bối Bồi, gương mặt đen đúa gầy yếu, nhưng thanh âm cũng không cố ý làm bộ nừa, mà là thật sự là giọng nừ. Giọng của nàng ta thật ra cũng uyến chuyến ôn nhu, không có cứng nhăc như Tiếu Hồ Tử, chi là khâu khí lạnh lùng thì vân không đôi, đối với Cao Sĩ Thanh cũng như thế.
"Ngồi đi, thương thế của ngươi đã đờ chưa?" Cao Sĩ Thanh hòi.
"Đã không còn gì đáng ngại" Bối Bồi trả lời.
Cao Sĩ Thanh gật gật đầu, "Bùi Bội, ngươi lần này làm rất tốt, cuối cùng cũng không có làm mất uy phong của Bùi phiệt".
"Cũng là Cao gia an bài thòa đáng" Tiếu Hồ Tử Bối Bồi tên thì ra là Bùi Bội, "Cao gia cho Viên Ngoại Lang nghiên cứu chế ra Liên hoàn nò có sức sát thương vô cùng lớn, chi tiếc phí tổn quá cao, không thể thông dụng".
"Viên Ngoại Lang cũng là một nhân tài" Cao Sĩ Thanh gật đầu nói: "Chăng qua hăn gặp vận răm chó, bị người ta xa lánh. Lại hay phát minh mấy thứ linh tinh, phí tốn lại vô cùng cao. Không nghĩ đến cũng có thứ dùng được".
Hai người tựa hồ đều biết Viên Ngoại Lang là người nào, lại đôi đề tài, Cao Sĩ Thanh hòi, "Bùi Bội ngươi một đường đi theo Tiêu Bố Y, cảm thấy người này thế nào?"
Bùi Bội suy nghĩ một lát, lăc lăc đầu, "Người này tuy là Phó lĩnh đội, nhưng rất đàm đương, đối với thương đội tặn tâm hết sức. Ta cũng nhìn không ra chi tiết của hãn, chi là võ công của hăn tiến triến chi có thề dùng từ thần tốc đế hình dung, thật sự làm cho người ta phi thường kinh ngạc".
"Võ công không ảnh hưởng toàn cục" Cao Sĩ Thanh lắc đầu nói: "Dù cho võ công cũng không qua được tâm cơ. Ngươi phải biết đạo lý người lao tâm mới là thống trị, người lao động thì bị người thống trị, chúng ta coi trọng hăn đều không phải là võ công! Chăng qua võ công của hăn có tiến triến, đối với chúng ta cũng xem như là chuyện tốt, ngươi chi cần nói ra ấn tượng của ngươi đối với hăn. Ta tin tưởng vào trực giác của ngươi".
"Hăn chính mà không cương, không tham tài háo săc" Nói tới đây Bùi Bội ngừng lại, tựa hồ nghĩ đến cái gì, "Hàn Tuyết kia thì ra là Tháp Cách Mông Trần tộc, cũng làm chúng ta không dự kiến ra. Bọn họ một đường đi tới, Tiêu Bố Y vân có thế thủ lê, tiết chế dục vọng, vượt xa người thường có thế so sánh. Ta đã nhiều lần thử, phát hiện người này thật ra rất thanh tịnh, không thích tranh đấu".
Cao Sĩ Thanh gật đầu, "Ngươi nói không sai, một người khó chiến thăng nhất chính là bản thân, nói trắng ra cũng chính là khó có thế chiến thăng thất tình lục dục của bản thân, Vũ Văn Hóa Cập tuy không tệ, nhưng dù sao nhục dục khó thoát, chính là tử huyệt, không thế thành đại sự".
"Nhưng hăn tuy dục vọng không mạnh, nhưng cảm tình lại phong phú, đối với huynh đệ cực kỳ trọng nghĩa, cho dù đối với một con ngựa chết cũng lâm ba lâm bâm, rất là đàn bà" Bùi Bội cau mày nói: "Cao gia, điếm ấy của Tiêu Bố Y là một khuyết điếm rất lớn, hãn đối với kẻ địch xuống tay có lẽ không chút lưu tình, nhưng đối với huynh đệ của mình cũng khó có thế vứt bò, nếu muốn đánh bại hãn, cũng có thế bám vào điẽm đó".
Cao Sĩ Thanh cười rộ lên, "Hắn nếu đối với ai cũng tàn nhẫn, chúng ta làm sao mà dám nâng đờ người như thế? Chúng ta không sợ hăn vạn nhất lên nhừng chức vị cao, lại đem chúng ta một cước đá đi hoặc là khai đao với chúng ta sao? Bằng hừu là chuyện tương quan với nhau, cứ như là cảm tình vậy, không có trả giá, sẽ không có thu hoạch. Chúng ta chính là bởi vì biết hăn trọng nghĩa, cho nên thà đăc tội với Vũ Vãn Hóa Cập, cũng phải đem Mộng Điệp đi, chính là muốn cho hăn biết chúng ta coi trọng hăn, người như hăn tuyệt không phải là vật trong ao, có dù có lúc lên như diều gặp gió, chúng ta cũng có thế mượn sức hăn, nếu giống loại tuyệt tỉnh quà nghĩa như Lục An Hừu, thì chỉ có lãng phí tâm huyết của chúng ta".
"Cao gia nói cũng đúng," Bùi Bội đã cười không nổi, "Chăng qua người bảo ta lưu ý đến Lục An Hừu, nói hăn quá nửa sẽ phản, chăng lẽ đã sớm có cảnh giác?"
Cao Sĩ Thanh cười lạnh nói: "Tuy Vũ Văn Hóa Cập không làm được gì, nhưng hôm nay Bùi phiệt ở trên cao cũng khó tránh năng, các cựu phiệt tân môn đều như hố rỉnh mồi, chi chờ chúng ta thất thế. Ta đã tra ra, Lục An Hừu cùng Vũ Vãn Hóa Cập từng có kết giao, tuy ngăn ngủi, cũng khó tránh bị Vũ Vãn Hóa Cập mua chuộc. Cho nên lần này Vũ Vãn Hóa Cập đến tìm Mộng Điệp chăng qua chi là lý do, hăn đương nhiên không chỉ nông cạn như vậy".
"Hăn còn có mục đích gì?" Bùi Bội tò mò hòi, khi đi cùng Tiêu Bố Y nàng nhìn như không gì không biết, chăng qua trước mặt Cao Sĩ Thanh, nàng lại có chút khờ dại.
"Mục đích của hăn chính là dụng ý mà ta muốn tìm ngươi" Cao Sĩ Thanh đưa tay lấy ra một cái câm nang đưa cho Bối Bồi, "Chiếu theo câm nang này mà đi làm, yêu cầu sạch sẽ gọn gàng!"
Cao Sĩ Thanh đi rồi, Bối Bồi từ trong câm nang lấy ra một tờ giấy, liếc măt nhìn qua, trên mặt có chút biến săc, xem kỹ hồi lâu rồi đem đốt đi.
Sau khi tờ giất đã hóa thành tro bụi, Bùi Bội trờ lại giường ngồi xuống nửa canh giờ, nghe được ngoài cửa sô đã báo canh ba, thì đây cửa số đi ra ngoài, biến mất trong màn đêm vô tận.
Bật mã ôn mời khách, thật ra cũng là hy hừu, khi Tiêu Bố Y có ý niệm này trong đầu, cũng không có mấy hứng thú.
Bật mã ôn đương nhiên chính là Vũ Vãn Hóa Cập, Tiêu Bố Y lại nhìn thấy trong ấn tượng mà một kẻ ngu ngốc. Vũ Vãn Hóa Cập trong ấn tượng của hăn rất ngu ngốc, nghe nói là hăn tự tay giết Tùy Dương đế, người như thế cũng không nên khinh thường Nhưng Vũ Vãn Hóa Cập xem ra so với tưởng tượng thì tệ hơn nhiều, không khác gì mấy tên công tử chơi gà đấu chó, hăn không biết Vũ Vãn Hóa Cập đang có tâm đối phó hăn, càng không biết nguy cơ đã đã tới tận mày, cho nên khi lần nừa đến Thiên Hương phường, thì mặt mày vân tươi cười vui vè.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhân Cung cùng Lưu Vũ Chu đều có ờ đây, Tiêu Bố Y trong lòng chợt trầm xuống, hăn phát hiện thì ra Vũ Văn Hóa Cập như thuận miệng mời thì ra đã có chuẩn bị.
Hãn đem thương nhân, Thái Thú, Bùi phiệt cùng Lưu Vũ Chu đồng loạt mời đến. Chăng lẽ có có dụng ý sâu xa gì đây? Tiêu Bố Y đem kinh ngạc đặt ở trong lòng, băt đầu lưu tâm quan sát động tĩnh. Chăng qua hăn vốn cũng không có ngạo khí cho nên thái độ thực không có gì khác biệt.
Mọi người ngồi xuống, Tiêu Bố Y không dám ngồi ngang hàng với Vương Nhân Cung, Lưu Vũ Chu, cho nên ngồi ở trong đám thương nhân.
Vũ Vãn Hóa Cập ngồi ờ chủ vị, cử chỉ không đoan chính, tính cách thật giống Bật Mã On. Hãn tuy bày tiệc mời các thương nhân, nhưng trong măt rõ ràng không xem các thương nhân ra gì, chi cười nói cùng Vương Nhân Cung và Lưu Vũ Chu.
Vương Nhân Cung vần là một thân tử bào, không biết ngày đó mặc có cời ra hay không, hay là có nhiều bộ giống nhau, trên mặt cũng không nghiêm túc, chỉ hòi về chuyện của Vũ Văn Thuật, cũng không nói gì về chuyện chinh liêu bình loạn. Lưu Vũ Chu uống rượu thì tự rót tự uống, cũng không giống như tham gia và yến tiệc.
Các thương nhân đều cảm thấy không đáng đẽ đến, nhưng cũng không tiện trờ về, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngăc.
Trên thực tế ngoại trừ thương nhân, thì hỉnh như không có ai xem đây là buôi tiệc. Vũ Văn Hóa Cập nhìn qua thấy Cao Sĩ Thanh rất ít nói chuyện, lên tiếng cười rộ, "Lão Cao, tuy ta ở đây bày tiệc mời khách, nhưng ngươi nói thế nào cũng là chủ nhân ở đây, tựa hồ cũng nên tìm mấy ca kỹ đế chúng ta thưởng thức một chút".
Cao Sĩ Thanh mim cười gật đầu, "Thiếu Khanh nói rất đúng, đế ta đi phân phó" Hãn chưa kip đứng dậy, Vũ Vãn Hóa Cập đã cao giọng nói: "Không vội, không vội, ta trước tiên nói cho lão Cao ngươi một việc".
Cao Sĩ Thanh gật gật đầu, "Tất nhiên là phải nghe rồi".
"Lão Cao ngươi có biết ta vì cái gì mà không động tới thức ăn này không?" Vũ Văn Hóa Cập hòi.
"Quá nửa là không họp khâu vị của Thiếu Khanh?" Cao Sĩ Thanh hòi ngược lại.
"Thức ăn nơi này thật ra không tệ, nhưng ta từ khi ở tại Tây Kinh ăn mỹ vị xong, thì không còn hứng thú với thức ăn ở nơi khác" Vũ Vãn Hóa Cập khẽ cười nói.
"Ổ?" Cao Sĩ Thanh trầm giọng nói: "Không biết Thiếu Khanh ăn là loại mỹ vị nài, đế xem ờ đây có thế chuân bị được không?"
"Lão Cao cũng biết Hộc Tư Chánh đã bị Hoàng Thượng xử tử?" Vũ Văn Hóa Cập lơ đàng nói sang chuyện khác.
Mọi người nghe được Hộc Tư Chánh bị xử tử đều yên lặng một lát, cho dù thương nhân cũng có chút bất an, Tiêu Bố Y không rõ Hộc Tư Chánh là người nào, nhưng nhận thấy Cao Sĩ Thanh săc mặt khẽ biến, cũng không rõ cho lăm.
"Hộc Tư Chánh mưu nghịch phản loạn, cấu kết ngoại bang, Thánh Thượng đến bây giờ mới xử tử hãn, thật ra đã là đại lượng khoan hồng" Cao Sĩ Thanh trả lời không kiêu không nịnh.
"Không biết lão Cao có biết Hộc Tư Chánh chết như thế nào?" Vũ Văn Hóa Cập lơ đàng liếc nhìn Tiêu Bố Y, khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo.
Tiêu Bố Y bất động thanh săc, cảm thấy ngạc nhiên, lại cảm thấy nguy cơ tới gần, chi là không thế thấy rõ ràng được.
Cao Sĩ Thanh khẽ cười nói: "Tại hạ chỉ là một chủ sự của Bùi Gia thương đội, một lòng buôn bán, thật ra cũng cô lậu quả văn".
Vũ Vãn Hóa Cập cười ha hả, "Ngay cả lão Cao cũng đoán không ra, gia phụ đã nói với Thánh Thượng, tội của Hộc Tư Chánh, thiên địa bất dung, nhân thần đều phân nộ, nếu dùng nhừng hỉnh phạt thông thường, tặc thần nghịch tử làm sao lấy đó làm gương? Cho nên xin phép thay đối cách trừng trị. Thánh Thượng là minh quân, đã chấp thuận đề nghị của gia phụ. Vỉ thế Thánh Thượng liền sai người đem Tư Chánh cột vào một cây cột ờ Kim Quang môn, các đại thần môi người một tên băn chết hãn".
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, Tiêu Bố Y bên này lại thấy Cao Sĩ Thanh năm chặt năm tay, trong lòng khó hiếu. Bởi vì Cao Sĩ Thanh đều nói Tư Chánh phản nghịch cấu kết ngoại bang, người như thế không chết cũng là thiên lý bất dung, một khi đã như vậy, Cao Sĩ Thanh vì cái gì mà khân trương, Vũ Văn Hóa Cập đang ăn uống đột nhiên lại nói đến Hộc Tư Chánh không biết là có dụng ý gì.
Cao Sĩ Thanh nhẹ nhàng thờ ra một hơi nói: "Thì ra Hộc Tư Chánh là bị băn chết".
"Không phải, không phải" Vũ Vãn Hóa Cập liên tục lắc đầu, "Nội dung sau đó còn càng phấn khích hơn. Tư Chánh bị vãn võ bá quan môi người bắn một phát tên, lại vân chưa chết, Thánh Thượng liền cho người cắt thịt Hộc Tư Chánh xuống, sau đó băt đầu xẻ ra nấu, đế cho bách quan nhấm nháp. Ta may măn có ở đó, cũng ăn được mấy miếng, hương vị tuyệt vời, thật sự cũng không có nói quá".
Lâm Sĩ Trực nhìn thấy không có chuyện của mình trong đó, đang kẹp miếng thịt đặt ở trong miệng, nghe được Vũ Văn Hóa Cập nói cái gì ăn thịt người, nhịn không được nhỏ ra ngoài.
Vũ Văn Hóa Cập ánh măt phát lạnh, "Lâm chưởng quầy có gì bất màn với quyết định của Thánh Thượng sao?"
Lâm Sĩ Trực bị dọa đến đũa thiếu chút nừa là rơi xuống, cuống quít đứng lên chăp tay, "Tại hạ chưa từng có ý này, chỉ là mới đi xa về nên bị nhiêm cảm phong hàn, thân thế có chút không khòe mà thôi".
Vũ Vãn Hóa Cập khẽ cười nói: "Thì ra là như thế. Ta chỉ là đối với Thánh Thượng trung tâm tận tâm, thừa chi ý của Thánh Thượng mà ăn canh thịt của kè gian nịnh, thật sự là chuyện thiên hạ đệ nhất sung sướng".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ trong nhừng người vô sỉ thì ngươi đứng đầu, ngươi mờ miệng là nói người khác là gian nịnh. Ta lại thấy kẻ gian nịnh nhất chính là Vũ Vãn Hóa Cập ngươi. Đương nhiên chuyên gia vô mông ngựa Vũ Vãn Thuật cha của hăn nừa! Chăng qua Dương Quàng tùy ý làm ác với người khác như vậy, xem ra cũng là một bạo quân, Tiếu Lục Tử nói cái gì minh quân chăng qua cũng chỉ là lời đồn thối. Tất cả mọi người tuy không nói gì, trong lòng cũng ghê tởm, nhưng không dám phản bác, Vũ Vãn Hóa Cập kéo Thánh Thượng vào cùng, lại có người nào
dám tranh luận cùng hãn?
"Chi tiếc trong này cũng không có kẻ gian nịnh" Cao Sĩ Thanh săc mặt không thay đỏi, "Cũng làm Thiếu Khanh mất hứng".
"Phải không?" Vũ Văn Hóa Cập mặt biến lạnh "Ta lại không cho rằng như vậy".
Tất cả mọi người trong lòng đều lo sợ, cho dù là Vương Nhân Cung cùng Lưu Vũ Chu đều nhíu mày, Cao Sĩ Thanh khẽ cười nói: "Không biết Thiếu Khanh lời ấy là có ý gì?"
"Nói chuyến đi lần này, ta nghe nói Bùi Gia có một công thần?" Vũ Văn Hóa Cập lại chuyến đề tài.
Cao Sĩ Thanh liếc nhìn Tiêu Bố Y, vuốt cằm nói: "Nếu nói đệ nhất công thần lần này, đương nhiên không ai ngoài Tiêu Bố Y".
Các thương nhân nghe Cao Sĩ Thanh tự miệng thừa nhận công lao, đều không khòi hưng phấn, thậm chí so với bàn thân được ca ngợi còn muốn cao hứng hơn. Thật sự cảm thấy Tiêu Bố
là hy vọng của mọi người.
"Ta còn nghe nói Bùi tiếu thư có ý đem Tiêu Bố Y tiến cử cho Thánh Thượng?" Vũ Văn Hóa Cập hòi.
Cao Sĩ Thanh vần mim cười, "Bùi tiếu thư đích xác là có ý này, Thiếu Khanh tin tức thật là linh thông".
"Đối với ngươi không biết Tiêu Bố Y này có thân phận gì?" Vũ Vãn Hóa Cập hòi.
Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, cảm giác được sự tình có chút không đúng. Hãn là thân phận mã phi, so với thảo dân thì đó là có tính chất phản loạn, Vũ Vãn Hóa Cập tự nhiên bức người, không nói gì khác lại nói về vấn đề phàn loạn, chăng lẽ biết thân phận của mình, nhưng điều này có thế sao? Mình cùng hắn lần đầu gặp mặt, hãn sao lại biết rõ về mình như thế?
Cao Sĩ Thanh trầm ngâm rồi nói: "Thánh Thượng chọn người tại đế sử dụng, ta nghĩ Tiêu Bố
cho dù là một dân áo vải, Thánh Thượng cũng có thế tìm ra sở trường của hãn mà sử dụng".
"Nhưng nếu hăn không phải là dân áo vải thì sao?" Vũ Văn Hóa Cập từng từ một nói ra.
Cao Sĩ Thanh đột nhiên cười không nối hòi, "Thiếu Khanh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Vũ Văn Hóa Cập hướng lên trời chăp tay, ra ý tôn kính, "Thánh Thượng vất vả, chúng ta một khi đã nhận bông lộc của vua, đương nhiên phải cùng vua phân ưu. Ta thống hận nhất chính là kẻ khi quân phản nghịch, hận không được xẻ thịt chúng, Hộc Tư Chánh đại nghịch bất đạo, ám trợ phản nghịch Dương Huyền Cảm, sau đó lại trốn đến Triều Tiên, thông đồng ngoại quốc, Vũ Vãn Hóa Cập ta ăn thịt của hăn cũng là còn nhẹ, hận không được bẻ xương hút tủy của hăn, mới không phụ sự đối đãi của Thánh Thượng".
Nghe tới ăn thịt người đã muốn buồn nôn, nay nghe được nhừng lời vồ mông ngựa này của Vũ Vãn Hóa Cập, quả thực đã đến mức tinh túy, thiếu chút nừa là đã nôn ra đất, không biết hăn rốt cuộc là có dụng ý gì, cho dù là mấy người Lâm Sĩ Trực cũng nhìn ra, Vũ Vãn Hóa Cập là nhằm vào Tiêu Bố Y.
"Thiếu Khanh trung tâm, ai ai cũng biết" Cao Sĩ Thanh không mặn không nhạt nói: "Lại không biết muốn phân ưu cùng Thánh Thượng như thế nào?"
"Vì Thánh Thượng mà phân ưu đương nhiên là tìm ra kẻ gian nịnh!" Vũ Vãn Hóa Cập hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, chỉ tay ra, "Ta muốn nói chính là, Tiêu Bố Y này không phải là sĩ tộc đệ tử cũng không sao, nhưng hăn cũng không phải là thảo dân, mà là một mã phi! Giết người cướp hàng, không gì không làm, chuyện xấu không thế kế. Thử hòi người như vậy, người có chút lương tri trong thiên hạ làm sao có thế buông tha, ta lần này đến đây, chính là muốn vạch trần thân phận của hãn, còn thỉnh Vương Thái Thú cùng Lưu giáo úy làm rõ".
Vũ Văn Hóa Cập thân là Thái Phó Thiếu Khanh, tuy chăng qua chi là một mã quan, nếu luận quan bậc, so với Vương Nhân Cung thì lại cao hơn. Thái Phó Thiếu Khanh Đại Tùy quan vị là tứ phâm, Vương Nhân Cung là Thái Thú chăng qua là ngũ phâm mà thôi. Nhưng lại không có thực quyền, hăn trước mặt Hoàng Đe thì có thế nói được mấy tiếng, nhưng nếu luận thực quyền, so với hai người này thì kém quá xa. Hăn có thế chỉ trích, nhưng muốn băt người, đương nhiên cần phải Vương Nhân Cung, Lưu Vũ Chu ra tay mới được. Lời của hãn có thế xem như đinh đóng cột.
Chăng nhừng Vương Nhân Cung cùng Lưu Vũ Chu chợt động, cho dù Cao Sĩ Thanh cũng như không ngờ tới nói: "Thiếu Khanh cứ nói đùa, Tiêu Bố Y là người khoan hậu, sao có thế như người nói được?"
Các thương nhân xôn xao, cũng không ai dám ra mặt. Cho dù là xem như là cha vợ Viên Lam cũng cau mày, biết Vũ Văn Hóa Cập tuyệt đối không tự nhiên mà đánh răm. Hãn nếu là cha vợ của Tiêu Bố Y, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp Tiêu Bố Y, nhưng hiện tại chi có thế ngồi yên xem kỳ biến.
Tiêu Bố Y không biết Vũ Vãn Hóa Cập làm thế nào biết mình là mã phi, biết hăn có chuân bị mà đến, trong lòng thắt kinh, nhưng trên mặt thần săc vân như thường, chăp tay nói: "Vũ Văn công tử, ta vốn là dân áo vải, an phận thủ thường, không biết công tử vì sao lại nói như vậy?"
"Ngươi tên là Bố Y thì là dân áo vải sao?" Vũ Vãn Hóa Cập thần săc có chút dừ tợn, "Tiêu Bố Y, trước mặt các đại nhân ngươi còn không nhận tội. Chăng lẽ thật sự là không thấy quan tài thỉ không đô lệ sao?"
Tiêu Bố Y giờ phút này chỉ có thế kiên trì nói:"Tại hạ xuất thân nhà nông, thật không hiếu công tử nói vậy là sao?"
"Xuất thân nhà nông? Xuất thân nhà nông còn có bản lành như ngươi, vậy thì người làm nông trong thiên hạ ta đều không dám xem nhẹ" Vũ Vãn Hóa Cập chuyến giận thành mim cười, nhẹ nhàng vô tay hai tiếng, "Lại Tam, đi ra đi, Tiêu Bố Y nói hăn xuất thân làm nông, xem ra cần ngươi ra nhận dạng".
Tiêu Bố Y nghe được hai chừ Lại Tam, một cổ nhiệt huyết xông lên trong đầu. Trong lòng thầm hận. Lại Tam hăn đương nhiên biết là người nào, nhưng hãn không nghĩ đến người này sẽ bán đứng mình. Mình không làm ăn với hãn, nhưng không có nghĩ đến hãn lại căt đứt đwofng lui của mình, lúc trước Lại Tam vừa đi, sơn trại ý kiến không đồng nhất, có người nói giết, có người nói không cần thiết. Bọn họ dù sao cũng xuất thân quan binh, bất đăc dĩ mới phải giết người không lưu tình. Sau đó Tiêu Đại Bằng cũng nói Lại Tam dù sao cũng là người của sơn trại, cũng có thân thích trong sơn trại, sẽ không bán đứng sơn trại, sự tỉnh cũng bò qua. Nhưng không nghĩ đến hôm nay mình lại lọt vào tay hăn.
Trong lòng lo lãng, Tiêu Bố Y đang nghĩ cách ứng đối thì một người khuôn mặt như sơn dương tươi cười đi đến trước mặt Tiêu Bố Y nói: "Thiếu đương gia, đã lâu không gặp".
Tiêu Bố Y bất động thanh săc, lạnh lùng nhìn hăn, "Huynh đài họ gì?"
Lại Tam ngân ra, vốn tưởng rằng Tiêu Bố Y sẽ bị dọa tè ra quần, hoặc đột nhiên giận dừ chi trích hãn, không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại làm như không quen biết mình. Chiêu này càng nghĩ càng buồn cười, Lại Tam cười ha hả, chỉ vào Tiêu Bố Y nói: "Các ngươi nhìn xem có buồn cười không, hăn tên là Tiêu Bố Y, là Thiếu đương gia của một sơn trại cách đây không xa, giết người cướp hàng, không gì là không làm, cùng ta rất quen thuộc, hiện tại lại làm bộ như không biết ta".
Tiêu Bố Y cau mày, "Ngươi nói không sai, ta tên là Tiêu Bố Y, nhưng ta không phải là Thiếu đương gia gì, chi là xuất thân làm nông, hôm nay mới băt đầu buôn bán, hoàn toàn không biết cái gì mã phi Tiêu Bố Y. Ngươi lại phi thường quen thuộc, chăng lẽ ngươi cũng là mã phi?"
Lại Tam nhìn thấy tắt cả mọi người đều không cười, sự đăc ý cũng đã biến mất, Tiêu Bố Y không bị áp lực, mà áp lực kia trong một khăc toàn bộ đã chuyến qua người hăn, hăn đành phải gượng cười ha hả nói: "Ta đương nhiên không phải là mã phỉ".
"Ngươi không phải ã phỉ thì làm sao biết có mã phỉ giết người cướp hàng?" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Bọn họ giết người như ma, chăng lẽ sẽ dê dàng buông tha ngươi, còn có thế hảo tâm nói cho ngươi tên tuối của bọn họ? Ngươi cảm thấy ngươi cùng mã phi không có quan hệ sẽ có người tin ngươi sao? Ngươi nãy giờ chi bịa đặt, chăng lẽ còn trông cậy vào người khác tin lời ngươi sao?"
Tiêu Bố Y nói mấy câu này đã vãn hồi tình thế, các thương nhân đều 0 lên.
Lại Tam ngân ra, hăn đương nhiên là muốn căn Tiêu Bố Y một cái, nhưng lại không hy vọng mình liên quan vào đó, "Ta, ta..
Tiêu Bố Y hướng tới Vương Nhân Cung chăp tay nói: "Đại nhân, sự tỉnh hiện tại xem ra đã rất rõ ràng, người này tên là Lại Tam Sao, hăn quen một mã phi tên là Tiêu Bố Y, trùng họp lại giống với tên của thảo dân, có lẽ thảo dân cùng mã phi Tiêu Bố Y kia cũng có chút giống nhau, cho nên hăn lại cho rằng tại hạ chính là mã phi Tiêu Bố Y kia. Chi là người này cùng mã phi có quan hệ đó là sự thật không thế nghi ngờ, tiếu dân an phận thủ thường, thinh Vương đại nhân minh giám".
Tiêu Bố Y nói một phen, các thương nhân đều gật đầu, Viên Lam rốt cuộc đứng lên, "Vương đại nhân, Bố Y nói cũng có đạo lý, nói không chừng là có người ghen tỵ với Bố Y, nên tỉm người đi vu hãm Tiêu Bố Y".
Hãn tuy không nói rõ là ai vu hãm, nhưng ai cũng có thế biết đã chĩa mũi dùi về phía Vũ Văn Hóa Cập, không khòi khâm phục hãn lớn gan.
Vũ Vãn Hóa Cập lạnh lùng liếc nhìn Viên Lam, Viên Lam trấn định tự nhiên, lại còn mim cười.
Tiêu Bố Y trong lòng thực ra cũng lo lăng, hăn dùng lời chế trụ Lại Tam, chăng qua chi là kế nhất thời. Lại Tam dù sao cũng biết vị trí của sơn trại, nếu Vũ Văn Hóa Cập bảo dân đường tới sơn trại, thì mọi chân tướng sẽ rõ ràng, hơn nừa quan binh có thế tấn công sơn trại, vậy tỏn thất sẽ thảm trọng.
Hắn kéo Lại Tam vào, không thừa nhận mình là mã phi, thật sự cũng là bất đắc dĩ, chỉ là làm chậm lại thời gian, Cao Sĩ Thanh này với mình là cùng trên một thuyền, nói không chừng sẽ trợ giúp mình một tay.
Vũ Vãn Hóa Cập lại cười ha hả, "Hay cho một thảo dân, thảo dân cũng có miệng lười khéop léo như vậy sao?"
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Công tử nói lời ấy là sai rồi, thảo dân tuy không hiếu biết nhiều, nhưng cũng biết Gia Cát Không Minh cũng là dân áo vải".
Vũ Vãn Hóa Cập ngân ra, không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại ứng biến nhanh như thế, cười lạnh nói: "Tiêu Bố Y, ta không nghĩ là ngươi lại giảo hoạt như thế, đối với ngươi thật sự không cần cùng ngươi tranh biện, chỉ cần Lại Tam dân chúng ta tìm được sơn trại, sự dối trá của ngươi tự nhiên sẽ bị phá".
Tiêu Bố Y nghe được cũng cảm thấy lo lắng, lại biết bọn họ này ra, chí nghĩ một mình Lại Tam là có thế định tội cho mình được, nên cũng thấy rõ là Vũ Văn Hóa Cập này xem ra năng lực cũng có hạn.
Trên mặt nụ cười càng đậm, Tiêu Bố Y nói: "Thật ra chỉ cần tìm đến sơn trại, ta nghĩ đầu tiên có thế chứng minh Lại Tam này cùng mã phi có quan hệ chặt chẽ. Thứ hai, gặp được Tiêu Bố
kia, ta cũng có thế được giải oan".
Vũ Vãn Hóa Cập nếu không nghe Lại Tam đã một mực cam đoan, nhìn thấy vẻ trầm ỏn của Tiêu Bố Y, cơ hồ nghĩ đến Lại Tam đã nói dối. Bản thân hăn còn có suy nghĩ này, người khác không cần phải nói cũng bán tín bán nghi.
Lại Tam săc mặt âm tình bất định, trong lúc nhất thời không biết phàn bác như thế nào, hăn không nghĩ đến sao khi tố Tiêu Bố Y, mình cũng đưa đầu vào, Vũ Vãn công tử này tuy đã cam đoan cho mình, nhưng mình cũng có tội, hãn có thế cứu không?
Vũ Vãn Hóa Cập thở dài một hơi, "Một khi đã như vậy chúng ta còn chờ gì nừa. Vương đại nhân, ta mong đại nhân mang ngàn tinh binh tiêu trừ sơn trại, thuận tiện chứng thực thân phận chân chính của Tiêu Bố Y. Mà ta cũng sẽ không đô oan cho lương dân, đối với người cũng hăn sẽ không muốn buông tha một tên phản nghịch!"
Vương Nhân Cung trầm ngâm không nói, thầm nghĩ tiều tử ngươi nghĩ binh sĩ là đồ trong túi ngươi sao, biên cảnh hiện nay loạn dân tứ khởi, đi ra ngoài tiêu trừ mã phi có công lao cái răm thối gì, Tiêu Bố Y có là mã phỉ hay không có liên quan gì đến ta, môn phiệt các ngươi tranh đấu thì có ảnh hưởng gì đến ta, đang nghĩ khoái thác như thế nào, đột nhiên phát hiện dị trạng quanh mình, đột nhiên ngâng đầu, cũng sửng sờ ngây ra tại chô.
Tiêu Bố Y vần không đế ý tới Lại Tam, lấy vẻ mặt khinh miệt mà không thèm nhìn, nhưng khi lơ đàng lướt qua mặt Lại Tam, trong măt lại hiện lên vẻ kinh ngạc! Săc mặt Lại Tam đã đã chuyến tím xanh, nhưng bản thân hãn lại không hay biết.
Lại Tam đang lúc suy tính thiệt hơn, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời không biết tại sao liền hòi: "Các ngươi..
Mọi người đều đứng lên, gan lớn thì tiến lên, nhát gan thì lui về phía sau, Lại Tam trong lòng kinh hoàng, vôi la lên: "Ta..." Hãn lời còn chưa dứt, đột nhiên ôm lấy yết hầu, sắc mặt trở thành tím đen.
Giờ khăc này, săc mặt của hăn từ xanh biến tím, từ tím biến đen, phi thường khủng bố, yết hầu ọc ọc rung động, một tay lại càng ôm chặt, giống như muốn tự bóp chết mình vậy.
Tiêu Bố Y tuy gan lớn, cũng kinh ngạc không biết Lại Tam sao lại đột nhiên biến thành bộ dáng này, không khòi lui ra phía sau hai bước.
Rồi đột nhiên Lại Tam gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, người giống như say rượu loạng choạng hai bước, suy sụp ngã xuống đất, tay chân run rây hai cái rồi cứ thế mà chết đi.
Nhìn thấy Lại Tam trúng độc, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, nhanh chóng liếc nhìn ra bốn phía, phát hiện Bối Bồi ngồi ở xa xa, uống miếng nước trà, khi các thương nhân đều ồn ào hôn loạn thì hăn đã xoay người rời đi!
Tiêu Bố Y giật mình hiếu ra, Bối Bồi thấy Lại Tam độc chết rời đi, xem ra độc là do Bối Bồi hạ! Bối Bồi dùng độc xuất quỷ nhập thần, nhưng hãn hạ độc khi nào, mà làm thế nào biết Lại Tam muốn vạch trần mình?
Tiêu Bố Y có chút hoảng hốt, Vũ Văn Hóa Cập cũng lớn tiếng quát: "Tiêu Bố Y, ngươi độc chết Lại Tam".
Vũ Vãn Hóa Cập một tiếng quát chói tai, Tiêu Bố Y trấn tĩnh lại. Hãn không sợ chó sủa càn, chi sợ sói âm độc tàn nhân, Vũ Vãn Hóa Cập càng tức giận, hãn ngược lại càng có thế an tâm.
"Vũ Vãn công tử nói lời ấy là sao?"
"Ngươi cách Lại Tam gần nhất, hăn đột nhiên bị độc chết, chăng lẽ không phải ngươi chột dạ giết người diệt khâu?" Vũ Vãn Hóa Cập trong lòng thầm hận, hăn lập mưu đã lâu, chi nghĩ đến lần này sẽ đem Tiêu Bố Y đánh vào mười tám tầng địa ngục lâm vào vạn kiếp bất phục, không có nghĩ đến Tiêu Bố Y lại rất thông minh đã che măt được mọi người. Lại còn nói Lại Tam là mã phi, làm cho mọi người đem sự chú ý sang tự hòi Lại Tam có nói dối hay không, lấy nhẹ né nặng, lại đem thân phận bàn thân hạ nhẹ xuống, mà Lại Tam này đã chết, Vũ Vãn Hóa Cập hăn bày ra, nhưng lại không biết sơn trại ở nơi nào!
"Vũ Vãn công tử cách Lại Tam cũng gần, hơn nừa hăn vốn là người của ngươi, ta chi sợ..." Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi, nhưng hàm nghĩa trong ngôn từ ai cũng rõ ràng, hãn muốn nói là Vũ Vãn Hóa Cập độc chết Lại Tam!
Hơi ho khan một chút, Tiêu Bố Y lại nói: "Neu ta thực sự có thủ đoạn độc sát Lại Tam một cách vô hình, ta nghĩ cũng không ai dám đứng gần ta trong khoảng cách vài thước". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Vũ Vãn Hóa Cập bị dọa nhảy dựng, không khỏi lui ra phía sau hai bước, nhìn thấy ý cười trên mặt Tiêu Bố Y, hận không thế bóp chết hăn.
Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, thầm nghĩ Vũ Vãn Hóa Cập xem ra cũng là bỉnh thường, kém ra nhừng gì mà mình nghe nói ở ngàn năm sau, không biết khuyến phụ thỉ khó mà có hố tử, con của hãn Vũ Văn Thành Đô sẽ là dạng người gì đây? Chăng qua trước măt cũng phải cân thận đề phòng vạn nhất, Lại Tam đã chết, sơn trại cũng phải chuyến vị trí, bằng không đế cho người ta bứng cả hang ỏ, thì còn nói tới phát triến gì nừa.
"Thánh chi đến" Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô. Mọi người nhất thời xao động, tạm thời quên đi chuyện Lại Tam chết, đều không hiếu Thánh Chi sao lại đến Thiên Hương phường. Suy nghĩ lại, Thánh Thượng tùy tâm sở dục, làm chuyện gì cũng đều theo ý thích mà làm.
Ngoài cửa có ba người đi tới, hai hộ vệ, một là Thông sự xá nhân nâng cao Thánh Chi đi vào, Vũ Vãn Hóa Cập đi tới vài bước, "Hoàng xá nhân..
Thông sự xá nhân họ Hoàng này nhìn thấy Vũ Vãn Hóa Cập có chút ngoài ý muốn nói: "Thì ra Thiếu Khanh cũng ở nơi này".
Vũ Vãn Hóa Cập tạm thời quên đi Tiêu Bố Y, hoặc nói trước măt cũng không biết làm thế nào đối phó với Tiêu Bố Y. vốn tưởng rằng Thánh Thượng ban chỉ cho mình, nghe nói như thế trong lòng cũng nguội lạnh đi, cũng muốn biết Thánh Thượng vì cái gì mà ban chi đến Thiên Hương phường.
Hoàng xá nhân trông thấy Cao Sĩ Thanh, vầy vầy tay bảo hắn đi tới, "Ta nghe nói nơi này có người tên là Tiêu Bố Y?"
Cao Sĩ Thanh gật đầu, Vũ Văn Hóa Cập hai măt như bốc lửa, trái tim lại như ở trong băng vậy, chăng lẽ Thánh Thượng truyền cho Tiêu Bố Y, Bùi Minh Thúy sao lại có hành động nhanh như vậy?
"Tiêu Bố Y tiếp chỉ" Hoàng xá nhân cao giọng hô.
Tiêu Bố Y khi nghe được Hoàng xá nhân hòi tới cũng giật mình nhảy dựng, khi nghe được hăn cao giọng hô tên mình, nhìn thấy vẻ mặt hôm mộ, ghen tị, hưng phấn, vui sướng không đồng nhất của mọi người, cho dù Vương Nhân Cung cùng Lưu Vũ Chu vẻ mặt cũng đều khác thường, ánh măt nhìn hăn đã không giống trước, không khỏi cũng có chút hoảng hốt.
Dương Quảng muốn nói chuyện với hăn, cái này thật sự là khó có thế tưởng tượng!
Mọi người lui ra phía sau, chia làm hai bên, Tiêu Bố Y đi đến trước mặt Hoàng xá nhân, y theo như trong phim ảnh mà quy xuống khấu đầu, trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y tiếp chi".
Đây là một loại lực lượng vô danh, cũng là một loại lực lượng làm cho người ta rung động, thúc động hăn không tự chủ được mà đi tới trước.
Hoàng xá nhân cũng cao giọng tuyên chỉ, "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đe chiếu viết, Tiêu Bố Y nối danh tại Phó cốt, làm rạng rờ quốc uy, đặc biệt cho phép đi đến Đông Đô gặp mặt, tức khăc khởi hành, không được sai sót, khâm thừ".
Tiêu Bố Y ngân ra, không nghĩ đến chỉ ý của Dương Quảng lại đơn giản đến thế, thấy Hoàng xá nhân đang nhìn mình, gật đầu ý bảo đứng dậy tiếp chi, trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y tiếp chi".
Cầm Thánh chi nơi tay, cho dù là Tiêu Bố Y trầm ốn hơn người, trong lúc nhất thời cũng hào khí bộc phát, trong lòng thầm nghĩ, vô luận Dương Quảng như thế nào, mình rốt cuộc cũng được thấy, lại thoáng nhìn ánh măt ghi hận của Vũ Vãn Hóa Cập, Tiêu Bố Y trong lòng không có sợ hãi, chỉ nghĩ đến, Đông Đô, ta đến đây, Vũ Vãn Hóa Cập, Lương Tử Huyền, không cần gấp, xem ra chúng ta cũng sẽ có ngày gặp mặt tính số!