Liễu Cố Ngôn thắp thòm hòi: "Không biết Thư Ký tinh chúng ta có công việc gi?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy quần thần đều bộ dáng bó tay, đơn giản nói ra suy nghĩ của minh: "Hiện nay đạo phi đông đảo. chúng ta chi lấy tinh binh Đông Đô để đánh, khó tránh khỗi yếu thế, ta mấy ngày nay suy nghĩ, nếu có thề phát động dân chúng Đông Đô tòng quân, thì có thể đánh một trận. Nhưng dân chúng dù sao cũng ít am hiểu trận trượng, cho nên để kháng lại quân Ngõa Cương quân, lúc này phải lấy chiêu mộ huấn luyện tản binh là chính, nhung chuyện chiêu mộ tân binh là do Dân bộ Thượng thư Vi Tân Vi đại nhân chủ trì, còn chuyện huấn luyện thì vẫn còn phương phép huấn luyện. Cho nên ta mời Đồng Trang tuớng cùng Thư Triển Uy Lang tưóng hai người phụ trách huấn luyện binh sĩ, chế định phương pháp huấn luyện. Thư Ký tỉnh toàn lực phối hợp phụ trợ công việc giảng giãi, không biết Liễu đại nhân có gì dị nghị không?"
Liễu Cố Ngôn mặc dù cảm thấy việc này cũng không quen thuộc, nhưng cuối cùng cũng không bị vứt sang một bên, thi lễ nói: "Hạ quan sè làm hết sức".
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Vi Thượng thụ không biết người đối vói lời ta nói có gì dị nghị không?"
Vi Tân không nghĩ tới mình cùng Tiêu Bố Y cũng không tính, là quen thuộc, lại bị hắn ủy thác trách nhiệm, trong lúc nhắt thời không biết trong lòng có tư vị gì. liếc nhìn Nguyên Văn Đô một cái. rồi thi lễ nói: "Hạ quan nghe lệnh, cũng không có gì dị nghị".
Nguyên Văn Đô sắc mặt không vui, hiền nhiên cho rằng Vi Tân rất không có cốt khí
Tiêu Bố Y lại khôngđể ý tới Nguyên Văn Đô. biết chuyện muốn làm, lực cảnởkMp nơi cũng sẽ có, lúc này đương nhiên là khoái đao trảm loạn ma. một phen tình thế để cho những người này rõ ràng Tiêu Bố Y hiện tại là không thể thiếu, hơn nữa biến cách chinh đốn tinh thần, sau đó mới có thể toàn lực tác chiến.
Chống ngoại nhất định phải an nội trước, Đông Đô nếu như tán tâm. sè ảnh hường đến binh sĩ tác chiến. Binh sĩ không thể an tâm tác chiến, thì sao có thề nói đến chuyện hộ vệ Đông Đô. nếu còn bại vài trận nữa, Đông Đô sẽ tự sụp đổ.
Hắn hiện tại kiệt lực xúc tiến tính, tuần hoàn của Đông Đô lương, làm cho tất cà mọi người đều cảm thấy người chi cấn có tài, thì sẽ có tiền đồ quang minh mới là đại sự. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Nếu Vi Thượng thư, Liễu đại nhân cũng không dị nghị, chuyện chiêu mộ bồi dường huấn luyện tân binh trước hết cứ định như vậy. Bất quá Đông Đô trăm thứ phải làm. cũng cần các vị đại nhân đều làm tận chức trách. Các vị đại nhân sau hôm hôm nay khi quay về, nội trong ba ngày đem những chuyện phải làm trước mắt bẵm báo lên, đồng thòi viết ra chuyện sè làm trong vòng nủa tháng, phuơng phép xử lý hoặc đề nghị, nội trong bảy ngày ta sẽ phái người tuần tra, nội trong nửa thấũg quan sát thực hiệu. Nếu đối với Đông Đô có ích. sẽ trọng thưởng ồn thòa, nếu toàn bộ đều không có nửa phần hiệu quả, thậm chí đối vói Đông Đô có hạỊ nhất định sẽ trách phạt không tha, không biết các vị đại nhân có gì đị nghị không?"
Quần thần đều hai mặt nhìn nhau, đều thấy đây là một loại phản phó. toàn bộ không đầu mối.
Tiêu Bố Y cũng cười thầm, đây là một hàiứi động mà hắn không thể tránh khỏi, xem như là một loại mệnh lệnh tri hoãn. Mọi người chi cần còn muốn ờ tại Đông Đô, nhất định phải nghĩ biện phép làm việc, hắn phỏng chừng nội trong ba ngày Ngụy Chinh nhất định sè đến. chuyện còn lại chính là giao cho Ngụy Chinh làm là được rồi
Tào Hàn run run bước ra nói: "Xin hỏi Lương Quốc Công, không biết đổi với Đông Đô có ích vô ích sẽ định luận như thế nào?" Tào Hàn thân là Nho Lâm lang, lúc trước cùng Tiêu Bố Y cũng xem như từng có giao tình.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nho Lâm lang hòi vô cùng đúng, thật ra có ích vô ích cũng không quá khắt khe. Ta càm thấy tốt, quần thằn cảm thấy tốt, dân chúng cảm thấy tốt. Thi đây là chuyện đối với Đông Đô có ích, chỉ cẩn có một trong ba điểm này. là tính có ích. Ví dụ như nói Nho Lâm lang nếu vì huấn luyện tàn binh mà làm ra chuyện thực tế, chú thích giảng giải, có lẽ binh sĩ cũng không biết là người nào làm công việc này. nhưng Tiêu Bố Y xem ờ trong mắt. tất kêu một tiếng tốt! Ví dụ như nói Đại Tùy chín tự năm giám, làm tuy là chuyện hỗn tạp hàng ngày, nhưng có thể bão trì Đông Đô vận hành, các vị đại nhân sau lưng không phải lo, các vị đại nhân xem ở trong mắt nói một tiếng tốt. Ví dụ như nói Đổng Trung tướng nếu khổ cực vất vả huấn luyện tinh binh, dân chúng xem ờ trong mắt, nói một tiếng tốt! Người làm, ười xem, tốt hay không tốt. nhiều lắm người sè thấy, cũng không phải là một người tới định. Không biết Nho Lãm lang còn có nghi vấn gì?"
Tào Hàn buông tâm sự, hơi chút kích động nói: "Lương Quốc Công dùng phương phép này khai sáng Đại Tùy, thậm chí có thề nói trước nay chưa từng có, thật sự làm cho hạ quan trong sợ hãi có chứa khâm phục, hạ quan không còn nghi vấn gi".
Quản thần có mất mát, có phấn chấn. Tiêu Bố Y nói tuy phức tạp, nhung áp đụng lại vừa đơn giản mà lại khái quát, mọi người giám sát, làm việc mà thăng quan, không làm thi lo mà biến đi.
Nhìn thấy quằn thần không nói, Tiêu Bố Y biết phương pháp giám sát dân chù này áp dụng khẳng định còn có không ít vấn đề, nhưng hắn dù saọ cũng phải thừ làm.
Bất quá hắn sừ dụng chút ít kiến thức nông cạn ấy ợ thời đại này. cũng có thể nói là làm cho rất nhiều người giật mình.
Hắn thật ra cũng hết sức cản thận, cũng không kích hóa mâu thuẫn, cho nên rất nhiều chuyện cũng chỉ cầu vào bốn chữ tùy cơ ứng biến. Đây là điểm khác lớn nhất giữa hắn cùng Dương Quảng. Dương Quảng định ra một việc, thi phải làm cho tận thiện tận mỹ, thậm chí có thề nói là] hà khắc, làm cho thù hậ không thở nồi. Loại chế độ mà hắn sừ dụng là muốn thoải mái, có độ co dãn rất nhiềụ. đã có co dàn, đương nhiên có thể điều tiết cho dù họp với ý thức. Tiêu Bố Y cũng đã điềụ chinh chừng mực để thích ứng.
Nhìn thấy mọi ngưòị trầm mặc, Tiêu Bố Y thùa dịp mà tiến lên, nói tiếp: "Từhôm nay. ta sẽ nừa tháng thẳm hạch một lần, công bổ thảnh tích hiệu quả. bất quá hôm nay còn có một chuyện muốn cùng các đại nhân thương nghị".
Đoạn Đạt vội vàng tiếp lời nói: "Không biết Lương Quốc Công còn có chuyện gì phân phó?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Hôm nay Đông Đô trăm chuyện cằn làm. Ta mấy ngày nay tra xét danh sách nhân viên ba tinh sáu bộ, phát hiện rất nhiều vị trí còn thiếu, lúc này mói nghĩ tới cẩn phải mòi chào nhân tài là chính. Nên lúc này quyết định ở bên ngoài thành thiết lập Lương Công phù, chù yếu làm chuyện. Chuyện thó nhất chính là vi cằu quan dân Đông Đô đồng tâm hiệp lực, nhưng ai bị oan, chịu ùy khuất, đều có thẻ đến đó trinh báo. Những chuyện đó giao cho Hình bộ Thị lang Tiết Hoải n, Đại Lý tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông xử lý".
Các quan xôn xao lên, ri rảo bân tán, hiền nhiên không hiểu chuyện này.
Nguyên Văn Đô rốt cuộc không nhịn được nói: "Lương Quốc Công, ta nghĩ người nói sai một điểm".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Không biết ta sai ờ chỗ nào?"
Nguyên Văn Đô nghiêm mặt nói: "Lương Quốc Công. Đại Lý tự Thiểu Khanh là Triệu Hà Đông thì không sai Nhưng Tiết Hoài ân hình như là Quang Lộc Tự Thái Quan Lệnh mà thôi, chứ không phải là Hình bộ Thị lang!"
Bách quan nghi hoặc đúng là vì thể, Tiết Hoải ân có lẽ cũng không nồi danh, nhung cha hắn Tiết Trụ tại Đại Tùy tính cách cương trực, chắp pháp công bằng, từng vì chiến tích trác tuyệt, được điều vào Tây Kinh làm Hình bộ Thượng thư. rất có danh vọng. Bất quá năm đó bời vi Tiết Trụ quá móc cương trực, trong khi xử lý chuyện Thái Thuờng Khanh Cao Dĩnh không hợp ý với tâm tư cùa Văn đế. kiên định Cao Dĩnh vô tội. Lúc này mới bị phế bò chức Hình bộ Thượng thư, điểu làm Thứ sử Tương Châu, nhung người này rất có tài, cũng không oán hận cách làm của triầi đình, cũng không bò bê công việc, tại Tuơng Châu cũng làm ra thành tícầ tưong đương. Lúc trước Hán Vương Dương Lượng tạo phản, binh bức Tương Châu. Tiết Trụ vô lực chống cự. sợ dân chúng gặp nạn, chi: có thề phái thân tín du thuyết Dương Lượng, bảo vệ Tương Châu an bình. Sau đó Dương Lượng thất bại, Dương Quảng đăng cơ tra rõ dư đãng, càm thấy Tiết Trụ không có chống cựm đối với mình mang hai lòng, nên đem hắn cách chức điều tra, vốn muốn chém. Quan lại dân chúng Tương Châu có hơn trăm người liều chết lên kinh báo oan làm khiếp sợ Đông Đô. Dương Quãng tuy khư khư cố chấp, nhưng cũng do mới đãng cơ, vi lặp nhân đức, lúc này mới không có chém Tiết Trụ, nhưng lại đem hắn miễn quan đày tới Lĩnh Nam. Kết quả Tiết Trụ tuồi cao. không chịu nồi lao khồ, bị bệnh chết trên đường. Dân chúng ven đường đều ai oán, ai nghe thấv cũng đều đổi sắc, Dương Quảng thấy th4 biết mình đã làm chuyện sai lầm. biểu hiện ra mặc dù dường như không có việc gì. nhưng lại đem Tiết Trụ là con cùa Tiết Hoài ân điều đến Đông Đô. Cho vô Quang Lộc Tự làm Thái Quan Lệnh. Dương Quãng ý tứ rất rồ ràng, cha làm sai cũng không liên quan đến con, có tài thì vẫn được trọng dụng.
Nhưng Quang Lộc Tự là một trong chín tụ của Đại Tùy. bất quá chường quân triều hội, cúng tế. rượu lễ, thiện tu các sự tình hỗn tạp. cũng không có thực quyền, Tiết Hoài ân thản là một Lệnh trong bốn Thự, là một quan nhỗ tám phẩm mà thôi, Hình bộ Thị lang là gẩn tới Hình bộ Thượng thư, nắm giữ trọng quyền, Tiêu Bố Y bỗng nhiên nói cái gì Hình bộ Thị lang Tiết Hoài n. cũng trách không được bách quan nghi hoặc.