Lý Tử Thông cười dâm nói: "Ta thật một lát đợi cũng không được, không bằng ở chỗ này..Hắn muốn nói lại thôi, híp mắt liếc nhìn, quan sát đến sắc mặt của Vương Cừu Nhi. Vương Cừu Nhi khúc khích cười duyên, "Oan gia, thiệp tại sao vừa thấy chàng trong lòng cũng ngứa ngáy... Dù sao cha nói, thiệp sớm muộn đều là người cùa chàng. Chàng đã đợi không được, chúng ta ờ trong này..
Vương Cừu Nhi trong khi nói chuyện, đã cời áo nới dây lưng, lộ ra một vòng ngực như tuyết trắng, Lý Từ Thông nhìn thấy nuốt nước miếng, ngược lại có điềm ăn không tiêu Vương Cừu Nhi này. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Có thể thấy được Vương Cừu Nhi nhiệt tình như lùa, Lý Từ Thông trong lúc nhất thời đã đem đề nghị của Mao Văn Thâm gạt sang một bên. Thầm nghĩ Vương Thế Sung cũng là hạng người thông minh, bản thân trước mắt đại nghiệp đang lẻn. chính là cần nhản thù như vậy. Nếu thật sự giết đi. thật sự đáng tiếc. Dù sao con gái cùa hắn cũng gả cho mình, đã là đám cưới, chỉ cần mình không đem binh quyền giao cho Vương Thế Sung, hắn lẻ loi một mình, lại có thể làm được trò gì?
Chù ý đã định, Lý Từ Thông hòi: "Cừu Nhi, lệnh tôn hiện tại ờ noi nào?"
"Người đã sớm chờ ở bên ngoài phù. Những thù hạ cùa chàng còn đề phòng người như ăn cướp vậy" Vương Cừu Nhi tràn đầy bất mãn, cũng đã đưa môi anh đào lên.
Lý Từ Thông ôn hương ngọc noãn trong ngực, trong lúc nhất thời không biết người ở chỗ nào. Khi tinh táo lại, cười ha hả nói: "Thái Sơn đang ở bên ngoài, ta sao có thể thất lễ".
Hắn đứng dậy nắm tay Vương Cừu Nhi, đi ra ngoài phủ. nhìn thấy Dương Công Khanh đang đóng ở bên cạnh Vương Thế Sung, nhìn chằm chằm, bắt màn nói: "Công Khanh. Sao lại ờ đây, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"
Thi ra hắn phân phó Dương Công Khanh ngoại trừ phụ trách phòng thù thành phố ra, còn phải chuẩn bị chuyện hôn lễ, tuy là vội vàng, nhưng cũng phải có hình có dạng mới được.
Dương Công Khanh cung kính nói: "Thuộc hạ đã sớm chuần bị thỗa đáng. Bảo đảm khiển cho Lý tổng quản hài lòng".
Mao Vãn Thâm canh giữ ở một bên, thấy Lý, Từ Thông. Vương Cừu Nhi cơ hồ thành một thể đi ra, mới định nói chuyện thi lại phải nuốt trờ vào. Vương Thế Sung thi lễ nói: "Chúc mừng Tổng quản, chúc mừng Tổng quản! Hôm nay lấy được Dương Châu, ngày mai GiangNam, thoạt nhìn ngày thiên hạ noi tay. cũng không xa lắm".
Vương Thế Sung đầy vẻ ti tiện, nhìn qua có thể biết ngay. Lý Từ Thông vốn lòng có kiêng kị. trong lúc nhất thời nhìn thấy, tàm tình cũng sung sướng, đã không phòng bị. thẳm nghĩ hôm nay Dương Châu đều ở trong tay mình. Vương Thế Sung cũng không thể làm gì được.
Vươn tay nâng Vương Thế Sung dậy nói: "Thái Sơn đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một bái".
Vương Thế Sung đứng dậy. khóe mắt đã rơm rớm nước mắt. vươn tay giữ chặt tay của con gái cùng tay của Lý Tử Thông, thổn thức nói:"Cừu Nhi, mẹ con vẫn một mực để cho ta chiếu cố cho con, nhưng ta mấy năm gần đây lên xuống lưu lạc. không có chỗ ở cố định, sau này con rốt cuộc đã có chỗ an thân, có Lý Tổng quản chiếu cố, vi phụ dưới cừu tuyền, cũng có thể đi gặp mẹ của con".
Hắn dưới sự thương tâm, lòi mang theo sự nghẹn ngào, Lý Từ Thông là loại người ý chí sắt đá nghe được, cũng có chút mềm lòng.
Vương Thế Sung hai mắt đẫm lệ nhìn sang Lý Từ Thông, nức nở nói: "Tổng quản, chờ hôm nay sau khi tiểu nữ lập gia đình, ta ngày mai sẽ chuần bị rời Dương Châu..
Lý Từ Thông khó hiểu nói: "Nhạc phụ đại nhân muốn đi đâu?"
Vương Thế Sung nói: "Ta phiêu bạt đã lâu, thể xác và tinh thần mòi mệt, duy nhất không bò xuống được chính là Cừu Nhi. Hôm nay nó đã có chỗ, ta cũng muốn về sớm quê cũ, làm bạn với mẫu thân Cừu nhi vượt qua quàng đòi còn lại".
Mao Vãn Thâm rốt cuộc đón một câu, "Vương đại nhân nói cũng có đạo lý... "
Lý Tử Thông không vui nói: "Nhạc phụ lời ấy sai rồi, nghĩ tới ta cuối cùng đã lấy được Giang Đô, đại nghiệp đang ên. ta và người có tình, cha vợ con rể, chính nên đồng tâm hiệp lực, sao có thể nói đi?"
"Nhưng... " Vương Thế Sung rất là khó xừ.
Lý Từ Thông cắt lời nói: "Việc này chớ có nhắc lại. Còng Khanh, dẫn bọn ta đi xem thử hôn sự chuản bị như thế nào rồi".
"Lý tổng quản..Mao Vãn Thâm lại muốn nói cái gì nữa. Lý Từ Thông không vui nói: "Có việc gì để ngày mai nói, chớ làm phiền ta" Hắn phất tay áo rời đi, Mao Văn Thâm trong lòng bất an, liếc nhìn Vương Thế Sung, nhìn thấy hắn cười tủm tim nhìn qua, không biết tại sao. sau lưng chợt thấy lạnh cả người.
Mấy người rời đi, Mao Văn Thâm nhịn khôĩig được đi tìm Nhạc Bá Thông nói: "Nhạc tướng quân, ta cuối cùng vẫn cảm thấy Vương Thế Sung dấu diếm âm mưu. sẽ đối với Tổng quản đại nhân bất lợi. nhưng Tổng quản đại nhàn lại sa vào nữ sắc. cũng không phòng bị".
Nhạc Bá Thông cao lớn chắc nịch, tĩloat nhìn trầm ồn vô cùng. Hắn ngày thường cùng Mao Văn Thâm giao tình không tệ, lúc trước chính là hắn dẫn binh giả mạo quân của Trầm Pháp Hưng đi đánh đại doanhĐỗ Phục Uy.
Thấy Mao Văn Thâm Ịo lắng. Nhạc Bá Thông cũng thở dài nói: "Vương Thế Sung là hạng ngườikiêu hùng, tùýệt sẽ không cam tâm ăn nhờ ở đậu".
Mao Văn Thâm mừng rỡ nói: "Nhạc tướng quân thật nghĩ như vậy vào?"
Nhạc Bá Thông gật mạnh đầu nói: "Đáng tiếc lời nói của chúng ta không có trọng lượng, nghĩ tới Vương Cừu Nhi nếu gả cho Tổng quản, chúng ta một lòng trung thành, có thể nào để cho nàng ta thành công?"
Mao Vãn Thâm thấp giọng nói: "Nếu Nhạc tướng quân có ý, không ngại ta và người liên thù. thừa dịp tối nay Vương Thế Sung quay lại, mai phục giết hắn, để tuyệt hặu hoạn. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, chúng ta đối với Tổng quản một lòng trung tâm, Tổng quản cũng đã không trách chúng ta" Mao Văn Thâm là quân sư cùa Lý Tù Thông. Vương Thế Sung tiến đến, đối với địa vị cùa hắn tạo thành uy hiệp trước đó chưa từng có. Lúc này đây
hắn ra sức như thế, một nùa là vì Lý Từ Thông, còn một nừa là vì địa vị cùa mình sau này.
Nhạc Bá Thông còn có do dự, Mao Văn Thâm trẳm giọng nói: "Sau khi chuyện thành công, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Nhạc tướng quân, nếu như T ổng quản hòi tội, ta một vai gánh chịu!"
Nhạc Bá Thông trước mắt sáng ngời, vươn tay vòng qua cổ nói: "Đà như vậy, cái mạng cùa ta sẽ giao cho Mao quân sư!"
Hai người thương nghị đã định, Nhạc Bá Thông ngay lập tức đi tìm nhản thủ. Mao Văn Thâm lại chậm rãi đi về phía lễ đường, thấy noi đó đèn đuốc sáng trưng, rốt cuộc thở ra một
Lúc này đám ngời Lý Tử Thông đã đến phía trên lễ đường, Vương Cừu Nhi thanh âm nhò nhẹ, mùi hương tinh tế, Lý Từ Thông chỉ cảm thấy thể xác và tinh thằn thư thái, trong lúc nhất thời dâng lên cảm khái được vợ như thế, còn cầu gì hơn nữa!
Có thể thấy được phía trên lễ đường, ngoại trừ đèn lễ đốt cháy, chiếu lễ đường sáng trưng ra, cả lễ đường ngay cả chữ Hỷ đò cũng chưa có dán lên, lễ đường vắng lặng, càng không thể nói có cái gì vui mừng. Lý Từ Thông trong lòng không vui, mắng nói: "Công Khanh, tại sao lại an bài địa đơn sơ nhưthế?"
Dương Công Khanh người đang ờ sau lưng Lý Từ Thông, cùng Vương Thế Sung nhìn nhau, hình như có thâm ý.
Lý Từ Thông sau lưng không có mắt. nhìn không tới vẻ mặt của hai người, trực tiếp đi vào lễ đường, trông thấy chỉ có một cái ghế dựa, lại nhìn thấy Vương Cừu Nhi thu liễm nụ cười, hình như có vẻ bất màn, giận tím mặt nói: "Công Khanh!"
Dương Công Khanh tiến lên phía trước nói: "Tổng quản có gì phản phó?"
Lý Từ Thông thanh âm lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi là người thỏ kệch, nhung nơi này thật sự chuẩn bị quá mức đơn giản. Ta lệnh cho ngươi trong nửa canh giờ, bố trí lễ đường. Nếu không thể khiến cho Cừu nhi hài lòng, thì xừ lí theoquân pháp!"
Hắn sau khi trầm giọng quát, trong lễ đường tĩnh lặng một mãng. Lý Tử Thông thấy Dương Công Khanh không nhúc nhích, sắc mặt giận dữ càng đậm, "Tại sao còn không chịu đi?"
Dương Công Khanh đột nhiên cười, tràn đầy quỷ dịj Lý Từ Thông thấy vậy, đột nhiên trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo. Chợt cảm thấy bên hông tê rằn, Lý Tử Thông gầm nhẹ một tiếng, mới chịu vung bàn tay đang ôm Vương Cừu Nhi. chi cảm thấy cánh tay trắng nõn, Vương Cừu Nhi đã như con cá trườn khỏi mình hắn.
Lý Từ Thông toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống dưới, chi thấy bẽn hông cắm một cây châm, chi lộ ra một đoạn ngắn ngùn.
Chỗ kim đâm, thoáng qua có chúi tê dại, Lý Từ Thông không chút do dự vươn tay rút đao, chỉ một cái vung tay, độc châm mang thịt đã bị hắn khoét xuống.
Hắn đối với người khác Ịòng dạ ác độc, đối với bản thân cũng không ngoại lệ. Độc châm mặc dù độc, Lý Từ Thông cùng không để ý, nhưng độc của độc kế, khiến cho hắn trong lòng trầm xuống.
Vương Thế Sung vẻ mặt vẫn tươi cưòi, Dương Công Khanh vẫn tất cung tất kính, Vương Cừu Nhi lúm đồng tiền như hoa, nhưng rơi vào trong mắt Lý Tử Thông, đã như nanh cùa độc xà, châm cùa ong vò vẽ.
Vương Thế Sung đi đến trước cái ghế dựa trong lễ đường, chầm rãi ngồi xuống, mim cười nói: "Tổng quản đại nhân, đại hôn sắp tới, Thái Sơn ở phía trước, tại sao còn không dập đầu lễ bái?"
Hắn nụ cười vẫn khiêm nhường, vẫn tràn đầy tình cảm. nhung nghe vào trong tai Lý Từ Thông, chỉ cảm thấy da gà dựng hết cả lên.
Mới định có động tác, bên ngoài lễ đường tiếng bước chân vang lên, hon mười thủ hạ của Lý Từ Thông tràn vào. Lý Từ Thông nhìn thấy, không mừng mà kinh sợ, bời vì hắn thấy trên mặt cùa những người này, thấy được vẽ lạ lẫm giống như Dương Công Khanh vậy.
Những người kia đao cầm trong tay, đã đối với Lý Từ Thông hình thành thế bao vây, Vương Thể Sung nụ cười không giảm, "Lý tồng quản, máu của người không ngừng chảy, cũng cần phải băng bó mới được".
Lý Từ Thông lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Vương Thế Sung, ta đối đài ngươi không tệ. ngươi vì sao đối với ta như thế?"
Vương Thế Sung cưòi cười nói: "Ta đối với tồng quản ngươi cũng không bạc. ta biết ngươi vất vả, chỉ chuẩn bị cho ngươi hôm nay sau khi đại hôn, cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thòi gian, những vật vả còn lại, cứ giao cho nhạc phụ ta là tốt rồi. Chỉ cần ngươi quỳ lạy nhận ta làm nhạc phụ, ta và ngươi có tình con rể cha vợ, ta sao nhẫn tâm hại ngươi?"
Lý Từ Thông thê thảm cười nói: "Được, ta sẽ bái ngươi, vậy có thể thế nào?" Hắn cất bước muốn tiến lên quỳ xuống, trong lúc đó đơn đao chém nghiêng ra, đã hướng về phía eo cùa Dương Công Khanh, một chiêu này hư hư thực thực, có chút độc ác. Lý Từ Thông dù sao cũng là hạng người kiêu hùng, hàm sâu vào vòng vây, bên hông cảm giác chết lặng không giảm, cảm thấy hoảng sợ, giờ khắc này đã tính toán rò ràng hư thực. Vương Thế Sung cách rất xa, Vương Cừu Nhi là hạng nữ lưu, bên người chỉ có Dương Công Khanh là có thể ra tay ngăn đón hắn, chỉ cần bức lui Dương Công Khanh, chạy ra khỏi đây, là còn có một đường sống.
Dương Công Khanh tựa hồ đã sớm ngờ tới hẳn sẽ ra tay, lui về phía sau hai bước, Lý Từ Thông không công mà lùi, đã sát nhập vàp trng vòng vây đao phù thủ. Một người liều mạng, vạn người khó địch, đao phù thủ nhân số tuý nhiều, Lý Tử Thông dưới sự liều mạng, cũng đã ngăn đón hắn không được.
Lý Tử Thông đánh ra khỏi vòng vây, vài bước muốn nhảy vào trong bóng tối, đối diện đột nhiên có một tiếng hô. "Tồng quàn đại nhân, làm sao vậy?"
Người nọ đúng là Mao Văn Thâm, bên người đi theo lại là Nhạc Bá Thông, sau lung hai người lại có hơn mựờỉ người. Lý Tử Thông trong lòng vui vẻ, hiểu rằng Mao Văn Thâm trung thành, nghiêm nghị quát: "Ngăn bọn họ lại!"
Hắn đã lảo đảo sắp đổ. Nhạc Bá Thông tiến lên đỡ lấy Lý Từ Thông. Mao Văn Thâm quát to: "Giết Vương Thế Sung!"
Trong lúc đó Lý Từ Thông chợt hét lớn một tiếng, vươn tay đẩy Nhạc Bá Thông ra. Mao Văn Thâm quay đầu nhìn lại, giật mình không thể nhúc nhích, chỉ thấy trong bụng Lý Tử Thông cắm một đơn đao, máu tươi chảy xuống. Nhạc Bá Thông một thân máu tươi, phi thường âm trầm!