Đường quan vinh diệu ít có người bằng, trừ Dương Tố đã chết đi kia, thì chẳng mấy ai so được với hắn, người như vậy lại vỗ vai Tiêu Bố Y?"...
Tiêu Bố Y ra tay không phải là ngăn chận thích khách, mà là muốn cứu thích khách một mạng!
Khi hắn nhảy xuống tửu lâu đã sớm hiểu rõ, thích khách mà cưỡi ngựa chạy, lại bị đâm hai thương, nói vậy đã là sức tàn lực kiệt, không thể nhảy cao được, nhưng cưỡi ngựa mà chạy trốn ở trong này thì cũng là chết, hiện tại đường ra duy nhất của thích khách chính là chạy lên trên nóc nhà, bất chấp trọng thương. Nơi này nhà cửa san sát nhau, với công phu của thích khách mà chạy trốn trên nóc nhà cũng tính là phương pháp cuối cùng.
Hắn một quyền đánh gãy cột cờ, mới phát hiện tiềm năng của mình hiện tại là vô cùng vô tận, một quyền đánh gãy cột cờ mà vẫn dư sức, lực của hắn tùy ý động, múa may cái cột cờ thân lớn bằng miệng bát mà vẫn thoải mái, làm cho hắn càng ngày càng phát giác ra diệu dụng của Dịch Cân kinh.
Tiêu Bố Y khi nhảy xuống lầu, sớm biết rằng lầu hai này đối với hắn mà nói cũng không là gì, nhưng vì để che dấu, vẫn bám cột cờ mà xuống, cái này trong mắt Dương Đắc Chí đã xem như là công phu không tệ rồi, khi tống thích khách lên nóc nhà, hắn lại giả vờ ném cái cột cờ lệch đi, chỉ là vì che dấu công phu bản thân.
Lúc trước hắn một thương phóng chết Lý công tử, nếu trên cột cờ này mà lộ ra nửa điểm chuẩn xác, cũng khó tránh rước họa vào thân.
Hắn cẩn thận, nhiều ít cũng có chút có tật giật mình, chỉ sợ Lý Trụ Quốc nhìn ra võ công của mình, hoài nghi đến hắn. Cái này đã là cực hạn mà hắn có thể làm được cho thích khách. Nhưng hắn nói như thế nào cũng là vì công chúa gì đó mà đỡ lấy kiệu, không có công lao, cũng có khổ lao, nhưng nha hoàn tuy kêu tráng sĩ, nhưng thấy trong ánh mắt của nàng lại không chút cảm tạ, thậm chí có thể nói là mang theo vẻ chán ghét rất đậm.
Tiêu Bố Y không rõ là do tính tình của nha hoàn này, lại cảm thấy hay là do mình ảo giác. Bởi vì trong giây lát, trên mặt nha hoàn đã nở nụ cười, "Tráng sĩ, ngươi làm sao vậy? Ta đang hỏi ngươi".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Tại hạ Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y".
"Ngươi chính là Tiêu Bố Y?" Nha hoàn kinh ngạc.
Tiêu Bố Y khó hiểu nói: "Cô nương làm sao vậy?"
Nha hoàn đang muốn nói cái gì, nghe được đối diện có tiếng vó ngựa vang lên, nha hoàn vội vàng bỏ qua Tiêu Bố Y, tiến lên nói: "Lý đại nhân đã bị kinh sợ rồi".
Lý Trụ Quốc xuống kiệu cưỡi ngựa đi tới, từ xa nhìn lại thấy mặt trắng như ngọc, râu ba chòm, tuy tuổi không nhỏ nhưng xem ra khi trẻ cũng từng tiêu sái. Thật ra cho dù là hiện tại xem ra, trên mặt vẫn còn đường nét tuấn lãng. Tiêu Bố Y biết hắn cưới con gái của Nhạc Bình công chúa, nói vậy cũng không thể xấu xí được. Con gái của Nhạc Bình công chúa cái gì cũng đều có, không thiếu nhất chính là tiền, đương nhiên muốn tìm một người chồng anh tuấn. Tiêu Bố Y đã biết, Nhạc Bình công chúa là tỷ tỷ Dương Quảng, bất quá mấy năm trước Tùy Dương Quảng tây tuần đã bệnh chết, Lý Trụ Quốc này nếu còn không biết thu liễm, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ đi gặp mẹ vợ hắn.
Nhạc Bình công chúa xem như cũng là nhân vật bi kịch, cha nàng Tùy Văn Đế soán ngôi con nàng là Bắc Chu quốc quân, nàng cũng từ Hoàng hậu Hoàng Thái hậu hạ xuống thành công chúa, chuyện buồn cười nhất trên đời bất quá cũng chỉ là như thế. Nhạc Bình công chúa sau đó cũng không tái giá, chắc cũng không thể tiếp nhận được sự thay đổi lớn như thế. Nàng có thể vì quyền lợi của con gái mà tranh đấu cho tới chết, cũng coi như là một nữ nhân cực kỳ kiên cường.
Lý Trụ Quốc ánh mắt xẹt qua trên người Tiêu Bố Y, nhìn về phía cái kiệu nhỏ, xuống ngựa thi lễ nói: "Thích khách đã làm công chúa sợ hãi. Vi thần tội đáng chết vạn lần".
Hắn tuy là Hoàng thân, quyền khuynh triều dã, bất quá lễ số đối với công chúa cung không thiếu. Thấy thái độ đối với công chúa coi như là cung kính, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy người này cũng không có kiêu ngạo như con của hắn, có thể nói là người thâm trầm. Hắn bản thân gặp chuyện, ngược lại an ủi công chúa, ít nhất biểu hiện cũng không chút sợ hãi.
"Trụ Quốc miễn lễ" Công chúa trong kiệu cũng không có đi ra, chỉ ôn nhu nói: "Mới vừa rồi không biết là ai lớn mật muốn hành thích? Lý Trụ Quốc lao khổ công cao, lại có người to gan lớn mật, chẳng lẽ thực không có vương pháp sao?"
Thanh âm công chúa rất là mềm mại, như tiếng vàng anh, làm cho con tim người nghe sinh ra sựấm áp.
Lý Trụ Quốc khóe miệng cười khổ, "Hạ thần cũng không biết, bất quá đang cho thủ hạ truy lùng, chỉ là bởi vì vi thần mà kinh động đến phượng giá của công chúa, thật sự làm cho vi thần lo sợ".
"Trụ Quốc quá mức khiêm tốn rồi" Công chúa an ủi nói: "Thật ra Trụ Quốc vô sự, là may mắn của quốc gia. Ta không tính bị kinh động gì, bất quá kiệu phu không cẩn thận mà thôi, may mà có vị tráng sĩ này tương trợ, bằng không cũng khó nói".
Tiêu Bố Y nhìn thấy kiệu nóng vàng màn ngọc kín không kẽ hở, công chúa lại như là rất rõ về mình, chắc là kiệu cho dù không có thiết bản quy xác như của Lý Trụ Quốc, thì cũng có thiết bị quan sát bên ngoài.
"Còn không biết vị tráng sĩ này cao tính đại danh là gì?" Lý Trụ Quốc nhìn Tiêu Bố Y, chắp tay nói.
Tiêu Bố Y chỉ có thể thi lễ, "Tại hạ cũng không phải là tráng sĩ gì, Lý đại nhân, ta là Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y".
Hắn khi ở tại Tứ Phương quán giải đáp nghi hoặc của người khác, cũng đã lưu ý mặt mũi đại thần bốn phía, nhớ rõ đích xác không có Lý Trụ Quốc này. Chắc là Dương Quảng không thích Trụ Quốc, cũng không bảo hắn tới Tứ Phương quán.
"Ồ?" Lý Trụ Quốc tràn đầy kinh ngạc, "Ngươi chính là Giáo Thư Lang dương oai Tứ Phương quán kia?"
Tiêu Bố Y đành phải nói, "Không dám nói dương oai, chỉ là giúp Thiên tử một tay".
Lý Trụ Quốc trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khóe miệng cũng nở nụ cười, bộ dáng rất vui mừng, "Không nghĩ đến Giáo Thư Lang chẳng những trí mưu cực cao, mà còn văn võ toàn tài, thật sự hiếm thấy, mới vừa rồi thích khách kia hộ vệ của ta đều không thể ngăn cản, Giáo Thư Lang lại có thể lấy sức một mình mà đối kháng, thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn. Xem ra chuyện nổi danh tại Phó Cốt, cũng không phải là giả".
Tiêu Bố Y ôm quyền nói: "Giáo Thư Lang thật sự xấu hổ, Lý đại nhân vì nước vì dân, thật sự lao khổ công cao, Giáo Thư Lang ở trên tửu lâu nhìn thấy có người ám sát Lý đại nhân, dưới sự tức giận, hận không thể vì quốc hết sức, bắt lấy tặc nhân. Không nghĩ đến là, lộng xảo thành chuyên, ngược lại còn làm cho tặc nhân chạy thoát, thật sự vô năng, thỉnh Lý đại nhân thứ tội".
Lý Trụ Quốc cười ha hả, vỗ mạnh lên vai Tiêu Bố Y, "Giáo Thư Lang, chỗ này cũng đâu phải là trách nhiệm của ngươi, nếu theo như ngươi nói, hộ vệ của ta để cho tặc nhân chạy thoát, không phải cũng đều là hạng người vô năng sao?"
Mấy hộ vệ vây quanh bên cạnh Lý Trụ Quốc, nhìn thấy Lý Trụ Quốc đối với Tiêu Bố Y thân thiết, con mắt thiếu chút nữa là rơi xuống. Một Giáo Thư Lang bất quá chỉ là một quan cửu phẩm, còn Lý đại nhân thân là Trụ Quốc, lại là Tả quang lộc đại phu, quyền khuynh một thời.
Đường quan vinh diệu ít có người bằng, trừ Dương Tố đã chết đi kia, thì chẳng mấy ai so được với hắn, người như vậy lại vỗ vai Tiêu Bố Y?
"Giáo Thư Lang tuyệt không có ý này" Tiêu Bố Y vội vàng giải thích, trên mặt rất là sợ hãi, trong lòng lại cười lạnh. Thầm nghĩ Lý Trụ Quốc này thật có thủ đoạn thu phục lòng người. Nghe giọng điệu của hắn, cũng không biết hắn có đoán ra là mình đã thả thích khách đi hay không.
Lý Trụ Quốc thở dài một tiếng," Ta đối với Thánh Thượng một dạ trung tâm, tính cách cương trực, liên tiếp đắc tội với người khác. Trên đời này cũng có rất nhiều gian nịnh đối với ta bất mãn, thật sự làm cho người ta lo lắng".
Tiêu Bố Y cũng thở dài theo một tiếng, "Tại hạ tuy là một Giáo Thư Lang nho nhỏ. Đối với điều này cũng rất là nghi hoặc khó hiểu, bất quá ta nghĩ gỗ thành rừng gió khó phá cũng không sai, Lý đại nhân cũng chớ vì lần ám sát này mà ảnh hưởng đến tâm cảnh mới là tốt nhất".
Lý Trụ Quốc chậm rãi gật đầu, "Giáo Thư Lang văn võ song toàn, lại khiêm nhường khó được, không chuộng danh tiếng, chỉ làm một Giáo Thư Lang thật sự có chút khuất tài. Lão phu nếu có cơ hội cũng nên vì Giáo Thư Lang mà bát bình".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu, Lý Trụ Quốc cũng không nhìn về phía Tiêu Bố Y, lại hướng tới kiệu chắp tay nói: "Công chúa, hôm nay có người hành thích, ta chỉ sợ khi công chúa về cung trên đường còn có chuyện ngoài ý muốn, không bằng để lão thần phái mấy thủ hạ hộ vệ công chúa về cung, không biết ý công chúa thế nào?"
Công chúa nhìn thấy Lý Trụ Quốc cùng Tiêu Bố Y trò chuyện, cũng không khởi giá, nghe vậy nói: "Không nhọc công Lý đại nhân, Lý đại nhân thân thể ngàn vàng, mong đại nhân tự bảo vệ, ta cùng với Giáo Thư Lang muốn nói mấy câu, thứ không thể phụng bồi".
Lý Trụ Quốc quay đầu liếc nhìn Tiêu Bố Y, khẽ cười nói: "Một khi đã như vậy, lão thần cáo lui" Hắn thi lễ rồi dẫn theo vệ binh rời đi. Tiêu Bố Y không biết công chúa muốn nói với mình cái gì, chẳng lẽ thực là mình anh hùng cứu mỹ nhân, đã làm cho người ta vừa thấy đã động lòng? Nghĩ lại, lại cảm thấy buồn cười, bản thân bất quá chỉ đỡ cái kiệu, thả đi một phản tặc, nếu nói cái gì anh hùng cứu mỹ nhân thì có tám cây cột cờ cũng với không tới.
"Giáo Thư Lang chẳng những trí mưu cực cao, mà còn văn võ toàn tài, thật sự hiếm thấy" Công chúa ở trong kiệu rốt cuộc nói chuyện.
Tiêu Bố Y nghe thấy nàng ta nói y chang như Lý Trụ Quốc, cũng khó hiểu, đành phải nói: "Công chúa quá khen, tại hạ bất quá là một người thô lỗ, chỉ biết vài ba thức thô thiển, tuy là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, nhưng nhìn thấy có người coi rẻ vương pháp, trong thành Đông Đô mà dám ám sát mệnh quan triều đình thì cũng hết sức tức giận, lúc này mới ra tay ngăn chận tặc nhân, còn mấy thứ khác thì không cần nói đến".
"Phải không?" Công chúa nói thanh âm rất nhẹ, "Người có thể làm ra hai câu Cử đầu hồng nhật bạch vân đê, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng, có thể là người thỗ lỗ sao?"
Tiêu Bố Y vốn nhĩ lực rất tốt, công chúa nói tuy nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng, không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ đến sức ảnh hưởng của hồng nhật bạch vân lại mạnh như thế, ngay cả công chúa cũng đã nghe qua.
"Giáo Thư Lang chỉ là thuận miệng nói mà thôi" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Không nghĩ đến lời thô bỉ như vậy lại rơi vào tai của công chúa, thật sự xấu hổ".
"Ồ" Công chúa sau khi nói một tiếng, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.
Thời tiết khá lạnh, mấy kiệu phu bị lanh đến liên tục dậm chân xoa tay, nha hoàn cũng đi đến, cũng không có gì là không kiên nhân. Đây là công chúa, công chúa cho dù muốn cho bọn họ lạnh chết, bọn họ cũng không dám một câu oán hận.
Tiêu Bố Y thật ra không lạnh, chỉ là cân nhắc dụng ý của công chúa này. Theo lý thuyết, đây là làn đầu tiên mình cùng công chúa gặp mặt, không nên có qua lại gì. Bọn họ ngay cả gặp mặt cũng không thể tính, bởi vì hắn cho đến bây giờ chỉ mới nghe được thanh âm của công chúa mà thôi, công chúa giọng điệu tuy mềm mại, nhưng lại làm cho người ta nghe không ra tâm tình, phỏng chừng cũng là tính cách do thâm cung tạo ra.
"Hoàng Phó Giang cơ hồ áp sát bên tai Tiêu Bố Y, cũng may Tiêu Bố Y biết hắn là Xá nhân, chứ không phải là thái giám, bằng không cũng ghê tớm muốn ói rồi, "Huynh đệ là họ Tiêu?"
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, "Ta không họ Tiêu thì họ gì?"
"Một bút không thể cùng viết hai chữ Tiêu, huynh đệ không biết Tiêu Hoàng Hậu cũng là họ Tiêu sao?" Hoàng xá nhân rất nhiệt tình nói"...
"Ta nên đi thôi, khởi giá" Công chúa rốt cuộc lên tiếng.
Bốn kiệu phu nghe vậy mừng rỡ, lập tức nâng kiệu lên, công chúa lại hỏi một câu, "Giáo Thư Lang, ngươi thông minh như vậy, có thể đoán được ta vì sao muốn lưu ngươi lại nói chuyện không?"
Tiêu Bố Y hiện nghe đến hai chữ thông minh liền đau đầu muốn chết, bởi vì hiện tại người khác vừa nói hắn thông minh, liền muốn thử hắn một vấn đề, hắn thà rằng người khác xem hắn ngu xuẩn như trâu, như vậy, hắn lại có thể càng biết được nhiều thứ.
"Công chúa quá khen rồi, Giáo Thư Lang thật sự rất ngu ngốc, đoán không ra tâm ý của công chúa".
"Ta cùng với ngươi nói chuyện, chỉ là bởi vì trên đường có máu, ta không muốn đi qua" Công chúa phảng phất nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Bố Y, lại giải thích: "Ta cũng không muốn đi cùng lúc với Lý Trụ Quốc, cho nên chỉ có thể lưu lại chỗ này một lát".
Sau khi nói xong những lời này, công chúa cũng không nói gì nữa, mấy kiệu phu quả nhiên quay về phía Lý Trụ Quốc rời đi, chỉ để lại Tiêu Bố Y đứng ở trong tuyết, không hiểu chút nào.
Câu nói cuối cùng của công chúa có ý tứ gì? Nàng cùng Lý Trụ Quốc hôm nay gặp mặt, rất là khiêm nhượng, không giống như có qua lại gì. Nhưng giọng điệu của nàng rõ ràng là ám chỉ nàng thống hận Lý Trụ Quốc, cho nên mới không cùng một đường với hắn? Nàng đường đường là một công chúa, lại có xung đột gì với Lý Trụ Quốc? Nàng trước khi đi nói một câu như vậy, là nói Tiêu Bố Y hắn một khi đã đứng về phía Lý Trụ Quốc, thì sẽ đối địch với công chúa? Tiêu Bố Y trong lúc này đã nghĩ ra rất nhiều sự giải thích, nhưng không có một cái nào dám khẳng định. Hòe mập đã sớm chạy xuống lầu, hưng phấn nói: "Thiếu đương gia, ngươi quả thật là lợi hại, cây cột cờ lớn như vậy mà ngươi có thể một quyền đánh gãy?"
Tiêu Bố Y nhìn cây cột cờ bị gãy, đối với sự tiến triển võ công của mình cũng hài lòng, "Ngươi còn chưa chứng kiến sự lợi hại hơn nữa".
"Còn có cái gì càng lợi hại hơn?" Hòe mập khó hiểu hỏi.
"Càng lợi hại hơn chính là ta nhảy xuống lầu, tiền cũng không cần phải trả" Tiêu Bố Y cười, nhìn về phía tửu lâu nói: "Bất quá các ngươi chỉ sợ càng lợi hại, rõ ràng dũng cảm dám chạy đi mà không trả tiền".
Hòe mập lúc này mới vỗ đầu, "Đúng vậy, quên trả tiền rồi " Hắn vừa quay đầu lại, phát hiện Chưởng quầy, tiểu nhị đã hô to gọi nhỏ cầm cây cời lò chạy tới…
***
Cái kiệu nhỏ đỉnh vàng rèm ngọc một đường đi tới, ngược Lạc Thủy mà lên, từ Đông Thái Dương môn tiến vào Hoàng thành. Kiệu chính là giấy thông hành, binh sĩ nhìn thấy kiệu thì trực tiếp cho qua, cũng không cần hỏi.
Chiếc kiệu đi thẳng vào Tử Vi thành, đến một cung điện sâu trong Hoàng cung, lúc này mới ngừng lại. Rèm kiệu xốc lên, một cô gái yểu điệu bước xuống, đeo một tấm mạng bằng châu ngọc làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt, chỉ lộ hai con mắt ra ngoài, đen láy linh động.
Nàng chậm rãi đi thẳng vào trong cung điện, lúc này mới ngồi xuống.
Ngoại trừ nàng cùng nha hoàn kia ra, cũng không có người hầu nào, nàng ngồi xuống có vẻ hết sức tịch mịch.
"Công chúa, uống trà đi" Nha hoàn nhanh chân nhanh tay đem chén trà nóng tới, tuy không ai, nhưng vẫn quan sát bốn phía, rồi áp thấp thanh âm, "Lần này xuất môn, em lạnh muốn chết được".
"Tiểu Nguyệt, ngươi vất vả rồi" Công chúa vén mạng uống trà, lộ ra cái mũi thẳng, đôi môi anh đào trông thật đoan chính, khi uống trà lại lộ ra hàm răng trắng đều, nói vậy khuôn mặt cũng không tầm thường. Sau khi uống trà xong, nàng lại buông mạng xuống, tuy là trong cung, nhưng có vẻ cũng không muốn để cho người ta thấy mặt.
"Công chúa, nếu như được việc, chút vất vả của em thì tính là gì" Tiểu Nguyệt hận hận nói: "Đáng tiếc là Giáo Thư Lang kia đã phá hỏng đại sự của chúng ta".
Công chúa buông chén trà, lắc lắc đầu nói: "Hắn không có phá hỏng chuyện của chúng ta".
"Hắn cho dù không có phá hỏng chuyện của chúng ta, nhưng hắn…" Tiểu Nguyệt lại nhìn quanh, thấy không ai, mới thấp giọng nói: "Nhưng hắn hình như là hạng hám lợi, đối với Lý Mẫn cực kỳ siểm nịnh, nói vậy cũng chỉ là mong được Lý Mẫn để mắt tới". xem tại TruyenFull.vn
Công chúa trầm ngâm thở dài một tiếng, "Trên đời này chịu đạm bạc thì có mấy người? Ai mà chẳng muốn đi lên, cho dù hắn muốn lấy lòng Lý Mẫn, cũng là chuyện không có gì lạ. Nói đến chuyện của Nhạc Bình thất bại, cùng hắn cũng không có quan hệ".
"Sao lại không quan hệ với hắn?" Tiểu Nguyệt bĩu môi nói, "Chúng ta vất vả thiết kế giữ Lý Mẫn giữa phố, đợi Nhạc Bình cho Lý lão quỷ một kích trí mạng. Nếu không phải Tiêu Bố Y hắn hùng hổ đánh gãy đại kỳ, đánh ngã ngựa của Nhạc Bình, thì làm sao bị buộc phải nhảy lên nóc nhà chạy trốn, em ở xa xa nhìn thấy, hắn hình như bị trọng thương, hiện tại cũng không biết ra sao nữa".
Nha đầu miệng mếu như muốn khóc, giây lát lại phẫn nộ: "Giáo Thư Lang sẽ không chết tử tế được, Nhạc Bình sẽ yên ổn chạy thoát".
"Hắn thương thế rất nặng, cưỡi ngựa chỉ sợ không thoát được" Công chúa khẽ thở dài: "Tiêu Bố Y đột nhiên đánh ra, ta cũng không biết thế nào. Võ công của hắn xem ra cũng không kém, nếu toàn lực ứng phó, Nhạc Bình không có khả năng chạy trốn được. Nhạc Bình đào tẩu trên nóc nhà, ta thấy đã là sinh lộ duy nhất".
Tiểu Nguyệt khó có thể tin mở to hai mắt, "Công chúa, người không phải nói, Tiêu Bố Y ngăn cản Nhạc Bình, ngược lại thật ra đã cứu hắn một mạng?"
"Trước mắt xem ra, nên là như vậy," Công chúa gật đầu rồi lại lắc đầu, "Chỉ là rốt cuộc là như thế nào, ta nghĩ chỉ có Tiêu Bố Y có thể cho chúng ta lời giải đáp".
"Tiêu Bố Y cùng chúng ta đều chưa từng gặp qua, vì cái gì mà giúp chúng ta?" Tiểu Nguyệt mờ mịt khó hiểu.
Công chúa lắc đầu, "Ta làm sao biết được? Bất quá ta ở trong kiệu quan sát người này, phát hiện hắn rất trầm ổn, gặp biến không kinh, xem ra người của Bùi Minh Thúy khả năng quả thực không giả. Hắn muốn Lý Mẫn để ý tới, hay là trợ giúp chúng ta, ai cũng không thể biết được".
"Quản hắn là giúp chúng ta hay hại chúng ta làm gì," Tiểu Nguyệt có chút lo lắng nói: "Công chúa, Nhạc Bình cũng chưa có tin tức, hắn có thể đã bị Lý Mẫn bắt hay không? Hắn nếu như bị bắt. Chúng ta có khả năng sẽ bị bại lộ hết, Lý Mẫn làm sao mà chịu buông tha chúng ta?"
Công chúa giọng điệu cũng bất đắc dĩ, "Tiểu Nguyệt, ta không phải không vội, mà là chúng ta hiện tại thật sự không thể làm được cái gì. Lý Mẫn lão quỷ kia đi tới tìm ta, ta lúc ấy bị dọa sợ muốn chết, chỉ sợ hắn nhìn ra là ta cho Nhạc Bình giết hắn. Ta chối từ không muốn cùng hắn đồng hành, chỉ sợ bị hắn hỏi ra sơ hở. Nhưng thủ hạ của hắn vô số, ta chỉ sợ khi chúng ta về lại cung đều bị hắn giám thị chặt chẽ. Một khi đã như vậy, chúng ta làm sao có thể đi tìm Nhạc Bình?"
Tiểu Nguyệt hoảng sợ, "Vậy thì làm sao bây giờ? Nếu Lý lão quỷ thực giám thị chúng ta, Nhạc Bình nếu trở về, không phải sẽ bị hắn phát hiện ra sao. Hắn nếu không trở về, hắn chỉ là vệ phủvệ, một hai ngày còn có thể nói là nghỉ ngơi, thời gian lâu, trong cung sẽ điều tra".
Công chúa cũng đứng dậy đi qua đi lại, mạng kêu lên leng keng, hiển nhiên là tâm tình đang nóng ruột, nhưng lại cũng vô kế khả thi.
"Hiện tại chỉ hy vọng Nhạc Bình thương tích không nặng, có thể sớm trở về cung là tốt nhất" Công chúa ngồi xuống, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng hắn nếu liên lụy đến công chúa, còn không bằng lập tức chết đi" Tiểu Nguyệt xem ra cũng có chút gấp rút, "Hắn vẫn khoe khoang với chúng ta võ công cái thế, không nghĩ đến cũng chịu không nổi một kích. Bất quá Lý lão quỷ thực cũng là con của rùa, trong kiệu lại có cái mai rùa như thế, cũng làm cho người ta không dự kiến được".
Nàng ta cấp bách nên ăn nói cũng thô tục, mai rùa đương nhiên nói đến thiết bản bên trong kiệu của Lý Mẫn, nàng mắng xong bản thân cũng nhịn không được cười, công chúa nghe xong thì không cười, chỉ buồn buồn thở dài một tiếng, "Thật ra cho dù liên lụy đến ta, cũng không sao cả, với tình cảnh của ta hiện tại, chết đi cũng là chuyện tốt!"
***
Tiêu Bố Y sáng hôm sau tỉnh lại, chợt nghe cửa phòng có tiếng gõ "bốp bốp", trong lòng ngạc nhiên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cùng Dương Đắc Chí cùng Hòe mập sau khi đi về, cũng thảo luận sát thủ là ai, bất quá hắn tuyệt đối không thể tưởng được là công chúa âm thầm hành động, lại càng không rõ công chúa và Lý Trụ Quốc rốt cuộc có ân oán đến mức công chúa nhất định phải tìm người giết Lý Trụ Quốc. Kết quả mà bọn họ nghị luận là, Lý Trụ Quốc này làm nhiều chuyện xấu, người nào cũng có thể muốn giết hắn, bằng không trong kiệu của hắn cũng sẽ không có trang bị thiết bản. Một khi đã không có kết quả gì, Tiêu Bố Y cũng y theo lệ thường của hắn, tùy cơ ứng biến.
Từ từ đi đến cửa phòng, đã nghe Hoàng xá nhân ở bên ngoài lớn tiếng hô, "Lão đệ, mau rời giường, mau rời giường" Nghe được trong giọng điệu của hắn có vẻ phấn chấn, Tiêu Bố Y biết ít nhất cũng không phải đến bắt hắn. Mới vừa mở cửa phòng, hai cung nhân đã vọt vào, trực tiếp nắm tay hắn kéo ra ngoài.
Tiêu Bố Y không tiện tránh thoát, loại trường hợp này cũng đã gặp qua một lần, lần trước ở Đông thành hậu giá, lần này chẳng lẽ lại là Dương Quảng tìm hắn? Hai cung nhân kéo Tiêu Bố Y vội vàng chạy đi, Dương Đắc Chí cùng Hòe mập đã sớm chạy ra, Hòe mập nghĩ đến quan phủ đến bắt Tiêu Bố Y, liền muốn động thủ, lại bị Dương Đắc Chí giữ chặt lấy. Tiêu Bố Y hướng tới hai người lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì, rồi đi thẳng ra ngoài khách điếm.
Bên ngoài khách điếm đã sớm có một chiếc xe ngựa hoa lệ đợi, Tiêu Bố Y tiến vào xe ngựa, nhìn thấy Hoàng Phó Giang cũng cùng đi vào, nhịn không được hỏi, "Hoàng đại nhân, sao lại thế này?"
Nếu chỉ riêng hắn cùng Hoàng Phó Giang thì xưng huynh gọi đệ, bất quá đối với bên ngoài thì vẫn kêu hắn là Hoàng đại nhân.
Hoàng Phó Giang mặt mày hớn hở, giống như bản thân gặp được chuyện gì tốt, "Huynh đệ gặp chuyện mừng rồi".
"Hoàng đại ca nói vậy là sao?" Tiêu Bố Y khó hiểu nói.
Hoàng Phó Giang khẽ cười nói: "Huynh đệ, lần này không phải Thánh Thượng muốn gặp ngươi, mà là Hoàng Hậu nương nương muốn gặp ngươi".
Tiêu Bố Y đầu muốn phình ra, ha hả hỏi: "Hoàng Hậu nương nương sao lại muốn gặp ta, ta, ta, ta chỉ mới gặp người một lần mà thôi…" Tiêu Bố Y lần này nói thật ra là lời nói thật, bởi vì lúc trước hắn tại Hiển Nhân cung gặp Dương Quảng, cũng không dám nhìn lâu, Hoàng Hậu đối với hắn mà nói, bất quá chỉ như là cầu vồng vừa hiện mà thôi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Hoàng Hậu muốn gặp hắn.
Hoàng Phó Giang liếc mắt bốn phía, áp thấp thanh âm nói: "Huynh đệ, thực nhìn không ra ngươi lại kín miệng như thế".
"Ta kín miệng chuyện gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
Hoàng Phó Giang cơ hồ áp sát bên tai Tiêu Bố Y, cũng may Tiêu Bố Y biết hắn là Xá nhân, chứ không phải là thái giám, bằng không cũng ghê tớm muốn ói rồi, "Huynh đệ là họ Tiêu?"
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, "Ta không họ Tiêu thì họ gì?"
"Một bút không thể cùng viết hai chữ Tiêu, huynh đệ không biết Tiêu Hoàng Hậu cũng là họ Tiêu sao?" Hoàng xá nhân rất nhiệt tình nói.
"Thiên hạ họ Tiêu rất nhiều" Tiêu Bố Y chỉ có thể hơi chút đẩy Hoàng xá nhân ra, "Ta nghĩ đại ca quá nửa là hiểu lầm, nhà của ta nhiều thế hệ đều là làm nông".
Hoàng xá nhân lắc lắc đầu, "Huynh đệ ngươi sao cứ dấu diếm, ngươi nếu không phải là thân thích của Hoàng Hậu nương nương, thì người tìm ngươi làm cái gì?" Tiêu Bố Y cũng nghi hoặc, thầm nghĩ cũng không có khả năng, không lẽ vì coi trọng mình anh tuấn, mà nếu thế thì cũng không nên khua chiêng gióng trống như thế đi tìm mình. Chẳng lẽ là Giang sơn đại nhất thống của mình rất ra dánh văn thơ, Hoàng Hậu thích nên mới mời mình tới?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ nữa, Hoàng xá nhân lại áp thấp thanh âm, "Huynh đệ, về sau nếu lên như diều gặp gió, cũng đừng quên đại ca".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Sao lại như vậy. Hoàng đại ca xem ta là loại người này sao?"
Hoàng xá nhân khẽ cười nói: "Ta biết huynh đệkhông phải. Bằng không làm sao mà vừa nhận được tin này đã lập tức tới báo tin vui, bất quá mấy ngày nay Thánh Thượng tâm tình không tốt, huynh đệ cũng phải cẩn thận một chút mới được".
"Tiêu Bố Y thầm kêu không ổn, nghe nói Tiêu Đại Bằng là đào binh, đối với chuyện trước kia Tiêu Đại Bằng một chữ cũng không đề cập đến, nhưng trên đời này người trùng tên rất là nhiều, mà một đào binh thì ai lại có thể nhớ đến, làm sao mà Quốc Cữu cùng Tiêu Hoàng Hậu đều có vẻ mặt kinh ngạc như thế, giống như là quen biết với Tiêu Đại Bằng vậy?"...
Xe ngựa một đường không ngăn trở, qua Đông thành tiến Tử Vi thành, Tiêu Bố Y lại vào Tử Vi thành, chỉ cảm thấy như mới hôm qua, kinh thành đối với hắn cũng không có gì lạ, nhưng vẫn là ẩn giấu sát khí, không thể nào thống khoái bằng ở sơn trại. Trong trầm tư, xe ngựa đã đến trước một cung điện, mái như phượng, khí thế mênh mông, đúng là Phượng Hà điện chỗ của Tiêu Hoàng Hậu.
Tiêu Bố Y cùng Hoàng xá nhân xuống xe ngựa, Hoàng xá nhân một đường dẫn hắn vào Phượng Hà điện, cung điện đại khí mênh mông cũng không cần phải nói. Bất quá bên trong cung điện sắc thái cũng khá hòa nhã, làm cho người ta trong lòng ấm áp.
Bên ngoài cung điện là vệ sĩ hộ vệ, trong cung điện chung quanh đều là cung nữ đứng, có chút tò mò nhìn Tiêu Bố Y, hiển nhiên là cảm thấy Tiêu Bố Y xuất hiện ở đây có lẽ là sai lúc, nói trắng ra là hắn căn bản không nên xuất hiện ở trong này.
Phượng Hà điện trùng trùng điệp điệp, rất sâu và rộng, Hoàng xá nhân dẫn Tiêu Bố Y sau khi qua ba cánh cửa, cũng chưa thể đi vào, cần cung nhân thông truyền, Tiêu Bố Y thấy trong này xa hoa cũng không lấy làm lạ.
Lần này so với tại Đông thành thì may mắn hơn rất nhiều, cung nữ thông truyền không bao lâu, thì đã gọi hai người vào gặp phượng giá. Tiêu Bố Y mắt nhìn thẳng đi trước, nhìn thấy phía trước đại điện rộng lớn, nhưng người cũng không có mấy, so với thanh thế của Khả Đôn thật ra nhỏ hơn nhiều.
Ở giữa đại điện có một nữ nhân đang ngồi, trên mặt che mạng, theo phong tư thành thục mà thấy, thì chính là Tiêu Hoàng Hậu, Tiêu Bố Y tuy mắt không nhìn nơi khác, nhưng khi nhìn thấy một người, thiếu chút nữa đã vấp té, cách không xa bên phải Hoàng Hậu đang ngồi một người, đó là Viên Lam!
Tiêu Bố Y trong giây lát hiểu được, thì ra Viên Lam quen với Hoàng Hậu, trách không được hắn không có sợ hãi, hơn nữa còn dám đối kháng với Vũ Văn Hóa Cập, hắn lúc trước nói với mình tất cả sẽ sớm có an bài, không lẽ chính là hắn tranh thủ lần cơ hội gặp mặt này cho mình? Nhưng mình gặp Hoàng Hậu thì có ích lợi gì, chẳng lẽ thực như lời Hoàng xá nhân nói, Viên Lam nhận định mình cùng Tiêu Hoàng Hậu có liên hệ thân thuộc?
Tuy nói một bút không thể viết cùng lúc hai chữ Tiêu, nhưng mạo nhận hoàng thân chính là tử tội, Tiêu Bố Y trong lòng phập phồng, ôm chủ ý đánh chết cũng không nói mình là hoàng thân quốc thích, Viên Lam này xử sự lâu nay vẫn ổn thỏa, lần này xem ra cũng không phải là sáng suốt.
Trên điện trừ Tiêu Hoàng Hậu, Viên Lam cùng cung nữ ra, đối diện Viên Lam còn ngồi một quan viên, đang cùng Viên Lam trò chuyện, dưới chân Tiêu Hoàng Hậu có hai con chó nhỏ lần trước đang năm, một vàng một trắng.
Căn cứ chút tâm lý học của Tiêu Bố Y cùng kiến thức thời đại hắn mà nói, nữ nhân nuôi chó bình thường có thể chia làm hai loại, một loại là muốn khoe bản thân không giống người thường, loại kia chính là bởi vì nội tâm tịch mịch. Tiêu Hoàng Hậu đương nhiên đã không cần khoe ra bản thân, như vậy có thể nói ra là bản thân nàng cũng tịch mịch. Tiêu Bố Y nghĩ vậy những cũng lý giải được, dù sao nàng ta tuy là Hoàng Hậu, hết sức xinh đẹp, nhưng có loại trượng phu như Dương Quảng thì có thể thế nào? Nghe nói Thượng lâm uyển thập lục viện, chỉ nói tứ phẩm phu nhân đã có mười sáu người, lại càng không nói gì tới tam cung lục viện, hậu cung ba ngàn, có đẹp mấy thì nhiều cũng xem như là tầm thường, Dương Quảng những năm gần đây đối với Tiêu Hoàng Hậu lễ ngộ có gia tăng, đã xem như là chuyện lạ khó gặp.
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng xá nhân đã phục chỉ, Tiêu Bố Y bắt chước bộ dáng của hắn thi lễ nói: "Hoàng Hậu nương nương vạn an".
"Tiêu khanh gia miễn lễ" Tiêu Hoàng Hậu thanh âm hòa nhã thân thiết, "Ban ngồi".
Tiêu Bố Y tuy không rõ nhưng cũng không kiêu không nịnh, ngồi xuống cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Viên Lam.
"Viên khanh gia, ngươi kể về chuyện Tiêu Bố Y nổi danh tại Phó Cốt, còn chưa kể xong, không ngại cứ nói tiếp" Tiêu Hoàng Hậu tuy cho gọi Tiêu Bố Y tới, lại không nói rõ dụng ý.
Viên Lam khẽ cười nói: "Xin nghe chỉ ý của Hoàng Hậu nương nương, đúng rồi, Quốc Cữu, mới vừa rồi ta nói tới chỗ nào?"
Tiêu Bố Y nhìn người đối diện Viên Lam, mới hiểu được thì ra đại quan kia là huynh đệ của Tiêu Hoàng Hậu, trách không được có thể ngồi ở trong này, chỉ là Viên Lam vì cái gì mà có thể ra vào tự nhiên tại Phượng Hà điện, thật ra cũng là chuyện làm cho người ta kỳ quái.
Quốc Cữu trông có vẻ có chút cương trực, mũi thẳng, môi dày, mặt ngăm đen, nghe được Viên Lam hỏi, lại cười nói: "Viên huynh nói đến chỗ Tiêu Bố Y đổ máu chiến đấu đánh lui Lịch Sơn Phi, một đường mới bình an đến Phó Cốt".
Quốc Cữu cư đối với Viên Lam cũng thực khách khí, thật ra cũng làm cho Tiêu Bố Y rất ngoài ý muốn. Viên Lam trên mặt cũng không có vẻ gì là đắc ý, chỉ nói, "Tiêu gia luôn có đại tài, Bố Y với một thân áo vải mà nổi danh Phó Cốt, nhìn như dị số, thật ra cũng là nhờ tổ thượng Tiêu gia phò hộ".
Tiêu Hoàng Hậu chậm rãi gật đầu,"Viên khanh gia nói không sai".
Viên Lam cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Thương đội đến Phó Cốt, cũng không nghĩ đến lại gặp nhiều chuyện như vậy, Tù trưởng Niết Đồ lại không muốn cho chúng ta vào Phó Cốt gặp Khả Đôn, thương đội lập tức cùng binh sĩ Phó Cốt xảy ra tranh chấp, cũng may Bố Y thông minh, hiểu chuyện, lúc này mới hóa giải được một hồi nguy cơ…"
Thời đại này tuy không có tiểu thuyết, bản thân Viên Lam lại rất có tiềm chất làm tác giả tiểu thuyết, một chuyện tầm thường thông qua hắn giảng giải đã trở nên vô cùng nguy hiểm, dù sao nếu chỉ để giải quyết vấn đề, Tiêu Bố Y tuyệt đối không thể bị hạ xuống, một chuyến đi ra quan ngoại này, công lao của Tiêu Bố Y dùng chữ đệ nhất cũng khó có thể hình dung. Tiêu Bố Y tuy mặt dày, nhưng nghe Viên Lam ca tụng như vậy trên mặt cũng phát sốt, đành phải cúi đầu tỏ vẻ khiêm tốn.
Đợi khi Viên Lam kể đến đoạn Tiêu Bố Y đơn độc cứu chủ, tung hoành giữa ngàn quân. Cho dù là Viên Lam trầm ổn, cũng là nước miếng bay tứ tung, màu nhướn mắt trợn, giống như người lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Cầu Nhiêm Khách đương nhiên đã sớm không nằm trong phạm vi này, ngàn quân cũng thay đổi thành ba bốn ngàn người, Tiêu Bố Y cũng biến thành lực trảm trăm người tới, ở trong ngàn quân giết mở ra đường máu, bắt sống Vương tử Mạc Cổ Đức!
Quốc Cữu vốn đang có chút lạnh nhạt, đối với Viên Lam cung kính cũng là có nguyên nhân, bất quá khi nghe đến đó, vỗ án mà dậy nói: "Không có nghĩ đến Giáo Thư Lang còn có loại bản lĩnh này!"
Viên Lam lúc này mới kết lại câu chuyện, lại cười nói: "Quốc Cữu gia nói rất đúng, chỉ hận ta tài ăn nói không tốt, không thể kể ra một phần mười sự thần dũng của Bố Y".
Tiêu Hoàng Hậu cười nói: "Tuy không tới một phần mười, cũng đã làm cho lòng ta như triều lên mênh mông, nhiệt huyết trào dâng. Giáo Thư Lang nổi danh Phó Cốt, muội muội cũng có báo cho ta nghe, ta còn có chút không tin, làm sao lại có người có thể lực kháng ngàn quân? Năm đó Trương đại nhân lấy năm kỵ mã, kháng cự mấy vạn tặc nhân, ta đã nghĩ lời cũng không quá thật, hơn nữa Trương tướng quân thần dũng thiên hạ vô song, chỉ nghĩ đến loại thiên hạ kỳ tài này cũng chỉ có một người. Hiện tại ta mới phát hiện, mình ở lâu trong thâm cung, kiến thức hạn hẹp, bên người có kỳ tài như Giáo Thư Lang mà cũng không biết".
Nàng khẩu khí hòa nhã, đối với Viên Lam lại có vẻ hết sức thân thuộc.
Tiêu Bố Y chỉ lắng nghe, nghĩ muội muội này có thể chính là Khả Đôn, Tiêu Hoàng Hậu xưng hô Khả Đôn là muội muội, chắc là do thân thiết. Trương tướng quân năm kỵ mã, chẳng lẽ chính là nói Trương Tu Đà? Đối với Trương Tu Đà, Tiêu Bố Y vẫn chỉ nghe kỳ danh, chứ chưa từng được gặp, cũng chỉ có phần kính ngưỡng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến mình cũng có lúc có thể so sánh cùng hắn.
Viên Lam lại nói về chuyến quay về, tuy không uy phong bằng đơn kỵ cứu chủ, lại cũng mười phần kinh hiểm, Tiêu Hoàng Hậu hai mắt mở lớn, nghe cũng rất thích thú. Tiêu Bố Y đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, Tiêu Hoàng Hậu này không phải đối với Viên Lam kể chuyện mà cảm thấy hứng thú, mà là đối với việc có người bồi nàng nói chuyện phiếm mà hứng thú. Ý niệm này xẹt qua trong đầu, Viên Lam rốt cuộc cũng đã đem chuyện về chuyến đi quan ngoại để qua một lần, bất quá diễn viên chính trong đó đương nhiên chính là Tiêu Bố Y, nhưng người còn lại như Bối Bồi thì đều xem nhẹ quên không kể tới.
Quốc Cữu nghe Viên Lam kể xong, trong ánh mắt cũng có vẻ tán thưởng, "Giáo Thư Lang nhìn như thư sinh văn nhược, không nghĩ đến lại là văn võ toàn tài, cũng làm cho người ta bất ngờ".
Tiêu Bố Y ở một bên không có việc gì ngồi nghe chuyện xưa của mình, lại như người lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cơ hồ tưởng là thần thoại. Tiêu Hoàng Hậu cao cao tại thượng hỏi: "Giáo Thư Lang, ngươi cũng họ Tiêu?"
Đến đây, rốt cuộc cũng đã đến vấn đề chính, Tiêu Bố Y trong lòng run lên, cố gắng tươi cười nói: "Hồi Hoàng Hậu, Giáo Thư Lang đích xác họ Tiêu, tên là Tiêu Bố Y".
"Ngươi xem ta thực nghe đến hồ đồ," Trong giọng điệu của Tiêu Hoàng Hậu có ý cười, "Ta đương nhiên biết ngươi là Tiêu Bố Y, ta cũng họ Tiêu".
Tiêu Bố Y chỉ có thể làm như không biết gì nói: "Vậy thật là vinh hạnh của Bố Y".
"Ngươi xem đứa nhỏ này, thật là khiêm tốn" Tiêu Hoàng Hậu cười nói: "Vốn ta còn cảm thấy Viên đại ca nói quá với thực tế, thử hỏi anh hùng trên đời này chỉ cần có chút bản lĩnh, thì cũng không tránh khỏi kiêu ngạo, Giáo Thư Lang với khả năng kinh người, khiêm tốn như thế, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên".
Tiêu Bố Y cảm thấy hoảng sợ, Quốc Cữu xưng hô Viên Lam một tiếng Viên huynh đã làm cho hắn kinh ngạc, Tiêu Hoàng Hậu lại gọi Viên Lam là Viên đại ca, Viên Lam này rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Hoàng Hậu nương nương muốn hỏi chính là," Quốc Cữu cũng không để ý đến xưng hô của Tiêu Hoàng Hậu, chỉ nhìn Tiêu Bố Y nói: "Giáo Thư Lang văn võ toàn tài, nói vậy cũng là xuất thân sĩ tộc, gia học uyên bác?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Quốc Cữu gia, Bố Y thật sự là một dân áo vải, gia phụ cũng xuất thân nhà nông, nào có là gia học sĩ tộc gì".
Quốc Cữu cùng Tiêu Hoàng Hậu liếc mắt nhìn nhau, Quốc Cữu trầm giọng nói: "Còn không biết phụ thân của Giáo Thư Lang tên là gì?"
Tiêu Bố Y do dự một chút rồi nói, "Gia phụ tên là Tiêu Đại Bằng".
"Cái gì?" Quốc Cữu cùng Tiêu Hoàng Hậu đều đồng thanh hô lên kinh ngạc, Quốc Cữu đứng bật dậy, Viên Lam trong mắt ngoài vẻ kinh ngạc còn có vẻ kinh hãi.
Tiêu Bố Y thầm kêu không ổn, nghe nói Tiêu Đại Bằng là đào binh, đối với chuyện trước kia Tiêu Đại Bằng một chữ cũng không đề cập đến, nhưng trên đời này người trùng tên rất là nhiều, mà một đào binh thì ai lại có thể nhớ đến, làm sao mà Quốc Cữu cùng Tiêu Hoàng Hậu đều có vẻ mặt kinh ngạc như thế, giống như là quen biết với Tiêu Đại Bằng vậy?
Quốc Cữu sau khi đứng lên, đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y gấp giọng hỏi: "Giáo Thư Lang, ngươi nói phụ thân ngươi tên là Tiêu Đại Bằng?"
Tiêu Bố Y không thể né tránh, đành phải làm gan nói: "Không sai, bất quá ta nghĩ người có tên như vậy rất nhiều".
"Ta có thể hỏi hắn bộ dáng như thế nào không?" Quốc Cữu truy hỏi.
Với thân phận Quốc Cữu, lại có giọng điệu gấp gáp như vậy, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc sốt ruột của hắn, Tiêu Bố Y trong lòng cũng kinh ngạc, cũng thấy rằng Tiêu Đại Bằng ít nhất cũng không phải là cừu địch với bọn họ!
Hắn phân tích tinh chuẩn, ánh mắt nhạy bén, lúc trước còn chuẩn bị giấu diếm, nhưng thông qua thần sắc của Quốc Cữu cùng Hoàng Hậu cũng đã quyết định nói rõ chi tiết.
Đợi sau khi nghe xong Tiêu Bố Y miêu tả, Quốc Cữu cũng có chút thất vọng, quay đầu lại nói: "Tỷ tỷ, hình như không phải là Tiêu Đại Bằng kia".
Tiêu Hoàng Hậu cũng trầm ngâm nói: "Giáo Thư Lang, ngươi nói phụ thân ngươi tên là Tiêu Đại Bằng, diện mạo thô hào, không biết là trời sinh như thế, hay là do có vết thương gây ra?"