Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liệu sự như thẳn thoả đáng không phải Mặc Dũ, mà là Tiêu Bố Y.

Mặt tròi lên cao, Tiêu Bố Y giờ phút này không có thoải mái nẳm ở trên giường, mà là ngồi ờ trên một cây đại thụ.

Đại thụ rậm rạp, đem thân hình hắn che lấp rất tốt, người trên tàng cây, ngóng nhìn ra xa, lại không chút nào hứng thú. Giang Nam xuân tới muộn, gió nhẹ mây nhạt, hoa xuân tới tàn. Tiêu Bố Y nhẹ nhàng vuốt lên cành liễu, nhìn sang cánh hoa phiẽu linh trẽn sông, buồn buồn thở dài.

Đưa tay chậm rãi cầm cung, ngóng nhìn phương xa, Tiêu Bố Y hiểu rằng, sông nhỗ nước chày, đương liễu hoa roi đều là cảnh đẹp. nhưng mình lại cùng xuãn muộn lại không chút nào hài hòa.

Cái này nghe có chút không thể tường tượng nổi, hắn uy chấn thiên hạ, hắn khí phách vô cùng, hắn chỉ một ngón tay, có thể quyết định vận mệnh một tòa thành tri, thậm chí là vận mệnh cùa thiên hạ. Người như hắn, trong tường tượng, vốn nên có cuộc sống xa hoa, tận hưởng vinh hoa!

Nhưng Tiêu Bố Y lại biết, mình đã hai ngày một đêm không được ngũ. Hắn lẽn làm Tây Lương vương tuy gặp thời, nhưng nếu để bản thân tự hình dung mà nói. thì đó chính là đáng thương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắn phía dưới vinh quang, vạn người kính ngưỡng, nhưng không ai chú ý, hắn so với bất luận kẻ nào đều muốn vất vả hơn.

Vi thiên hạ, vì huynh đệ, vì thái bình, vì dân chúng, hắn một ngày luôn luôn xử lý không hết việc. Mà trước mắt, hắn phải nghĩ biện phép áp dụng một mắt xích mấu chốt nhắt trong liên hoàn kế cùa hắn.

Bắt giặc bắt vua, hắn mong muốn Vương Hoẳng Liệt sẽ đi qua nơi đây. đơn giản là Vương HoẳngLiệt cũng thật sự không còn chỗ có thể đi.

Thành không chứa chấp Vương Hoẳng Liệt, các huyện thành còn iại tinh thế cũng không rõ ràng, Vương Hoằng Liệt chỉ còn lại có một lựa chọn cuối cùng, chính là trốn về Giang Đô. Mà con đường này chính là con đường phải qua để đến Giang Đô.

Lý Tình sau khi bình Lĩnh Nam, một mực chờ đợi. Hắn trước mắt thấy Vương Thế Sung lấy được Giang Đô. tại Giang Nam diễu võ dương oai, nhung lại một mực không vội không chậm. Hắn đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Hắn tin tường vững chắc mình nhất định có thể đợi được.

Có đôi khi, mất đi cũng không đáng sợ, chỉ cằn có thể nắm bắt cơ hội, thì tất cả những gì mất đi vẫn còn có thể cả vốn lẫn lòi được thu hồi.

Đỗ Phục Uy đầu nhập vào Đông Đô. bỗng chốc làm rối loạn sự cân đối của các thế lực Giang Nam. vốn Vương Thế Sung cùng Tiêu Bố Y cũng không phải là đến thời khắc thủy hỏa bất dung, có một Đỗ Phục Uy giảm xóc, bọn họ phải chiến tranh thoạt nhìn vẫn còn có chút xa

Nhưng mà Đỗ Phục Uy đầu hàng. Lịch Dương thoáng qua nẳm dưới sự khống chế của Tiêu Bố Y. Lịch dương cùng Giang Đô giáp giới, hai bên thế lực cuối cùng đã tới lúc xung đột Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh cũng biết, cơ hội đã tới.

Hai người là anh em kết nghĩa, cùng có sự hào tình, cùng có tẳm mắt như nhau. Đối với nắm bắt cơ hội chiến thắng, hai người cũng nhạy cảm như nhau.

Nhưng hai người này, hiển nhiên có sự khác nhau thật lớn. Lý Tĩnh bất luặn lúc nào cũng giống như tướng quân, đều thích lĩnh quân tác chiến, trong ồn cầu thắng. Tiêu Bố Y lại càng như hào hiệp, yêu thích trong hiểm trong cầu sinh.

B ọn họ kẻ xướng người hoạ hợp tác, lại có thể nói là không một kẽ hở.

Kế sách của Tiêu Bổ Y hiện tại nói ra thì rất đơn giản, đó chính là thừa dịp Vương Thế Sung không sẵn sàng, nhanh chóng chiếm lình Giang Đô. Kế hoạch này nghe rắt lớn mật, thậm chí có chút không thực tế, bời vì Vương Thể Sung sau khi chiếm lĩnh Dương Châu, rất nhanh đã đem thế lực mở rộng đến cả quận Giang Đô.

Quận Giang Đô rất lớn, gồm mười sáu huyện, Lịch Dương mới định, Tiêu Bố Y trước mắt dùng mấy ngàn binh lực đã muốn tiến công, có thể nói là to gan lớn mật. Cho nên cho dù là Vương Thế Sung phi thường cẩn thận, trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ đến Tiêu BỐY sẽ tiến công.

Nhưng mà Tiêu Bố Y cũng giống như Lý Tĩnh, nghĩ những điều mà người khác không dám nghĩ.

Trong đó vội vàng, chi có thiết kỵ cùa Lý Tĩnh cùng đũng sĩ dưới tay Tiêu Bố Y mới có thể theo kịp tiến độ cùa hai người.

Bọn họ dùng hai ngàn binh lực, bằng vào uy danh đã bức quân Hoài Nam quân rút lui, một nhát đánh tan gần vạn binh lực quân Hoài Nam, trước mắt đang muốn đánh đuổi tới cùng, phải giết trước khi đến Dương Châu, cấp cho Vương Thế Sung một đòn nặng nề.

Tuy hiện tại quân Tây Lương vẫn theo không kịp tiến độ, nhưng Tiêu Bố Y tin tường. Bằng vào năng lực chi huy điều hành của Lý Tĩnh. Đỗ Như Hối. chỉ cần hơn mười ngày, thiết kỵ Tây Lương sẽ trải rộng tất cả quận huyện Giang Đô!

Tiếng vó ngựa ầm ầm, ờ phương xa bụi đất tung bay, Tiêu Bố Y trông thấy, thu liễm tâm tư, nắm lấy trường cung.

Ngẩng đằu nhìn về nơi xa, Tiêu Bố Y đã thấy được cờ hiệu của quân Hoài Nam, lộ ra một tia cười lạnh. Hắn thị lực nhạy cặm, sớm nhìn thấy quân Hoài Nam đã quăng mũ cời giáp, hội không thảnh quân, chỉ chựng trăm kỵ sĩ túm tụm quanh một người, đúng là Ngụv vương Vương Hoẳng Liệt.

Bên người Vương Hoẳng Liệt là Đại tướng Dương Công Khanh, thẳn sắc mỗi mệt. Các quân Hoài Nam chỉ nhìn về phía trước, nghĩ đến chỉ chạy hơn trăm dặm nữa, là có thể đến thành Dương Châu.

Nơi đó là đường sống duy nhất của bọn họ.

Hoài Nam quân đến bây giờ, còn lại chỉ hơn ngàn người.

Từ đêm khuya cho tới bây giờ, bọn họ còn không có thoát khỏi Lý Tình đuồi giết. Tiếng vó ngựa ầm ầm, vĩnh viễn đều ờ cách đó không xa phía sau bọn họ vang lẻn. khiến cho tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, không dám nghỉ ngoi.

Lý Tình không thể nghi ngờ là một người truy kích cực kv thành công, cũng cực kỳ am hiểu trong loạn thù thắng. Bời vì loạn xưa nay đều là người khác, tinh táo luôn là Lý Tình.

Năm đó hắn truy đuổi Phiền Cát Thiết, cũng chỉ dùng ba trăm kỵ binh, khiến cho mấy

ngàn đại quân sụp đổ. Lần này dùng hơn ngàn kỵ binh đối phó quân Hoài Nam, lại càng thành thạo.

Tiếng vó ngựa gấp gáp, hình thành một loại áp lực to lớn. quân Hoài Nam cũng không phải không có phản kích, nhung luôn không chịu nổi lực xung phong của thiết ky. Quân Hoài Nam mặc dù tinh, nhưng ở trước mặt thiết giáp kỵ binh thủy chung tìm không thấy tiết tấu, Dương Công Khanh bởi vì chưa có cùng Lý Tĩnh gặp qua, lúc này đây cũng không phục Lý Tĩnh, nhưng sau khi trải qua lần truy kích này, chỉ sợ cuộc đòi này rốt cuộc không muốn đụng phải Lý Tĩnh nữa.

Mọi người hoảng sợ chạy về phía trước, không có ai đi lưu ý một thản đại thụ ven đường không xa, càng không có chú ý, ờ hai bên đường, trong bụi cỏ, lùm cây, sau tảng đá sớm có người mai phục.

Chờ quân Hoài Nam lọt vào một tầm tên của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y ờ trên cây nhìn về nơi xa, thậm chí có thể trông thấy khói bụi do thiết kỵ cùa Lý TMi tạo nên.

Tiêu Bố Y mỉm cười, hiểu rằng đây không thể nghi ngờ chính là truy kích tới cùng, Lý Tình dùng tốc độ hành quân nhanh nhất, dưới sự chuần bị. chỉ một lần là giải quyết!

Thật ra từ lúc trước khi đối thù chạy trốn tới Thành, Lý Tình có thể đem bọn họ đạp ờ dưới vó ngựa thiết kỵ. nhưng hắn không có làm như vậy, hắn và Tiêu Bố Y. hiền nhiên còn có dụng ý càng sâu hơn.

Có khi, đánh chết thi dễ dàng, nhưng làm cho đối thủ sợ hài từ trong lòng, còn có thể lấy được lợi ích lớn nhất, cũng không phải là chuyện đễ dàng làm được.

Chậm rãi rút tên ra, Tiêu Bố Y không có nưa phẳn cảm giác cấp bách, tuy địch thù từ một tầm tên đã đến nừa mũi tên, thoáng qua đã muốn từ bên cạnh gốc cây là hắn nấp đi qua.

Tiêu Bố Y rốt cuộc giương cung, nhẹ nhàngbuông tay, bốn mũi tên bay đi, mục tiêu lại chi có một,Ngụy vương Vương HoằngLiệt!

Quân Hoài Nam chỉ nghe một tiếng xẹt vang lên. Chợt nghe Vương Hoẳng Liệt hét lẻn một tiếng, rồi ngà xuống ngựa. Vai, đùi cùa hắn đều trúng tên, máu chảy ra như suối. Con ngựa cũng được hường thụ đãi ngộ ngang với Vương Hoằng Liệt, ngực trúng một mũi tên, đầu trúng một mũi tên.

Mũi lên lực cực mạnh, đã cắm vào đầu ngựa không thấy đốc tên, ngựa có thể nói là bị một tênbắn chết!

Tiêu Bố Y cũng không muốn giết Vương Hoằng Liệt, có đôi khi. loại người này còn sống hiển nhiên so với chết còn hữu dụng hơn nhiều.

Ngụy vương trúng tên roi xuống đất. quân Hoài Nam đại loạn!

Nhưng tuấn mã quá mức gấp, trong lúc nhất thời không cách nào ghìm lại được, đột nhiên ngựa hí vang lừng, đã ầm ẩm ngã xuống đất. Quân Hoài Nam một lòng chạy trốn, cũng không có cảm giác trên đường sớm có mai phục, dây chèn chân ngựa đột nhiên căng thẳng, ngựa phía trước xông đến quá gấp đều lăng không ngà văng ra ngoài, bụi đất tung bay. Trong bụi cỏ ven đường, ám khí bay ra như mưa, không chút nào ngoại lệ bắn về phía tọa kỵ của quân Hoài Nam. Dương Công Khanh kinh hãi, phi thân xuống ngựa, muốn bảo vệ Ngụy vương. Đột nhiên một binh sĩ nhào lên, quát to một tiếng, "Tướng quân cấn thận!"

Chỉ nghe đến phập một tiếng, một mũi tên phóng tới. bắn thủng binh sĩ. Dư lực không giảm, đã bắn xuyên qua người binh sĩ đánh tới miếng hộ tâm ờ giữa ngực Dương Công Khanh.

Nghe phành một tiếng, miếng hộ tâm đã bị bắn nát. Dương Công Khanh chỉ cảm thấy ngực như bị chùy đánh, thối lui vài bước, một ngụm máu tươi phun ra, không khỏi sắc mặt đại biến.

Hắn thật ra đã gặp qua một mũi tên bá đạo như thể!

Khi đó, hắn còn là một đạo phi, đã gặp qua một mũi tên uy lực như thế của Trương Tu Đà! Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Trương Tu đã đã chết nhiều năm. hắn lại vẫn có thể nhìn thấy loại tiễn pháp bá đạo này.

Từ phương hướng mũi tên đến trông qua, nhìn thấy trên đại thụ cành lá khẽ nhúc nhích, ánh dương lóe lên, thiết cung ần hiện hàn quang. Dương Còng Khanh trong nội tâm lạnh giá. xoay người lăn đi, lọt vào trong một khe rãnh ven đường.

Khi roi vào khe rãnh, Dương Công Khanh khóe mắt hoi liếc nhìn lại, cầỉ thấy được một mũi tên dài cắm ờ noi hắn vừa mới đứng, lút vào lòng đất!

Lúc này ánh đương ấm áp. nhưng Dương Công Khanh lại như rơi vào hẳm băng. Hắn nghe nói Tây Lương vương tiễn phép sắc bén, có thể so sánh với Trương Tu đã năm đó. mũi tênnày bá đạo nhưthể, chẳng lẽ là Tiêu Bố Y đích thân đến đây?

Tiêu Bố Y tiến đến, có ý nghĩa quân Tây Lương đã toàn bộ đánh tới hay không? Tây Lương vương một khi đã đến, Dương Công Khanh hắn cũng bất chấp Ngụy vương.

Mượn khe rãnh yểm hộ, Dương Công Khanh chạy đi như bay. thoáng qua đã lướt đi hơn mười trượng, mới định nhảy ra khỏi khe rãnh, đã thấy một người bồ nhào xuống.

Người nọ thế tới cực kỳ mành liệt hung hàn, Dương Công Khanh trong tiếng quát lớn. đã chế trụ được cổ tay cùa người nọ, đem hắn quăng ra ngoài.

Nhưng một khắc vung ra, Dương Công Khanh lại phát hiện lại có ba bốn người xông về phía hắn.

Dương Công Khanh vốn là Hàm Đan tặc soái, bản lănh cũng cao cường, bằng không làm sao mà phục chúng. Nhưng nhìn thấy thân pháp của mấy người kia, cũng âm thẳm kinh hãi, những người này có lẽ võ cÔỊỊg cũng không bằng hắn. nhưng lại không màng sống chết, thật sự khiến cho hắn sợ hài. Nhìn thấy những người này đầu tiên là bắn ngựa, lại quấn hắn, lại nghe thấy thiết kỵ ầm ầm, thậm chí có thể nhìn thấy bụi màu vàng càng thêm gần. Dương Công Khanh đã hiểu rõ, mục đích của những người này rất đơn giản, chính là cuốn lấy bọn họ!

Chỉ chờ tới lúc tầiết giáp kỵ binh đuổi tới, những người này đã hoàn thành mục đích.

Ý niệm trong đầu lóe lên, Dương Công Khanh đã nhảy ra khỏi khe rành, theo một sườn dốc lăn xuống. Hắn dưới sự liều mạng, người thường cũng khó mà địch, trước khi đối thủ còn chưa có hình thành thế bao vây, đã chạy trốn ra bên ngoài. Chỉ nghe thấy sau lưng tiếng kêu thảm không dứt bên tai, Vương Hoẳng Liệt càng kêu lớn. "Công Khanh cứu ta".

Dương Công Khanh không dám quay đầu lại. tính mạng nguy hiểm, tính mạng của ai hiển nhiên đều không quan trọng bằng của mình! Thân hình lảo đảo mấy cái, đã chui vào trong bụi cỏ, Tiêu Bố Y trên cây trông thấy, buông trường cung xuống, thoải mái nhàn nhà nhìn sang tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên ờ xa xa

Trong hơn ngàn người, hắn chỉ cần bắt giữ Vương Hoằng Liệt, thì đã là đại công cáo thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK