Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kim Xưng cùng Lý Tử Thông nhìn thấy Tiêu Bố Y giơ tay nhấc chân đều lợi hại dị thường, rất là đau đầu, cảm giác con mồi đã biến thành chính mình, Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài nói: "Lý Tử Thông, người ám toán ta, chưa bao giờ có kết cục tốt!"...

Tiêu Bố Y đối mặt với sự uy hiếp của Lý Tử Thông thực không úy kỵ, không chút lo lắng, Lý Tử Thông nghe được sắc mặt khẽ biến, rất là đau đầu.

Lý Tử Thông tới Ung Khâu ám toán Tiêu Bố Y đương nhiên là đã tính kế cẩn mật, hắn là người tâm cơ rất sâu, hành tung cũng thần bí, chỉ vì thù lao giết Tiêu Bố Y rất hậu, lúc này mới làm hắn động tâm.

Trên đời này vốn là mạnh hiếp yếu, ngươi thức thời mới có thể sinh tồn, Lý Tử Thông xem ra, thêm một Tiêu Bố Y cũng không tính là nhiều, thiếu một Tiêu Bố Y cũng không tính là ít, Lý Tử Thông vẫn cảm thấy, chuyện có lợi đến cha hắn cũng có thể bán đứng, huống chi là giết một Tiêu Bố Y nho nhỏ.

Hắn nghe nói qua Tiêu Bố Y, tại kinh đô được dân chúng đồn thổi vô cùng thần kỳ, nhưng dù sao cũng là chuyện rất xa xôi, người không lâm chuyện bàng quang thì luôn cảm thấy thoải mái, hắn cảm thấy tính kế như vậy đã là quá đủ. Hắn biết Tiêu Bố Y thuận Thông Tể Cừ nam hạ, đã sớm an bài thỏa đáng. Trước là cho mấy thủ hạ giả mạo quân Ngõa Cương, đến ám sát Tiêu Bố Y thăm dò động tĩnh, ở đây là phụcận phạm vi hoạt động của quân Ngõa Cương, nên tất cả đều giả mạo cờ hiệu của Ngõa Cương. Đương nhiên, có thể giết được Tiêu Bố Y là tốt nhất, giết không được thì cũng thăm dò thực lực của Tiêu Bố Y. Nhưng không có nghĩ đến, thực lực của Tiêu Bố Y còn chưa thăm dò ra, thủ hạ mà hắn phái đi đã chết hơn nửa, thậm chí thủ hạ hắn còn chưa lên được thuyền của Tiêu Bố Y, thậm chí Tiêu Bố Y còn chưa ra tay. Hắn một kế không thành thì dùng hai kế, cho thủ hạ đục thủng thuyền Tiêu Bố Y! Chỉ cần thuyền chìm, hắn cũng không có mong là chìm chết Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y sau khi thuyền chìm sẽở lại Ung Khâu, khi đó hắn có thể thực thi bước thứ ba của kế hoạch. Thuyền tuy không chìm, nhưng Tiêu Bố Y dù sao cũng bị giữ lại. Hắn sớm có có nội tuyến ở bên cạnh Tiêu Bố Y, đương nhiên chính là Chu Định Bang! Hắn cho Chu Định Bang dẫn Trương Khánh đi tới sòng bạc, giữ lấy Trương Khánh, sau đó dẫn Tôn Thiếu Phương cùng Tiêu Bố Y tới, Tôn Thiếu Phương sẽ do Chu Định Bang giải quyết, đương nhiên Tiêu Bố Y chính là do hắn cùng Trương Kim Xưng liên thủ giết chết.

Trương Kim Xưng cũng là tội phạm, đương nhiên cũng là loại bất đắc chí, đầu năm nay khởi nghĩa cũng đơn giản, chỉ cần có chút năng lực, có chút uy vọng, vung tay hô là có rất nhiều người dân không còn đường sống tụ tập lại, hơn nữa lấy Sơn Đông Hà Bắc hai nơi này rất rộng, chỉ là bởi vì hai nơi này gần Cao Lệ, mỗi lần chinh phạt Cao Lệ đều đánh thuế nặng nhất, chết cũng nhiều nhất, nên khởi nghĩa cũng rất dễ dàng. Nhưng làm cũng rất gian nân bởi vì Đại Tùy còn có danh tướng Trương Tu Đà! Khi Trương Kim Xưng tụ chúng được mấy vạn, đã bị Trương Tu đã phát hiện tới tiêu diệt, mới tụ tập chưa thành quân, mấy vạn biến thành mấy trăm. Lý Tử Thông cũng vậy, Sơn Đông Hà Bắc Hà Nam chỉ còn có Trương Tu Đà, ai cũng không thể làm loạn, Lý Tử Thông tại Trường Bạch Sơn một dãi không thể phát triển, chỉ có thể dẫn theo thủ hạ tới Giang Hoài xem vận khí, lúc này mới có người liên hệ với hắn, nói giết Tiêu Bố Y, thù lao là năm trăm lượng vàng, thậm chí có thểứng trước 10%.

Năm trăm lượng vàng đối với Lý Tử Thông mà nói, thật sự là tài phú cực kỳ lớn, Lý Tử Thông sau khi nhận được mối này thì động tâm, có chừng này tiền, hắn đương nhiên có thể tập hợp được một đội ngũ có trang bị tốt, có người có tiền có lẽ còn có thể thành đại sự. Cho dù không làm chuyện gì, chừng này tiền cũng đủ cho hắn sống thoải mái cả đời. Hắn gặp phải Trương Kim Xưng, hai người vừa hợp, tại sòng bạc bày bẫy rập, Lý Tử Thông vi cầu ổn thỏa, thậm chí cho thủ hạ đi bắt cả Bối Bồi bị bệnh nặng, bản thân còn giả thành Phó Đô úy, cùng Trương Kim Xưng Hồ Lư diễn trò, khi bảo hộ Tiêu đại nhân thì mượn cơ hội xử lý hắn, nhiêu này trong mắt Lý Tử Thông đã là không một kẽ hở, nhưng hắn cũng không nghĩ đến, vẫn giết không được Tiêu Bố Y!

Khi rốt cuộc đã biết năm trăm lượng vàng này không phải dễ dàng tới tay như vậy, Lý Tử Thông chỉ còn trông cậy vào thủ hạ đem Bối Bồi tới để áp chế Tiêu Bố Y, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Bố Y như không có chuyện gì, lực lượng trong lời nói làm cho người ta lạnh người. Hắn cảm thấy cho dù mang Bối Bồi đến đây cũng không có được chuyện gì tốt, trong lòng hắn thậm chí có một tia hối hận, cảm thấy đắc tội với Tiêu Bố Y, nếu không giết hắn, về sau khẳng định là phiền toái cực lớn! Nhưng hắn hiện tại cũng đã không có đường quay đầu, chỉ có thể liều mạng một trận.

Trong khi do dự, mọi người trong đổ phường đều đã chạy ra ngoài, trong đổ phường phía Lý Tử Thông thì Ngụy Ngũ đã chết, các thủ hạ mới chiêu mộ đã sớm chạy trốn, Hồ Lư thì đã trốn ở đâu không rõ, có thể dựa vào chỉ còn lại có Trương Kim Xưng cùng mấy thủ hạ dẫn đến, đương nhiên còn có Chu Định Bang, chỉ là Chu Định Bang là phục binh, trông cậy vào thần kỳ chế thắng, võ công cũng không tính là cao, sau khi vận dụng một lần đã không có tác dụng bao nhiêu. Phe Tiêu Bố Y cũng chỉ có Tôn Thiếu Phương cùng hộ vệ kia, theo lý thuyết mà nói thì mình còn có cơ hội giết Tiêu Bố Y. Liếc mắt nhìn Tang Nguyệt Kiều không biết khi nào đã tỉnh lại, lén đi ra cửa đổ phường, chỉ là không ai bận tâm đến nàng ta. Lý Tử Thông trong lòng cười lạnh, biết gái điếm thì không có nghĩa, nàng ta vừa ngất đi cũng là diễn trò, nữ nhân này cũng có chút tài năng, nhưng ngươi trông cậy nàng ta cùng ngươi lên giường thì còn được, nếu trông cậy vào nàng ta cùng ngươi liều mạng thì còn khó hơn lên trời.

Nghĩ vậy, Lý Tử Thông đã định chủ ý, kế hoạch giết Tiêu Bố Y không thay đổi! Chắp tay hướng tới Trương Kim Xưng cười nói: "Trương huynh, hôm nay ngươi và ta liên thủ giết một người, thật sự là trước đó chưa từng có. Giết Tiêu Bố Y, về sau Lý Tử Thông sẽ hỗ trợ Trương huynh làm đầu, có phúc cùng hưởng!"

Trương Kim Xưng chậm rãi gật đầu, quẳng lưỡi kiếm gãy trên tay đi, nhặt trường đao lên. Mới vừa rồi hắn bị một chưởng của Tiêu Bố Y vỗ ngay ngực, khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa là hộc máu, lúc này rốt cuộc đã bình phục khí tức, cũng kinh hãi võ công của Tiêu Bố Y, khác với nghe nói. Hắn nghe Lý Tử Thông nói, người này chẳng qua là có tẩu quan hệ với Bùi phiệt, mới được lên làm Thái Phó Thiếu Khanh, hôm nay được người bảo hộ nam hạ mà tác uy tác phúc, vốn tưởng rằng giết hắn như giết gà vậy, nhưng xem ra vũ vệ của Vũ Hầu phủ chẳng ai so được với Tiêu Bố Y! Trương Kim Xưng phỏng chừng tình thế trước mắt biết ngoại trừ tử chiến ra, đã không còn cách nào khác. Chẳng qua hắn nhiều năm nay đã lăn lộn trong đống xác người, liều mạng cũng không sợ hãi.

Lý Tử Thông điểm mũi chân, khóa sắt nơi tay, hô lớn: "Các ngươi trước tiên giết hai tên chó kia rồi hãy nói".

Ý định của hắn cực tốt, cho thủ hạ giết Tôn Thiếu Phương cùng Trương Khánh, sau đó lại hợp kích Tiêu Bố Y, nhưng hắn xem nhẹ một chút, Tiêu Bố Y không phải thủ hạ của hắn, vẫn có quân bài che dấu chưa lộ ra, hắn mới phân phó xuống, Tiêu Bố Y cũng đã hành động. Một cước quét xuống, mọi thứ trên mặt đất "vù vù" bay lên hướng tới Lý Tử Thông Trương Kim Xưng mà đánh tới, trong đó chẳng những có tiền đồng ngân đậu, đương nhiên còn có vụn gỗ đao gãy, Lý Tử Thông Trương Kim Xưng đều là thân kinh bách chiến, không dám sơ ý. Đều đánh bay đi rồi ngưng thần đợi thế công của Tiêu Bố Y sau đó!

Tiêu Bố Y cũng không đến, mà đảo thân thối lui, Lý Tử Thông tức giận, lạnh lùng nói: "Chớ để Tiêu Bố Y chạy thoát".

Hắn cùng Trương Kim Xưng đều chuyển thân đuổi theo, lại phát hiện Tiêu Bố Y một cước đã đá bay một tặc phỉ đến ngăn đón, đoản kiếm trong tay nhoáng lên đã chặt gãy trường đao trong tay một người khác, thuận thế đâm ngập vào trong ngực người nọ. Ba người khác đều hoảng sợ, không thể tưởng được người này công phu cao minh như thế, hai người quay đầu bỏ chạy, còn một người làm gan đến ngăn đón, lại bị Tiêu Bố Y một chỏ đánh ngay ngực, bay vèo ra ngoài, lăn dưới đất hai vòng, rốt cuộc đẫ không đứng dậy nổi.

Tiêu Bố Y trong khoảnh khắc giải quyết xong ba người, vận sức vọt tới, tránh được Lý Tử Thông cùng Trương Kim Xưng tập kích, khi xoay người lại, thủở tại cửa miếu, đoản kiếm hoành ngang, khẽ cười nói: "Không cần gấp, chúng ta cứ từ từ, ta chỉ sợ bọn họ quấy rầy nhã hứng của chúng ta!"

Trương Kim Xưng cùng Lý Tử Thông nhìn thấy Tiêu Bố Y giơ tay nhấc chân đều lợi hại dị thường, rất là đau đầu, cảm giác con mồi đã biến thành chính mình, Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài nói: "Lý Tử Thông, người ám toán ta, chưa bao giờ có kết cục tốt!"

Giọng của hắn tràn đầy hào khí, Lý Tử Thông tay cầm khóa xích cũng có chút phát run. Đột nhiên nghe được Tiêu Bố Y quát lớn một tiếng, hồi chưởng vỗ tới ầm một tiến lớn, cửa miếu vỡ ra quá nửa, Tiêu Bố Y lảo đảo về phía trước vài bước, ngực rõ ràng có một mũi chủy thủ, máu tươi ròng ròng!

Biến hóa này trong khoảnh khắc, thật sự ra ngoài dự kiến mọi người, Tôn Thiếu Phương nhìn thấy Tiêu Bố Y vì bọn họ giải quyết vấn đề, lập uy giết ba người, trong lòng cảm kích, vốn muốn giết nội quỷ Chu Định Bang này trước, làm sao nghĩ đến Tiêu Bố Y lại trúng ám toán, không khỏi kinh hãi thất sắc, tiến lên đỡ lấy Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ngươi làm sao vậy!" nguồn TruyenFull.vn

Lý Tử Thông nhìn thấy Tiêu Bố Y đánh vỡ cửa miếu, một chưởng oai như thế, kinh hãi thất sắc, nhưng nhìn thấy hắn bị đâm trúng chỗ yếu hại, lại mừng rỡ, nhưng không biết là ai tương trợ, chỉ thấy Hồ Lư mặt sưng húp, vết máu còn chưa khô từ cửa chạy ra, hàm hồ cười lạnh nói: "Ngươi, ngươi đánh gãy răng ta, ta muốn mạng của ngươi".

Hồ Lư bị thương xem ra cũng không nhẹ, nói năng cũng không rõ, nhưng hắn hiển nhiên cũng là người độc ác, vẫn chờ đợi tại cửa, có thời cơ liền ám toán Tiêu Bố Y, một kích đắc thủ!

Tiêu Bố Y giận nói: "Hồ Lư tên tiểu nhân này, hôm nay không giết ngươi, ta…" Hắn nói tới đây, ho khan liên tục, lấy tay che miệng, như đã vô lực. Hậu tâm yếu hại của hắn đã trúng một chủy thủ, bây giờ còn còn có thể đứng thẳng đã xem như là kỳ tích. Trương Kim Xưng Lý Tử Thông mừng rỡ, cũng không chần chờ phi thân tới, ánh đao lóe ra, xích sắt tung hoành, đã hướng tới đầu của Tiêu Bố Y mà đánh tới. Tôn Thiếu Phương lớn tiếng quát: "Trương Khánh, đưa đại nhân đi trước".

Hắn sau khi quát lớn một tiếng, đột nhiên vọt tới, trường đao liên tục lóe lên, muốn ngăn hai người Lý Tử Thông lại, Lý Tử Thông Trương Kim Xưng làm thế nào mà đem một cấm vệ đặt ở trong mắt, Trương Kim Xưng nóng ruột muốn giết Tiêu Bố Y, trong không trung thân mình vừa chuyển, đã tránh qua Tôn Thiếu Phương, Lý Tử Thông xích sắt bay ra, cuốn lấy đơn đao Tôn Thiếu Phương, chỉ rung lên, Tôn Thiếu Phương đã giữ không được mà đơn đao rời tay, Lý Tử Thông lại vung tay, xích sắt đột nhiên bay ra, đã đánh trúng vai của Tôn Thiếu Phương. Một kích này của hắn cực kỳ trầm trọng, thầm nghĩ Tôn Thiếu Phương cho dù xương vai không vỡ, thì cũng phải né sang một bên.

Không nghĩ đến Tôn Thiếu Phương tuy làm người linh hoạt, vào thời điểm mấu chốt lại không sợ chết, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, không lùi mà tiến, chụp lây hai chân của Lý Tử Thông, Lý Tử Thông ở không trung cướp pháp như điện, "binh binh bàng bàng" trong khoảnh khắc đã xuất ra bốn cước, Tôn Thiếu Phương bị hắn đá hộc máu, lại một bước cũng không lùi, phấn khởi thần dũng bắt lấy mắt cá chân của Lý Tử Thông!

Lý Tử Thông kinh hãi, không nghĩ đến Tôn Thiếu Phương không trốn không tránh, không muốn sống chỉ vì quấn lấy hắn, hắn vốn không đem Tôn Thiếu Phương đặt ở trong mắt, thầm nghĩ đánh lui Tôn Thiếu Phương, toàn lực đi tới giết Tiêu Bố Y, cho nên cũng không có xuất toàn lực, nhưng không nghĩ đến đã sơ ý, bị Tôn Thiếu Phương quấn lấy. Tôn Thiếu Phương khóe miệng trào máu, bắt lấy mắt cá chân của Lý Tử Thông, kéo hắn xuống, lại trở tay ôm chặt lấy bắp chân của hắn!

Tiêu Bố Y quát lên một tiếng, Hồ Lư như một quả hồ lô bị hất văng sang lên, Tiêu Bố Y vốn đang vô lực, đột nhiên gia tốc, co đầu né qua một đao, ra quyền đánh trúng ngực Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng không đề phòng có trá, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn đao đều bị đánh bay lên, tốc độ bay cũng làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi!...

Mặt kia Trương Kim Xưng đã đến bên cạnh Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y lảo đảo chạy ra cửa, cười lạnh một tiếng, mũi đao đâm thẳng vào sau lưng hắn, Tiêu Bố Y rốt cuộc thân thủ vẫn cao cường, kịp thời đưa bảo kiếm trở lại gạt đi đơn đao đang đột kích, chỉ là Trương Kim Xưng đã sớm phòng bị bảo kiếm chém sắt như bùn của hắn, cổ tay nhanh chóng lật đi, cấp tốc biến chiêu, sống đao kích lên trên thân kiếm, Tiêu Bố Y đã không còn sức lực, bị hắn đánh bay bảo kiếm. Hồ Lư nhìn thấy Tiêu Bố Y chạy trốn, vốn đã sớm trốn sang một bên, thấy Tiêu Bố Y đã mất bảo kiếm, lá gan chợt lớn lên, phi thân tới, ôm lấy ngang lưng Tiêu Bố Y lớn tiếng hô: "Giết hắn!"

Trương Kim Xưng mừng rỡ, trường đao lại lóe lên, phạt về phía cần cổ của Tiêu Bố Y. Hồ Lư cùng Tiêu Bố Y ôm cùng một chỗ, một đao này của hắn đi xuống, Tiêu Bố Y có thể đầu rơi xuống đất, Hồ Lư quá nửa cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng hắn vốn vẫn lòng dạ độc ác, làm việc chỉ cầu thành công, làm sao quản được nhiều, Hồ Lư không quan trọng, chết cũng không sao cả. Chỉ là khi đao phạt tới, trong lòng nhiều ít cũng cảm thấy có chút không đúng. Trong mắt hắn, Hồ Lư vốn không phải là loại người liều mạng này!

Trường đao chém xuống, bên kia Lý Tử Thông rốt cuộc đã tránh thoát Tôn Thiếu Phương, chuyển thân bay lên đánh tới, hắn tuy cực kỳ hận Tôn Thiếu Phương, nhưng cũng biết nặng nhẹ, hiểu được chuyện cấp bách trước mắt chính là giết Tiêu Bố Y, tiếp theo là Trương Kim Xưng!

Không sai, trong lòng hắn, Trương Kim Xưng chính là người thứ hai mà tối nay hắn muốn giết. Người này là trợ thủ của hắn, nhưng người này nếu không trừ, Tiêu Bố Y hết, năm trăm lượng vàng khó tránh phải chia đôi, Lý Tử Thông đương nhiên sẽ không đi làm loại mua bán thiệt thòi này!

Người còn đang ở giữa không trung, mục tiêu là phía sau lưng Trương Kim Xưng, đột nhiên phát hiện hắn phải hoàn thành mục tiêu thứ nhất mới được. Tiêu Bố Y tạm thời vẫn chưa chết!

Tiêu Bố Y quát lên một tiếng, Hồ Lư như một quả hồ lô bị hất văng sang lên, Tiêu Bố Y vốn đang vô lực, đột nhiên gia tốc, co đầu né qua một đao, ra quyền đánh trúng ngực Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng không đề phòng có trá, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn đao đều bị đánh bay lên, tốc độ bay cũng làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi!

Lý Tử Thông đã biết là không ổn, Tiêu Bố Y này uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, bộ dáng nửa điểm thương tích cũng không có! Đột nhiên Hồ Lư ở bên cạnh đưa cánh tay lên, "tạch" một tiếng, một bóng đen bắn về phía Lý Tử Thông, trên cổ hắn liền xuất hiện máu tươi. Lý Tử Thông không kịp đề phòng, làm sao lại nghĩ Hồ Lư lại đột nhiên xuống tay với mình, ngya khi trúng tiễn thì trong lòng đã hiểu rõ người này tuyệt đối không phải Hồ Lư! Tất cả đều là một cái bẫy, chỉ là người này là ai, chẳng lẽ biết mình muốn giết Tiêu Bố Y, đã sớm bày ra cái bẫy này, Tiêu Bố Y sao lại cùng hắn phối hợp không một kẽ hở, nhưng điều này sao có thể?

Nhưng vô luận thế nào, sự đau đớn làm cho hắn phải tin rằng trước mắt là sự thật, Lý Tử Thông cổ trúng một tiễn, cũng không trúng chỗ nguy hiểm tới tính mạng, lập tức thụt lùi, Hồ Lư ngồi ở trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, cánh tay] đưa lên lại "tạch tạch tạch" mấy tiếng, máy đạo bóng đen đã chận đường lui của Lý Tử Thông. Lý Tử Thông dù sao cũng không phải là người thường, xích sắc trong tay quất ra tạo thành một vòng quanh người, rồi dùng sức, cả người đột nhiên phóng lên cao, phá vỡ nóc nhà, lại nhoáng lên thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trương Kim Xưng bị đánh đến thất diên bát đảo, gân cốt muốn đứt đoạn, nhìn thấy Lý Tử Hùng chạy trốn, trong lòng thầm mắng, biết mình cũng chỉ có thể chạy trốn, nhìn thấy cửa không thông, cũng không chút do dự liền đánh lên tường, "oành" một tiếng đã đánh cho tường đất thủng một lỗ, rồi lập tức chạy trối chết, trong giây lát đã biến vào trong bóng đêm.

Tiêu Bố Y không có đuổi theo, chỉ nắm chặt nắm tay, liếc nhìn Tang Nguyệt Kiều nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Tang Nguyệt Kiều không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Hồ Lư, trường đao kề sát cổ Hồ Lư, nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ta cái gì cũng chưa làm, ta muốn xin đại nhân một chuyện".

Hồ Lư tựa hồ khí lực đứng lên cũng không có, chỉ ngồi ra đó, không nhìn cương đao có chứa hàn ý, chỉ nhìn Tiêu Bố Y đang tràn đầy lo lắng, hắn dù sao cũng đến kịp thời, cho nên hắn cảm thấy mình cho dù chết, cũng không có gì ăn năn.

Tôn Thiếu Phương bị thương không nhẹ, đầu vai đau không thể nhúc nhích được, ngực cũng thiếu chút nữa bị Lý Tử Thông đánh gãy, thật sự là không có khí lực ngăn cản Lý Tử Thông, vốn tưởng rằng mình cùng Tiêu Bố Y đều phải mất mạng tại ngôi miếu này, thầm buồn nản mình đã xem thường, chỉ cho người đi theo ở bên ngoài, mà không dẫn vào sòng bạc. Đột nhiên nhìn thấy Hồ Lư bắn bị thương Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng bị Tiêu Bố Y đánh bay chạy trốn, Tiêu Bố Y bị đâm một chủy thủ, hiện chủy thủ vẫn cắm ở ngực, thế nhưng người giống như là không có việc gì, tràn đầy thần dũng, không khỏi cảm thấy thế giới này thật sự là quá điên cuồng.

Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Ngươi bắt người của các ngươi, sau đó áp chế ta, chẳng lẽ không biết là rất buồn cười sao?"

"Thiếp không biết là rất buồn cười, thiếp chỉ rất khâm phục" Tang Nguyệt Kiều nhẹ nhàng thở dài, "Tiêu đại nhân cần gì phải hỏi, người đương nhiên biết hắn không phải Hồ Lư, hắn chỉ thay đổi quần áo của Hồ Lư, sau đó đem mặt của mình làm cho máu tươi ròng ròng, buồn cười Lý Tử Thông Trương Kim Xưng thông minh một đời, lại bị Hồ Lư giả này lừa. Bất quá cục diện vừa rồi cực kỳ hỗn loạn, đổi lại là thiếp, quá nửa cũng sẽ trúng kế. Hồ Lư giả này làm bộ đâm lên lưng Tiêu đại nhân một mũi chủy thủ, làm cho bọn họ tin rằng ngươi thực bị ám toán, lúc này mới thả lỏng sự đề phòng, sau đó Hồ Lư giả này mới làm bộ như ôm lấy Tiêu đại nhân, làm cho bọn họ nghĩ đến Tiêu đại nhân không thể nhúc nhích, lúc này mới làm cho Tiêu đại nhân một kích đắc thủ, đánh lui Trương Kim Xưng, làm bị thương cao thủ Lý Tử Thông. Cao, kế sách này thật sự là cao, người có thể trong giây lát đã nghĩ ra loại kế sách này lại càng cao minh!"

Tiêu Bố Y nhìn Hồ Lư, trong lòng không biết là tư vị gì, hắn đương nhiên biết Hồ Lư này là giả, hắn càng biết Hồ Lư này chính là Bối Bồi!

Hắn biết tâm ý của nàng, hắn cũng biết sự ngang ngạnh của nàng, nhưng hắn càng cảm động thâm tình của nàng.

Trong khi hắn còn đang lo lắng cho an nguy của Bối Bồi, không nghĩ đến Bối Bồi lại đã tới giúp hắn. Chuyện này ngay từ đầu, hắn đã mơ hồ cảm thấy không đúng. Chu Định Bang biểu hiện thật sự rất muốn cho hắn đi, nhưng hắn cùng Chu Định Bang cũng không quen thuộc. Tôn Thiếu Phương đương nhiên cũng nhìn ra Chu Định Bang không ổn, kịp thời hướng tới hắn ra ám chỉ, lấy cớ đi mao xí quá nửa chính là tìm hộ vệ đi theo. Nhưng nếu Chu Định Bang không ổn, vậy Tôn Thiếu Phương, rốt cuộc có ổn hay không? Tiêu Bố Y trong lòng thật sự không rõ.

Khi hắn ở tại sòng bạc, thủy chung đều quan sát Chu Định Bang cùng Tôn Thiếu Phương, hắn khi nói mượn đao dùng một lát, nhìn như bình thản, nhưng cũng lưu tâm sắc mặt của Tôn Thiếu Phương. Hắn phát hiện Tôn Thiếu Phương không giống như có vấn đề, ít nhất khi mình ra tay lấy yêu đao, hắn ngoại trừ kinh ngạc, cũng không có kinh hoàng. Nhưng phát triển sau đó cho dù Tiêu Bố Y cũng dự kiến không được. Bối Bồi lại kịp thời tới. Tiêu Bố Y không biết Bối Bồi làm thế nào mà có khí lực chạy mấy dặm đường, nhưng lại biết mấy dặm đường này đối với Bối Bồi có ý nghĩa gì. Khó khăn, tín niệm, lo lắng đối với hắn, đương nhiên còn có tình yêu đối với hắn!

Nàng đã không phải là sát thủ, nàng lại càng không là hộ vệ của Tiêu Bố Y, nhưng nàng lúc nào cũng quan tâm đến an nguy của Tiêu Bố Y.

Bối Bồi sớm đã nấp ở sau cửa miếu, khi Tiêu Bố Y trấn thủở tại cửa miếu, thấp giọng nói một câu, "cùng ta diễn, ta là Hồ Lư".

Hắn đương nhiên nghe ra thanh âm của Bối Bồi, tuy tạm thời không rõ diễn như thế nào, nhưng với ứng biến của hai người bọn họ, diễn quả thực có thể nói là không một kẽ hở. Hắn nhìn thấy Bối Bồi sau khi hóa trang đã hiểu được ý tưởng của hắn, rất nhiều khi, diễn trò không cần phải sắp xếp trước, trong đao quang kiếm ảnh sẽ không cho ngươi một cơ hội thứ hai. Hắn giả bị trọng thương phẫn nộ, giả mắng Hồ Lư, quả nhiên đã dẫn Lý Tử Thông cùng Trương Kim Xưng mắc mưu, lúc hắn nhìn thấy Tôn Thiếu Phương liều mạng, nội tâm lại cảm kích. Trương Kim Xưng bị đánh lui, Lý Tử Thông trọng thương, nhưng hắn hiện tại không thể đuổi theo, đơn giản là Tôn Thiếu Phương cũng trọng thương, tính mạng Bối Bồi lại bị đe dọa!

"Dân nữ đắc tội Tiêu đại nhân, thật sự là kinh sợ" Tang Nguyệt Kiều tay cầm đao cũng có chút phát run, nàng ta biết đây là cơ hội cuối cùng cho mạng sống của mình. Nàng ta không phải là không còn đường chạy, mà là khi chạy ra ngoài cửa, đã nhìn thấy ngoài cửa tràn đầy bóng đen mai phục, cái này đương nhiên không phải là thủ hạ của Lý Tử Thông, mà là phục binh của Tiêu đại nhân này. Nàng phát hiện mình đã chọc vào ổ vò vẽ, đây là đại quan trong triều, nàng đắc tội Tiêu Bố Y, không cần phải nói, chẳng những sòng bạc không cần mở nữa, hơn nữa thực có thể gặp tai ương lao ngục. Nàng đương nhiên không cam tâm, nàng không có bản lãnh như Lý Tử Thông cùng Trương Kim Xưng, thầm mắng bọn chúng chạy trốn thật không phải nam nhân, lại nên vì mình mà mưu đồ cuộc sống. Đương nhiên nàng biết mình hiện tại đang ôm một tổ vò vẽ, cho nên vẫn tìm cơ hội cho mình, và ông trời đã cấp cho nàng một cơ hội, nàng kinh ngạc phát hiện Hồ Lư giả này bộ dáng giống như cũng là người bị trọng thương, nhưng Hồ Lư giả này một khi đã cùng một phe với Tiêu Bố Y, đương nhiên có thể làm cho Tiêu Bố Y ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên nắm bắt lấy một cơ hội này. Đương nhiên nếu nàng ta biết phát triển về sau như thế nào thì cũng không cần cơ hội này nữa.

"Ta cũng không thấy ngươi kinh sợ" Tiêu Bố Y bất động thanh sắc, chỉ nhìn chằm chằm vào đao trong tay Tang Nguyệt Kiều, Bối Bồi hiện tại xem ra đã rất suy yếu, sức phản kháng đã không còn, đó là một cự ly nguy hiểm, "Cô thả hắn ra, ta sẽ bỏ qua cho cô".

Tang Nguyệt Kiều trong lòng đã hơi vững, nàng nhìn nam nhân cả đời, đương nhiên nhìn ra sự quan tâm trong mắt Tiêu Bố Y, "Tiêu đại nhân nghĩ đến ta sẽ tin lời ngươi nói sao?"

Tiêu Bố Y cũng không vội vàng, ngược lại vào loại thời điểm này, hắn so với bất luận kẻ nào càng kiên nhẫn, Tôn Thiếu Phương giãy dụa ngồi dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nhịn không được mắng: "Dâm phụ điếm đàng kia, ngươi chẳng lẽ không biết lời của Tiêu đại nhân vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, ta cảnh cáo ngươi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi hãy nhanh chóng buông đao. Ngươi mà bỏ qua cơ hội này, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận cơ hội này!"

Tang Nguyệt Kiều vỗ vỗ ngực nói: "Ai da, vị đại gia này, thiếp sợ qua, dân nữ chỉ có một cái mạng, chịu không được các người dọa dẫm như vậy đâu, chẳng qua vị này đương nhiên cũng chỉ có một cái mạng. Một mạng đổi một mạng, dân nữ cũng không thiệt, chỉ là vị này vào sinh ra tử, nói vậy tính mạng còn quý trọng hơn ta nhiều".

Nàng hiện tại nắm chuẩn Tiêu Bố Y sẽ không dùng Hồ Lư giả này đánh cuộc, đương nhiên nên vì bản thân kiếm được tiền vốn lớn nhất, sau đó có bỏ mạng cũng được!

"Ngươi nói sai rồi" Bối Bồi rốt cuộc nói chuyện.

"Ta nói sai cái gì?" Tang Nguyệt Kiều dùng đao chận trên cổ Bối Bồi, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, vì bảo vệ mạng sống, cẩu gấp nhảy tường, thỏ gấp đạp ưng, nàng đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

"Mạng của ta thật ra cũng không đáng tiền" Bối Bồi nhẹ nhàng ho khan nói: "Ta…" Nàng lời còn chưa dứt, dẫn dụ Tang Nguyệt Kiều nghe sau đó dùng hết chút khí lực toàn thân cuối cùng mà lăn về phía trước!

Phụp" một tiếng, đơn đao trong tay Chu Định Bang đã đâm ngập vào bụng của mình, thẳng tới chuôi đao, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Thiếu Phương nói: "Tôn đại ca, xin cho ta gọi người một tiếng Tôn đại ca"...

Nàng bệnh thật sự không nhẹ, hiện tại đã là chống đở bằng ý chí. Nàng khi ở trên giường, hận không được ngủ đi, cả người mềm nhũn không chút khí lực. Nhưng nàng tỉnh táo lại, khi biết Tiêu Bố Y gặp nguy hiểm, nàng không biết tại sao lại có khí lực, nàng đối với mình có thể tới được đây thực giật mình, nàng đối với mình có thể phấn khởi khí lực diễn kịch cũng giật mình, nàng đối với mình còn có thể tập kích được Lý Tử Thông cũng giật mình, khi nàng bắn mấy mũi nỏ tiễn về phía Lý Tử Thông, chỉ cảm giác được trên cánh tay như đeo đá vậy, sau khi Lý Tử Thông chạy trốn, nàng đã không còn khí lực, nàng thậm chí còn muốn nằm vật ra, trong một khắc lơi lỏng đó, Tang Nguyệt Kiều đã chế ngự được nàng, nàng cảm thấy bản thân hiện tại đã thực vô dụng!

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tiêu Bố Y, Bối Bồi đã ra một quyết định. Nàng có thể chết, cũng sẽ không để cho người mình yêu chịu thiệt thòi! Nàng lựa chọn mạo hiểm một lần, nàng không muốn cho nữ nhân này ra điều kiện gì với Tiêu Bố Y, khi nàng lăn ra ngoài, chỉ cảm thấy trên cổ nóng bỏng như bốc lửa, biết mình đã trúng đao. Trong một khắc này nàng chỉ nghĩ, mình về sau, còn có thể còn được nhìn thấy Tiêu Bố Y hay không?

Nàng chỉ trợn mắt, không muốn khép lại, nàng không biết mình một khi nhắm mắt lại, còn có thể mở ra hay không. Nàng lăn hai vòng, đã rơi vào một vòng tay rắn chắc, Tiêu Bố Y kêu lên: "Bối Bồi!"

Bối Bồi nghe được phía sau "thịch" một tiếng, nói vậy đó là thanh âm Tang Nguyệt Kiều đổ xuống, nàng cũng không muốn nhìn, bởi vì nàng không quan tâm, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian quý giá để nhìn, nàng chỉ muốn nhìn nam nhân trước mắt, nhát mắt cũng không muốn.

Nàng muốn đưa tay sờ lên mặt của Tiêu Bố Y, nhưng đã không còn sức nhấc lên, khóe miệng nở nụ cười nói: "Tiêu, Tiêu đại ca, ta thật ra tên là, Bùi, Bội…"

Tiêu Bố Y chỉ gật đầu, rưng rưng nói: "Ta biết".

"Ngươi biết?" Bối Bồi lẩm bẩm nói, vẫn nhìn Tiêu Bố Y, thầm nghĩ đều nói địa ngục có Mạnh Bà Thang, Nại Hà kiều, Thập đại Diêm La điện, mình không sợ Nại Hà kiều, không sợ Diêm La điện, chỉ sợ Mạnh Bà Thang, chỉ sợ sau khi uống Mạnh Bà Thang sẽ vĩnh viễn quên đi nam nhân này!

"Ta biết, ta đã sớm biết," Tiêu Bố Y nghẹ ngào nói: "Bối Bồi, nàng phải cố chịu đựng, nàng không thể chết được, ta sẽ không để cho nàng chết".

Hắn hô đến đinh tai nhức óc, Tôn Thiếu Phương ngơ ngác nhìn, khóe mắt cũng có nước mắt. Hắnở trên mặt đất thấy rõ, Bối Bồi dùng sức lăn ra, cổ bị một đao của Tang Nguyệt Kiều, Tang Nguyệt Kiều còn muốn ra tay, Tiêu Bố Y đã khoát tay, Tang Nguyệt Kiều liền ôm ngực gục xuống, một đạo hàn quang xuyên thấu qua thân thể của Tang Nguyệt Kiều cắm ngập vào trên tường phía sau nàng ta, lực đạo cực kỳ bá đạo làm cho người ta kinh ngạc.

Tiêu Bố Y giống như phát điên hô hét, Bối Bồi môi mấp máy, "Tiêu, Tiêu đại ca, gọi, gọi ta, Bùi, Bùi Bội được không?"

Nàng sau khi nói xong những lời này, rốt cuộc đã chống đỡ không được, chỉ cảm thấy mí mắt như nặng ngàn cân, chậm rãi khép hai mắt lại, rơi vào trong bóng đêm khôn cùng. Chỉ là cho dù ở trong bóng đêm, nàng cũng nghe được tiếng hô văng vẳng, Bùi Bội!

Một khắc này nàng chỉ nghĩ, đây là Tiêu đại ca hô sao?

***

Tiêu Bố Y hai mắt đều đỏ, giống như điên cuồng, chỉ hét lên tên Bùi Bội, Tôn Thiếu Phương cũng giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, đưa tay sờ vào cổ tay của Bùi Bội, kêu lên: "Tiêu đại nhân".

"Làm cái gì?" Tiêu Bố Y đột nhiên quay đầu lại, bi phẫn đầy mặt.

Tôn Thiếu Phương hoảng sợ, "Bối huynh không có chết".

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Bố Y mừng rỡ khôn xiết, "Bùi Bội không có chết?"

Tôn Thiếu Phương gật đầu, không biết nên gọi Hồ Lư giả này là gì, càng không biết Bùi Bội Bối Bồi này rốt cuộc có môn đạo gì, "Hắn còn có mạch, một đao của Tang Nguyệt Kiều chẳng qua chỉ là vết thương nhẹ".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y mừng rỡ, làm cho Tôn Thiếu Phương cảm khái ai cũng đều có lúc mất đi lý trí, trầm ổn bình tĩnh như Tiêu Bố Y, cũng có lúc mất đi khống chế như thế.

Tiêu Bố Y trấn tĩnh lại, đưa tay sờ vào mạch môn của Bùi Bội, đích xác cảm giác được vẫn còn đập nhẹ, lại thử hơi thở của nàng, phát hiện hơi thở tuy yếu ớt, nhưng chứng minh vẫn còn sống, xem vết đao trên cổ của nàng, phát hiện tuy không tính là nhẹ, nhưng cũng không thể xem như là trí mạng, nói như vậy Bùi Bội ngất đi, chính là do bệnh nặng mà kiệt sức? Có chút áy náy nhìn Tôn Thiếu Phương, "Tôn huynh, thật có lỗi".

Tôn Thiếu Phương cười khổ nói: "Tiêu huynh quan tâm đến người khác thì có gì mà xin lỗi, chỉ là người giận dữ như vậy ta mới biết được, thì ra Tiêu đại nhân cũng có lúc thương tâm".

Hắn muốn cười một chút, lại động đến vết thương, đau đến nhíu mày, "Tiêu đại nhân cứ đi trước đi, ta ở lại xử lý là được rồi".

"Thương thế của ngươi không quan trọng hơn sao?" Tiêu Bố Y tuy rất muốn lập tức đi tìm thần y, nhưng vẫn hỏi một câu.

"Không đáng ngại" Tôn Thiếu Phương lắc đầu, "Còn có Trương Khánh cùng các hộ vệở ngoài cửa".

Tiêu Bố Y liếc nhìn Chu Định Bang, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, thất hồn lạc phách, không để ý tới mà gật đầu rời đổ phường. A Tú Chu Mộ Nho sớm nghênh đón, nhìn thấy Tiêu Bố Y ôm Bùi Bội, giật mình hỏi: "Tiêu lão Đại, làm sao vậy?"

Bọn họ nghe theo Bùi Bội an bài, đều làm theo phân phó của Bùi Bội, cũng không có tiến vào sòng bạc, chỉở bên ngoài ngăn đón, không nghĩ đến Tiêu Bố Y đi ra trước tiên.

"Đi tìm thần y tốt nhất ở đây, Mộ Nho A Tú theo ta, các ngươi lưu lại đợi Tôn thân vệ phân phó" Tiêu Bố Y dù sao cũng lo lắng cho Tôn Thiếu Phương.

Các cấm vệ nhìn nhau, cũng đều nghe lệnh.

Tôn Thiếu Phương nhìn bóng dáng của Tiêu Bố Y đi xa không thấy nữa, lúc này mới xoay người lại, chậm rãi nhặt một thanh đơn đao lên, nhìn về phía Chu Định Bang nói: "Vì sao không dám nhìn ta?"

Chu Định Bang vốn đang thất hồn lạc phách, hiện tại mặt đã đầy mồ hôi, "Tôn đại ca…"

Tôn Thiếu Phương phất tay ngăn lại, "Ngươi đừng có kêu ta là đại ca, ta nghe hai chữ đó chỉ muốn buồn nôn!" Trong mắt hắn rốt cuộc lộ ra ý phẫn nộ, lớn tiếng hỏi, "Vì sao?"

Trương Khánh vẫn cảm thấy Tôn Thiếu Phương bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi thấy hắn phẫn nộ lại nhìn ra sự thương tâm của hắn, Tôn Thiếu Phương là người trọng tình nghĩa, hắn mặc dù ở trước mặt Tiêu Bố Y không nói gì, nhưng hắn cũng không thể chịu được bị huynh đệ dưới tay bán đứng.

"Không vì sao, không vì cái gì…" Chu Định Bang sợ hãi nói: "Tôn đại… Tôn đại nhân, ta cầu người cho ta một cơ hội, ta là nhất thời bị quỷ đưa đường dẫn lối".

"Quỷ đưa đường dẫn lối?" Tôn Thiếu Phương cười nói: "Quỷ đưa đường dẫn lối là có thểlàm cho ngươi bán đứng huynh đệ, bán đứng người mà ngươi vẫn kêu là đại ca? Chu Định Bang, ta muốn hỏi ngươi một câu, Tôn Thiếu Phương ta có từng bạc đãi ngươi không?"

"Chưa từng" Chu Định Bang quỳ xuống, đổ mồ hôi đầm đìa.

"Ai bảo ngươi hãm hại ám sát Tiêu đại nhân?" Tôn Thiếu Phương hỏi.

Chu Định Bang không nói.

Tôn Thiếu Phương lạnh lùng nhìn hắn, "leng keng" một tiếng vang lên, đã quẳng đơn đao lên trên mặt đất, "Ngươi không nói ta cũng biết là người nào! Được, ta hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, nhặt đao lên đi đến giết ta, sau đó đi ra ngoài, thứ hai, tự xử đi!"

Chu Định Bang cả người run rẩy, run giọng nói: "Tôn đại ca, ta còn có một nhà già trẻ".

"Chỉ có ngươi có một nhà già trẻ, chẳng lẽ ta không có, chẳng lẽ Tiêu đại nhân không có, chẳng lẽ Trương Khánh không có, chẳng lẽ các huynh đệ Nam hạ không có già trẻ sao?" Tôn Thiếu Phương giận dữ hét lên: "Chúng ta phụng chỉ bảo hộ Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân chết, mấy người này có ai có thể còn sống? Chu Định Bang, ta nói cho ngươi, làm người sống phải có chữ nghĩa, cho dù ngươi bị quỷ đưa đường dẫn lối như thế nào, tính mạng của mấy huynh đệ này cũng không đáng để ngươi để vào trong mắt sao, ta còn có thể nói gì? Ngươi đối đãi với những người xem ngươi là huynh đệ như vậy sao? Hiện không cần nói lời vô nghĩa, ngươi và ta chỉ có thể sống một, ngươi quyết định đi".

Hắn sau khi nói xong những lời này, đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Chu Định Bang, trên mặt ngược lại rất trầm tĩnh.

Chu Định Bang chỉ nhìn thanh đao trên mặt đất, hàn quang thoáng hiện, cả người run rẩy kịch liệt, lại đưa tay ra cầm lấy đao, Trương Khánh cắn chặt hàm răng, đã nắm lấy chuôi đao.

Chu Định Bang rốt cuộc nắm lấy chuôi đao, đột nhiên đứng lên, huy đao đâm tới! Trương Khánh tiến lên một bước, lại lui ra phía sau, quay đầu đi.

"Phụp" một tiếng, đơn đao trong tay Chu Định Bang đã đâm ngập vào bụng của mình, thẳng tới chuôi đao, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Thiếu Phương nói: "Tôn đại ca, xin cho ta gọi người một tiếng Tôn đại ca".

Tôn Thiếu Phương không có quay đầu lại, trong mắt cũng chảy nước mắt ra.

"Ta biết người đối với huynh đệ chúng ta rất tốt, ta thực xin lỗi người" Chu Định Bang bụng máu tươi chảy xuống, toàn thân vô lực, từ từ quỳ trên mặt đất, thở dốc nói: "Bọn họ bảo ta giết mọi người, bằng không sẽ giết mẹcùng con của ta".

Tôn Thiếu Phương đột nhiên xoay người, thất thanh nói: "Ngươi sao không nói sớm?"

Chu Định Bang cười thảm nói: "Ta làm sao có thể nói sớm, người không dám lấy tính mạng của Tiêu đại nhân đánh cuộc, ta cũng làm sao dám lấy tính mạng của mẹ và con ta ra đánh cuộc? Ta rời khỏi kinh đô, chính là đã nhất định phải chết, người nói ta cùng người chỉ có thể sống một, thật ra là ta cùng Tiêu đại nhân chỉ có thể sống một. Tôn, Tôn đại ca, một kiếm đâm người kia ta phải đâm, bằng không, bằng không mẹ và con ta phải thường mạng. Nhưng một kiếm này đâm ra, ta biết tội của ta không thể tha thứ, ta, ta chỉ mong, Tôn đại ca người có thể… tha… thứ… ta…"

Tôn Thiếu Phương nắm lấy cánh tay của Chu Định Bang, môi cắn tới chảy máu, "Ta, ta tha thứ cho ngươi".

Chu Định Bang hai mắt dần dần mất đi thần thái, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, cảm…"

Tôn Thiếu Phương hai tay trầm xuống, Chu Định Bang cũng đã sớm gục đầu xuống dưới, không còn nhúc nhích. Tôn Thiếu Phương vô lực ngồi ở trên đất, thất thần thật lâu sau mới khó nhọc đứng lên, "Trương Khánh, Định Bang là vì bảo hộ Tiêu đại nhân mà chết, chuyện hôm nay, không cần nói với các huynh đệ".

Trương Khánh đã sớm lệ rơi đầy mặt, gật đầu nói: "Tôn đại ca, ta biết, nhưng Tiêu đại nhân?"

"Tiêu đại nhân cái gì cũng sẽ không hỏi" Tôn Thiếu Phương thở dài một tiếng, "Hắn là một người tốt, ta là ác nhân" Hắn nói tới đây, rất nhanh lau đi nước mắt ở khóe mắt, thản nhiên nói: "Trương Khánh, tìm một nơi mai táng hắn cho tốt, lấy di vật đưa cho mẹ của Định Bang, nhớ rõ giúp mẹ con họ nhận bổng lộc chết vì chức trách. Ta nếu có chết, mong ngươi cũng giúp ta làm mấy cái này".

Trương Khánh kinh ngạc nói: "Tôn đại ca, người sao lại nói những lời ấy?"

Tôn Thiếu Phương đã đi ra bên ngoài đổ phường, cuối cùng nói lại một câu, "Mọi người đều sẽ chết! Định Bang như thế, ngươi và ta cũng như thế".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK