Hồng nhan trong nháy mắt đã già, trong tích tắc trong đầu đột nhiên lóe lên những lời này. Tiêu Bố Y đã ôm lấy Xảo Hề. hướng về phía tai của nàng, thấp giọng nói: "Xảo Hề. ta muốn lấy nàng!"
Viên Xảo Hề đưa tay đón chào, ôm chặt lấy Tiêu Bố Y, ờ đó có bộ ngực làm cho nàng cảm thấy an tâm, hân hoan vô hạn.
"Ta nói rồi, khi đại phá Ngõa Cương, chính là lúc cưới nàng, hiện tại hiền nhiên đã đến lúc" Tiêu Bố Y một khắc này, đã cải biến chủ ý.
Thật lâu không nghe thấy động tĩóh của Viên Xào Hề, Tiêu Bố Y ngược lại có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn xuống Xảo Hề. nhìn thấy hai gò má của Viên Xảo Hề nước mắt đã chảy xuôi xuống.
"Xào Hê... nàng vì sao Khóc, nàng không vui?" Tiêu Bố Y tràn đầy kinh ngạc.
Viên Xảo Hề cuống quít lắc đầu, "Tiêu đại ca... thiếp là cam tâm tình nguyện, nhung thiệp cầu chàng... cầu chàng..
Nàng rụt rè nói, Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Không cần cầu. Nàng có gì khó xừ cứ nói ra là được. Chẳng lẽ có người khi dễ nàng sao?"
Viên Xào Hề nín khóc mỉm cười. "Thiệp là phụ nữ của chàng, còn có ai dám khi dễ?" Khi nói đến câu thiệp là phụ nữ cùa chàng, trên mặt nàng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, "Nhưng Bùi tỷ tỷ, khi nào thì trở về? Thiệp cùng tỷ ấy có ước định, phải gả cùng một lúc, Tiêu đại ca, người lòi hứa đáng giá nghìn vàng, nhưng thiếp cũng không thể nói không giữ lời. Thiệp nghĩ... chờ Bùi tỷ tỷ trờ về cái đã".
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng hôn lên má cùa nàng, tán thường nói: "Xảo Hề. nàng thật là một cô nương tốt, Bội nhi nàng... mấy ngày trước có tin tức từ Dương Châu tới, nói nàng còn đang tra một việc, trong năm chỉ sợ không thể trở về".
Viên Xảo Hề có chút thất vọng nói: "Muộn như vậỵ sao? Nhưng mà... Bùi tỷ tỷ là đang làm việc, bá phụ cũng chưa có tin tức, Tiêu đại ca... Thiếp rất lo lắng cho họ. Chúng ta đợi đến năm sau hày tính tới hôn sự có được không?"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, Viên Xào Hề có chút thắp thòm nói: "Thiếp chi là đề nghị, chàng đừng nên trách, thật ra..
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng ôm lấy Viên Xảo Hề. khẽ thờ dài: "Đa tạ nàng. Xảo Hề. nàng toàn là nghĩ cho ta, ta làm sao mà trách nàng? Nhưng đám cưới nếu hoàn lại, ta lo là lệnh tôn chỉ sợ sẽ thất vọng!"
"Phụ thân sẽ không thắt vọng," Viên Xào Hề lắc đầu. trên mặt có chứa sự kiẻn nghị: "Tiêu đại ca. chàng không cẩn lo lắng cái này, thiệp sẽ đi thuyết phục người!"
Khi từ gian phòng đi ra, Tiêu Bố Y một lần nữa tinh thẳn vô cùng phấn chấn, đang muốn đi tìm Viên Lam nói về vẩn đề hôn sự, Tôn Thiếu Phương đã sớm chờ ờ trong sảnh.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Tôn Thiếu Phương, tạm thòi gác lại ý định đi gặp Viên Lam trong đầu, trực tiệp đi đến đối diện Tôn Thiếu Phương ngồi xuống.
Hôm nay hắn tuy quan cao cực phểm. xưng đế chi là chuyện sớm muộn, nhung các huynh đệ thù hạ vẫn có thể tự do ra vào phủ đệ. thậm chí là tùy tiện ở lại, dù sao hắn hiện tại thân nhân cũng ít, đêm tại Tây Lương vương phù phi thường vắng vẻ. Tôn Thiếu Phưcmg mấy ngày không thấy, cả mặt cũng gầy đi, xương gò má lồi ra, thoạt nhìn chẳng khác gì khô
Hắn tròi sinh tính hào phóng, hảo giao bằng hữu, lần này đả kích đối với hắn mà nói quả thực là phi thường đau đớn, mấy ngày qua vì bệnh tình Vô Ưu công chúa tâm lực tiều tụy, càng không có thời gian nghỉ ngoi, râu ria tua tủa, thoạt nhìn đã gì đi hơn mười tuổi.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y đang nhìn mình, Tôn Thiếu Phương tinh ngộ lại, sờ soạng cằm, cảm giác được thô ráp đâm vào tay, cười khổ nói: "Tây Lương vương, thời gian gần đây thần quên chinh lại dung nhan, thất lễ xin đừng trách".
Tiêu Bố Y lắc đầu. "Thiếu Phương, ngươi những ngày này khồ cực, Vô Ưu thế nào rồi?"
Hắn mặc dù không có tự mình đi thăm Vô Ưu. nhung lại triệu tặp ngự y trong nội cung đi chần đoán bệnh, coi như đã dốc cạn tâm lực. Chuyện Vô Ưu. Đồng Kỳ Phong, hắn vẫn giao cho Tôn Thiếu Phương đi xử lý. Đồng Kỳ Phong phản bội, thoạt nhìn là chuyện có nguyên nhân, cũng có thể là do mật chỉ của Dương Quảng, hắn dù sao cũng là hoàng thất, không thể không theo. Quan trọng nhất là có người hạ độc Vô Ưu. dùng tính mạng Vô Ưu để uy hiệp Đồng Kỳ Phong. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Đồng Kỳ Phong chết, Vô Ưu vẫn đang hỏn mẻ bất tỉnh. Tôn Thiếu Phương chịu ân sư phụ, ngay cả tính mạng của người cháu duy nhất của sư phụ cũng không thểbảo toàn, tất nhiên tiều tụy mỏi mệt. Tiêu Bố Y thật ra cũng rất là sầu lo, một mặt là lo lắng bệnh tình Vô Ưu, một mặt khác là lo lắng đến người trong Thái Bình đạo quả thực là cái gì cũng nhúng tay vào, lần trước là ôn dịch, lặn này là hạ độc, vậy lằn sau là cái gi?
Tôn Thiểu Phương trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng cười nói: "Tây Lương vương, Vô Ưu đã tinh, bệnh tình cùa nàng đã có chuyển biến tốt đẹp".
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua cao hứng nói: "Nàng đã tỉnh, ai chữa cho nàng vậy? Phải trọng thường!"
Tôn Thiái Phương nụ cưòi có chút cổ quái, "Người này T ây Lương vương thật ra cũng biết".
Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, đã nghĩ đến một người, trẳm giọng nói: "Là ai?"
"Là Du Khiếu Phong, lúc trước chính là hắn cứu tiểu đệ. Thẳn cũng không ngờ y thuật cùa hắn cao minh như vậy" Tôn Thiểu Phương cười khổ nói: "Một đám ngự y cung đinh, vậy mà không bằng được một du y thôn dã".
Tiêu Bố Y mày cau lại, rất là ngoài ý muốn nói: "Du Khiếu Phong?"
Hắn đương nhiên biết Du Khiếu Phong này. lúc trước khi hắn ỡ tại Đỏng Đô. tiểu đệ nhiễm bệnh, hắn vì tiểu đệ thỉnh y sinh thi gặp người này. Người này thật ra cũng có một hai ngón nghề, rất nhanh đã chữa hết bệnh cho tiểu đệ. nhung muốn nói hắn so với ngự y cung
đình còn lợi hại hơn rất nhiều, thi cũng làm cho Tiêu Bố Y rất là kinh ngạc.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, Tôn Thiái Phương thấp giọng nói: "Tây Lương vương, thằn cũng cảm thấy hình như có chút vấn đề, hắn vẫn ở trong phủ. Có cần thằn gọi hắn tới hay không?"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Mời hắn tới, ta muốn... cảm ơn hắn!"
Chờ khi Du thần y tiến đến, Tiêu Bố Y lại đem tình huống Vô Ưu hiện tại hòi thăm rò ràng, nghe Tôn Thiếu Phương miêu tả, không khỏi nhíu mày, đơn giản là bệnh tình Vô Ưu rất là cổ quái.
Du thần y khi khom lưng đi vào, thằn sắc nhiều ít có chút khẩn trương, nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi, hắn đã vội quỳ xuống, cung kính nói: "Hương... dà thôn y... Du Khiếu Phong tham kiến Tây... Tây Lương vương".
Du Khiếu Phong là người ngạo mạn, thật ra cũng là người nhát gan, ngạo mạn đương nhiên là chi đối với dân chúng cần y, nhát gan là đối với những người địa vị cao quý.
Trải qua Tiêu Bố Y một phen chinh đối, hơn nữa được sự chân thành cùa Uyển nhi. tiểu đệ cảm hóa, tính cách của hắn đã cải biến rất nhiều. Nhưng mà hắn nhiều nhất cũng chỉ mới gặp qua tam tứ phẳm đại quan, tính cách nhát gan còn chưa có thay đổi, nhìn thấy Tây Lương vương đang ngồi, cơ hồ lời nói cũng muốn nói không ra.
Quỳ rạp xuống đất, nghe được tiếng bước chân tới gần. nhìn thấy một đôi giày đến trước mặt, Du Khiếu Phong toàn thân như trúng bệnh sốt rét, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lẻn.
Tiêu Bố Y đưa tay đem Du Khiếu Phong dìu lên, lại cười nói: "Du thần y. từ biệt đã lâu. phong thái vẫn như vậy".
Du thần y sắc mặt có chút trắng bệch, "Tây Lương vương... tại tượng, tệ nhản nào dám xưng cái gì thần y. Tây Lương vương đã lâu không gặp. ngược lại phong thái càng hơn trước".
Nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn hòa nhã, Du Khiếu Phong nói chuyện cũng đã lưu loát hơn rất nhiều.
Hai người ngồi xuống. Tiêu Bố Y đi thẳng vào vắn đề nói: "Ta nghe Tôn Lang tướng nói, Du thẳny trị cho Vô Ưu công chúa khói bệnh?"
Thời tiết còn lạnh, Du Khiếu Phong mồ hôi lại đồ ra, "Tây Lương vương, không dám nói là chữ khỏi, nhưng mà Vô Ưu công chúa tinh lại thì là thật. Tệ nhân không có công lao. cũng có khổ lao. kính xin Tây Lương vương đừng trách tội".
Tiêu Bố Y nhịn không được cười nói: "Ngươi cứu tinh Vô Ưu công chúa, đây là một công lớn, ta muốn trọng thường cho ngươi, tại sao lại trách tội? Đúng rồi. không biết Vô Ưu công chúa rốt cuộc là bệnh gi?:
"Sách cổ có câu, âm đương giả, thiên địa chi đạo dã. Vạn vật chi kỷ cương... " Du thẳn y rung đùi đắc ý nói.
Tiêu Bố Y nghe có chút quen tai, nhớ tới lúc trước trị liệu tiểu đệ chính là đã dùng mấy câu này, không khỏi cười thẳm Du thần y này đúng là một phưcmg trị trăm bệnh.
"Ngươi có thể nói những lời mà ta hiểu hay Không? Ngươi cũng không nên nói bệnh gì trong người có lạnh, rồi phát mỗ hôi, trong dạ dày lạnh, đây là chứng quyết âm bệnh" Tiêu Bố Y sắc mặt hoi trầm xuống, những lời này cũng là lúc trước Du thằn y chần đoán bệnh cho tiểu đệ mà nói như vậy.
Du thần y cuống quít nói: "Tây Lương vương, lần này tuyệt không phải chứng quyết âm bệnh. Ta xem mạch cùa công chúa, phát hiện nàng là phong hàn bên ngoài, trong tâm hoả lại thịnh, đó là điển hình băng bao hòa chứng. Nghĩ tới mọi khí tức giản u buồn đều thuộc về phế, công chúa lại u buồn đã lâu, phồi khí không đủ, lúc này mới vô lực trợ tâm hoã khu hàn, cho nên hôn mê..
Tiêu Bố Y chăm chú nghe xong, mỉm cười nói: "Hôm nay thật sự là nghe nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm, Du thần y lòi này thật là cao kiến".
Du Khiếu Phong lau mồ hôi lạnh, cười lớn nói: "Tây Lương vương quá khen, không biết Tây Lương vương còn có gì phân phó, nếu không có gì, tệ nhân muốn quay về".
Tiêu Bố Y mỉm cười vươn tay ra, nghiêm mặt nói: "Du thần y y đạo thòng thẳn, bổn vương hơi cảm thấy không khỏe, kính xin Du thằn y chần đoán bệnh một chút".
"Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh" Du thẳn y không tiện thoái thác, bắt mạch chần đoán bệnh cho Tiêu Bố Y, sau hồi lâu mới nói: "Tây Lương vương âm dương binh thản, tinh khí mười phần, theo mạch cùng thượng xem, cũng không có bất luận cái bệnh gi".
"Phải không? Ta lại cảm giác mình có bệnh" Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Du thần y cười khổ nói: "Không biết Tây Lương vương có bệnh gì?"
"Tâm bệnh!" Tiêu Bố Y sắc mặt cau lại.
Du thần y mồ hôi hột lại xuất hiện, "Không biết là tâm bệnh gì? Tâm bệnh thi phải có tâm ước trị liệu mới được".
Tiêu Bố Y chằm chằm vào Du thần y, ánh mắt sáng rực nói: "Tâm ước cùa ta rơi ờ trên người Du thẳn y!"
Du Khiếu Phong vội quỳ thịch xuống, sợ hãi íiói: "Tây Lương vương, tệ nhân trị bệnh cứu người, cũng không có sai lẩm gi".
Tiêu Bố Y lại cười lạnh nói: "Trị bệnh cứu người là không sai lầm. nhưng ta hỏi ngươi, lừa gạt bồn vương thi là bị tội gì?"'
Tôn Thiếu Phương một mực không nói, lúc này tiệp câu, "Theo như luật nên chém!"
Du Khiếu Phong hai con ngươi trờ nên trắng dã. run giọng nói: "Tệ nhân chỉ cứu người, tại sao lại lừa gạt Tây Lương vương?"
Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng bịa chuyện một phen có thể lừa gạt bổn vương sao? Mọi khí buồn bà tức giận, đều thuộc về phế một điểm cũng không sai. nghĩ tới khí tại chí vì lo bi, tại dịch vì nước mắt, tại thể hợp da lông, tại khiếu vì mũi. Nếu là chứng băng bao hòa, Vô Ưu công chúa đổ mồ hôi nhả dịch đều là binh thường, nhưng Vô Ưu khi ăn vào, lại ói ra vô số trùng, chứng băng bao hỏa chẳng lẽ là biểu hiện như vậy? Ngươi lừa gạt bồn vương, thật sự đáng hận, người đâu. đem lôi hắn ra chém! "