Sau khi Kiều Thừa Huân rời đi, những người chuyên đến để nịnh bợ kia cũng không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi, nhao nhao rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại người của hai nhà Khương - Ôn.
Người nhà hai bên sắc mặt đều rất kém.
Khương Hán Uy vỗ bàn đứng dậy: "Thực không ra gì, để khách mời chờ đến hơn hai giờ, gọi điện thoại cũng không ai nghe, có biết hôm nay là ngày gì không?"
Vương Tố Linh an ủi: "Có thể là hai đứa nó quá mệt mỏi, hoặc là có hoạt động cá nhân, người tuổi trẻ bây giờ sống rất thoáng, có thể lý giải được, chúng ta ra tiếp đãi khách mời đi."
Hoàng Ngọc Linh đồng ý nói: "Tôi cảm thấy Tố Linh nói rất đúng, nói không chừng là hai đứa nó lén lúc làm hoạt động lãng mạn gì đó, hôm nay là ngày vui lớn, bọn họ có ý nghĩ của riêng mình cũng không trách được."
"Hừ!" Khương Hán Uy hừ lạnh một tiếng: "Cho dù có ý tưởng cũng không thể làm loạn như vậy!"
Ôn Chấn Quốc khuyên nhủ: "Thông gia, tùy ý bọn nó đi thôi, việc cấp bách bây giờ là đi tiếp đãi khách mời phía ngoài, cũng không thể ném đi mặt mũi của nhà họ Khương."
Nâng lên mặt mũi, Khương Hán Uy mới có chút hạ hỏa, quay người đi ra ngoài: "Tố Linh, chúng ta đi."
"Haiz..." Vương Tố Linh đi theo ra ngoài.
Vẻ mặt Hoàng Ngọc Linh lập tức chuyển qua lo lắng: "Chấn Quốc, anh nói xem, cuối cùng hai đứa nó đang làm cái gì? Làm sao đi lâu như vậy cũng không trở lại?"
Cuộc hôn lễ này đã bị người quấy đến rối tinh rối mù, bọn nó còn ngại còn chưa đủ ầm ĩ sao?
Ôn Chấn Quốc ngược lại là cực kì bình tĩnh, cuộc hôn lễ này thất bại hay thành công cũng đã là râu ria.
Bây giờ Đề Nhi ở nhà họ Kiều được thương yêu như vậy, ngày sau nhà họ Ôn đã có một tòa núi dựa mạnh mẽ, ở trước mặt nhà họ Kiều, nhà họ Khương chẳng là cái thá gì.
Cho nên, ông ta đâu cần phải để ý?
.........
Bên trên một chiếc Maybach màu đen.
Ôn Đề Nhi như một đứa trẻ ngủ say, nhu thuận dựa vào trong ngực Kiều Thừa Huân.
Kiều Thừa Huân thoáng cúi đầu, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra vẻ ôn nhu, chậm rãi rơi trên người thiếu nữ đang ngủ say, mỗi tấc da thịt trên người cô, phải dùng bốn chữ “băng cơ ngọc cốt” để hình dung.
Có lẽ bởi vì đã từng chiếm hữu cô, anh đã không còn chán ghét khi chạm đến thân thể của cô, thậm chí còn có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô kề sát ở trên người anh, hơi thở ấm áp, giống như mang theo hương vị ngọt ngào, len lén tiến vào trong lòng của anh, có vùng thế nào cũng không vung ra được.
Sau khi lên xe, anh định đánh thức cô, nhưng không thể thành công.
Bởi vậy cơ bản anh có thể kết luận, ly đồ uống mà cô uống có thể là có thuốc mê trong đó.
Về phần là ai bỏ thuốc cô, đáp án rất rõ ràng.
Bộ dáng chột dạ của Hoàng Ngọc Linh, đã nói lên tất cả âm mưu.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt cao ngạo tuấn tú của Kiều Thừa Huân, lộ ra một hơi khí lạnh.
Trong hôn lễ nhiều người như vậy bọn họ cũng dám xuống tay với cô, bởi vậy có thể thấy được, trong quá khứ cô sống trong nhà họ Ôn, phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại một câu ——
"Tôi không muốn rời bỏ Xuân Nha, nhưng mà mẹ vẫn muốn lừa tôi rời đi, tôi đến nhà họ Ôn cũng không có ai thích tôi, bọn họ thậm chí còn trăm phương ngàn kế muốn hại chết tôi..."
Lần đó là hơn nửa tháng trước, sau khi anh và cô cãi nhau, cô trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho bạn, vừa khóc vừa nói.
Bây giờ, anh mới hiểu được ý tứ của những lời này.
Khó trách cô cơ linh lanh lợi như thế, thì ra tất cả đều là từ lúc còn sống trong nhà họ Ôn rèn luyện được.
Rất tốt.
"Ôn Đề Nhi, cô rất lợi hại."
Thầm khen cô một câu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh, nhìn chằm chằm về phía trước.
Đến Kiều Hào Uyển, xe chậm rãi dừng ở sát trong sân.
Kiều Thừa Huân nhìn thoáng qua Ôn Đề Nhi, muốn gọi cô dậy, nhưng thiếu nữ vẫn còn không có cảm giác.
Anh do dự nửa ngày mới ôm cô ra khỏi xe, đi vào biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách, thiếu nữ liền mở mắt.