"Bác Kiều, như vậy không tốt lắm đâu, sẽ bị người khác soi mói."
"Hừ!" Ông Kiều hừ lạnh một tiếng, khí thế mạnh mẽ: "Ai dám nói cháu, bác sẽ xé nát miệng của người đó!"
"Ách, bác Kiều, cháu muốn đi theo Thừa Huân học tập, tiền lương có hay không cũng không sao, bây giờ cháu chỉ muốn bồi dưỡng bản thân."
Ông Kiều thấy cô ta có lòng cầu tiến như vậy, cũng cảm thấy vui mừng: "Tiền lương nhất định sẽ có, cháu yên tâm, ngày mai bác sẽ đánh tiếng với phòng nhân sự, để cháu đến bộ phận hành chính làm trợ lý, đến lúc đó toàn công ty ngoại trừ Thừa Huân, ai cũng không thể bắt nạt cháu!"
"Thật sao?" Vạn Mỹ Trân vui vẻ.
Trợ lý hành chính của Tập đoàn Kiều thị, tương đương với “quản gia” của Tập đoàn Kiều thị, trực tiếp chịu sự quản lý trực tiếp của chủ tịch, địa vị vượt qua cả thư ký.
A... Không nghĩ tới ông Kiều sẽ mở cánh cửa sau lớn như vậy cho cô ta.
Cô gái phỏng vấn thành công hôm nay chính là Lý Song Song, nhất định phải tìm cách tống cổ cô ta đi.
Cho dù trợ lý hành chính có quyền cao chức trọng cỡ nào, cả ngày bị nhốt văn phòng thì làm được cái gì, cũng không thể ở bên cạnh anh Thừa Huân.
Cho nên, mục tiêu của cô ta vẫn là chức vụ thư ký của Kiều Thừa Huân!
...
10 giờ tối.
Trong phòng riêng của mình, Ôn Đề Nhi đang điện tử quên cả trời đất, bỗng nhiên điện thoại rung một cái.
Cô liếc mắt nhìn một cái, là một dãy số xa lạ.
Nội dung tin nhắn: Ôn Đề Nhi, bất ngờ không? Bác Kiều đồng ý cho tôi vào Tập đoàn Kiều thị làm việc, là trợ lý hành chính đấy, chức vụ còn lớn hơn cả thư ký. Về sau mỗi ngày tôi đều sẽ cùng anh Thừa Huân đi làm, cùng tan ca, cùng ăn cơm. Chút trò vặt ghê tởm của cô, chờ bị tôi vạch trần đi...
Ôn Đề Nhi cúi đầu suy nghĩ, gửi tin nhắn cho đồng đội: Tôi đi trước một chút.
Cô chuyển sang trạng thái treo máy, cầm điện thoại di động lên xem cho hết tin nhắn.
Với trí thông minh của cô thì chỉ cần nhìn một lần liền biết là tin nhắn Vạn Mỹ Trân gửi tới.
Tại sao Vạn Mỹ Trân biết số điện thoại của cô?
Cái này không quan trọng.
Ôn Đề Nhi suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời một câu: Được, làm phiền cô giúp tôi quan tâm anh ấy, dặn dò anh ấy đúng giờ ăn cơm, nếu không anh ấy đói bụng, về đến nhà tôi sẽ rất đau lòng đó.
Mẹ nó, không làm cho đóa hoa trắng nhỏ này tức chết, cũng thật xin lỗi mấy giây đồng hồ mà cô bỏ ra.
Nhắn tin xong cô liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục chơi game.
Lát sau, Vạn Mỹ Trân lại gửi tới một tin nhắn: Cô cứ từ từ mà giả bộ đi, tối ngày mai Câu lạc bộ các quý cô của chúng tôi có một buổi tiệc, cô dám đến sao?
Câu lạc bộ các quý cô?
Mẹ nó, lại còn có loại tổ chức ngu ngốc như vậy.
Nghe tên liền biết, đây nhất định là buổi tiệc ganh đua so sánh của một đám con gái hám giàu tổ chức.
Vạn Mỹ Trân nghênh ngang như vậy, rõ ràng là Hồng Môn Yến(1), cô có ngu mới đi.
Tiếp tục chơi game.
...
Ở trong phòng sách đối diện.
Kiều Thừa Huân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, hết sức chăm chú lật xem một quyển sách tiếng Anh.
Điện thoại để ở trên bàn bỗng nhiên vang lên, anh quay đầu nhìn lại, thì ra là mẹ Kiều gọi, vội vàng nhấc máy.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng cười của mẹ Kiều: "Thừa Huân, ăn tối chưa?"
"Ừm." Kiều Thừa Huân lạnh giọng trả lời.
Mẹ Kiều cũng đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của con trai mình, cũng nhiều lời, đi thẳng vào chủ đề.
"Thừa Huân, Mỹ Trân vừa mới nói với mẹ, đêm mai ở Đế Kiêu có một cái buổi tụ tập của các cô chủ nhà giàu, đến lúc đó các cô chủ, minh tinh đều sẽ đến tham dự, con cũng dẫn Đề Nhi đến đó đi. Đề Nhi gả vào nhà họ Kiều, có một số chuyện cũng nên biết, cũng không thể làm mất mặt nhà họ Kiều chúng ta."
Buổi tụ tập của các cô chủ nhà giàu?
Lập tức trong đầu Kiều Thừa Huân hiện lên hai chữ: Nhàm chán.
(1) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.