Thật không may, trong lúc vô tình anh tìm được một nhược điểm của cô.
Đó chính là dáng người của anh, dường như cô không có khả năng kháng cự.
"Cảm thấy thế nào?"
"Cút, cầm thú!"
Cô gái nhỏ mắng một tiếng, nhưng bàn tay nhỏ bé trong chăn chui ra, dùng sức đánh vào cánh tay anh một cái.
Kiều Thừa Huân bỗng nhiên xoay người, trở tay kéo cô lại.
Không biết vì sao, rất muốn trêu chọc cô.
Động tác thình lình xảy ra, khiến cô trở tay không kịp, dáng vẻ vừa bất lực vừa hoảng sợ, lại có chút đáng thương.
Nửa ngày, Ôn Đề Nhi mới phản ứng lại, chửi ầm lên: "Kiều Diêm Vương anh là tên lưu manh, tôi muốn mách ông nội anh bắt nạt tôi, anh là một người đàn ông bạo lực, cầm thú! Lưu manh....."
Nghe cô la hét không ngừng, Kiều Thừa Huân dường như cũng không nghe thấy cô nói gì, khóe môi không tự chủ hiện lên một nụ cười mê người.
Cô gái ngốc, cô sợ anh sẽ làm gì với cô sao?
"Kiều Diêm Vương, tôi đang nói với anh đấy anh có nghe không?"
Cô gái vô tình đánh vào trán anh, làm anh lập tức phục hồi tinh thần, nhìn đến dáng vẻ tức đến hộc máu của cô, trong lòng đột nhiên bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ---
Vợ của anh, cũng không vô dụng như trong tưởng tượng, thậm chí còn, đáng yêu đến nỗi khiến anh không biết làm thế nào.
Bằng không, "yêu thương chiều chuộng" cô thật tốt?
...........
Sau đó, cô gái giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn làm tổ trong chăn.
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, đáy mắt bình tĩnh như nước, không có một gợn sóng, cũng không mang theo cảm xúc gì.
Giờ phút này, lòng anh rất phức tạp.
Không thể phủ nhận, cô gái đáng yêu trong ngoài không đồng nhất này làm cho anh vô cùng say đắm, một giây phút cũng có thể phá hủy đi toàn bộ lý trí của anh.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, anh ý thức được điều này.
Muốn rời khỏi phòng cô, nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến.
Một cảm giác luyến tiếc mạnh mẽ ùa vào thế giới của anh, làm trái tim lặng yên của anh, dường như có cái gì đó ngọt ngào chui vào.
Nhớ lại vừa rồi cô tức giận mắng, cũng không phải cố tình gây sự, anh thực sự đúng là không bằng cầm thú.
Nhưng, vậy thì sao?
Đúng vậy, anh thay đổi chủ ý.
Cô đã từng nói qua một câu------ Tin hay không sẽ có một ngày, cô sẽ làm anh yêu cô?
Không thể không thừa nhận, cô đã làm được, anh cảm giác như đã------ yêu cô.
Ánh mắt không tự chủ được dừng trên đôi mi rủ xuống của cô gái, kìm lòng không được mà đặt xuống một nụ hôn.
"Ngủ ngon...."
Sắc trời dần sáng, Ôn Đề Nhi tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.
Mở mắt ra, một khuôn mặt tuyệt mỹ tuấn tú đập vào mắt.
Trong nháy mắt, đầu cô trống rỗng, chẳng lẽ cô vẫn chưa tỉnh ngủ?
Không đúng....
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Này này này, hiện tại là tình huống gì?
O_o!!!
Giây tiếp theo, Ôn Đề Nhi bỗng dưng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt cô.
Kiều Diêm Vương.........
Anh thế nào vẫn còn ở trong đây? Không phải tối hôm qua anh đã đi rồi sao?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, anh còn sống sờ sờ trước mặt cô, bức tranh này chân thật đến đáng sợ.
Cơ thể Ôn Đề Nhi trở nên cứng ngắc, không dám động đậy.
Lý trí dần dần trở về.
Tối hôm qua.....
Cô cùng Kiều Diêm Vương.......Chính là đã làm cái kia??
Mẹ nó!
Cái gì mà tám lần cái kia, rõ ràng là cô bị Kiều Diêm Vương tính kế có được không!
Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi buồn bực nâng tay, dùng sức đá một cái lên chân người đàn ông.
Động tác lớn đánh thức người đàn ông.