Muốn đẩy anh ra, lại thành phí công.
Nụ hôn trao đổi nước bọt, càng hôn càng kịch liệt, không khí giống như càng ít đi.
Không được…
Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ tắt thở mất!
Thấy khuôn mặt trắng nõn của cô gái đỏ bừng vì không thở được, Kiều Thừa Huân mới dừng nụ hôn lại.
Cuối cùng giống như tuyên thệ chủ quyền, hôn lên môi cô một cái, phát ra tiếng hôn.
Lại nói vào bên tai cô, phát ra tiếng khàn khàn thở gấp, “Cô là vợ của tôi, đừng gần gũi với người đàn ông khác quá, hửm?”
Âm cuối cùng là giọng mũi êm tai có chút cảnh cáo, dễ dàng mê hoặc trái tim thiếu nữ.
Ôn Đề Nhi vẫn còn thở gấp trong nụ hôn nồng nhiệt, ngốc nghếch đáng yêu gật gật đầu.
Môi mỏng của Kiều Thừa Huân vừa hôn xong càng trở nên quyến rũ, nở nụ cười xấu xa, trái lại nhìn về phía Đường Vực Tân, trầm giọng cảnh cáo: “Anh cũng cách xa vợ tôi một chút.”
Đường Vực Tân trố mắt một lát, nhanh chóng giải thích, “Anh Kiều, tôi và Đề Nhi chỉ là bạn bè, anh đừng hiểu lầm.”
Kiều Thừa Huân liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng không nói tiếp.
Giơ tay nắm lấy tay Ôn Đề Nhi, xoay người kéo người đi.
Vẻ mặt Ôn Đề Nhi mông lung đi sau lưng anh, trong lòng không hiểu ra sao, “Chuyện đó, Kiều, chồng à, anh muốn mang tôi đi đâu?”
Kiều Diêm Vương lại muốn ầm ĩ loại nào thế?
Kiều Thừa Huân quát khẽ: “Câm miệng.”
Ôn Đề Nhi: “…”
Có bệnh.
Muốn hất tay anh ra, anh trái lại cầm chặt hơn, còn làm cô đau đớn, nhanh chóng kháng nghị: “Buông tay, tôi có thể tự đi.”
Vừa dứt lời, Kiều Thừa Huân buông tay ra.
Hóa ra bọn họ đã đi đến trước thang máy.
Ôn Đề Nhi liếc mắt trừng khuôn mặt hoàn mỹ của anh, tay trái nhẹ nhàng xoa cổ tay phải anh nắm đau đớn.
Bực tức nói: “Tôi phát hiện anh đúng là người kỳ lạ, mỗi lần có chuyện cũng không thể nói chuyện hẳn hoi, cần phải động tay động chân, một chút phong độ thân sĩ cũng không có!”
Nói xong câu cuối cùng, nghe qua giống oán hận.
Đôi mắt lạnh của Kiều Thừa Huân liếc qua khuôn mặt cô, trầm giọng nói: “Cô muốn ôm ôm ấp ấp người đàn ông của cô, tìm quán rượu đi thuê phòng, đừng ở ngoài làm tôi mất mặt.”
“Tôi…” Ôn Đề Nhi cúi đầu, ôi mẹ ơi!
Nói như vậy, vừa rồi lúc cô dựa vào trong lòng Đường Vực Tân khóc, bị anh nhìn thấy sao?
Đợi đã, cô thiếu chút nữa đã quên mất con hàng Đường Vực Tân này.
Quay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy con hàng này đi tới.
Muốn nói với anh ta, Kiều Thừa Huân đột nhiên dùng một bàn tay to bá đạo che kín hai mắt cô.
“Lại nhìn anh ta tôi móc mắt cô xuống.” Mang theo tức giận nói ra, vì kìm nén mà trở nên khàn khàn.
Ôn Đề Nhi khẩn trương giơ tay, kéo tay anh xuống, cắn răng nói: “Tôi đã nói rồi, Đường Vực Tân là bạn thân của tôi…”
“Câm miệng!”
“…”
Mẹ kiếp, Tôn Phật Gia này tuyệt đối có bệnh!
Lúc này, Đường Vực Tân đi tới, cùng lúc đó, thang máy cũng mở ra.
Kiều Thừa Huân lập tức kéo vợ mình vào trong thang máy, nhanh chóng xoay người, nói với Đường Vực Tân đang chuẩn bị bước vào: “Làm phiền anh đợi đi chuyến sau.”
Đường Vực Tân giật mình, ngượng ngùng cười cười: “Được, tôi không quấy rầy hai người.”
“Đường Quả thối tha…” Ánh mắt Ôn Đề Nhi đáng thương tội nghiệp.
Khá lắm Đường Quả thối tha, vậy mà thấy chết không cứu cô!
Thực ra, Đường Vực Tân cũng cứu không được cô, cũng không muốn cứu.
Từ lúc nhìn thấy cô và Kiều Thừa Huân đắm đuối đưa tình hôn môi, trái tim của anh ta như chết rồi.
Tiểu Đề anh ta yêu thương nhất đã thành vợ của người khác, không cần anh ta tiếp tục chờ đợi rồi.