Mục lục
Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Thừa Huân chậm rãi cúi đầu, kề sát vào tai cô, phát ra tiếng khàn khàn, “Tôi mới không về nhà vài ngày, liền không thể đợi được mò mẫm chính mình, cô đơn trống rỗng rồi sao?”

“Ai cô đơn trống rỗng, tôi chỉ là không cẩn thận sờ soạng một lát, cũng không phải mỗi ngày đều như vậy!”

Ôn Đề Nhi giật mình giải thích, chỉ sợ chính cô cũng không biết vì sao phải giải thích với anh.

Thấy bộ dạng thiếu nữ không có đúng mực, môi mỏng của Kiều Thừa Huân quét xuống nụ cười quỷ dị, cô có bao nhiêu ngây ngô, anh biết rõ.

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng cô không có lý trí như vậy, làm anh kìm lòng không nổi muốn trêu chọc cô, anh chưa từng có ý nghĩ trêu đùa một cô gái như vậy.

“Lúc tắm rửa không có sao?” Ngữ khí của người đàn ông mang theo trêu tức vạch trần cô, thuận tiện còn đùa giỡn cô một chút.

“Tắm rửa là tắm rửa…” Ôn Đề Nhi cúi đầu, lúc này mới phản ứng kịp, cô lại nói linh tinh gì với anh vậy?

Mẹ kiếp!

Thân thể của cô, cô muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến anh!

Đột nhiên lại bắt đầu vùng vẫy, “Khốn nạn, buông!”

Đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên chút xấu xa, càng càn rỡ hơn, nghiêng đầu dùng lực hôn lên trán cô một cái.

‘Chụt’ một cái, làm thân thể thiếu nữ sợ run cả người. 

Tê dại…

Kiều Diêm Vương đại gia nhà anh!

Muốn cắn chết anh biết bao nhiêu, nhưng giờ khắc này, thân thể của cô mềm nhũn khó có thể đứng thẳng.

Kiều Thừa Huân quay người cô lại, để cô đối mặt với anh, chậm rãi cúi đầu, chính thức hôn cô.

“Ừm…” Thiếu nữ nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, có lẽ tương tư chồng chất hơn nửa tháng, hai tay không tự chủ được ôm lấy anh.

Ý đồ đáp lại hành động của anh, đáy lòng có chút kinh ngạc vui mừng, không có một chút phản cảm nào.

Cô là người phụ nữ của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất, vì sao phải phản cảm?

Nghĩ đến đây, toàn bộ nhớ thương hơn nửa tháng trả lại cho cô, càng dùng lực ôm chặt hơn, hận không thể giam cầm cô bên cạnh cả đời.



Không được…

Cứ như vậy tiếp, cô sẽ chết mất!

Ôn Đề Nhi phục hồi tinh thần lại, dùng lực đẩy anh ra, “Tôi không muốn, buông!”

Đôi mắt mơ màng của Kiều Thừa Huân dần dần đông cứng, hơi dừng động tác, khàn khàn nói: “Chắc chắn không muốn sao?”

“Tôi nói thật cho anh biết, nửa tháng này mỗi khi trời tối tôi đều ra ngoài lêu lổng, đàn ông ở bên ngoài mạnh hơn anh nhiều, tôi không hiếm lạ loại người cần phải dựa vào thuốc mới có thể biến thành người đàn ông mạnh mẽ như anh đâu.”

Thiếu nữ che giấu lương tâm, nghiêm túc từ chối.

Cô và anh, một chút tình cảm nền tảng cũng không có, nhất định không có khả năng ở bên cạnh nhau, nhất định là một bi kịch.

Cho nên không thể lại trầm luân, tỉnh táo lại đi!

Khuôn mặt Kiều Thừa Huân lạnh lẽo, phút chốc hiện lên một tầng rét lạnh u ám, lửa giận ở ngực cháy mạnh lên.

Ý nghĩ xúc động muốn cô giống như bị gáo nước lạnh hắt vào người, dập tắt.

Anh thừa nhận, hai lần trước đều là tác dụng của thuốc, nhưng mà bây giờ, căn bản không phải như vậy!

Nhưng chết tiệt, cô dám lợi dụng chuyện này làm nhục anh!

Cô muốn chết!

Đột nhiên vươn tay, bóp chặt cổ của cô, nhưng không thể nào xuống tay được.

Ôn Đề Nhi sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý bị anh trừng phạt, giống như con sơn dương được thuần hóa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu.

Cô dám đánh cược, Kiều Diêm Vương tuyệt đối không ra tay được.

Nhìn thiếu nữ cười xa lạ như vậy, Kiều Thừa Huân cảm nhận rõ ràng sức lực của bàn tay to không còn, thất bại lùi về sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK