Mì mới nấu xong, còn bốc hơi nóng, sắc hương vị đều đủ, nhìn xem mười phần mê người.
Ôn Đề Nhi cầm đôi đũa, cười híp mắt nói: "Chồng yêu, tôi ăn trước nha."
Kiều Thừa Huân nhìn đũa trong ống đũa, đây là lần đầu tiên anh đến tiệm ăn, anh vốn có bệnh thích sạch sẽ, không quá thích ứng với loại đũa dùng chung này.
Ôn Đề Nhi cảm nhận được anh đang lo lắng, nhanh chóng giật lấy đôi đũa trong tay của anh, đem đầu đũa chấm mấy lần vào bát của mình, xem như là đã rửa, sau đó đem đũa trả lại anh.
"Đã tiêu độc."
Kiều Thừa Huân sững người, đáng chết, ai bảo cô xen vào việc của người khác.
Thấy anh thờ ơ, Ôn Đề Nhi nhíu mày lại, trực tiếp đem đũa đặt ở bên trên chén của anh: "Không ăn thì thôi, tôi không có thời gian hầu hạ anh."
Dứt lời, thiếu nữ kẹp một đũa mì, từng ngụm từng ngụm ăn.
Nửa ngày sau, mì cũng đã lạnh.
Kiều Thừa Huân nhìn xem tướng ăn say sưa ngon lành của thiếu nữ, cảm giác đói khát ập đến, cũng cầm lấy đũa cùng ăn.
Có lẽ đây là lần phóng túng bản thân nhất trong đời của anh.
Đó chính là bầu bạn một thiếu nữ còn chưa hết nét ngây thơ, cùng nhau ăn một lần Đao Tước Diện.
...
Từ trong quán đi ra, Kiều Thừa Huân dẫn Ôn Đề Nhi qua trung tâm thương mại Kiều Lệ.
Trung tâm thương mại Kiều Lệ là một chuỗi cửa hàng cao cấp, là căn cứ của các loại vật phẩm có giá trị xa xỉ, lần trước Ôn Đề Nhi có ghé qua một lần lúc đi mua quần áo cho ông nội.
Khi đó là đi một mình, hiện tại bên người nhiều thêm một người đàn ông kì quái, luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Hai người giữ im lặng đi dạo một vòng, ngay cả một cửa tiệm cũng không đi vào.
Ôn Đề Nhi cũng không muốn mua cái gì, cứ tiếp tục đi dạo như vậy đến trời tối liền có thể về nhà.
Nhưng là, đi dạo như thế có ý nghĩa gì?
Ôn Đề Nhi không khỏi mở miệng nói: "Cái kia..."
"Cô muốn..."
Không khéo, Kiều Thừa Huân cũng đồng thời mở miệng.
Ôn Đề Nhi ngượng ngùng cười cười: "Chồng yêu, anh nói trước đi."
Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: "Thích gì liền mua, đừng có do dự, lãng phí thời gian."
Ôn Đề Nhi: "..."
Làm ơn đi, cô nào có do dự, căn bản chính là không muốn mua được không.
"Tôi cũng không thiếu quần áo, cũng không biết phải mua cái gì."
"Mặc đi tiệc tối tối nay, sẵn tiện để dành cho những trường hợp quan trọng về sau luôn."
"Ừm?" Ôn Đề Nhi nhướng mày: "Cái gì gọi là trường hợp quan trọng?"
"Về sau cô sẽ biết."
"Hiện tại không thể nói sao?"
"Đêm nay cô sẽ biết."
"..."
Rất tốt, rất cường thế.
Ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân rơi vào bộ quần áo trên người thiếu nữ, nhíu mày hỏi: "Bộ đồ này cô mặc bao nhiêu năm rồi?"
"Chừng ba bốn năm gì đó, từ năm 16 tuổi tôi cũng không có cao lớn thêm chút nào, tất cả thịt đều dồn lên ngực, khụ..."
Trời ơi, sao lại nói loại chuyện này với anh ta.
Chỉ tiếc, Kiều Thừa Huân đã nghe được, có thu lại được cũng là chuyện vô ích.
Kiều Thừa Huân đưa tay ôm eo thon của cô, nhanh chóng cúi đầu, môi kề sát bên tai cô, phun ra một luồng nhiệt khí.
"Là người phụ nữ của tôi, phải biết dung nhập cuộc sống của tôi, đừng cả ngày mặc quần áo cũ để cho người ta giễu cợt, cho dù tôi không cần mặt mũi, chẳng lẽ cô cũng không cần?"
"Anh dựa sát vậy làm gì..." Ôn Đề Nhi nghe không vô lời khuyên của anh, tay nhỏ dùng sức chống đỡ lấy ngực của anh.
Trong lúc vô tình, ma sát tới vết thương trên tay, đau đến nhíu mày.
"Đã là vợ chồng, cũng đừng có thẹn thùng." Kiều Thừa Huân cười lạnh, nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Ôn Đề Nhi lập tức lui về sau một bước, mắt to nhìn chằm chằm anh: "Ai là vợ anh, sau hôm nay tôi muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, ưm..."
Nói còn chưa dứt lời, lại bị anh cướp hôn.