Ôn Đề Nhi cũng không có ngủ, thật ra cô không ngủ được, cảm giác đau trên mặt vẫn chưa giảm, đồng thời trong lòng cũng phiền muộn.
Trái tim của Phượng Vũ là của Tư Tư......
Những lời này, cô chưa từng quên, cũng hoàn toàn không thể quên được.
Người đã chết hai năm, vì sao Kiều Diêm Vương vẫn còn nhớ mãi không quên?
Chẳng lẽ đây mới là tình yêu chân chính?
Đột nhiên, Ôn Đề Nhi cảm thấy hoang mang.
Cô tự hỏi chính mình, nếu bây giờ đột nhiên Kiều Diêm Vương muốn ly hôn với cô, cô có thể sẽ không nỡ hay không?
Thậm chí không cần nghĩ gì nhiều, đáp án dĩ nhiên là không.
Cho nên, có lẽ chỉ là cô nhất thời rung động, mà không phải thật sự yêu.
Yêu người nào đó....
Xoay người, hướng bên mặt trái lên, nhắm mắt thật chặt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu----Ai dám vu khống vợ tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!
Một lúc sau, cửa mở, một bước chân nhẹ nhàng từ tốn từ ngoài truyền đến.
Không hay rồi, Kiều Diêm Vương đến!
...
Trên chiếc giường thiếu nữ màu hồng nhạt, cô gái giống như một con mèo nhỏ làm ổ trong chăn, mà run rẩy?
Kiều Thừa Huân phát hiện bất thường, trái tim hung hăng run lên, vội vàng ngồi xuống mép giường, xoay người cô quay sang bên này.
Cùng lúc đó, Ôn Đề Nhi trong lòng biết mình giả vờ ngủ bị phát hiện, rất biết điều mở mắt ra.
"Anh đến làm gì, tôi muốn đi ngủ."
Đôi mắt lạnh băng của Kiều Thừa Huân dừng trên khuôn mặt sưng đỏ của cô gái, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, giọng nói khàn khàn: "Mặt sao rồi?"
"Không phải anh nhìn thấy rồi sao, còn thế nào nữa."
"Khinh Khinh không bôi thuốc cho cô?"
"Đã chườm đá qua rồi, mùi thuốc Đông y rất khó ngửi, tôi không thích."
"Bôi thuốc sẽ nhanh khỏi."
Kiều Thừa Huân nói xong đứng lên, xoay người rời đi.
Ôn Đề Nhi có chút mờ mịt, đột nhiên Kiều Diêm Vương đi vào phòng của cô, cũng chỉ để nói với cô mấy câu này thôi sao?
Lát sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Kiều Thừa Huân đã trở lại.
Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn nằm trên giường, mở to mắt dõi theo bóng dáng rắn rỏi của Kiều Diêm Vương.
Chỉ thấy trên tay anh cầm một hộp thuốc, ý muốn rất rõ, muốn bôi thuốc cho cô.
Trong lòng Ôn Đề Nhi có chút kháng cự, rụt người về sau, cự tuyệt nói: "Anh mang thuốc đi đi, tôi không chịu nổi bôi gì đó khó ngửi trên mặt mình."
Kiều Thừa Huân mắt điếc tai ngơ, tự mình ngồi xuống mép giường, mở hộp thuốc ra.
Lấy một ít thuốc ra, người đàn ông khẽ mở miệng: "Sao lại bị đánh nhiều như thế, không giống với tính cách của cô."
"Chẳng qua tôi đang ngủ nên không phòng bị thôi, hơn nữa bọn họ có hai người, bên cạnh còn có một quần chúng ăn theo giúp khích lệ tinh thần, tôi một người con gái có thể làm thế nào... A....."
Cô gái còn chưa xả giận xong, đột nhiên Kiều Thừa Huân đem bông dính thuốc bôi lên mặt cô, đau đến nỗi cô muốn gọi mẹ.
"Nhẹ thôi, đau quá, không cần bôi... Đau quá...."
"Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."
"Tôi không... Đau quá..."
"Đừng nhúc nhích!"
Bất kể cô gái có kháng nghị thế nào, Kiều Thừa Huân đều không thèm nghe đến, khiên trì bôi thuốc cho cô như cũ.
Không được, Ôn Đề Nhi thật sự chịu không nổi loại đau đớn giống xát muối lên vết thương này lần thứ hai, kháng cự xoay đầu đi.
Không cẩn thận, bông dính vào khóe mắt cô, nước thuốc cứ như vậy chảy vào trong mắt cô.
"A! Mắt của tôi!" Ôn Đề Nhi nhắm chặt hai mắt, mắt vừa đau vừa xót, hoảng hốt ngồi dậy, muốn chạy vào phòng tắm lau mắt.