Lúc này, cô do dự.
Phượng Vũ lại nói: "Làm sao vậy? Vừa rồi cô để mọi người uống nhiều rượu như vậy, cô một ly cũng chưa uống, chẳng lẽ coi thường chúng tôi sao?"
Lời vừa nói ra, mấy người tay sai của Phượng Vũ cũng hiểu ý, đều đến phụ họa.
"Mợ chủ số một là giỏi lắm sao? Vậy mà lại coi thường chúng ta!"
"Mọi người đến đây đều vui vẻ, làm sao có thể không coi ai ra gì như thế được!"
"Tấm lòng của chị Phượng Vũ chúng ta cũng không nhận, thật tức giận...”
Càng ngày càng nhiều người hưởng ứng, hội trường cũng rơi vào mất không chế.
Ôn Đề Nhi phát ra một tiếng than nhẹ như có như không, giống như không trốn nổi, mỉm cười nói: "Tôi dị ứng đối với cồn, không thể đổi thành nước trái cây sao?"
Phượng Vũ vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, phục vụ, mang hai ly nước trái cây lên đây."
Hừ, cô đã sớm dự đoán được Ôn Đề Nhi sẽ có chiêu này, mà người phục vụ chỗ này đều đã bị cô ta mua chuộc, mặc kệ con tiện nhân này có ăn uống cái gì, đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta!
Nhìn thấy Phượng Vũ cười đến rực rỡ như vậy, Ôn Đề Nhi liền biết, nguy hiểm vẫn chưa được loại bỏ.
Haizzz... Thật sự không muốn bỏ ra tuyệt chiêu, nhưng dường như không có cách khác rồi.
Không lâu, người phục vụ bưng tới hai ly nước chanh, đưa một ly tới trước mặt Ôn Đề Nhi.
Ôn Đề Nhi giơ tay cầm lấy ly nước chanh, ánh mắt trong suốt dừng lại trên mặt Phượng Vũ, từ từ quét xuống, cuối cùng dừng lại trên ly nước chanh trong tay cô ta.
"Ở nhà bà ngoại tôi có một tập tục, khi cùng người khác chạm ly, đều phải trộn đồ uống trong chiếc ly của đối phương, mà đối phương cũng vậy trộn đồ uống trong ly của tôi, ý muốn chúc phúc và tin tưởng nhau, sau khi uống xong hai ly rượu, mọi người chính là bạn bè."
Nói xong, Ôn Đề Nhi nâng cao chiếc ly, đang muốn đổ sang ly của Phượng Vũ.
Trên mặt Phượng Vũ lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng đem cái ly dời đi, "Đó là tập tục của nhà ngoại cô, tôi không có thói quen cùng người khác giao bôi."
"Hai ly nước chanh này chưa có ai uống qua, có gì không quen, cô không muốn cho tôi chút mặt mũi sao, hay là không muốn cũng tôi trở thành bạn bè?"
"Tôi...” Phượng Vũ lập tức nghẹn lời.
Mấy người không ưa Phượng Vũ bắt đầu ồn ào nói: "Cô Phượng, uống rượu là cô nói, mợ Kiều cho cô mặt mũi, tại sao bây giờ ngược lại cô lại không cho cô ấy chút mặt mũi chứ?"
"Thân phận mợ Kiều tôn quý như vậy, cô Phượng chẳng qua chỉ là em gái bạn gái cũ của cậu Kiều, tôi không biết cô có tư cách gì để lên mặt cùng với mợ Kiều."
"Tôi cũng thấy vậy, rõ ràng chính là bám lấy danh tiếng của người chết, hiện tại người cũng không còn nữa, khoe khoang cái gì nha."
.........
Mẹ kiếp, những lời này cũng đủ ác độc.
Trong lòng Ôn Đề Nhi nhất thời không biết nói gì, chỉ muốn nhìn phản ứng của Phượng Vũ một chút.
Sắc mặt Phượng Vũ lập tức tối tăm, một tay khác không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
Đám tiện nhân này, để cho bọn họ đắc ý trước, không lâu sau cô ta nhất định sẽ đuổi con tiện nhân Ôn Đề Nhi này rời khỏi anh Thừa Huân!
Nghĩ đến đây, Phượng Vũ miễn cưỡng mỉm cười nói: "Được, tôi cho cô mặt mũi!"
Ôn Đề Nhi hơi hơi mỉm cười, nâng cao ly nước, đổ khoảng một phần ba vào, thiếu chút nữa tràn ra ngoài.
Phượng Vũ đứng yên không nhúc nhích, đợi cô đổ xong, cũng đổ một phần ba ly nước lại.
Hai người trao đổi nước trái cây xong.
Ôn Đề Nhi nhiệt tình nâng ly, "Phượng Vũ, chúng ta cụng ly đi."
Phượng Vũ nhìn thấy đôi mắt kia liền cảm thấy ghê tởm, trong chốc lát quên mất nước trái cây có vấn đề, nâng ly rượu uống một hơi nuốt xuống bụng.
Vạn Mỹ Trân vẫn đứng bên cạnh sắc mặt đã tái mét, đáng tiếc muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.