Mục lục
Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thiện Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, toàn bộ bí mật của anh ta hoàn toàn bị cô gái nhỏ hơn vài tuổi nhìn thấu.

Bởi vậy có thể thấy được, cô là người phụ nữ cực kỳ thông minh.

Anh ta bị bề ngoài của cô lừa rồi!

Ôn Lệ Nhi nghe thấy mấy lời đó, cũng tức giận đến đỏ bừng mặt, nổi đầy gân xanh.

Nhưng vì mặt mũi lại kìm nén không bùng nổ, chỉ có thể chờ mong mẹ mình đánh trả.

Hoàng Ngọc Linh không dễ dàng gì mới sắp xếp ngôn ngữ xong, lập tức phản kích.

“Tiện nhân! Rõ ràng là cô không biết xấu hổ bày mưu trèo lên giường Kiều Thừa Huân, lại còn trách Lệ Nhi nhà tôi bỏ thuốc cô sao? Cô cho rằng cô là ai, chỉ là con hồ ly tinh, dựa vào loại huyết thống đê tiện như cô có tư cách gì ghét bỏ Thiện Vũ chứ?”

Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng nói vang lên, “Dựa vào cô ấy là vợ của tôi.”

Một lát sau, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.Một bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào, dáng người thon dài hoàn mỹ giống như quân vương, lộ ra bá đạo bức người.

Khuôn mặt cao ngạo và lạnh lùng hiện lên một tầng lạnh lẽo, đáy mắt âm u bình tĩnh như nước, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tìm không ra một chút tỳ vết nào, ngũ quan hoàn mỹ mê người như vậy, làm cho người ta nhận ra thân phận của anh.

“Trời ạ, đây không phải là Kiều Thừa Huân sao?”

“A a a! Kiều Thừa Huân đến đây! Rất đẹp trai… Tôi sắp không thở được nữa rồi…”

“Đúng là Kiều Thừa Huân! Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Nhanh véo tôi một cái xem!”

“Trời ạ, hình như anh ấy nhìn tôi!”

“Kiều Thừa Huân vừa mới nói, Ôn Đề Nhi là vợ anh ấy, cho nên lời đồn là thật!!!”



Đủ loại lời nói vang lên.

Ôn Đề Nhi liếc mắt nhìn anh, dưới đáy mắt hiện lên chút không vui.

Cô vốn phá rất tốt, Kiều Diêm Vương tới phá loạn cái gì thế?

Một bên khác, vì Kiều Thừa Huân đột nhiên xuất hiện, Ôn Lệ Nhi trợn tròn mắt.

Sao Kiều Thừa Huân có thể đến đây?

Không phải anh ta không đến sao?

Khương Thiện Vũ híp mắt, u oán nhìn chằm chằm Kiều Thừa Huân, hận không thể băm anh ra vạn đoạn.

Là người đàn ông này đoạt đi người phụ nữ vốn thuộc về anh ta!

Hận, anh ta hận người đàn ông này!

Nếu không vì người đàn ông này ngủ với Đề Nhi, anh ta cũng không cần phải kết hôn với một người phụ nữ ghê tởm lớn tuổi hơn anh ta.

Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì?

Kết cục đã định rồi.

Kiều Thừa Huân không coi ai ra gì giẫm lên thảm đỏ, đôi mắt như chim ưng tìm kiếm mục tiêu.

Rốt cuộc cũng tìm thấy cô vợ nhỏ ở trong một góc.

Đi đến trước mặt Ôn Đề Nhi, đôi mắt nhìn cô hiện lên một chút dịu dàng, khẽ mở môi mỏng, “Vì sao không đợi anh đi cùng?”

Ôn Đề Nhi khẽ nhíu mày, bộ dạng này của Kiều Diêm Vương giống như muốn giúp cô?

Anh tốt bụng như vậy sao?

Quản anh tốt bụng hay không làm gì, nói trước rồi tính.

“Ai bảo anh không cho em mua ngôi nhà đó, em tức giận, hừ.” Cuối cùng là tiếng hừ lạnh làm nũng, người đàn ông nghe thấy, lại cực kỳ thoải mái.

Khương Thiện Vũ nghe thấy tiếng hừ lạnh, trái tim sắp mềm nhũn rồi.

Là hiệu quả này…

Chỉ có phụ nữ đáng yêu như Ôn Đề Nhi làm nũng, người đàn ông mới cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Còn loại phụ nữ già như Ôn Lệ Nhi làm nũng, chỉ có ghê tởm nổi cả da gà.

Trong mắt phượng thâm thúy của Kiều Thừa Huân lóe lên chút cưng chiều, cô gái nhỏ này, mới cho cô một chút ngon ngọt, cô lại vênh váo đắc ý rồi.

Muốn anh mua nhà cho cô sao?

Đợi anh cao hứng, nói không chừng sẽ mua cho cô.

Những lời nói ra tràn đầy cưng chiều và kiêu ngạo, “Nhà ở Long Cảnh Uyển không đẹp, giá quá rẻ, hoàn cảnh cũng kém, mua cho em nhà ở Đế Vương Uyển nhé?”

“Đế Vương Uyển sao?” Ôn Đề Nhi giả bộ suy nghĩ một lát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK