Lâm Lang đẩy nàng ra, cố ý lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng dẫn ta đi tìm hồng bối chu ngàn năm?"
Thanh Vũ nói: "Có phải ta nói điều kiện gì nàng cũng đều đáp ứng?"
Lâm Lang chần chờ một lát, có chút chột dạ nói: "Chỉ cần không phải thương thiên hại lý...làm mất danh dự Thanh Phong nhai, ta đều có thể đáp ứng."
"Được" Thanh Vũ cười khanh khách nói tiếp: "Ta chỉ có một điều kiện." thân mình hơi dựa vào nàng, môi cơ hồ muốn đụng lỗ tai nàng nói: "Trước khi đem túi nhện về Thanh Phong nhai...ta nói gì nàng cũng phải làm theo."
Vừa dứt lời, mặt Lâm Lang đỏ bừng, trong lòng tức giận không phục, họ Trác này thật vô sỉ, quả thật lựa lúc cháy nhà mà đi hôi của. Đáp ứng nàng khác nào để nàng muốn làm gì thì làm. Thật vất vả nhịn khí giận, lại nghe thanh âm nàng bên tai chế nhạo: "Sao nào? Có đáp ứng hay không? Nàng luôn nói sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không thể làm cho sư phụ nàng à?"
Lâm Lang nghe vậy nhất thời trong đầu trống rỗng, không chút nghĩ ngợi thở hồng hộc đáp: "Họ Trác kia! Ngươi đừng khinh người! Tào Lâm Lang ta nói được làm được nhé!"
"Vậy là nàng đáp ứng rồi?" Thanh Vũ phe phẩy quạt vẫn tiếp tục chế nhạo.
Lâm Lang hít sâu một hơi, trước mặt oan gia không kìm cơn giận, không thể nhẫn nhịn đáp: "Đúng! Ta đáp ứng ngươi."
Vừa đáp xong, Thanh Vũ lập tức khép lại cây quạt nói: "Một lời đã định!"
Lâm Lang hận trong lòng muốn đánh chính mình mấy bạt tay, Tào Lâm Lang nha Tào Lâm Lang, ngươi thật sự là đại đầu đất! Làm sao mà để nàng khích mấy câu đã đánh mất lý trí rồi? Linh Phượng nhi thực đáng giận, biết rõ mình nóng tính, cố tình khích nàng dễ dàng tiến vào bẫy, mấy tháng tới này chỉ sợ gian nan.
"Thì sao? Sợ ta chỉnh nàng chắc?" Thanh Vũ cười hì hì nhìn nàng, Lâm Lang "hừ" một tiếng quay mặt qua chỗ khác.
"Vừa mới đáp ứng ta nói gì đều nghe, giờ lại đưa sắc mặt như vậy cho ta xem à?" Thanh Vũ vẫn cười khanh khách đưa mặt tới trước mặt nàng, Lâm Lang lại "hừ" quay mặt qua bên kia.
Thanh Vũ húng hắng cổ họng, ra vẻ đứng đắn nói: "Lời vừa rồi nói ra không thể không tính được, để ý mạng sư phụ nàng còn ở trong tay ta đấy." Lời này mỗi một từ như ngọn roi đánh vào lòng Lâm Lang, ý thức được phải thu lại tính tình. Thanh Vũ nhìn phản ứng của nàng lại nói: "Như vậy chuyện thứ nhất..." ánh mắt đảo quanh, hai tay mở ra nói tiếp: "Lại đây ngồi, dựa vào trong lòng ta."
Sắc mặt Lâm Lang vừa chuyển biến tốt giờ lại đỏ bừng, không dám nhìn liếc nàng một cái, trong lòng vừa thẹn thùng vừa thầm oán, lại ra vẻ đứng đắn nói: "Ngươi, ngươi không biết nói việc nào đứng đắn chút sao?!"
Thanh Vũ thấy nàng như vậy không khỏi nhịn cười nói: "Ta làm gì mà không đứng đắn? Đừng quên nàng vừa đáp ứng, ta nói gì nàng đều làm theo, hiện tại ta muốn nàng ngồi vào lòng ta, ta đếm ba tiếng, nếu không chịu đáp ứng thì độc sư phụ nàng đừng mơ giải được."
"Ba!"
"Hai!"
Từ "Một" đang sắp nói ra, Lâm Lang thở phì phì quay đầu lại, tựa như rối gỗ ngã xuống người Thanh Vũ, hai tay Thanh Vũ thu lại ôm vào lòng. Lâm Lang nhắm mắt chôn vào lòng nàng, trên mặt tuy vẫn lộ vẻ không tình nguyện nhưng cảm giác lại ấm áp dễ chịu, vui vẻ, một năm nhớ nhung ôm ấp, nay cuối cùng đã trở lại...
Thanh Vũ nhẹ vuốt tóc người trong lòng, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Nàng cần gì phải đóng kịch vất vả như vậy? Trong lòng nàng rõ ràng vẫn thích ta..." người trong lòng không khỏi cứng đờ, Thanh Vũ càng thêm khẳng định phán đoán này, nắm chặt tay nàng, áp lên trán nàng nói tiếp: "Năm đó nàng nhẫn tâm đâm đao vào ngực ta, ta thật sự nghĩ rằng...nghĩ rằng nàng không hề thương ta, ta đã hận nàng suốt một năm qua...cho đến tối hôm qua, nàng đắp chăn cho ta lúc ta vẫn chưa ngủ, nếu như nàng ghét ta hận ta còn săn sóc ta như vậy sao?"
Nghe nàng nói, Lâm Lang không phản bác cũng không thừa nhận, tựa như đầu gỗ cứng ngắc tựa vào lòng nàng, lại càng không dám nhìn nàng, Thanh Vũ tiếp tục nhẹ giọng nói: "Đêm qua ta cũng cẩn thận suy nghĩ một đêm, mặc kệ nàng thích ta hay không thích ta cũng được, tóm lại đời này ta chỉ có mình nàng, đừng mơ tưởng đá ta ra...một năm qua ta không chút nào vui vẻ, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, đêm qua gặp nàng ta mới hiểu được, dù nàng và ta có là khắc tinh...cả đời này xem như ta ở trong tay nàng, nếu nàng ở lại Thanh Phong nhai, ta đây cũng lên Thanh Phong nhai, nàng thích sư tỷ nàng, ta đây liền...liền làm nha hoàn 'của hồi môn' hầu hạ nàng với sư tỷ nàng cả đời." vừa nói vừa ôm cánh tay Lâm Lang run run, Lâm Lang hiểu được nàng nói những lời này là thật, nhưng miệng lại nhịn không được mắng: "Khốn kiếp! Nói mê sảng dụ dỗ người ta!" đứng dậy quay lưng đi lặng lẽ lau nước mắt.
Thanh Vũ đưa tay ra kéo nhanh nàng vào lòng ôm nói: "Ta cũng không nói gì mê sảng, ta đều nói những câu thiệt tình, có lẽ hai ta lần đầu tiên gặp mặt đã là duyên định, nàng là thiên kim tiểu thư, ta chỉ là nha đầu ở nông thôn, cái gì đại quan, cái gì quyền thế kỳ thật hết thảy ta đều không cần, ta chỉ cần nàng thôi...nếu có thể ở bên cạnh nàng đã cảm thấy mỹ mãn...nàng xem Yến Tử Lâu này,"
Thanh Vũ chỉ ngón tay ngoài cửa lầu các nói: "Nơi này nghe nói là thời cổ có một vị quan vì ái thê mà xây, trước kia ta cũng từng nghĩ tới, ta muốn vì nàng mà xây một tòa hoàng điện đẹp nhất trong thiên hạ này, nhưng hiện tại ta lại không nghĩ như vậy, chủ nhân của Yến Tử Lâu này là Trương Âm đi trước phu nhân hắn, lưu lại Trương phu nhân tưởng niệm buồn mà chết, ta không muốn tranh quyền đoạt lợi, ta chỉ muốn nàng được vui vẻ khoái hoạt, cùng nàng làm bạn cả đời, cho dù sau này ăn cây ăn cỏ cũng được."
"Đồ ngốc, ăn cây cỏ sao có thể khoái hoạt được chứ?" hơn nửa ngày, Lâm Lang rốt cuộc nói ra câu như vậy, ngữ khí vẫn đầy oán trách, ánh mắt lại không dám nhìn oan gia.
Thanh Vũ không khỏi cười cười, cầm tay nàng hôn nói: "Ta đây làm tốt Thái sư, nàng cũng làm tốt Thái sư phu nhân, có cơ hội chúng ta liền đi du sơn ngoạn thủy, thưởng thức thiên hạ mỹ thực, ngắm cảnh đẹp thiên nhiên, nàng nói xem có được không?"
Nói một hồi, Lâm Lang lạc vào buồn vui lẫn lộn, ngẫm lại tương lai tốt đẹp, còn nhìn hiện tại tàn khốc làm cho người ta thổn thức, Lâm Lang không biết nên khóc hay cười, đành miễn cưỡng mỉm cười, trong mắt lại rơi lệ. Thanh Vũ càng thêm ôm chặt nàng, nhìn vào mắt nàng gằn từng tiếng một: "Ta quả nhiên nói đúng phải không? Nàng rõ ràng vẫn còn yêu ta, chỉ vì lo lắng sẽ liên lụy ta bị sư phụ nàng phát hiện phải không?"
Lâm Lang dùng lực quay đầu đi chỗ khác không muốn nhiều lời, Thanh Vũ cũng không buông tha, xoay mặt nàng lại nói tiếp: "Nha đầu kia, hành động hay lắm, lừa ta suốt một năm...còn làm hại bản thân chịu nhiều khổ như vậy. Tào Lâm Lang, bây giờ nàng nghe rõ cho ta! Trác Thanh Vũ ta căn bản không sợ sư phụ nàng, nếu nàng còn dám khởi tà niệm, ta sẽ đem ba trăm thần cơ pháo oanh tạc Thanh Phong nhai thành từng mảnh vụn! Nàng đường đường là nhất phẩm Thái sư phu nhân, hà tất phải sợ một lão ni cô?"
Lâm Lang nước mắt vẫn không ngừng rơi nói: "Bà ấy là tiên, chúng ta là người, cho dù có pháo thì thế nào, phàm nhân há có thể đấu với tiên? Huống chi không phải chỉ có mình bà ấy là có mưu toan với nàng, toàn bộ Tu Chân Giới đều nhìn chằm chằm vào nàng, chúng ta liệu có thể đấu lại bao nhiêu người bọn họ?", lau nước mắt Lâm Lang nói tiếp: "Kỳ thật...sư phụ cũng không phải là người gian tà, chỉ là tính tình cực đoan thôi, lần này ta tới tìm nàng đi tìm hồng bối chu không chỉ vì chữa khỏi ma độc trong cơ thể bà ấy mà trọng yếu là...chúng ta nếu tìm được giải dược cho bà ấy nói không chừng bà sẽ niệm tình nàng là người ơn cứu mạng, sau đó sẽ thả cho nàng một con đường sống."
Thanh Vũ nghe vậy trầm mặc hồi lâu, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt Lâm Lang nói: "Chúng ta tạm thời thử xem." Nhìn Lâm Lang hồi lâu, bỗng nhiên xì cười, đong đưa tay nàng nói: "Tiểu-hạt-tiêu của ta bây giờ sao lại biến thành quỷ khóc nhè rồi? Chẳng lẽ ngày thường tưới nước nhiều quá nên cay không nổi nữa?"
Lâm Lang bị nàng chọc ghẹo nín khóc mỉm cười, xoay người chọt lét Thanh Vũ, hai người ở trong xe cười giỡn, tùy tùng ngoài xe thầm nghĩ, vừa rồi còn nghe tiếng khóc, phút chốc lại cười vui vẻ, hai người này có phải bị điên rồi không?
Đùa giỡn hồi lâu, Lâm Lang đột nhiên hỏi: "Chúng ta còn ở nơi này lâu làm gì? Còn không mau đi tìm hồng bối chu ngàn năm?"
Thanh Vũ nghe vậy nét tươi cười trên mặt dần tắt, đan ngón tay nàng nói: "Nóng vội như vậy làm gì? Nàng cho là nó dễ đối phó lắm sao?" thở dài đưa hai tay gối sau đầu nói: "Kỳ thật đêm đó ta đáp ứng nàng đi tìm hồng bối chu là có nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?" Lâm Lang hỏi.
Thanh Vũ quay đầu nhìn vào mắt nàng nói: "Khi đó ta còn không hiểu rõ tâm ý nàng, cho nên ta tính..."
"Tính cái gì? Nàng nói mau đi!" Lang Lang nóng vội nói.
Đột nhiên, Thanh Vũ lấy tay kéo nàng vào lòng, nâng mặt nàng gằn từng tiếng nói: "Ta tính chết chung với nàng."
Lâm Lang không khỏi ngẩn người, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, thì thào nói: "...Nếu yêu vật kia thật sự lợi hại đến ngay cả nàng cũng không nắm chắc, vậy ta có thể dùng truyền âm phù thông tri sư tỷ đến hỗ trợ."
"Sư tỷ? Là nữ tử tên Lăng Phi Sương?" Thanh Vũ nhíu mày nói, Lâm Lang hơi gật đầu, lặng lẽ nhìn sắc mặt nàng, Thanh Vũ vô biểu tình nói: "Vậy thì không cần, nếu gọi nàng ta thì sư phụ nàng nhất định sẽ quên ơn, sẽ nói cứu mạng sư phụ là do sư tỷ nàng, ta đây chẳng phải sẽ công cốc?" ngoài miệng tuy rằng nói vậy dấu diếm ý tứ, nhưng Lâm Lang rõ ràng ngửi được vị chua ghen tị, vươn tay nhéo nhẹ chóp mũi nàng hì hì cười: "Nguyên lai có người bị đổ bình dấm chua."
Thanh Vũ nói: "Đúng vậy, ta ăn một năm dấm chua, nàng tính làm sao bồi thường ta đây?"
"Được thôi, ta bồi thường cho nàng, ta thưởng nàng phải may lại quần áo cho ta." Lâm Lang chỉ vào xiêm y vải thô nói: "Ta đối với nàng thế có được không?"
"Được."
Thanh Vũ theo hàm răng phun ra một chữ, bỗng nhiên kéo nàng ôm chặt hôn mạnh vào môi nàng, khiến Lâm Lang cười to không ngớt, nhẹ nhàng đánh vào bả vai nàng, thuận tiện phân phó đánh xe: "Quay đầu đi bố trang!
Người đánh xe hô kéo bảy con ngựa quay đầu hướng bố trang* lớn nhất Từ Châu chạy vội tới.