Rất nhanh sau đó Ngũ Nguyệt quay về báo mật thám Đông Hán cũng không có chút tin tức về Huyết Lộ hoa, trong chớp mắt hoa này liền biến mất khỏi Ngự Hoa viên không chút tăm hơi, điều này khiến Thanh Vũ không sao hiểu nổi, lúc trước cứ nghĩ độc hoa kia không dễ vận chuyển, người bình thường chạm vào liền biến thành nước đen cho nên suy đoán Huyết Lộ hoa chỉ ở quanh quẩn gần Ngự Hoa viên vì thế mới đáp ứng Hoàng đế.
Nay sính lễ đã đưa đi gần hết đến tướng phủ, nếu đổi ý sẽ tạo lý do để Hoàng đế giết nàng, ngày nào còn chưa tìm thấy Huyết Lộ hoa thì ngày đó cây đao còn treo trên đầu, hắn bất an thì mình cũng luôn suy nghĩ, thấy kì hạn một tháng sắp tới, lòng Thanh Vũ như lửa đốt, quả thực giống như kiến bò trên chảo nóng.
Hiện tại, Lâm Lang đã bị Thừa tướng mang về tướng phủ, chờ đến rằm sẽ tổ chức đại hôn an bài kiệu hoa đưa người tới.
Lúc này trong phủ Thượng Thư từ trên xuống dưới đều vội vàng chuẩn bị hôn lễ vào ngày rằm, phủ viện đều sửa sang trạm trổ long phượng, đình lầu kết đèn giăng hoa, khắp nơi tràn đầy sắc màu vui vẻ, trước ngày mười lăm tháng này tìm về được Huyết Lộ hoa thì tốt, nếu tìm không được chỉ sợ việc vui sẽ biến thành tai họa, dù Thanh Vũ cố giấu nét buồn trên khuôn mặt nhưng trong lòng lại sầu bi vô vọng, thôi thì lại giống khi xưa, ra thạch đình sau hoa viên cùng Ngũ Nguyệt uống rượu giải sầu đi vậy.
Ngũ Nguyệt mở to đôi mắt say lờ đờ nhìn nàng hồi lâu, hết sức che dấu lửa ghen trong lòng, ra vẻ không để ý hỏi:
"Chẳng bao lâu nữa người sẽ được cùng người trong lòng thành thân, còn ra vẻ sầu khổ làm chi?"
Ngoài miệng Thanh Vũ tỏ ra vui đùa nhưng mặt vẫn không mỉm cười hỏi: "Sao thế? Ngươi lại ghen à? Yên tâm đi, lòng ta chỉ có một mình ngươi mà thôi.", nói xong, ngửa đầu uống một ngụm.
Nếu như trước kia, Ngũ Nguyệt nghe được lời này sẽ thấy vui vẻ nhưng hôm nay cổ họng lại khó nuốt trôi, nói ra lời có hơi men chua:
"Về sau nếu cứ nói lời hồ đồ này ra ngộ nhỡ bị phu nhân nghe được sẽ cho ta vài quyền cước đấy."
Thanh Vũ lòng đầy tâm sự nên không nghe ra lời hắn nói có vị ghen tuông, vẫn rầu rĩ không vui uống rượu, sau lúc lâu bỗng nhiên cầm tay hắn xốc lên tay áo nhìn thấy vết roi lộ ra hỏi:
"Có phải quay về Đông Hán bị Tào công công đánh không?"
Ngũ Nguyệt lẳng lặng không nói, bỏ tay nàng ra trầm giọng: "Chuyện Đông Hán không cần người quản."
Thanh Vũ bình tĩnh nhìn hắn mở miệng:
"Ngươi hiện tại đã là người của ta, chuyện của ngươi, ta nhất định phải quản."
Ngũ Nguyệt cười lạnh: "Người quản bằng cách nào? Dẫn người tới Đông Hán lấy roi đánh Tào công công chắc?" nâng lên chén rượu uống cạn một hơi, nhìn qua một bên nói tiếp:
"...Người không đề cập tới ta cũng không tiện nói...người có biết thương thế này vì sao mà có không? Là vì ta hành sự kém cỏi...
Người lén cứu Thái tử, giết Quốc sư, thậm chí lưu giữ cháu gái công công, tất cả mọi việc ta đều không báo qua công công...
Kỳ thật, Đông Hán trừ bỏ ta lộ diện còn ở bên cạnh người xếp vài kẻ ngầm mật thám, nhất cử nhất động của người Công Công đều rõ như lòng bàn tay, lần này nếu không phải Công Công nhắm một mắt mở một mắt thì Hoàng đế kia sớm đã mất mạng.
Công Công thả ta trở về là muốn nhắc nhở người một câu, sau này người tốt nhất nên khôn hồn mà hợp tác với Đông Hán, nói cách khác...người sẽ không có vận may lần nữa, ngay cả hôn quân kia cũng ngồi không lâu trên ghế rồng."
Thanh Vũ nghe vậy trầm ngâm, hai người im lặng không nói gì.
Nói đến cũng thật khéo, hôm kia Ngũ Như Ý cô nương vừa đứng sau hoa viên, từ khi bình phục nàng không đi ra ngoài, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong hoa viên, trong lòng ôm cây tỳ bà không rời nửa bước, nữ tử này hoài nghi bị tà vật trú thân nhưng thần thái, cử chỉ, dáng người so với người trước kia giống nhau như đúc, thậm chí dạo ra khúc nhạc cũng là thanh âm u oán, người nghe không nhịn được lệ rơi.
Lúc này Ngũ Như Ý thấy tình cảnh bi thảm, nhất là Thượng Thư đại nhân không giống dáng vẻ chú rể sắp kết hôn, nhịn không được liền đi vào thạch đình hỏi:
"Không biết đại nhân có việc gì phiền lòng? Xin cứ nói ra...nếu được Như Ý có thể giúp đỡ đôi phần?"
Thanh Vũ hơi cong khóe miệng, rót đầy chén rượu cho nàng nói:
"Việc này ta sợ Như Ý cô nương không thể giúp được rồi, chi bằng bồi chúng ta uống rượu, mộng say xua tan phiền não."
Như Ý tiếp nhận chén rượu vừa nghe đã buông tay, lại tiếp tục hỏi: "Đại nhân không nói làm sao biết Như Ý không giúp được?"
Ngũ Nguyệt kiềm chế không được nôn nóng trong lòng, đứng trước nữ tử lúc trước định ám sát Thanh Vũ, hắn không có kiên nhẫn nên mở miệng:
"Trong cung đã đánh mất một bảo bối, hôn quân kia muốn đại nhân trước mười lăm tháng này phải tìm được, trừ phi ngươi biết vật đó ở đâu, bằng không chẳng thể giúp được gì?"
Mùi thuốc súng dày đặc cũng không chọc giận Ngũ Như Ý, nàng kia vẫn truy vấn: "Xin hỏi đó là bảo bối gì?"
Ngũ Nguyệt liếc nàng một cái, suy nghĩ một lát mới nói: "Việc này ta không tiện nói..."
Ngũ Như Ý nhất thời hiểu ý ánh mắt chuyển sang Thanh Vũ, Thanh Vũ trông thấy nàng nhìn về phía mình khẽ cười buông chén rượu lạnh nhạt nói:
"Một gốc hoa mà thôi chẳng phải bảo bối gì."
Nói đến đây thì Ngũ Như Ý hiểu ra không tiện hỏi nhiều, cúi đầu suy nghĩ mở miệng:
"...Nếu đã là hoa, sao không tìm một cây khác thay thế?"
Tay Thanh Vũ nắm chén rượu hơi run rẩy, Ngũ Nguyệt không cho là đúng:
"Đó là bảo bối trong cung, ngươi cho là tìm một gốc cây giống như đúc dễ dàng thế sao?"
Ngũ Như Ý nói: "Chưa tìm thử làm sao biết có hay không, nếu cứ ngồi với đại nhân ở chỗ này thì làm sao mà biết đây."
Ngũ Nguyệt á khẩu không trả lời được, hắn vốn là kẻ ít nói, hôm nay uống vài chén ôm đầy bụng tức, lúc này tìm không ra câu nào đành phải há mồm uống rượu tiếp, chán nản im lặng.
Như Ý nói khiến Thanh Vũ như bừng tỉnh mộng, Thanh Vũ âm thầm suy nghĩ, nếu có thể tìm được một cây Huyết Lộ hoa khác vận chuyển đến kinh thành trước kì hạn thì vấn đề này không phải khó giải quyết.
Ý niệm vừa lóe nàng nhanh chóng quay về phòng lấy bản y kinh của mẫu thân ra xem chương sách viết về Huyết Lộ hoa, tỉ mỉ ghi nhớ vị trí sinh trưởng của Huyết Lộ hoa cùng phương pháp hái và vận chuyển Huyết Lộ hoa, lập tức gọi người đến chuồng ngựa chọn ra ba con ngựa khỏe, sau đó an bài cho ba tâm phúc võ công cao cường cưỡi ngựa ngày đêm đến Huyết Trì ở Âm Sơn Cổ Lâm, đồng thời mang theo đao kiếm để tránh bị bạch hổ trong rừng gây thương tích, lệnh cho bọn họ nhanh chóng mang Huyết Lộ hoa trở về. Việc này quan hệ đến cục diện chính trị trong triều.
Thanh Vũ không thể không nặng tay đe dọa bọn hắn nếu hành sự bất cẩn thì già trẻ cả nhà đều coi như xong, ba người kinh sợ nhận bản vẽ lập tức chạy tới Âm Sơn, Thanh Vũ vẫn ở lại kinh thành tránh cho Hoàng đế nghi ngờ.
Trong nháy mắt thời gian qua nhanh, hôm nay đã là ngày mười ba, cách kì hạn Hoàng đế đưa ra chưa đến một ngày, Thanh Vũ như ngồi trên đống lửa, bỗng nhận được thông báo của bộ Binh, ba người kia đã trở về một người, người nọ cũng bị đứt mất ba ngón tay.
Thanh Vũ không kịp hỏi nhanh chóng chạy tới bộ Binh, quả nhiên kẻ kia mặt xám như tro, bộ dáng cực kì chật vật tưởng như chẳng thể chịu nổi nữa, chỗ bị đứt dùng vải băng bó qua loa, miệng vết thương màu đỏ thấm ướt hết vải.
Tuy Thanh Vũ không đành lòng nhưng lại hỏi: "Huyết Lộ hoa đâu? Đã đem về được chưa?"
Người nọ không dám chậm trễ, lấy trong giỏ tre ra tảng đá, trên tảng đá đó là gốc cây đỏ tươi trong suốt quả nhiên là Huyết Lộ hoa. Bao xung quanh hoa là một lớp đất bùn màu đỏ sậm, Thanh Vũ mừng rỡ, cẩn thận nhận lấy hoa, sau đó mới hỏi: "Hai người kia đâu? Các ngươi trên đường đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ nhớ tới tình hình lúc ấy mà vẫn nơm nớp lo sợ, run run nói:
"Bẩm đại nhân, bọn hạ quan bình an chạy đến Âm Sơn, đầu tiên là dùng thức ăn dụ bạch hổ ra xa, nhưng tìm quanh ao hết cả ngày cũng không tìm thấy Huyết Lộ hoa, mãi đến hôm sau vất vả lắm mới tìm được duy nhất một gốc Huyết Lộ hoa còn sót lại, nhưng...bạch hổ lại thoát ra khỏi bẫy cắn chết tươi hai người kia, còn cắn đứt ba ngón tay của ta, ta liều mạng mang hoa về, cưỡi ngựa chạy thoát ra ngoài mới bảo toàn được mạng nhỏ này..."
Thanh Vũ gật đầu: "Nói thế, đây là Huyết Lộ hoa cuối cùng?"
Người nọ nhanh chóng gật đầu.
Thanh Vũ chậm rãi thong thả đi ra phía sau hắn, rút thanh kiếm đâm sau lưng hắn, người nọ mở trừng lớn hai mắt, sau lúc lâu ngã quỵ trên đất.
Thanh Vũ thở dài thật sâu, ngồi xổm xuống thân thể hắn nhẹ giọng:
"Ngươi đừng vội trách ta, trong triều đầy gian thần, ta không thể không đề phòng, về phần người nhà các ngươi ta sẽ cho người chiếu cố, tuyệt không lơ là chậm trễ, ngươi theo hai người kia an tâm mà đi."
Nói rồi vuốt mắt cho người nọ, sau gọi người đến đem xác chết đi chôn.
Quan trường như chiến trường, ba năm làm quan khiến nàng lúc nào cũng nhớ kỹ lời lão thái giám nói khi đưa mình đi lĩnh ấn, cuộc sống chịu đủ loại hèn hạ bị người khinh khi, nay đứng đầu triều đình thì phải trả cái giá khác rất nhiều, có lẽ nhân sinh là vậy, có được có mất, hạnh phúc hay khổ đau đều do chính mình lựa chọn.
Huyết Lộ hoa được đưa vào cung, trước mặt Hoàng đế hỏa thiêu sạch sẽ, độc hoa này giống như nỗi ám ảnh với Hoàng đế, hắn phải tận mắt nhìn thấy ác mộng này bị diệt, quyền lợi giống vực sâu mà đóa hoa diễm lệ này che dấu, vô số người cố đoạt lấy cuối cùng ngã vào vực sâu chẳng thể thoát ra. Nhìn Hoàng đế si cuồng trước mắt, nhớ tới lúc trước thiếu niên Khải Huyền tự tin khí khái bất kể hậu quả.
Thanh Vũ có phần mất mát, quyền lợi là một bậc thầy điêu khắc, họa rõ ràng sự thay đổi tàn bạo của con người, có lẽ một ngày nào đó chính mình cũng sẽ như Huyền Thái tử, nắm giữ quyền lợi cao nhất nhưng tâm lại vô cùng trống rỗng...
Mười lăm tháng ba đúng ngày Bộ Binh Thượng Thư cưới Tướng phủ thiên kim, Lâm Lang sớm được nha hoàn búi tóc, cài trâm, mặc quần áo, đeo trang sức, nguyên lai khi xuất giá quả thực tâm tình không giống với ngày thường, nhất là được gả cho người trong lòng, thật sự thỏa mãn cùng hạnh phúc không lời nào có thể diễn đạt.
Lâm Lang giống như thay đổi tính tình, không hề tự cao, kiêu ngạo hay ương ngạnh nữa, từ nay về sau nàng đã là vợ của Trác Thanh Vũ, hiểu được việc quản gia sự, hiểu được việc lớn nhỏ nặng nhẹ, sẽ không bao giờ tỏ ra là thiên kim đại tiểu thư không coi ai ra gì nữa.
Bọn nha hoàn choàng khăn voan cho Lâm Lang, đang muốn đỡ nàng lên kiệu hoa, bỗng mũi ngửi thấy mùi hương bay tới, chưa kịp nói gì thì tất cả người trong phòng đều ngã rạp.
Lâm Lang chỉ cảm thấy thân mình như bị nhấc bổng cõng đi, một lúc sau bỗng thả vào trong nệm bông, đầu óc trầm xuống, lập tức mê man...