Mục lục
Huyết Phượng Kỳ Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết tuy dần vào hạ nhưng đêm xuống ở Thanh Phong Nhai vẫn thổi từng đợt gió lạnh, ngoài phòng tiếng côn trùng tiếng ếch kêu, trong phòng yên tĩnh, trên bàn mở ra cuốn kinh đã ố vàng, trên tường treo thanh bảo kiếm, bất đắc dĩ Lâm Lang nhớ lại nhiều năm sống ở nơi này, đã mau quên hơn mười năm tu hành khổ cực, chỉ nhớ rõ...lúc nhỏ có sư tỷ Lăng Phi Sương bồi bên người, có khổ có mệt cũng có vui sướng, nay sư tỷ sớm thành vợ người ta, bên người không còn hữu tình nhân, tu hành khổ cực khiến người ta có chút thương cảm.

Lâm Lang lật xem sách hoa cả mắt, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi đến làm nàng không khỏi rùng mình, nàng khép lại cuốn kinh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tối nay trăng tựa như bị che bởi cái chụp đèn, mơ mơ hồ hồ, loe loét, nhiệt độ lại lạnh, nàng lo lắng Thủy Tâm mặc quần áo đơn bạc, lấy thêm tấm chăn chuyển tới Thủy Tâm không để bảo bối Linh nhi bị lạnh.

Lúc này Thủy Tâm lại ở bên cửa sổ ngơ ngác, để Linh nhi nằm trên giường tự chơi một mình, Lâm Lang có chút nóng giận, vội ôm lấy Linh nhi trách Thủy Tâm: "Sao lại đặt đứa nhỏ một mình trên giường thế này? Cũng không chịu coi ngó lỡ té xuống đất thì sao?" vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng Linh nhi, Thủy Tâm tựa như trong mộng tỉnh lại, quay đầu liếc nhìn Lâm Lang đưa tay tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn tràn đầy tâm sự.

Lâm Lang nhìn nàng mất hồn mất vía không khỏi lo lắng, cầm tay nàng quan tâm hỏi: "Muội muội, có tâm sự gì sao? Ở đây không quen à?"

Thủy Tâm nhẹ lắc đầu, chỉ cúi đầu nhìn đứa nhỏ, như muốn nói lại thôi, mím môi cắn răng, thật lâu sau mới nói một câu: "...Có người nói ta chưa kết hôn, lại ôm đứa nhỏ của người khác, không phải muốn câu dẫn trượng phu người khác, thì cũng là...cũng là gái độc không con..."

Lâm Lang sửng sốt, nàng không biết nên trấn an thế nào, chỉ đành nói ra: "Lời này là ai nói?"

Thủy Tâm vừa dỗ Linh nhi vừa không để ý nói: "Quên đi, trên đời này hàng vạn người, liệu có thể vừa lòng bao nhiêu miệng người. Cũng chỉ vài câu nói, cứ làm như không nghe thấy là xong."

Lâm Lang là người nóng nảy, làm sao chịu được chuyện như vậy, nắm tay Thủy Tâm bảo nàng nói ra tên người kia là ai, hình dạng ra sao, Thủy Tâm chỉ lắc đầu sau nói: "Nói ra có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ có thể đi tìm hắn liều mạng? Chúng ta hiện giờ ở Thanh Phong nhai không phải ở phủ Thái sư, tỷ và ta đều là thường nhân ở sơn môn này, vạn vạn không thể như trước tùy ý tức giận..."

Lâm Lang nghe lời này có chút mất mát, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Muội trách ta giận lẫy Trác tỷ tỷ muội, hại muội cùng Linh nhi chịu ủy khuất ở sơn môn sao?"

Thủy Tâm vội lắc đầu, nắm tay nàng nói: "Ta không có ý này, ta chỉ là...ta chỉ là..." nàng không biết nên nói với Lâm Lang thế nào, nàng đã nhớ lại nhiều sự tình ở kiếp trước, nàng và Linh nhi sớm sẽ không còn bên cạnh Lâm Lang, sau này chỉ còn mình Lâm Lang đi đường của mình, nhìn mặt Lâm Lang tiều tụy, Thủy Tâm nhịn không được mà rơi lệ, một tay ôm Linh nhi, một tay kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng nhấn mạnh từng từ nói: "Lâm Lang...tỷ phải nhớ kỹ, sau này vô luận phát sinh chuyện gì...vô luận chuyện gì, tỷ đều phải kiên cường đứng lên, không được giống trước kia kiêu ngạo là quan phu nhân hoành hành vô lý, thế gian có rất nhiều sự không đơn giản như ở kinh thành, cho dù có suy sụp đau khổ...tỷ cũng không thể thất vọng..."

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn mặt nàng, không rõ Thủy Tâm vì sao bỗng nói với mình những lời này, giống như...di ngôn sắp chia tay. Thủy Tâm biết nàng nghe sẽ khó hiểu, miễn cưỡng gợi lên chút cười, lấy tay vuốt lông mày nàng nhíu chặt, quay lại ôm Linh nhi đã ngủ say đặt lên giường...

Gió lạnh theo vách núi cao gào thét đi qua, trên bầu trời chỉ có thể nhìn thấy mấy điểm hàn tinh, đám mây đen đặc tầng tầng lớp lớp, dần dần bao trùm khắp không gian.

Ba đệ tử Thanh Phong Nhai đi tuần dọc theo sơn đạo, một đường nói nói cười cười thỉnh thoảng cầm roi trong tay quật vào bụi cỏ ven đường, xà trùng nghe được động tĩnh đều né tránh. Đi tới một tảng đá lớn gần đó, một gã đệ tử lấy trong lòng ra mấy miếng vải dầu dùng nướng thịt heo nháy mắt với hai sư đệ, hai người nhất thời hiểu ý, hi hi ha ha cười ngồi xung quanh tảng đá, một gã lại lấy trong lòng ra một bình rượu, gã còn lại lấy ra mấy gói đồ nhấm, ba người vây quanh tảng đá vui chơi giải trí quên chuyện tuần sơn đến chín tầng mây.

Mây đen dần che lấp ánh trăng vài phần, bốn phía nhìn thấy nhợt nhạt bóng người, từ núi rừng truyền ra vài tiếng động vật hú, ở đây ban đêm tối đen khiến người ta sợ hãi, ba người cũng không để ý nhiều như vậy, vẫn lo ăn uống, vài lượt buông chén rượu, mắt dần mờ ảo, không nghĩ ngã xuống đất mà phía sau vật thể lại rất mềm mại, thật sự thoải mái, hai người kia cười nhạo hắn, hắn xê dịch thân mình thì vật thể mềm mại lại đổi tư thế làm hắn càng cảm thấy thoải mái, uống xong rượu nói: "Xem này, thấy gì không? Cái này gọi là quý nhân có quý tướng, ta thật tốt..." nói chưa hết câu, phát hiện một thân thể xinh đẹp chậm rãi nhích tới gần, bên tai nhẹ nhàng bị thổi khí, làm cả người khó chịu khô nóng, hắn nhu nhu ánh mắt, thấy bên người một khuôn mặt yêu dị xinh đẹp, tiếng nói dụ hoặc vang lên bên tai: "Theo giúp ta nào..."

Một câu này khiến ba người đang ngà ngà say tỉnh lại một nửa, tuy bọn họ uống rượu nhưng có vài phần đạo hạnh trong người, liếc mắt liền nhìn ra có yêu quái quấy phá, hoang mang rối loạn định rút kiếm, chợt nghe yêu dị khuôn mặt phát ra chuỗi cười to: "Ha ha ha ha ha ha..." "Xọat- -", yêu dị khuôn mặt chớp mắt biến mất, gương mặt nam tử mày rậm răng ngậm máu tươi xuất hiện trước mặt ba người, bọn họ sợ tới mức kiếm cũng lấy không xong. "Leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất, hai người còn lại run run, giơ kiếm chém tới đầu nam tử, bỗng nhiên thân mình căng thẳng, lục phủ ngũ tạng tựa như chạy ngược lên yết hầu, một thân rắn tối đen cuốn chặt ba người, ép chặt đến mức ba người đều nứt da thịt, dần dần mất đi ý thức, hai đầu rắn từng ngụm chậm rãi nuốt hai người vào bụng, còn lại một gã bị đầu nam tử nuốt xuống, trên đỉnh Thanh Phong nhai bị mây mù yêu quái xoay quanh, yêu mị bốn phía.

Chưởng môn sư tỷ Lăng Phi Sương đang ở đại điện ngồi xếp bằng tu hành, chợt nghe thanh âm sư tôn bên tai vang lên: "Sương nhi, lập tức dẫn người bày trận, gọi thêm tứ điện thập nhị công phòng cùng ra, tối nay có yêu quái nhập sơn."

Lăng Phi Sương mở mắt, ngẩng đầu đáp: "Vâng!"

Sư tôn tiếp tục phân phó: "Sau khi bày trận pháp các người tránh không cần ra ngoài, yêu đạo cao thâm để vi sư ứng phó, mặt khác phái bốn ngự kiếm đệ tử từ sau núi xuất phát, lập tức đến Tu Di Phong, Phổ Đà Thạch Lĩnh, Ngọc Tùng Sơn và Tử Quang Tiên Các thông tri các chưởng môn môn phái thỉnh bọn họ trợ giúp, nhanh đi! Đừng trì hoãn!"

Lăng Phi Sương nghe vậy không dám chậm trễ, lập tức gọi tới trượng phu Đỗ Hiểu Phong phân công nhau làm việc, theo lời sư tôn phân phó sắp xếp thỏa đáng.

Xà Vương Vô Kỵ chậm chạp uốn lượn đi, cách tiền điện ba trăm dặm chỉ thấy trước mặt hiện ra đạo hoàng quang lấp lánh, hắn chậm rãi đứng thẳng gần sáu trượng thân cao như cột đá lớn, hai cái đầu hé miệng, bốn cái răng nanh dính màu đen nọc độc, đang định hướng tới chướng ngại vật cắn, bỗng trên đầu bay tới binh khí, nhanh chóng lắc đầu, hơn mười phi đao lóe qua, trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, đầu nữ tử phun ra làn sương đen, phi đao lẫn vào khói độc, thần quang liền biến mất, hóa thành đao sắt loang lổ bình thường rơi trên mặt đất.

Mai Mộ Tuyết lắp bắp kinh hãi, lập tức cơ thể đứng lại, chỉ vào yêu xà nói:"Ngươi là yêu quái phương nào? Vì sao lại xâm phạm Thanh Phong Nhai?" Năm đó bà ta ở Tu Di Phong đánh một trận với ma binh nhiễm độc bệnh trị chưa dứt, luôn ở cấm địa sau núi tu dưỡng điều tức, cho nên giao sự vụ chưởng môn cho Lăng Phi Sương, hôm nay nhận thấy yêu quái không phải là tầm thường, vì thế mới mang thương bệnh trong người ra nghênh chiến.

Đầu nữ tử xùy xùy cười: "Ở cái núi hoang này có gì tốt đẹp? Làm gì đáng để ta đến?" nhìn móng tay màu đỏ tươi không chút để ý hỏi: "Ở núi hoang này có phải đang chứa một nữ nhân gọi là Trầm Thủy Tâm không? Ngươi mau mang nàng giao ra đây, đừng lãng phí thời gian mà hại hòa khí hai bên."

Mai Mộ Tuyết không biết là ai, yêu quái này lại đầy miệng khinh thường chả thèm liếc mắt tới bà ta, sớm kích bà ta bùng cơn lửa giận, nhưng cũng biết bản thân không phải là đối thủ của yêu quái này chỉ đành kéo dài thời gian chờ người các môn phái tới tính sau, vì thế nói: "Ở sơn môn ta chưa từng nghe nói tới nữ tử này, chắc ngươi nhớ lầm nơi rồi, mời ngươi trở về đi."

Đầu nữ tử phát ra chuỗi cười ahaha, đầu nam tử sắc mặt càng thêm âm trầm, bỗng nhiên thân mình chuyển động nhanh như sét đánh, Mai Mộ Tuyết muốn tránh né nhưng vết thương cũ chưa lành, thân mình sớm chậm nửa nhịp, bị thân rắn cuốn chặt còn có nửa hơi thở.

Đầu nam tử chậm rãi tới gần Mai Mộ Tuyết, hung tợn trầm thấp hỏi: "Nữ nhân kia rốt cuộc ở nơi nào? Mau đem nàng giao ra đây, ta còn muốn hỏi nàng kẻ còn lại ở đâu..."

Đầu nữ tử lại nói tiếp: "Ngươi nên mau giao người ra đi, đừng chọc đến cái tính xấu của gã kia, hắn mà điên lên thì chỗ núi hoang này sụp đổ hết bây giờ."

Mai Mộ Tuyết bị cuốn chặt sắp ngất, nhưng vẫn cắn chặt răng không nói, thân rắn càng lúc càng quấn chặt, tiếng xương Mai Mộ Tuyết răng rắc rung động, đột nhiên trên không hạ xuống tia sét, ánh sáng tỏa ra vách núi tối đen, "Roẹt!" một tiếng xả xuống giữa lưng rắn, xà vương đau quá buông Mai Mộ Tuyết, bốn phía tràn ngập mùi thối.

Mai Mộ Tuyết hít thông khí, vội phi thân nhảy lên không trung, thấy Tu Di Phong thiên sư Tấn Hồng, Phổ Đà Thạch Lĩnh Hành Nguyên Đại Sư, Ngọc Tùng Sơn Diệu Thủ Chân Nhân, cha con Tử Quang Tiên Các Hồ Vô Sở và Hồ Anh đều tới đúng lúc, sau đó nhóm cao thủ trên không bày ra bảo vật, yêu khí yêu quái tỏa ra bốn phía, trước mắt phải hành động ngay, vì thế không cần biết tính danh, cũng không biết rõ mục đích yêu quái đến đây, xem xét cơ hội cùng nhau xuất bản sự.

Sơn cốc tối đen yên tĩnh trong nháy mắt xuất hiện tia sấm sét, ánh sáng rạng rỡ, tiếng đao kiếm xé gió vang lên, Hành Nguyên Đại Sư tạo ra kim quang tán che khói độc xà vương, Liễu Diệp phi đao hóa thành ngàn vạn đao quang cắt qua mình rắn đầy thương tích, Hồ Anh chỉ có mười lăm tuổi trên cổ tay mang theo hai vòng kim cương, mở ra ánh sáng mờ mờ trên không, đánh vào hai cái đầu xà vương choáng váng, trên lưng bị sét đánh tróc hơn mười miếng vẩy, đau đến lăn loạn trên đất nổi trận lôi đình.

Từ lúc tu thành hình người tới nay Xà Vương Vô Kỵ chưa bao giờ nếm qua đau khổ như thế, Yêu Hoàng cái gì, mệnh lệnh cái gì đều quăng ra sau đầu, thân thể lăn qua một vòng, thân hình nháy mắt to lớn hơn gấp mấy chục lần, Thanh Phong Nhai là một nham thạch trụ trên đỉnh núi, thân rắn đột nhiên kéo tảng nham thạch, dùng sức quấn cả tòa Thanh Phong Nhai kêu răng rắc, kẽo kẹt, yêu quái muốn đánh vỡ cả Thanh Phong Nhai, muốn cho ngàn người trên đây ngã chết, sáu cao thủ tiên gia cũng đổ ra mồ hôi lạnh.

Giờ này khắc này, xa xa ở Đà Long đảo, Hạo Nguyệt nhìn tình hình chiến đấu trên Thanh Phong Nhai qua ngọn đèn, bên người chỉ còn lại hai nữ tử thanh lâu vì nàng chuẩn bị quần áo, nhìn thấy xà vương mất lý trí, muốn ném phá Thanh Phong nhai, Hạo Nguyệt lo lắng Thủy Tâm bị thương, nhịn không được mắng: "Cái thùng rỗng này! Ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không xong!" Lòng nàng nóng như lửa đốt, kêu yêu thị nhanh đem xe trầm hương tới, dẫn theo vài tôi tớ vội vàng phóng tới Thanh Phong Nhai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK