Đêm nay Thanh Vũ nằm mộng, mơ thấy mình mặc quan bào nhất phẩm, lại mộng thấy mặt Lâm Lang ngày càng mơ hồ, cách mình càng lúc càng xa, tỉnh lại mới phát hiện chỉ là mộng mà thôi, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán.
Nâng tay áo lên lau trán, trong lòng phiền muộn, may mắn trận này đánh cũng không lâu, nếu như giống Tào tướng quân đi biên cương ba năm không về, không ân ái vợ chồng, người làm vợ chỉ sợ từ lâu sinh oán trong lòng, không biết Lâm Lang lúc này có còn nhớ tới quan Thị Lang lúc trước đã cự hôn trước mặt mọi người không?
Thanh Vũ khe khẽ thở dài, từ trên giường ngồi dậy. Nữ thích khách Ngũ Như Ý vẫn quỳ gối đưa lưng về phía mình, tựa hồ cả đêm cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Thanh Vũ thấy nàng ta thực sự làm theo lời tối qua uy hiếp mình, cũng không dám hồi đầu nhìn mình, thế nên mới yên tâm mặc quần áo, bó chặt ngực, chỉnh sửa một chút trước ngực sau đó mặc quần áo mang hài, lớn tiếng gọi người vào doanh trướng.
Ba gã binh sĩ nghe lệnh vào doanh trướng, chỉ thấy hắc y nữ tử đang quỳ, trên đùi còn để ngang thanh kiếm khiến bọn hắn giật cả mình, Thanh Vũ thuận miệng nói: “Chỉ là nữ tử bình thường lạc bước vào doanh trại, không cần để ý nàng ta làm gì.”
Các binh sĩ nhìn nhau, thấy Thanh Vũ đưa ra hai tay, thế mới vội vàng lấy quân phục áo giáp mặc cho nàng, theo sau nàng ra khỏi lều, Thanh Vũ đi ngang qua nàng kia nói: “Bọn ta lập tức nhổ trại hồi kinh, ngươi thích quỳ thì cứ quỳ đi!”
Ngũ Như Ý nghe vậy thân mình khẽ run, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Thanh Vũ, vẫn kiên quyết nói: “Nếu Đại nhân không chịu đáp ứng, Như Ý tình nguyện quỳ không đứng dậy.”
Thanh Vũ không nhắc lại, ly khai doanh trại, nửa canh giờ sau bốn phía tiếng người ồn ào, quan doanh lều trại lục tục thu dọn, chuẩn bị quân xa, sáu vạn đại quân hành quân kéo dài ngàn thước, không nhanh không chậm hướng phương Bắc mà đi.
Đại quân đi được một ngày, ước chừng mấy chục dặm, Thanh Vũ cưỡi một con ngựa cao to ở giữa quân binh, bên cạnh là xe ngựa chở Tào Tuyên. Lúc này một gã giáo úy cưỡi ngựa chạy vội tới bên nàng nhỏ giọng nói: “Bẩm Đề Đốc đại nhân! Nàng kia vẫn quỳ gối nơi đó, chưa từng rời đi một bước.”
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi mềm lòng, nhìn không ra nữ tử này bướng bỉnh như vậy, nàng đảo mắt suy nghĩ, chuyển đầu ngựa đến xe chở tù Ô Thư, lúc trước hắn cưỡi mãnh hổ trên chiến trường dũng mãnh, giờ đây dù thành tù nhân nhưng vẫn tỏ ra khí chất làm người ta sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Vũ, tựa như cân nhắc chuyện gì.
Thanh Vũ nhìn ra người này nguy hiểm, nhịn không được trêu đùa hắn: “Thế nào? Ngươi không phục bản quan à?”
Ô Thư trầm giọng trả lời: “Người Hán chỉ biết giở âm mưu quỷ kế, ngươi âm hiểm tiểu nhân mới thắng, người Miêu tuyệt không thần phục.”
Thanh Vũ lại nói: “Từ xưa đến nay dùng binh phải có mưu kế, bại chính là bại, không nên lấy cớ nhiều như vậy? Ngươi bất quá cũng chỉ là kẻ bại trận.”
Ô Thư không nói gì chống đỡ, vẫn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Thanh Vũ đã có chủ ý, lệnh cho mười người vòng quanh xe tù, sau gọi người mở cửa xe, lôi Ô Thư bị xiềng xích ra ngoài, chặt đứt gân tay gân chân ném vào bụi cây ven đường.
Các binh sĩ lúc này đều khiếp sợ, bọn họ không biết người Miêu này tột cùng là đắc tội gì với Đề Đốc đại nhân mà còn chưa hồi kinh đã bị khổ hình như thế, nhưng dụng hình thì cũng không sao, vấn đề là tại sao lại ven đường thả hắn một mạng, chẳng lẽ Đề Đốc đã quên hắn là thủ lĩnh phản quân?
Mọi người suy nghĩ cũng chẳng thể giải ra, Thanh Vũ lại không bàn gì về việc này chỉ hỏi những người đang vòng quanh: “Nếu Hoàng Thượng hỏi Ô Thư đâu, các ngươi sẽ trả lời thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, lúc lâu sau, một kẻ can đảm đáp: “Bẩm Ô Thư bị thương nặng, đã chết dọc đường…”
Thanh Vũ cười thật to, trước mặt mọi người thưởng hắn thỏi bạc, lúc này mọi người chợt hiểu có kẻ nói: Ô Thư thật sự đoản mệnh thành ma; có người thì: Ô Thư bị trọng thương như vậy không chết mới lạ; còn có: Ta thấy hắn chảy nhiều máu như vậy, miệng vết thương thối rữa sinh giòi bị chết rất thảm.
Thanh Vũ nghe vậy cười không ngừng, không phải nàng không muốn áp giải Ô Thư còn sống về kinh thành lĩnh thưởng, mà Ngũ cô nương kia là nữ tử trọng tình trọng nghĩa, thế gian này người như thế không nhiều lắm, thật làm người ta không thể không để ý, tha Ô Thư một mạng vừa tác hợp cho hai người vừa trấn an người Miêu, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Chẳng qua Ô Thư vẫn còn tâm phản loạn, chỉ biến hắn thành phế nhân mới an tâm, hi vọng từ nay về sau hắn an phận cùng Như Ý kiếp này làm bạn. Việc này xem như mình tích thiện, nguyện kiếp này có thể tìm được người như Ngũ Như Ý là đủ…
Thanh Vũ phân phó giáo úy cưỡi ngựa quay trở lại báo tin cho cô nương kia, sau đó giục ngựa trở lại giữa đoàn quân, bảo vệ Tào Tuyên, dẫn đại quân tiếp tục tiến phương Bắc.
Trên đường đi bình an vô sự, đại quân sắp trở lại kinh thành, Thanh Vũ mệnh sáu vạn binh sĩ trú ngoài kinh thành chờ nghe lệnh.
Sau đó đỡ Tào Tuyên xuống xe, dìu ông trèo lên tuấn mã, thay một bộ hồng y áo giáp, đây là một quy củ bất thành văn, mỗi lần tướng sĩ ra đi chinh chiến khải hoàn hồi kinh thì phải mặc hồng y áo giáp như là cách báo tin chiến thắng, kẻ giữ thành lập tức đem tin tức báo vào cung, Hoàng đế nhất định sai người chuẩn bị lễ chúc mừng.
Nếu mặc áo trắng vào thành thì báo tin bại trận, Hoàng Thượng sẽ yêu cầu tĩnh lặng không một động thái, cho nên việc mặc quần áo nào sẽ dự báo tin ấy.
Tay áo phải Tào Tuyên lúc này trống trơn, ông ta mang theo vài tên phó tướng tính cả Thanh Vũ cưỡi con ngựa cao to hướng về Hoàng Thành, dân chúng hai bên đường tung hô, mặt Tào Tuyên cũng không chút thay đổi giống như việc mọi người hoan hô nhảy nhót chẳng quan hệ đến mình, ngồi trên lưng ngựa vững vàng, mắt nhìn thẳng phía trước, đột nhiên hắn thấp giọng hỏi Thanh Vũ đi bên cạnh: “Thanh Vũ! Ngươi hãy trả lời thành thật. lúc trước cánh tay của ta có thể cứu hay không?”
Thanh Vũ trầm mặc một lát, trả lời hắn: “Hai vật độc nhất trên thế gian này là Hồng Bối Chu ngàn năm và Huyết Lộ Hoa còn có thể giải, tướng quân bị trúng độc này của người Miêu đương nhiên cũng có thể giải.”
Tào Tuyên nghe vậy sắc mặt khẽ biến, trầm giọng kiềm giận nói: “Quả nhiên lúc ấy ngươi cố ý…
Thanh Vũ lên tiếng ngắt lời: “Tướng quân hiểu lầm rồi, lúc ấy độc đã vào cốt tủy, Thanh Vũ quả thật không thể cứu chữa.”
Tào Tuyên là phụ thân Lâm Lang, không thể khiến ông ta hận mình, dù ông ta cũng đã sớm hoài nghi, mình cũng không thể lưu lại điểm yếu nào, chốn quan trường vốn không đơn giản, có một số việc không thể không đề phòng…
Tào Tuyên nghe xong vẫn chưa đáp, ông ta trầm ngâm hồi lâu, nói ra câu làm Thanh Vũ vô cùng kinh ngạc: “Nghe nói lúc trước ngươi cự tuyệt lấy Lâm Lang làm vợ?”
Thanh Vũ sửng sốt còn chưa trả lời, Tào Tuyên lại hỏi: “Ngươi ngại nó quá mức xảo quyệt, tùy hứng làm càng?”
Thanh Vũ miễn cưỡng cười: “Hạ quan nào có lá gan dám ghét bỏ tiểu thư? Chỉ là…chỉ là…”
Thanh Vũ không thể nói vì đấu tranh quan trường mà kiên quyết bỏ lỡ tơ hồng với Lâm Lang, cũng không thể nói mình là nữ nhi, không dám đường đột cưới tiểu thư, tuy rằng một năm trước nàng cùng Lâm Lang quen biết, cũng đã đem lòng yêu Lâm Lang, kiếp này nếu dây dưa cùng nàng không biết sẽ là yêu nàng hay hại nàng, vì thế thời điểm này vạn lần không thể cưới nàng.
Tào Tuyên thấy nàng ấp úng, hồi lâu cũng không nói, ngưng mi nhìn nàng một lát, nói ra lời làm Thanh Vũ phải kinh ngạc: “Thanh Vũ! Ta muốn cùng ngươi giảng lời này.”
Dừng lại một lát mới nói: “Chỉ cần ngươi cùng Lâm Lang thành thân, ta liền thỉnh cầu Hoàng Thượng phong ngươi là Binh Bộ Thượng Thư, binh phù chuyển giao cho ngươi, ngươi hãy cẩn thận cân nhắc…”
Thanh Vũ nghe ông ta nói mà thất thần, binh phù là tín vật chỉ huy toàn quân, có binh phù là có hơn phân nửa quyền lợi trong thiên hạ. Nay cánh tay phải Tào Tuyên đã đứt, Trấn quốc Tướng quân tuy rằng còn giữ cũng chẳng thể đem quân ra trận, binh phù tự nhiên cũng phải giao lại cho thủ lĩnh cầm quân.
Tào Tuyên cả đời chinh chiến, cũng là người có tâm, vì thế bất chấp mặt mũi, tự mình làm mối cho nữ nhi, thậm chí lấy binh quyền ra dụ dỗ, chỉ vì muốn phó thác Lâm Lang cho người đáng tin giỏi giang, làm phụ thân cũng thật khổ tâm khiến người ta cảm khái.
Thanh Vũ ngây ngốc hồi lâu, cứ nghe Tào Tuyên truy vấn mãi, chỉ đành quyết tâm cự tuyệt: “Đa tạ ý tốt của tướng quân, nhưng hạ quan…hạ quan khó mà tuân theo.” Vừa dứt lời, tâm trở nên trống rỗng.
Tào Tuyên thở dài, không buồn nhắc lại. Đoàn người cứ đi một đường chẳng chuyện trò tiến vào đại môn hoàng thành.
Lần này vào điện, Thanh Vũ thấy Ninh thái sư nhìn Tào Tuyên có tia kinh ngạc, lão vẫn nghĩ Thanh Vũ sẽ dùng kế làm cho Tào Tuyên chết trên chiến trường, hồi kinh sẽ tiếp nhận binh phù.
Tào công công và Đổng thừa tướng cũng giật mình, bọn họ nhìn thấy Tào Tuyên rỗng tay áo, phút chốc đã hiểu sắp tới triều đình sắp sinh biến cố, binh phù tuyệt đối không thể lọt vào tay người của Ninh thái sư, vì thế ngoài mặt tươi cười vui mừng đầy hòa khí, trong lòng lại âm thầm cùng bá quan văn võ tính kế.
Thanh Vũ chẳng có tâm tư đi tranh đấu, nửa năm qua chưa xảy ra lục đục, lúc này nhìn nhau sinh ghét, Tào Tuyên vì Thanh Vũ cự hôn nên vẫn chưa tiến cử Thanh Vũ, cuối cùng Thanh Vũ bị điều đi làm Binh Bộ Tả Thị lang, binh phù giao cho Binh Bộ Thượng Thư Lỗ Ngạn Phong quản lý.
Lỗ Ngạn Phong dưới trướng Đổng thừa tướng, lại thân cận với Ninh thái sư cho nên trận này không có ai thắng ai thua, song phương đều dè dặt tiếp tục tính kế.
Nửa năm qua, Thanh Vũ lập nhiều công lớn, kết quả cũng chỉ điều tới bộ Binh làm Thị Lang, cũng chẳng có phong thưởng. Ninh thái sư nhìn Thanh Vũ mà thở dài, nếu lúc trước nàng ác tâm loại bỏ Tào Tuyên thì hôm nay đã một bước lên trời, quan trường tranh đấu sao có thể nhân từ…
Thanh Vũ thấy Thái sư vì mình như thế, cười cười an ủi: “Đệ tử lần này đã hiểu rõ, sau này sẽ không có nửa phần lòng dạ mềm yếu.”
Tuy trên mặt mỉm cười, nâng chén rượu uống cạn, lồng ngực đầy phẫn uất không biết nói cùng ai…
Đêm khuya, trong phòng Lâm Lang ở phủ Thừa tướng có hắc y nhân che mặt ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào đến bên giường nàng, nhìn Lâm Lang đã ngủ thật lâu, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng.
Giây lát sau, hắc y nhân lấy ra kim thúy ngọc nhẹ nhàng đặt bên cạnh gối nàng, lại nhìn nàng một lát mới tháo khăn che mặt, chậm rãi cúi đầu hôn môi nàng. Đột nhiên, Lâm Lang giơ tay đánh tới lưng hắn, hắc y nhân vội vàng tránh thoát, nhảy lên cửa sổ.
Lâm Lang theo ánh trăng thấy rõ mặt hắc y nhân, nhịn không được giật mình hô: “Linh Phượng Nhi, hóa ra là ngươi!”
Thanh Vũ quay đầu nhìn nàng cười cười nói: “Không phải là ta.”
Lâm Lang nhớ tới nụ hôn vừa rồi, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, cúi đầu nhìn lại bên gối là kim thúy ngọc bội, trong lòng có nhiều nghi vấn, nàng đoán không ra vì cái gì mà Linh Phượng Nhi trở lại đây, cũng đoán không ra nàng vì sao phải đem bảo bối này cho mình, vừa thẹn vừa giận hỏi: “Ngươi…ngươi tới đây làm gì?”
Thanh Vũ cười khanh khách đáp: “Đã lâu không gặp, đến thăm ngươi.”
Lâm Lang nặng nề “hừ” một tiếng nói: “Ngươi tốt như vậy sao?”
Thanh Vũ từ cửa sổ nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, vươn tay chạm mặt nàng cười nói: “Ta đương nhiên không phải người tốt, ta đặc biệt đến mị hoặc ngươi…”
Lâm Lang nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, gạt tay nàng ra, hung hăng mắng: “Ta thấy ngươi lại muốn ăn roi rồi đấy!”, cầm lấy roi ngay đầu giường vút tới, Thanh Vũ vội vàng né tránh, chạy ra cửa sổ nói vọng lại: “Ta sẽ còn đến nữa!” nói xong nhảy ra ngoài cửa sổ, bay lên nóc nhà rất nhanh biến mất.
Lâm Lang đi đến bên cửa sổ nhìn bốn phía, thấy nàng đã đi rồi, mới quay trở lại giường, trong đầu có chút buồn bực, không biết rốt cuộc thì Linh Phượng Nhi muốn làm gì?
Chẳng lẽ là trở về báo thù? Nàng cầm lấy kim thúy ngọc bội lật qua lật lại xem, khóe miệng cong lên cười, mặc kệ nàng muốn báo thù cũng tốt, đùa dai cũng tốt, nếu nàng kia trở lại, đừng mơ tưởng dễ dàng ly khai như vậy.