Lâm Lang bước đến quan sát bia đá, thấy chữ viết trên này nàng một chữ cũng không hiểu, rất giống văn tự thời kỳ Viễn cổ, hiện tại Thanh Vũ đến cả loại văn tự này cũng đã có thể đọc hiểu, xem ra cách ngày khôi phục chân thân đã không xa rồi...
Thanh Vũ thò tay nắm một góc bia đá, "Ầm ——" một tiếng nhổ bia đá lên, dưới tấm bia đá hiện ra một huyệt động tối tăm, Lâm Lang thăm dò nhìn phía trong động một chút, trong nháy mắt nàng phảng phất nhớ lại chuyện năm đó bị quái nhân kéo vào trong huyệt mộ, thân thể không tự chủ được run lên, Thanh Vũ thấy được ôm sát nàng, ngón trỏ khều cằm nàng nói: "Sao? Sợ à? Có ta ở đây nàng sợ cái gì?" Lâm Lang không dám nhìn vào mắt nàng, hơi cúi đầu nói: "Ta không sợ..." "Đã không sợ vậy thì cùng theo ta vào trong đi dạo một vòng." Nói xong cũng mặc kệ Lâm Lang có đáp ứng hay không, ôm chặt nàng hóa thành hồng quang bắn vào trong động.
Lâm Lang nhắm chặt hai mắt dựa vào ngực nàng, tiếng gió thổi bên tai vang lên không biết bao lâu, đến khi Thanh Vũ khẽ lắc nàng một cái, mở miệng nói: "Mở mắt ra đi, đến nơi rồi." Lúc này nàng mới dám mở mắt, chỉ thấy hai người đang đứng trên một vùng đất xanh thẳm, cây xanh vây xung quanh bốn phía, quái thạch lởm chởm, thật không ngờ trong mộ phần Hiên Viên lại là một nhân gian tiên cảnh khó có được! Chỉ bất quá... trên vùng đất này lại có rất nhiều vết tích của lôi phách hỏa thiêu, khắp nơi đều đổ nát thê lương, xem chừng trước đây nơi này đúng là từng có một cái thôn, chẳng qua đã phải chịu một trận đại họa, giờ phút này đã không còn một ai.
Lâm Lang ôm lấy hai tay bắt đầu suy tư, suy nghĩ một lát mới nói với Thanh Vũ: "Trước kia sư phụ đã đề cập rất nhiều với chúng ta, bà ấy nói trong mộ phần Hiên Viên có một thôn hồ yêu, những hỏa hồ này gian ác vô cùng, chuyên tu luyện bằng cách hút tinh nguyên của con người, còn dặn nếu nhìn thấy chúng cần phải chém tận giết tuyệt." Thanh Vũ nghe vậy không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Sư phụ nàng cũng chưa chắc là người tốt." Mặc dù Lâm Lang cũng có chút khinh thường với sở tác sở vi của sư phụ, nhưng đây dù sao cũng là sư phụ của mình, với lại bà mới qua đời cách đây không lâu, không tự chủ được liền nhớ đến sư tỷ cùng chết thảm, hai vành mắt lập tức đỏ lên, im lặng hồi lâu.
Thanh Vũ thấy nàng không nói thêm gì nữa, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy mình nói có hơi nặng lời, nhanh chóng cầm tay nàng an ủi nói: "Rồi rồi, chúng ta đừng nhắc đến bà ta nữa, chuyện cũ đã qua, là ta lắm miệng, được chưa?" Nâng ống tay áo thay nàng lau nước mắt, chuyển chủ đề nói: "Cái này cũng quái thật, vị lão bá trong rừng kia bảo chúng ta đến Cô Vân thôn tìm Cơ Hồng Ngọc, nhưng ở đây nửa bóng người cũng không có, đi đâu mà tìm?" Lâm Lang dụi mắt, hít vào một hơi mới nói: "... Cơ Hồng Ngọc sớm đã bị muội muội nàng Yêu hoàng Hạo Nguyệt giết chết, thụ yêu này nói chúng ta tìm Cơ Hồng Ngọc hẳn là tìm thi thể nàng ta." Thanh Vũ đảo mắt nói: "Nếu nói như thế, Tử Kim toa chắc là ở trên người Cơ Hồng Ngọc?" Hai người không khỏi nhìn nhau, Thanh Vũ lại hỏi: "Đã vậy, chúng ta nhanh tìm thi cốt Cơ Hồng Ngọc."
Hai người cẩn thận tìm kiếm trong thôn, xa xa, chỉ thấy một tòa tháp cao đứng sừng sững cách thôn trang một dặm về phía Tây, đến gần xem xét, đỉnh tháp đã sụp đổ, bốn phương đều là đá vụn gạch ngói vỡ, bừa bộn không chịu nổi. Đẩy cánh cửa tháp khép hờ ra, thấy bên trong cũng toàn là mảnh vỡ nhỏ, dưới đáy tháp hiện ra một cỗ thạch quan.
Hai người tiểu tâm dực dực đẩy thạch quan ra, khi nhìn thấy mặt thi thể trong quan Lâm Lang xém chút kinh ngạc ngã xuống đất, may mắn Thanh Vũ một tay đỡ lấy nàng, chỉ thấy trong quan tài có hai thi thể, một bộ đã hóa thành bạch cốt, một bộ khác là một nữ tử mặc hồng y, thi thể nữ tử cực kỳ nhăn nheo, giống như một khối thịt bị phơi khô, Thanh Vũ nhìn thấy cũng thiếu chút là nôn ọe. Cả hai vuốt ngực thật lâu mới hơi bình tĩnh lại, Thanh Vũ phát hiện bên tay phải nữ thi có hai miếng ghép lại tựa như con thoi, sáng rực phát quang, dụi dụi mắt, lại cẩn thận nhìn thêm lần nữa, quả nhiên, đó là một cặp kim toa phát sáng, trong lòng hai người điên cuồng vui mừng, Thanh Vũ đưa tay cầm, lật đi lật lại hai mảnh kim toa cẩn thận kiểm tra, hai mảnh kim toa này được gắn với nhau bởi một đoạn tơ mỏng màu tím, nhìn qua không khác gì con thoi bình thường, thứ này chắc là Tử Kim toa, nhưng dùng thế nào để rút được cây châm cuối cùng trong cơ thể đây?
Cả hai nghĩ mãi cũng không ra biện pháp, Lâm Lang đầu tiên dùng miếng thoi chà xát ở chỗ Thanh Vũ bị kim đâm, nhưng chà mãi cũng chỉ làm chỗ da sưng đỏ, không có nửa điểm tác dụng, đau đến Thanh Vũ nhíu chặt mày, mắt thấy thời gian từng giây từng phút qua đi, hai người vô kế khả thi, Thanh Vũ không khỏi nổi nóng, một tay đoạt lấy Tử Kim toa, hung hăng nói: "Không phải chỉ là một cây châm sao! Cần gì phải là Tử Kim toa mới trừ được? Hiện tại ta liền cắt miếng thịt này đi! Không phá châm này không được!" Lâm Lang căn bản không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn nàng dùng miếng thoi cắt vào cánh tay trái, vết thương rất sâu thấy được cả xương cốt, hiện ra một cây châm màu lục cắm sâu vào trong xương cốt, chỉ để lộ một đoạn kim ngắn, Lâm Lang vừa đau lòng vừa sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay nàng nói: "Ngươi... ngươi sao lỗ mãng vậy! Kim toa này đặt trong quan tài nhiều năm vậy rồi, nàng lại không dùng lửa đốt đã vội rạch da mình, nàng cũng không phải không học qua y, tại sao lại không biết tốt xấu thế chứ!"
Thanh Vũ biết nàng lo lắng cho mình, cố nén đau nhức kịch liệt cắn chặt môi nói: "Lâm... Lâm Lang, đừng lo, thân thể ta tự ta biết, hôm nay ta không loại bỏ được cái châm này là không được!" Nói xong, nàng đưa tay phải ra dùng móng tay nhổ kim, vừa mới dùng lực nhổ, trong nháy mắt đó toàn thân phảng phất như bị vạn kiếm xuyên thủng, đau tận xương cốt, Thanh Vũ không chịu được kêu thảm một tiếng, thân thể nghiêng cái ngã vào trong lòng Lâm Lang, trong miệng không ngừng thở hổn hển, cơn đau vừa rồi cơ hồ khiến nàng đau nhức đến ngất đi.
"Được rồi, đừng dùng lực kiểu đó nữa, cứ cứng rắn nữa lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng phải nghe ta, chúng ta đã tìm được Tử Kim toa, khẳng định sẽ có biện pháp trừ được cây châm cuối này." Lâm Lang ngoài miệng an ủi nàng nhưng trong lòng lại lo lắng đến đòi mạng, nàng cẩn thận quan sát Tử Kim toa, chợt phát hiện sợi tơ màu tím trên toa có thể lấy xuống được, trước mắt không khỏi sáng lên, vội nói với Thanh Vũ: "Ta có lẽ biết cách dùng con thoi này rồi, nàng đừng vội, ta lập tức thay nàng nhổ châm!" Nói xong, nàng cẩn thận từng chút một xỏ sợi tơ màu tím xuyên qua khe nhỏ trên kim, trong lòng lo sợ bất an nói với Thanh Vũ: "Nàng kiên nhẫn một chút, ta sắp rút đây." Lúc này Thanh Vũ như Phượng Hoàng bị nhổ lông, rốt cuộc không để ý đến quyết tâm cậy mạnh, nắm chặt mắt như muốn hy sinh vì đại nghĩa nhẹ gật đầu, Lâm Lang hít một hơi thật sâu, xiết chặt hai đầu sợi tơ dùng lực kéo, không cần tốn nhiều sức đã kéo được cương châm ra khỏi đầu khớp xương Thanh Vũ, Thanh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân có một luồng nhiệt khí dâng lên, trong đầu đen kịt một mảnh, ngay cả hừ cũng không kịp hừ, chớp mắt té xỉu trên mặt đất.
"Thanh Vũ! Thanh Vũ!"
Lâm Lang bị dọa đến luống cuống tay chân, không ngừng lắc gọi nàng, nhưng người trong lòng một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ vừa rồi mình rút kim đã xảy ra sai sót? Lâm Lang không dám nghĩ tiếp, giờ khắc này nàng cần khẩn cấp tìm một vị thầy thuốc! Luống cuống tay chân cõng nàng trên lưng, vừa bước ra khỏi cửa tháp lại phát hiện trước mặt đang đứng hai người, Lâm Lang lập tức cả kinh ngây người...
"Sao vậy? Ngươi không nhớ bọn ta nữa sao?" Hạo Nguyệt bộ dạng lười biếng liếc nàng, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Giao Huyết Phượng Hoàng cho ta."
Lâm Lang lắc đầu, hai chân không tự chủ được thụt lùi, mắt thấy hồ yêu càng ngày tới càng gần, nàng đành phải hướng người còn lại cầu viện: "Thủy Tâm muội muội, muội nể tình tỷ muội trước đây của chúng ta... Muội hãy giúp ta cùng Trác tỷ tỷ của muội một chút đi!" Giọng nói khó tránh khỏi nghẹn ngào, Bồng Lai tiên tử nghe thấy trong lòng như bị khoét một miếng thịt, do dự một lát, nhịn không được nói với Hạo Nguyệt: "Ngọc tỷ tỷ, các nàng chẳng qua là phàm nhân mà thôi, nàng nể mặt ta bỏ qua cho hai nàng đi được không?"
"Phàm nhân?" Hạo Nguyệt chớp lông mày, phá lên cười ha hả: "Tâm nhi, uổng cho nàng còn nhận biết được Thất Tuyệt Thiên thư, nữ tử kia chính là Huyết Phượng Hoàng tái thế, muốn ta thả nàng ta chẳng phải là thả hổ về rừng?"
Bồng Lai tiên tử nghe vậy không biết phản bác ra sao, đầu chậm rãi rũ xuống, Hạo Nguyệt đã dần bức Lâm Lang vào trong tháp, giọng nói cũng ngày càng nghiêm nghị, đưa tay phải ra lạnh lùng nói: "Giao nàng cho ta!" Lâm Lang vẫn không nghe theo, vừa lui vừa run giọng hỏi: "Đến tột cùng ngươi muốn làm gì nàng? Ta quyết không giao nàng cho ngươi..." Lúc này cửa linh tháp đã bị Hạo Nguyệt đóng lại, khóe miệng nhếch lên tia cười tà nói: "Ta muốn thế nào hả? Bây giờ Huyết Phượng Hoàng đã khôi phục yêu thân, ta đương nhiên muốn hấp thụ yêu lực của nàng ta."
Lời vừa nói ra, đầu óc Lâm Lang như bị đánh mạnh, năm đó tình cảnh nha hoàn Thúy Cô bị Hạo Nguyệt hút thành thây khô hiện lên, những ký ức này đều đã bị Hạo Nguyệt phong ấn lại, nhưng vừa rồi lại đột nhiên nhớ ra, thân thể không tự chủ được càng run hơn, hai hàng nước mắt muốn ngăn cũng ngăn không nổi chảy xuống, vẫn lắc đầu nói: "Ta sẽ không để ngươi làm vậy... Nàng là người ta yêu nhất... Ta sẽ không để ngươi làm chuyện đó..."
"Không phải ngươi muốn là được!"
Thân thể trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung, bất giác bay đến đập mạnh vào vách tháp, toàn thân Lâm Lang đau đớn như vỡ ra từng mảnh, nàng biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ của yêu quái kia, mắt thấy toàn bộ quần áo Thanh Vũ đã bị cởi ra, Hạo Nguyệt đang đứng giữa hai chân nàng, Lâm Lang khí giận công tâm, không biết sống chết lao đầu tới, ôm chặt thân thể Hạo Nguyệt hét lớn: "Tên hồ yêu điên khùng này, đồ hồ yêu dâm đãng! Ta chết cũng không để ngươi thực hiện được!" Yết hầu bị bóp chặt, Hạo Nguyêt bóp cổ nàng nhấc bổng lên, khẽ cười nói: "Ngươi đừng vội, chẳng mấy chốc ta sẽ để hai người các ngươi đoàn tụ tại âm giới." Lâm Lang càng lúc càng cảm thấy hô hấp khó khăn, mắt thấy sắp bị đoạn khí, đột nhiên, cửa tháp phía sau vang lên tiếng động, nguyên lai là Bồng Lai tiên tử nghe tiếng nên tiến vào linh tháp, nhìn thấy Thanh Vũ bị lột y phục nằm ngửa trên đất, Hạo Nguyệt đang bóp cổ Lâm Lang, nàng lập tức minh bạch trong lòng người này đang muốn làm chuyện gì, trong giây lát ngực tuôn lên đầy lửa giận, Hạo Nguyệt thấy Bồng Lai tiên tử tay liền buông lỏng, ném Lâm Lang xuống đất, đi đến trước mặt tiên tử vội vã giải thích: "Tâm nhi, ta chỉ muốn hút tinh nguyên của Huyết Phượng Hoàng, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm..." Lời còn chưa nói hết, trên mặt liền chịu một cái tát thật mạnh, Hạo Nguyệt từ từ quay đầu, nhìn tiên tử tức giận đến cắn chặt răng, nghe nàng hỏi từng câu từng chữ: "Khi ta đáp ứng lưu lại Vọng Hải Các ngươi đã nói cái gì? Ngươi đời này kiếp này trừ ta ra sẽ không gần nữ tử nào khác, ta thật sự là bị quỷ mê tâm khiếu, lại đi tin lời của một con hồ yêu..."
Hạo Nguyệt nhìn thẳng vào nàng hồi lâu, bỗng nhiên quay lưng đi nói: "Nàng tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại ta chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng." Lời lẽ lần này càng chọc cho tiên tử không kìm nổi cơn giận dữ, dưới chân lảo đảo một cái, trong mắt cầm lòng không được lăn xuống hai hàng nước mắt: "Được... được lắm, Yêu hoàng Hạo Nguyệt, coi như ta nợ ngươi, ta đã vì ngươi sinh ra Linh Nhi, thứ nên trả ta đã trả lại cho ngươi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không dính dáng gì đến nhau nữa!" Vừa dứt lời Hạo Nguyệt không thể không xoay đầu, tiên tử thuận thế điều khiển một cơn lốc, cuốn lấy Thanh Vũ và Lâm Lang cấp tốc nhằm bên ngoài mộ phần Hiên Viên mà bay đi, Hạo Nguyệt không khỏi gấp gáp, cũng vội vàng hóa thành một luồng yêu phong theo sát phía sau, tu vi tiên tử cuối cùng cũng không đánh lại nàng, mắt thấy Hạo Nguyệt sắp đuổi đến gần, từ ống tay áo của tiên tử cực nhanh bắn ra một chuỗi tiên đằng, ngăn lại yêu phong ở phía sau, cũng không được một lát yêu phong đã đuổi kịp tới, trên đầu tiên tử cũng không nhịn được xuất mấy giọt mồ hôi lạnh, hắc phong cuồn cuộn thoáng cái sắp nuốt chửng thanh phong của tiên tử, Lâm Lang vừa tức vừa nóng ruột, không nhịn được rút Liễu Diệp đao ra, nhắm chuẩn hắc phong dùng toàn lực ném tới, nhưng phi đao rơi vào trong lốc một chút phản ứng cũng không có, Lâm Lang thúc thủ vô sách, rơi vào đường cùng đành phải nói với tiên tử: "Hãy đưa Thanh Vũ đến nơi Hạo Nguyệt không tìm được." Tiên tử còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lâm Lang rút ra thanh Liễu Diệp phi đao cuối cùng nhắm đến phía sau yêu phong gắng sức chém một cái, chém ra một vết nứt ở yêu phong, tốc độ gió lập tức chậm lại, trong lòng tiên tử không khỏi đau xót, quả quyết mang theo Thanh Vũ bay nhanh về hướng Bồng Lai đảo ở Đông Hải...