Lâm Lang và Thanh Vũ tay mắt lanh lẹ, thừa dịp quái vật vừa chui ra đã nhảy lên người nó cầm cái vảy, bên tai nghe vù vù gió thổi, bị quái vật cõng chạy tới trước gần trăm thước.
Từng đợt mùi tanh hôi truyền tới mũi, quái vật này không biết tiết ra chất lỏng gì mà cực kì tanh tưởi khó ngửi.
Lâm Lang bám lấy vảy quái vật mà gần hôn mê bất tỉnh, cầm lấy vảy muốn cơ hồ trượt ra, sợ tới mức thiếu chút nữa khóc rống.
Thanh Vũ nắm lấy vảy quái vật vất vả trèo lên ổn định thân mình, tay giơ ra kéo Lâm Lang lên, hai người ép chặt vào lưng quái vật liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lang cố gắng hỏi:
"Quái vật này rốt cuộc là cái giống gì vậy?"
Thanh Vũ thở hổn hển nói: "Thứ này xem ra là con giun lớn."
Nói xong nàng rút Liễu Diệp phi đao trên lưng Lâm Lang ra dùng hết toàn lực xả xuống một đao trên lưng con giun, 'leng keng' phi đao bị bắn ngược trở lại, đầu con giun hơi run lên, cong cong giống như bị ngứa, vẫn tiếp tục đuổi theo Thái tử không từ bỏ.
Ngũ Nguyệt mang Thái tử tránh trái tránh phải, trong tay ngân kiếm thường xuyên chém tới đầu con giun, nhưng ngân kiếm cũng bị bắn thật mạnh ra, mắt thấy con giun đuổi tới hai người cách vài thước, nó bỗng há to mồm ra một ngụm nuốt Thái tử vào miệng, tất cả mọi người sợ ngây người, trong nháy mắt đều dừng lại quên cả chạy, chỉ thấy quái vật mấp máy một lát, 'ọe' phun ra một đống nước miếng bao quanh vật gì đó, Lâm Lang ghê tởm bịt miệng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nhưng vào lúc này, vài bóng người chợt lóe qua, khiêng lên vật thể vừa bị phun ra nhảy qua ngoài cửa biến mất, Thanh Vũ giật mình dần dần bình tĩnh trở lại, mấy người kia rất giống đệ tử Quốc sư, vừa rồi quái vật nuốt Thái tử vào miệng thì mọi hi vọng cơ hồ đều tan biến, thế nhưng sự việc vừa rồi xảy ra nhất định Quốc sư giữ lại mạng Thái tử, cũng may ngày mai đưa tang tiên đế trước mặt bá quan văn võ xử Thái tử tội chết, trước mắt tánh mạng Thái tử không đáng lo ngại.
Nghĩ thông suốt xong, trong lòng Thanh Vũ dâng lên tia hi vọng, con giun đang đả thương người trong phủ, trên mặt đất lăn qua lộn lại, phòng ốc nghiêng ngả, ý định đẩy hai người rớt xuống.
Thanh Vũ kéo Lâm Lang nắm chặt vảy trên lưng nó, nàng nhận ra mục đích con giun muốn phá hủy toàn bộ phủ Thượng Thư, đáng tiếc hỏa lôi chú trên người bị quái vật nhúng nước, hơn nữa loại này lì lợm, ngay cả Liễu Diệp phi đao của Lâm Lang cũng không có tác dụng, đột nhiên một viên ngói văng trúng trán Lâm Lang, máu tươi chảy ra, Thanh Vũ hoảng hốt nhưng không dám buông tay xem xét, Lâm Lang biết nàng lo lắng cho mình vội vàng nói:
"Ta không sao! Ngươi lo để ý mình đi!"
Thanh Vũ thấy để tình trạng này tiếp tục thì cả phủ Thượng Thư đều bị quái vật giày xéo, trong tình thế nguy cấp, nếu không nghĩ ra biện pháp thì mọi người sẽ nằm trong bụng quái vật.
Nàng liều mình ổn định tâm trí, vắt hết óc nghĩ biện pháp, giây lát sau, mắt thấy cạnh sân có thùng pháo, ý tưởng chợt lóe, lúc này dùng pháo thì không kịp, đạn dược cũng chỉ phí vì quái vật rất linh hoạt nhưng...nếu có thể đem pháo bỏ vào miệng nó thì...
Nghĩ đến đây, trong đầu Thanh Vũ rất nhanh nảy ra kế, quay đầu nói với Lâm Lang:
"Lâm Lang, ta có cách tiễn quái vật này lên trời rồi, ngươi có dám thay ta làm một chuyện không?"
Lâm Lang hổn hển nói: "Lúc nào rồi mà ngươi còn hỏi ta có dám hay không! Chỉ cần có thể xử lý vật thối này thì theo ngươi đi địa phủ một chuyến cũng được."
Thanh Vũ nghe vậy lấy trong lòng ra một sợi tơ, tay nắm một đầu còn một đầu đưa cho Lâm Lang nói:
"Ngươi cầm đầu này đi, cẩn thận tránh khỏi quái vật, ta sẽ nhào ra lấy thùng pháo nhét vào miệng quái vật, ngươi chờ cơ hội thùng pháo tiến vào miệng nó thì lập tức bóp cò dương thương, hiểu chưa?"
Lâm Lang nghe xong có chút giật mình, nhịn không được hỏi: "Ngươi...ngươi làm sao nhét pháo vào miệng nó?"
Thanh Vũ nói: "Ngươi đừng quản! Chỉ cần làm theo lời ta là được, nhớ phải kịp lúc!"
Lâm Lang tuy lo sợ bất an, lòng đầy hoài nghi, nhưng lập tức nghe lời nàng, từ trên lưng con giun nhảy xuống đất, lúc này mục tiêu của quái vật là Thanh Vũ, phát điên quay cuồng trên mặt đất, Lâm Lang nhìn mà lo lắng vạn phần, sợ nàng bất cẩn liền vào bụng quái vật.
Lâm Lang chạy nhanh đụng đến góc sân, dùng Liễu Diệp phi đao nạy nắp thùng, cầm vài cục đạn pháo lấy sợi tơ cột vài vòng sau đó kêu to: "Ta cột chắc rồi."
Thanh Vũ sau khi nghe thấy nhanh chóng thu lại sợi tơ, pháo nặng bị nàng kéo vào trong lòng, một tay nắm vảy, một tay cầm pháo cắn răng bò tới đầu quái vật.
Lâm Lang lo lắng Thanh Vũ ôm pháo nặng sẽ dễ dàng bị rớt xuống đất, nàng vội vàng nhảy lên nóc nhà nhắm ngay đầu quái vật chém xuống một đao, phi đao cắt vào miệng quái vật một vệt chảy máu, quả nhiên miệng quái vật chính là chỗ yếu.
Con giun đau quá vội dừng lại chuyển lực chú ý tới Lâm Lang, Lâm Lang cảm giác được nó đang nhìn mình, cơ thể khẽ run, tuy sợ hãi nhưng nàng vẫn rút ra dương thương tung qua tay trái, rồi ném qua đỉnh đầu, tung lên chụp lại như diễn tạp kỹ, cũng may cho nàng, tung hứng liên hồi vậy mà không đụng trúng dương thương cướp cò, quái vật không hiểu nha đầu kia làm gì, ngẩn người nhìn trong chốc lát, Thanh Vũ nhân cơ hội bò nhanh lên đỉnh đầu nó, mồm quái vật lúc này vẫn mở to, nước dãi nhỏ từng giọt xuống mặt đất, hoa cỏ bị dính nước bọt lập tức khô vàng.
Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dùng sức đưa pháo vào mồm quái vật, hô to với Lâm Lang: "Nổ súng nhanh lên!"
Lâm Lang nhanh chóng nhắm dương thương ngay đầu quái vật, nhưng Thanh Vũ lại ở trên đầu quái vật, nàng vẫn không dám bóp cò, la to: "Ngươi mau tránh ra đi!"
Nhìn thấy quái vật muốn phun ra, Thanh Vũ vội nhảy xuống đầu nó lấy chân đá pháo trở lại mồm nó vừa mượn lực đẩy người ra, ngay lập tức Lâm Lang bóp cò, 'BÙMM' một tiếng nổ, phía sau đẩy tới nguồn lực nóng hất Thanh Vũ lên thật cao, trên người dính đầy máu ngã thật mạnh xuống đất.
Quái vật bị pháo nổ nát đầu, thân lớn lung lay 'ầm' ngã xuống, phá nát nóc nhà Lâm Lang đang đứng, nàng sợ tới mức vội nhảy xuống, chạy tới bên người Thanh Vũ ôm lấy, vỗ mặt nàng nghẹn ngào:
"Trác Thanh Vũ...Linh Phượng nhi...Ngươi có sao không? Thanh Vũ...ngươi nói mau!"
Lâm Lang sắp khóc thì bỗng thấy lông mi nàng giật giật, mắt từ từ mở ra, Lâm Lang mới lấy nhịp thở hổn hển nói:
"Làm ta sợ muốn chết...ta còn nghĩ ngươi đã..."
Thanh Vũ cố gắng ngồi dậy, cả người đau muốn chết, qua lúc lâu sau mới mở miệng giễu:
"Ngươi lo lắng cho ta sao? Ta chết thì ngươi có thể rời đi nơi này không phải sao?"
Nghe lời này Lâm Lang lách người qua ôm đầu gối im lặng, Thanh Vũ thấy nàng vậy mà trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, hai người trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhớ tới an nguy của Ngũ Nguyệt vội vàng kéo Lâm Lang đứng lên, phân công nhau đi tìm Ngũ Nguyệt.
Rất nhanh sau đó Thanh Vũ tìm thấy Ngũ Nguyệt nằm dưới đống hỗn loạn, hắn bị quái vật đẩy ngã bất tỉnh, may không bị thương, Ngũ Nguyệt được cứu tỉnh lại lập tức ba người cùng thương lượng kế sách cứu Thái tử.
Trước đó Thanh Vũ đã dán phù chú lên người Thái tử, hiện giờ chỉ cần tìm tung phù là có thể tìm ra chỗ Thái tử.
Nàng lấy giấy vàng ra vẽ chu sa truy tìm tung phù, sau đó gấp giấy vàng thành con hạc ném lên không trung, hạc giấy vỗ vỗ cánh bay đi.
Lâm Lang và Ngũ Nguyệt nhìn thấy mà giật mình, không nghĩ Thanh Vũ tuổi còn trẻ mà bản lĩnh như vậy, Lâm Lang cũng ở trong núi học võ gần mười năm mà chưa nhìn qua chiêu này, hai người thầm bội phục.
Ngũ Nguyệt ra ngoài lấy hắc cẩu huyết đã sớm chuẩn bị, rút ra ngân kiếm bôi hắc cẩu huyết đeo lên lưng cùng Thanh Vũ đi cứu người, chợt nghe Lâm Lang gọi: "Các ngươi tính như vậy đi đối phó lão quái vật à? Các ngươi không sợ yêu quái này giống con giun kia loạn phá sao?"
Ngũ Nguyệt quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, Thanh Vũ đưa tay vẽ ngũ lôi chú ra nói: "Lần này ta đã chuẩn bị kĩ, nếu ngươi có biện pháp thì cùng chúng ta hành động cũng giúp Thái tử thoát vài phần nguy hiểm."
Lâm Lang nghe mà lòng có chút ghen, không biết vị Thái tử kia có gì ưu việt mà lúc nào cũng nghĩ đến hắn? Nhưng mạng người quan trọng nàng cũng không tiện nói thêm gì, quay đầu dùng chu sa họa một đạo phù, đốt giấy thành bụi tro hòa vào chén nước, nhắm mắt niệm chú, sau đó rút kiếm trên lưng Ngũ Nguyệt ra lấy nước đó tỉ mỉ lau lên kiếm mới trả lại cho hắn. Ngũ Nguyệt thấy kì quái hỏi:
"Bình thường nghe nói hắc cẩu huyết có thể tránh tà, sao ngươi lại không cần hắc cẩu huyết?"
Lâm Lang đáp: "Ngươi đừng nghe thầy bà nói bừa, hắc cẩu huyết chỉ dùng để đối phó cô hồn dã quỷ, phá pháp thuật và vu thuật, không thể đối phó với yêu quái, năm đó sư tỷ của ta xuống núi đối phó miêu yêu sai lầm dùng hắc cẩu huyết, thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, chúng ta lần này đối phó yêu quái thành tinh, hắc cẩu huyết sẽ vô dụng."
Nói xong, lại lấy nước vừa rồi cẩn thận lau Liễu Diệp phi đao, chuẩn bị đâu đấy xong lên tiếng: "Xong rồi, chúng ta xuất phát đi."
Thanh Vũ không tính mang nàng cùng đi cứu Thái tử, lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nay xem ra nha đầu kia cũng có vài phần công phu, lo lắng một lát liền gật đầu, lặng lẽ nói với nàng:
"Trăm ngàn lần phải cẩn thận, cứu không được Thái tử thì trước phải giữ mạng mình."
Lâm Lang nhìn nàng cười cười, nhỏ giọng thầm nói: "Dạ mẹ!"
Thanh Vũ không khỏi sửng sốt, nắm chặt tay nàng, ba người không nhiều lời nữa, thi triển khinh công theo phương hướng hạc giấy bay đi.
Chạy đi không biết bao lâu thì hạc giấy dần ra khỏi kinh thành bay về hướng Truy Tinh đàn ngoài thành Tây.
Truy Tinh đàn là do tiên đế xây để Quốc sư quan sát sao trời bói toán vận mệnh quốc gia, xem ra Thái tử quả thật bị Quốc sư bắt đi, ba người nhìn thoáng qua nhau, binh khí đều sẵn sàng, cẩn thận đi tới Truy Tinh đàn.
Rất nhanh sau đó hạc giấy dừng trên Truy tinh đàn, ba người đã tới cửa đàn, thấy trăm tên đệ tử Quốc sư bao vây xung quanh Truy Tinh đàn, cầm đầu nhóm là kẻ mấy ngày trước cùng mình uống rượu - Quận mã gia.
Đối phương người đông thế mạnh, Thanh Vũ không biết làm sao, song phương giằng co một lát, Quận mã phát hiện trên người Thanh Vũ dính máu loãng, trong miệng hô nhỏ:
"Sư đệ..."
Hai tay nắm chặt thành quyền. Lâm Lang nghe hắn gọi vậy, trong đầu lập tức nhớ tới yến hội ngày ấy chạm mặt Dương Sùng Văn, nguyên lai Dương Sùng Văn chính là con giun lớn biến thành, nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa bị gả cho con giun, nàng tức giận phun nước bọt, Thanh Vũ hoảng hốt vội vàng chụp lấy lưng nàng.
Quận mã nhìn thấy bộ dạng Lâm Lang mà lửa giận càng sâu, rút bên hông ra mã đao giơ lên cao, toàn bộ yêu quái đồng loạt xông lên, hướng binh khí tới thẳng ba người.
Ngũ Nguyệt trầm giọng nói: "Nhóm người này một mình ta đối phó là đủ, các người đi cứu Thái tử trước đi."
Thanh Vũ nghe vậy kéo Lâm Lang nhảy lên đỉnh đầu bọn yêu nhân bay tới, nhìn chằm chằm Quận mã che ở cửa, từng bước đi lên bậc thang không ngừng, Quận mã nhìn thấy khí thế của nàng mà có chút hãi, nghe bên tai đao kiếm chạm nhau không dứt.
Ngũ Nguyệt một người trong vòng vây hơn trăm người, ngân kiếm như rồng nước vào biển, yêu nhân bị kiếm đâm trúng như bị trúng độc, cổ họng ré lên vài tiếng ngã trên mặt run rẩy hồi lâu dần hóa thành bãi tro tàn.
Thấy tình huống chuyển biến đột ngột, Quận mã mở hai bàn tay ra hiện lên đạo quang, trong lòng bàn tay dần dần mở ra hai con mắt, Thanh Vũ và Lâm Lang vô cùng sửng sốt, khó trách ngày đó uống rượu, tay hắn chưa từng mở ra, nguyên lai lòng bàn tay hắn có đôi mắt yêu quái như vậy.
Quận mã ném mã đao, hai bàn tay mở ra nhắm vào hai người, đôi mắt yêu quái mở trừng to không chớp tỏa ra luồng sáng, Lâm Lang nhìn vào quái mắt dần dần tâm thần bắt đầu mê man, sắc mặt dại ra, lúc này Thanh Vũ cũng chỉ có ba phần tỉnh, nàng làm bộ cũng bị mê hoặc như Lâm Lang, chậm rãi đi tới trước mặt Quận mã, bỗng nâng tay đánh ra một chưởng tâm lôi vào giữa hai quái mắt, Quận mã ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, quái mắt chảy ra hai dòng máu. Mê thuật bị phá, Lâm Lang nhanh chóng tỉnh lại, rút ra Liễu Diệp phi đao đâm tới cổ hắn, đầu người bay đi, thân hình đổ xuống, mặt xác chết co rúm không ngớt, Thanh Vũ vội che mắt Lâm Lang, đẩy cửa vào Truy Tinh đàn, hai người cùng bước vào sảnh.
Truy Tinh đàn đèn đuốc huy hoàng, bốn phía vẽ hoa văn đạo Phật lộng lẫy, vừa vào giống như chỗ ở của Phật tổ, làm cho người ta không thể không nổi lên sự kính cẩn.
Quốc sư ngồi thiền chấp tay trên tòa sen, Thái tử cũng ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, hai người đang nhắm mắt tựa như Phật ngồi cùng đồng tử, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bốn phía tĩnh lặng.
Lâm Lang đã tích tụ oán khí, nhìn thấy yêu nhân kia làm bộ hiền lành nhịn không được chạy tới mắng:
"Lão quái vật! Ngươi còn dám giả mù sa mưa qua mắt người khác giả thần giả quỷ cơ à? Đồ đệ con cóc và đồ đệ con giun của ngươi đều bị chúng ta giết cả rồi! Ngươi còn không mau mau thả Thái tử ra thì đừng trách chúng ta nghiền xương ngươi thành tro đấy!"
Quốc sư kia nghe vậy cũng không động đậy, giống như mắt điếc tai ngơ, chọc Lâm Lang thêm giận, nắm lấy hai thanh phi đao đâm tới, quần áo bị cắt đứt giống bọn yêu nhân hóa thành tro tàn, còn da thịt bị cắt thì ngay sau đó liền khép lại.
Lâm Lang và Thanh Vũ lắp bắp sợ hãi, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, không thể tưởng được...lão yêu quái này không sợ phù phép.
Lâm Lang đang ngẩn người không chú ý một đoạn bóng đen dây thừng dần tới dưới chân nàng, Thanh Vũ phát hiện ra muốn nhắc nàng bỗng mắt cá chân bị cọng dây cuốn chặt, kéo người chổng ngược xuống như bao cát, quơ tay chân qua lại, Thanh Vũ vừa giận vừa hận, chút nữa cắn nát môi, đánh một chưởng ngũ lôi chú vào Quốc sư thì thấy một đạo quang nháy mắt hiện lên, không trung vang lên tiếng sét đánh, trên đầu rơi lả tả tro bụi, Quốc sư vẫn ngồi bất động, lần này khiến Thanh Vũ cả kinh trợn mắt há mồm, lão yêu quái này tột cùng thì đạo hạnh cao đến cỡ nào?
Ngay cả ngũ lôi chú cũng chẳng có tác dụng. Ngay thời điểm nàng còn sững sờ, dưới chân lại có bóng đen uốn lượn đến, cuốn lấy chân nàng quăng lên tường.
Thanh Vũ và Lâm Lang bị đập mạnh vào tường chảy máu, mảng tường thì bị vỡ, hai người cơ hồ gần đứt hơi.
Lâm Lang nha đầu rất bướng bỉnh, liều mạng dùng Liễu Diệp phi đao chặt đứt dây bóng đen rồi ném phi đao chém tới bóng đen dây trói Thanh Vũ, cả hai rơi xuống đất.
Thanh Vũ vừa rơi xuống đất, nhanh chóng đánh tới một chưởng kình lôi, ngũ lôi chú hôm nay giống như gặp khắc tinh, lông tóc lão yêu quái không tổn hao gì, bóng đen dây lại kéo chân nàng tới trước mặt lão yêu quái, hai người nhìn nhau tíc tắc trong ba giây, trên đầu dũng mãnh hạ xuống đại đao.
Thanh Vũ bị chém từ vai trái cho tới bụng, cả người nàng như rách ra lỗ lớn, máu tươi trút xuống như suối, ý thức Thanh Vũ trở nên mơ hồ, bên tai nghe Lâm Lang kêu một tiếng thê lương:
"Linh Phượng nhi...", một mảng tối đen, trong giây lát hôn mê bất tỉnh...