Kiệu hoa đỏ thẫm đặt trước cổng, đoàn nhạc khí thay phiên nhau nổi lên, không khí tràn ngập niềm vui, Thanh Vũ theo lời bà mối dặn dùng chân đá kiệu môn, tân nương tử được dẫn đi ra, ngồi trên lưng bà mối từ từ tiến vào đại môn.
Thanh Vũ càng thêm rạng rỡ không giấu được ý cười, mời Đổng thừa tướng và Tào tướng quân vào phủ, dọc đường đi vụng trộm ngắm tân nương che khăn voan đỏ, nhìn thế nào vẫn thấy không đủ, giây lát sau như có gì bất ổn, vẻ mặt tươi cười lập tức ngưng trọng.
Hôm nay bà mối này có vẻ không được khỏe, mới cõng tân nương đi được vài bước đã mệt thở hồng hộc, thắt lưng bị ép xuống gần tới đất, Thanh Vũ nhíu mày, lặng lẽ gọi Cửu gia hỏi:
"Bà mối này tìm từ đâu đến thế? Mới cõng tân nương đi đến đại đường thì hai chân đã run lên rồi, nếu dám làm Lâm Lang té bị thương ta sẽ hỏi tội ngươi!"
Cửu gia lau mồ hôi trên trán, phân trần:
"Đại nhân à, bà mối này nổi tiếng trong kinh thành lắm, các hôn sự khác đều được bà ta làm thỏa đáng, không hiểu sao hôm nay lại bủn rủn như chưa ăn vậy, tiểu nhân...tiểu nhân cũng không rõ bà ta có vấn đề gì không..."
Thanh Vũ phất tay bảo hắn đi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cặp bà mối và tân nương, sợ bà mối sơ suất làm bảo bối nương tử bị thương, cũng thật may là dù bà mối run rẩy cũng ráng hết sức đưa tân nương tới đại đường, vừa buông tân nương ra thì đã muốn kiệt sức, Thanh Vũ vội vàng tiến lên đỡ tay tân nương, hai người từng bước đi đến chính giữa đại đường.
Đại đường mới xây so với lúc trước rộng lớn hơn nhiều, Thanh Vũ nắm tay tân nương cẩn thận bước từng bước, nhưng mỗi bước đi lại làm nàng phát hiện ra có phần bất ổn:
Lâm Lang từ nhỏ tập võ, thân thủ so với nữ tử bình thường linh hoạt rất nhiều, tại sao hôm nay đi đứng có vẻ khó khăn, chậm chạp, thoạt nhìn như cố hết sức?
Chẳng lẽ Lâm Lang cũng giống bà mối kia chưa ăn điểm tâm sao?
Hay là quỷ nha đầu lại nghĩ ra trò gì?
Thanh Vũ liếc mắt đánh giá chân tân nương, đáng tiếc nửa người bị váy đỏ che khuất, nhìn không ra điểm nào hoài nghi, Thanh Vũ càng thêm nghi hoặc, nàng cố ý làm rớt hoa hồng cài trước ngực xuống đất, nàng cúi người nhặt lên, sau đó mỉm cười đứng lên cài hoa hồng lại trước ngực.
Ân sư - Ninh thái sư và ngoại công Lâm Lang - Đổng thừa tướng đã ngồi xuống ghế ở đại đường vuốt chòm râu nhìn hai người, Thanh Vũ đỡ tân nương chậm rãi quỳ đến trước mặt hai lão, nghe giọng nam truyền đến: "Nhất bái thiên địa!", tân nương nghe thế xoay người cúi đầu, Thanh Vũ vẫn không lay chuyển khiến cho quan khách liếc mắt nhìn nhau.
Sự việc này khiến người xướng lễ ra mồ hôi lạnh, khô khan cổ họng đành phải cất giọng lần nữa: "Nhất bái thiên địa!", tân nương do dự giây lát xoay người cúi đầu, nhưng Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích làm quan khách đều nhỏ to bàn luận, cả đại đường trở nên ồn ào.
Nói về Lâm Lang, nàng không biết hôn mê bao lâu bỗng nhiên tỉnh lại phát hiện mình qua đêm trong một cái động, xung quanh người là đống cỏ tranh, khó trách nàng cảm giác như ngủ trên đệm bông, lại thấy hỉ phục trên người đều bị lột bỏ chỉ còn lại áo khoác, thậm chí mũ phượng trên đầu cũng bị lấy đi, nha đầu tức giận phùng mang trợn má, rõ ràng ban ngày ban mặt còn là tướng phủ thiên kim lại bị cướp mang đi.
Đột nhiên nàng chợt lóe một ý niệm, thầm nhủ không xong rồi, đạo tặc này vào trong tướng phủ cướp mình đi, nhất định không phải loại đạo tặc bình thường hơn nữa lại đoạt đi hỉ phục khẳng định liên quan đến việc thành hôn của mình với Thanh Vũ, chẳng lẽ...có kẻ giả mạo mình phá hỏng hôn sự này sao?
Nàng quýnh quáng không quan tâm tới việc trên người chỉ mặc cái áo khoác, vội vàng chạy vào trong thành, vạn nhất Thanh Vũ bái thiên địa với người khác thì xem như mọi chuyện đã an bài.
Lâm Lang thở hồng hộc, chạy như điên đến phủ Thượng Thư cao giọng hét lớn: "Thanh Vũ! Đừng mắc mưu! Người nọ là giả mạo đấyyy!"
Không may tiếng người ồn ào át đi giọng của nàng, Thanh Vũ mông lung tựa hồ nghe thấy gì, quay đầu qua lại, Lâm Lang dùng sức đẩy ra tầng tầng lớp lớp người, cố gắng la to lần nữa, lần này mọi người ở đại đường đều nghe rõ, tân nương đang quỳ trên mặt đất vội đứng dậy, Lâm Lang nhịn không được tức giận rút ra Liễu Diệp phi đao chém tới tân nương kia, tân nương giả không kịp né, cổ tay bị phi đao chém một nhát vội nhảy lên nóc nhà chạy trốn, thấp thoáng Lâm Lang nhìn thấy trên cánh tay người nọ có vết sẹo nhợt nhạt vết thương khác, mười mãnh tướng của bộ Binh cùng muời mấy cao thủ Thừa tướng mang đến bay ra đuổi theo, Thanh Vũ ngăn bọn họ lại: "Đừng đuổi theo! Hôn sự quan trọng hơn..."
Mọi người đành nhịn phẫn nộ quay lại, ở đại đường đang vui bỗng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, âm thanh nghị luận càng ồn ào sôi nổi thêm.
Thanh Vũ nhanh chóng quay trở lại ôm chặt Lâm Lang vào lòng vội nói: "Lâm Lang! Nàng có bị thương không? Sao lại không cẩn thận để người ta bắt cóc thế?"
Trước mặt mọi người, Lâm Lang không tiện tỉ mỉ nói cùng nàng, chỉ nháy mắt với nàng, nhéo nhéo tay, lát sau nha hoàn mặc lại hỉ phục, trang sức cho Lâm Lang rồi vội vào tiền sảnh thuận lợi bái đường.
Mọi người tựa như xem không có chuyện gì phát sinh, vô cùng náo nhiệt đến nửa đêm mới cáo từ trở về nhà.
Thanh Vũ cùng Thái sư, Thừa tướng, Tào tướng quân và Tào công công tới chúc mừng các phái với nhau, an bài thỏa đáng xong thì say khướt trở về phòng, vén khăn voan ôm Lâm Lang vào lòng, ở bên tai nàng nỉ non lo lắng: "Nha đầu kia, sao cứ để ta lo lắng mãi thôi..."
Lâm Lang tựa vào người nàng tức giận: "Ta cũng không nghĩ tới cư nhiên ở trong phủ lại bị thế."
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Có phải ngươi ở bên ngoài phong lưu chọc nữ tử nào ghen tuông nên mới cướp ta đi, rồi giả trang thành tân nương không?"
Thanh Vũ vội nói: "Nàng không phải không biết, tin đồn vẫn cho rằng ta là ái nam ái nam, làm sao có khả năng chọc ghẹo nữ tử khác để xảy ra cảnh tranh giành tình nhân?"
Lâm Lang nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng lại không cam lòng chấp nhận ngay nên bĩu môi hờn dỗi.
Thanh Vũ bị rượu làm nóng ran, cơ thể sớm căng thẳng khó chịu nên ôm chặt nàng thêm, tay nâng chén rượu đưa nàng rồi lấy một chén nữa cho mình, thấp giọng tình ý nói: "Tối nay chúng ta uống chén rượu giao bôi này thì từ nay về sau nàng có ta, ta có nàng, vợ chồng ta đồng tâm cộng khổ..."
Lâm Lang nghe nàng nói có chút buồn nôn, nhịn không được xoay người tránh né, Thanh Vũ không chịu kéo nàng ôm chặt hơn, đỏ mặt nói: "Nương tử à, chúng ta đã bái thiên địa, sao nàng không được tự nhiên như thế..."
Lâm Lang nói: "Tại ngươi không biết e thẹn." Rồi quay lại nâng chén rượu chéo tay Thanh Vũ ngửa cổ uống một ngụm cạn chén.
Thanh Vũ cười cười, giúp nàng cởi quần áo, thoát hài, ẵm nàng lên giường, sau đó cởi bỏ y phục của mình, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lâm Lang, ngắm mặt nàng thì thầm: "Lâm Lang, đêm nay nàng thật đẹp."
Lâm Lang đỏ bừng mặt, ánh mắt né sang một bên làm bộ như không nghe gì, hành động này khiến Thanh Vũ thêm khô nóng khó chịu, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn trán, môi, vành tai, cổ, rồi từ từ đi xuống dưới dừng trước nhụy hoa trước ngực giống như trả thù, cố ý dùng đầu lưỡi ở đó đưa qua lại vài vòng, Lâm Lang bị kích thích không tự chủ được phát ra tiếng rên nhẹ, thấp giọng mắng: "Trác Thanh Vũ...Linh Phượng nhi...bại hoại...ngươi bại hoại..."
Càng thấp giọng mắng thì hai nơi mẫn cảm ấy càng bị nàng đùa giỡn, tiểu-hạt-tiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng bị 'trừng phạt' kiểu này thì làm sao chịu nổi đây?
Hai tay đẩy đầu Thanh Vũ ra, Thanh Vũ không quan tâm, cơ thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, dục vọng không thể áp chế trở nên bùng phát, tiếp tục tỉ mỉ 'phục vụ' mật hoa dưới chân nàng. Đầu lưỡi mơn trớn ngực nàng, bụng, dần dần đi tới chỗ thâm sơn cùng cốc kia, Lâm Lang nhịn không được rên khe khẽ, thân mình lui xa vào cạnh giường, xấu hổ không dám nhìn người kia, mặt đỏ đến cổ thẹn thùng nói:
"Ngươi...sao ngươi lại dùng miệng ở nơi đó..."
Thanh Vũ chẳng để ý mà kéo nàng vào lòng, biết nha đầu kia lần đầu chưa biết sự tình nên phải chậm rãi giảng cho nàng, vì thế hôn tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta yêu nàng mới có thể làm thế với nàng a..."
"Nhưng...chỗ ấy...sao có thể dùng miệng..." Lâm Lang vẫn khó hiểu, lộ ra vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, trong lòng Thanh Vũ yêu càng sâu, đưa tay đến chỗ mật hoa ấy nhẹ nhàng vỗ về:
"Nàng đã là vợ ta, toàn cơ thể nàng ta đều yêu tất, ta hận không thể hôn hết mọi chỗ nhiều lần, nơi ấy có gì mà không được..."
Tay Thanh Vũ giống như có dòng điện, chạm đến đâu kích thích da thịt Lâm Lang tê dại đến đó, phía dưới truyền đến một loại cảm giác kì lạ, miệng cũng rên rỉ ra tiếng, nắm tay Thanh Vũ đẩy ra không được mà để tiếp tục cũng không xong, toàn thân khô nóng như có ma lực giãy dụa trong cơ thể nàng...
Thanh Vũ cảm thấy đúng lúc vùi mặt vào nơi kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy, Lâm Lang nắm chặt cạnh giường, dưới thân truyền đến cảm giác mạnh mẽ nhanh chóng khoan khoái đưa nàng bay tận mây xanh, đầu óc hưng phấn cơ hồ mê muội, giây lát sau, dưới thân lại truyền đến sự đau đớn, ngón trỏ Thanh Vũ đã ở bên trong chậm rãi ra vào, đau đớn cùng khoái cảm dồn dập tới từng đợt, Lâm Lang nói không nên lời, vừa hé miệng lại truyền ra tiếng rên rỉ, vội vàng đưa tay vào miệng cắn, Thanh Vũ sợ nàng cắn làm bị thương chính mình liền ôm nàng vào lòng, tay trái đặt vào miệng nàng để nàng cắn chặt, tay phải ra vào nhanh hơn trong cơ thể nàng.
Nàng chưa từng có cảm giác này, cũng chưa từng có kích tình giống như đưa người ta lên chín tầng mây, nguyên lai đây là yêu đương mây mưa, Lâm Lang nhịn không được quay đầu hôn một chút vào môi Thanh Vũ, để cho kẻ bá đạo kia muốn làm gì thì tùy, khiến mình cùng nàng bay càng cao càng xa...
Hôm sau tỉnh lại, Lâm Lang nhìn thấy trên giường dính chút đỏ tươi, xấu hổ vùi mặt vào lòng Thanh Vũ, Thanh Vũ cười khanh khách vỗ lưng nàng, an ủi: "Nha đầu ngốc, có gì mà e thẹn? Nàng cũng đã là người của ta, không vui sao?"
Lâm Lang đẩy nhẹ nàng ra, bỗng như nhớ tới điều gì, hồ nghi hỏi: "Vì sao ngươi không có lạc hồng*?"
(*giọt máu lần đầu quan hệ)
Câu hỏi này khiến Thanh Vũ giật mình, không biết nên bắt đầu nói với nàng thế nào, suy nghĩ lúc lâu sau đành phải nói lời thật với nàng, bản thân lúc trước bị yêu hồ bắt vào sơn động phát sinh chuyện gì đều tường thuật rõ ràng, nếu hai người đã kết thành vợ chồng thì cũng nên thẳng thắn thành thật đối đãi, việc này lừa dối cũng vô ích không bằng nói rõ ngọn nguồn để nha đầu kia không sinh nghi về sau.
Lâm Lang nghe xong mà vẫn im lặng, sắc mặt trầm tư, Thanh Vũ trong lòng lo lắng, sợ nàng biết mình chẳng còn tấm thân xử nữ nữa lại không minh bạch, lại càng cảm thấy hổ thẹn, tay chân cảm thấy dư thừa, như một đứa nhỏ làm sai cúi đầu không dám động đậy.
Thật lâu sau, nha đầu kia mạnh miệng: "Chỉ cần ngươi an ổn đứng trước ta, xử nữ hay không thì đã sao?"
Thanh Vũ nghe được lời này mà tâm tình như cởi bỏ gánh nặng, hận không thể hôn nàng cho đủ.
Bỗng Lâm Lang lại đẩy nàng ra, bĩu môi nói: "Bất quá...ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả? Trừ phi ngươi đem nửa cái đuôi hồ yêu ra cho ta xem."
Thanh Vũ như được tha thứ, chỉ cần nha đầu kia không tức giận, dù kêu bản thân bán mình lần nữa làm nha hoàn đều được, vội vàng lấy ra nửa đuôi hồ ly đã cất giữ cẩn thận, đưa tới tay Lâm Lang.
Lâm Lang nhìn đuôi hồ ly bị cắt thấy kì quái hỏi: "Rõ ràng đây là đuôi bị đứt làm sao có thể biến thành...biến thành cái vật làm được việc đó?"
Thanh Vũ do dự một lát, đỏ mặt giải thích: "Hiện giờ ban ngày ban mặt, công dụng đuôi hồ ly này rất khó nói cho nàng hiểu.", dừng một chút đi tới tai nàng nói nhỏ: "Chờ đêm nay chúng ta tiếp tục động phòng, khi đó ta cho nàng xem thử là hiểu thôi."
Lời này làm Lâm Lang mặt đỏ tai hồng, trả lại đuôi hồ ly cho nàng, vội vàng mặc quần áo, mở cửa ra ngoài ăn điểm tâm sáng.