Mục lục
Huyết Phượng Kỳ Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lang cứ mãi truy vấn, Thủy Tâm lại chậm chạp đáp không được, nước mắt cũng chỉ từng giọt rơi xuống...

Đây là cốt nhục của nàng...sao có thể không cần chứ? Cho dù nó được tạo ra giữa nàng cùng kẻ thân sinh khác là yêu quái có thâm cừu đại hận, nàng cũng không nghĩ, lại càng không muốn vứt bỏ nó, chẳng qua...cho dù nàng muốn sinh nó ra, bản thân chỉ là nữ tử tứ cố vô thân, ngay cả mình cũng không lo được, làm sao có thể nuôi sống đứa nhỏ?

Huống chi nếu bị hồ yêu Hạo Nguyệt kia biết thân phận đứa nhỏ, nàng kia nhất định sẽ cướp đứa nhỏ mang đi.

Làm sao bây giờ...mình nên làm gì bây giờ...

Lâm Lang thấy nàng do dự mãi, không biết quyết định ra sao, nhịn không được đứng dậy đi thong thả qua lại trong phòng vài bước, muốn nói lại thôi, rốt cuộc mới mở miệng nhắc nhở nàng:

"Thủy Tâm muội, vốn dĩ lời này ta không nên nói ra, nói cách khác nếu nói ra sẽ làm muội cảm thấy ta làm tỷ tỷ uy hiếp muội...nhưng không nói ra ta lại lo lắng...lo lắng sẽ sinh ra sự ngoài ý muốn, cho nên...cho nên muội nên suy nghĩ cho cẩn thận, muội hiểu ý ta chứ?"

Thủy Tâm xoa khóe mắt nói: "Lâm Lang tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói đi, bất luận nói gì Thủy Tâm đều ghi nhớ ở trong lòng."

Lâm Lang ngồi lại bên giường, nắm tay nàng, do dự lúc lâu sau mới nói:

"Hiện tại việc đã thế này, đứa nhỏ cũng đã bốn tháng, cho dù muốn lấy nó ra cũng không dễ dàng, vì thế chỉ có thể sinh nó ra, nhưng...muội muội, muội vẫn là gái chưa chồng, nếu bị người ta biết chưa chồng mà đã có con, dựa theo luật lệ Đại Minh phải xử bỏ vào rọ dìm chết..."

Lâm Lang nói ra lời này làm Thủy Tâm kích động nắm lấy tay Lâm Lang, Thủy Tâm khóc hỏi: "Bây giờ ta nên làm sao đây tỷ tỷ, ta không muốn chết...ta còn chưa báo thù rửa hận cho mẹ, không muốn chết sớm như vậy..."

Lâm Lang vội vỗ lưng nàng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, có ta và Trác tỷ tỷ ở đây, không ai dám động vào muội, vừa rồi ta đã nghĩ tới, nay có hai biện pháp có thể dùng, muội xem thử thế nào."

Thủy Tâm ngẩng đầu nức nở nói: "Hai biện pháp ra sao?"

Lâm Lang nói: "Biện pháp thứ nhất, ta và Trác tỷ tỷ thay muội làm chủ, tìm một nam tử thích hợp lập tức để muội thành hôn, ngoại nhân tự nhiên không tiện nói gì."

Thủy Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Biện pháp thứ hai là gì?"

Lâm Lang lại nói: "Về biện pháp thứ hai...phải để muội chịu chút ủy khuất...tính ra còn sáu tháng nữa, muội cần phải ở trong phủ không được đi đâu, đừng để kẻ nào phát hiện muội đang mang thai, ta sẽ phân phó người trong phủ không tiết lộ sự tình ra ngoài, chờ đứa nhỏ sinh ra...cho nhà người ta làm con, chuyện này tự nhiên sẽ giải quyết xong..."

Thủy Tâm nghe vậy nước mắt lại rơi xuống, nhắm mắt lắc đầu nói: "Muốn ta không hề biết đứa nhỏ? Ta làm không được...thật sự làm không được..."

Lâm Lang thấy nàng như thế mũi cũng sụt sịt, ôm nàng nói:

"Trừ biện pháp đó ra, tỷ tỷ không nghĩ ra biện pháp nào nữa, chẳng lẽ...chẳng lẽ muội muốn đến vùng hoang dã sinh ra đứa nhỏ, sau đó hai mẹ con sống với nhau cả đời? Hơn nữa đứa nhỏ có thể sống hay không, có thể bình an lớn lên không, muội nhẫn tâm để nó sinh ra đã ngăn cách cuộc sống bên ngoài sao? Hoặc là...hoặc là trở lại sống với Hạo Nguyệt, cho nó cả đời làm yêu quái sao?"

Lâm Lang nói xong chạm trúng chỗ đau của Thủy Tâm, khiến nàng càng thêm buồn đau không thôi, nàng không muốn mất đứa nhỏ, lại càng không muốn gả cho một nam tử không quen biết làm vợ, nàng mặc dù hận Hạo Nguyệt vạn phần, lại cùng nàng ta dây dưa triền miên, nàng cũng từng muốn liều chết với Hạo Nguyệt, thế nhưng trời cao vì cớ gì lại cố tình không buông tha nàng, làm cho nàng mang thai đứa con của Hạo Nguyệt, kẻ thù giết mẹ mình nay lại là thân sinh đứa nhỏ...khiến cho người ta dở khóc dở cười, đau triệt tâm can.

Không hiểu vì sao...trong đầu nảy ra ý tưởng trả thù, sao không để đứa nhỏ này làm con Thanh Vũ và Lâm Lang tỷ? Hạo Nguyệt và nàng đều có cừu thâm, đến lúc đó nhất định giận chó đánh mèo sẽ đánh vào đứa nhỏ, nếu nàng biết chính tay mình giết chết đứa nhỏ, cảnh tượng kia khẳng định so với mình tự tay chấm dứt tánh mạng Hạo Nguyệt thống khoái hàng vạn lần...

Ý nghĩ này vừa lóe ra khiến Thủy Tâm cũng phải hoảng sợ...đứa nhỏ cũng là của nàng...làm sao có thể biến nó trở thành công cụ trả thù Hạo Nguyệt?

Nhưng...ai có thể đối phó được Hạo Nguyệt? Hồ yêu chín đuôi đã tu thành bất tử, ngay cả Đại La Kim Tiên nàng cũng không xem vào mắt, chính mình chỉ là một kẻ phàm trần muốn báo thù quả thật là người si nói mộng (người ngu ngốc còn nói chuyện trong mơ).

Thủy Tâm suy nghĩ hỗn loạn rối như tơ vò, đầy đầu đều là mù mịt, bất chợt nhớ tới tình cảnh Thạch Tam nương bị thiêu sống, thoáng cái lại tới cảnh sáng sớm bị Hạo Nguyệt xâm phạm, rồi tiếp các cảnh tái hiện tựa như bức tranh liên hoàn hiện ra trước mắt, nếu không phải ngày ấy bị nàng kia dùng sức mạnh cưỡng đoạt thì làm sao hôm nay có sự việc này.

Kiếp trước khúc mắc gì đến nỗi trong bụng nàng phải lưu lại nghiệt chủng, vì sao phải vì nghiệt chủng này mà trong lòng ngổn ngang đầy oán buồn?

Phẫn hận cùng lửa giận dần dần bùng cháy nơi lồng ngực, Thủy Tâm dần ngừng khóc, lo lắng hồi lâu rốt cuộc ngẩng đầu hướng Lâm Lang nói:

"Tỷ tỷ, ta cảm thấy...đem đứa nhỏ cho người khác làm con cũng được...ta phận nữ tử lưu lạc, ngay cả một lối ra đều không có, làm sao lo lắng được cho nó? Không bằng tìm hộ người tốt cho nó, cả đời áo cơm không lo, ta làm mẹ thế này cũng an tâm..."

Lâm Lang nghe vậy không khỏi có chút vui mừng, vội cầm tay nàng nói: "Muội thật quyết định như vậy chứ?"

Thủy Tâm hơi gật đầu nói: "Chẳng qua ta có yêu cầu, bất luận đứa nhỏ làm con ai, ta đều phải ở bên cạnh nó, làm vú nuôi hay nha hoàn hầu hạ nó cũng được, chỉ cần có thể nhìn nó lớn lên".

Kỳ thật Thủy Tâm cũng đã nhìn ra Lâm Lang có tâm thu dưỡng đứa nhỏ, đưa ra yêu cầu này làm cho các nàng không thể không giữ lại đứa nhỏ.

Lâm Lang cũng không nóng lòng biểu lộ, nàng ra vẻ suy tư nói: "Muội muội, việc này trước không vội, cứ chờ Trác tỷ tỷ trở về đã, ta sẽ thương lượng lại với nàng một chút, biết đâu nàng lại có biện pháp tốt không chừng, trước tiên muội cứ lo dưỡng thai thật tốt, đừng làm việc nặng, từ hôm nay trở đi nhớ không cần ra phủ, lỡ may bị người phát hiện, có chuyện gì đều phân phó hạ nhân đi làm, muội phải bảo dưỡng thân thể mới là trọng yếu."

Lâm Lang vừa nói vừa sửa sang lại giường, chậm rãi đỡ nàng nằm trên giường.

Thủy Tâm ra quyết định này cảm thấy tâm tình thật trống rỗng, thất tình lục dục hỉ nộ ái ố trong chớp mắt không còn cảm giác, duy nhất có thể cảm nhận được là đứa nhỏ ở trong bụng khẽ động đậy, tâm liền run rẩy, lại động một chút, khuôn mặt Hạo Nguyệt liền hiện lên...

Tới gần tháng mười hai, Thanh Vũ rốt cuộc mang đại quân khải hoàn hồi kinh, vừa đến kinh thành lập tức tiến cung gặp Hoàng Thượng, bẩm báo toàn bộ kết quả bình định lần này, cũng sớm định ra kế sách trình lên Hoàng Thượng, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp lập tức trừ bỏ Tào công công và Đổng Thừa tướng.

Mọi việc dàn xếp êm xuôi về nhà đã là đêm xuống canh hai, nàng không dám kinh động mọi người trong nhà, lặng lẽ rửa mặt nhẹ nhàng leo lên giường, từ phía sau ôm Lâm Lang vào ngực, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại muốn ngủ.

Đột nhiên chóp mũi đau, tay Lâm Lang nắm cái mũi nàng, Thanh Vũ kêu một tiếng xin khoan dung:

"Phu nhân tha mạng, hạ quan ngày đi đêm chạy, thật vất vả mới được ngủ trên giường êm, đợi hạ quan ngày mai tỉnh dậy sẽ 'bán mạng' cho phu nhân nhé..."

Lâm Lang ở trong lòng nàng trách nhẹ: "Bán mạng cái gì chứ! Gần gũi ta mà thấy gian nan vậy sao? Không thích thì về sau đừng chạm vào ta nữa!"

Thanh Vũ biết mình nói sai, vội giảng hòa: "Được rồi, là ta ăn nói vụng về, phu nhân đừng trách ta nữa!"

vừa nói vừa ôm nàng vào ngực, muốn động cũng không động được, ngày thường nếu Lâm Lang tức giận, nàng dùng biện pháp này lần nào cũng hiệu quả.

Lâm Lang bị nàng ôm, đành tạm thời buông tha nàng, vỗ lưng bàn tay nàng nói: "Thanh Vũ, ta muốn thương lượng với nàng một việc."

Thanh Vũ nhắm hai mắt mơ màng đáp: "Chuyện gì không thể chờ ngày mai nói sao..."

Lâm Lang thấy nàng buồn ngủ như vậy, chỉ khẽ thở dài, choàng người qua kéo đắp chăn cho nàng, do dự lúc lâu, nhịn không được vẫn nhẹ giọng bên tai nàng nói: "Thủy Tâm có thai rồi".

Thanh Vũ vừa nghe lời này, ánh mắt lặng lẽ mở ra, nhưng lập tức nhắm lại thì thào nói:

"Chỉ cần không phải nàng có thai, đều để ngày mai nói sau..."

Lâm Lang cố ý trêu cợt nàng, lại ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta tính để Thủy Tâm cho đứa nhỏ làm con chúng ta, nàng sắp được làm 'cha' rồi".

Lần này khiến Thanh Vũ kinh ngạc thiếu chút nữa ngồi dậy, xốc một chút chăn mở to hai mắt nhìn: "Làm 'cha'? Ai muốn làm 'cha' chứ?"

Lâm Lang nhịn không được cười, nàng nhéo chóp mũi nàng nói: "Không phải vị Binh bộ Thượng thư Trác Thanh Vũ bại hoại đó sao."

"Ai bại hoại! Ai bại hoại chứ!"

Thanh Vũ lấy tay ôm sát nàng vào người, dùng sức cù lét nàng, khiến Lâm Lang 'khanh khách' cười không ngừng, lát sau Thanh Vũ mới ôm sát nàng hỏi:

"Vừa rồi nàng nói cái gì? Nói ta muốn làm 'cha' là sao? Có ý tứ gì?"

Lâm Lang cười cười, nằm úp sấp trên ngực nàng, hôn môi nàng, đối diện nàng nói:

"Thủy Tâm không biết vì sao lại mang thai đứa con của Hạo Nguyệt, hiện tại đã gần bốn tháng, nàng chưa có chồng không có lý dó nào trở thành mẹ, hơn nữa không muốn gả cho nam tử làm vợ, cho nên...ta tính là ta sẽ giả vờ sinh ra đứa nhỏ, trở thành con của chúng ta, thứ nhất có thể đỡ tai họa cho Thủy Tâm, thứ hai ngăn lời đồn đãi, thứ ba cho ông nội và ông ngoại có chắt bồng, nàng thấy có được không?"

Thanh Vũ nghe vậy một lúc sau cũng không trả lời, Lâm Lang thấy mặt nàng trầm ngâm, trong lòng có chút lo sợ bất an, liền hỏi: "Không phải là nàng cảm thấy có chút không ổn đó chứ?"

Thanh Vũ nhíu mày nói:

"Chúng ta nhận đứa nhỏ thật ra cũng không có gì, chỉ là...việc nàng có chút vướng mắc, đứa nhỏ này do Hạo Nguyệt và Thủy Tâm sinh ra, Thủy Tâm nguyện ý đưa đứa nhỏ cho mình làm con cũng được, chỉ sợ giấy không gói được lửa, vạn nhất bị Hạo Nguyệt phát hiện đứa nhỏ là của nàng, chúng ta không có quyền quản, đến lúc đó không thể bảo vệ đứa nhỏ mà còn liên lụy Thủy Tâm bị nàng giận chó đánh mèo; thứ hai, nếu mẹ nó là Hạo Nguyệt, đứa nhỏ sẽ có một nửa là yêu quái, nếu bị người phát hiện, chỉ sợ..."

Thanh Vũ lắc đầu không dám nói tiếp nữa.

Lâm Lang nghe vậy có chút ngẩn người, Thanh Vũ không nói nàng còn chưa nghĩ ra, nguyên lai sự tình kỳ thật không giống như nàng suy nghĩ đơn giản như vậy, hai người trầm mặc hồi lâu nhất thời không nói chuyện, Thanh Vũ vỗ vỗ lưng nàng nói:

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai chúng ta sẽ nghĩ tiếp biện pháp, giờ nghỉ ngơi trước đi đã, ta buồn ngủ lắm rồi."

Lâm Lang không biết làm sao đành phải chui vào lòng nàng, tràn đầy tâm sự đi vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK