Mục lục
Huyết Phượng Kỳ Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện đương triều thái giám hay ái nam ái nữ tồn tại đã lâu, vốn cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, nhưng liên quan đến Thái tử cùng Trác Thanh Vũ thì đó là đại sự khó lường, dù cho Thái tử không phải là người bạc tình và tin lan truyền trên phố cũng chỉ là tin vịt không bằng không chứng, tin truyền đến truyền đi cuối cùng lại thành Binh Bộ Thị Lang dùng hết mọi thủ đoạn, Thái tử vẫn nhẫn tâm tuyệt tình.

Đề đốc đại nhân ngày xưa rong ruổi trên chiến trường đả bại cổ độc kỳ thuật người Miêu giờ đây lại quỳ gối dưới chân một gã nam tử, đường đường Binh Bộ Thị Lang lại là kẻ yếu đuối đầy ủy khuất, trả giá hết thảy vẫn chỉ nhận được một sự khước từ, toàn bộ cao thấp trong phủ Thị Lang ai cũng nghẹn đầy bụng oán khí, ngày thường tiếp xúc với chủ tử nhiều nhất cũng là bọn họ, chủ tử tâm cao khí ngạo, bình thường ngoại trừ vào triều xử lý công vụ thì cũng chỉ đi phố đồ cổ ngắm ngọc bội, rất ít khi gặp Thái tử, làm sao có thể vì cái kẻ chỉ gặp qua vài lần mà phải khổ sở chết đi sống lại? Chuyện này mà đặt ở người khác thì bọn họ còn tin, đặt ở trên người chủ tử thì có đánh vào đầu bọn họ trăm lần cũng chẳng thể tin được.

Đáng tiếc lời đồn đáng sợ, trừ người ở phủ Thị Lang ra thì mọi người ở kinh thành đều tin không ai nghi ngờ, cũng chỉ vì Trác đại nhân kia dáng dấp mĩ miều, đầy đặn, chỉ khuôn mặt kia không lộ ra bên ngoài chứ toàn thân chỗ nào cũng đẹp, quả thực so với điếm nam bậc nhất ở kinh thành còn khiến nhiều kẻ thèm nhỏ dãi.

Người phủ Thị Lang đi ra ngoài ngay cả nói cũng không dám, sợ tán gẫu cùng người khác vài câu lại nhắc tới tin vịt về chủ tử, xong việc liền vội vàng hồi phủ, làm như chấp nhận việc đó chẳng bàn cãi.

Thanh Vũ lại tỏ vẻ như chẳng có việc gì phát sinh, vẫn giống như trước giờ Thìn vào triều, giờ Thân hồi phủ, nhàn hạ thì đến phố cổ xem trân châu ngọc bảo, mặc dù nàng đã làm quan trong kinh một năm nhưng lại chẳng tham ô, đến giờ vẫn thanh liêm cho nên lúc rảnh thì đến phố cổ tham quan, kiểm tra nhìn cái này cái kia, vật to vật nhỏ nơi đó nàng đều đã sờ qua, nhiều lúc tỏ ra luyến tiếc, thứ nhất không có gì hay để mua, thứ hai trong túi không đủ tiền, chủ tiệm đồ cổ thấy nàng có chức vị trong triều, nên cũng để nàng tùy ý ngắm nghía.

Những ngày này Bộ binh rảnh rang, Thanh Vũ lại đến Ngọc Phương Hiên như thường lệ, ông chủ vừa mới khai thác ngọc thạch ở Tây Cương, đối với kiểm định ngọc cũng có nghiên cứu chút ít, Thanh Vũ thích nhất lưu lại nơi này, thuận tiện thưởng thức ngọc quý.

Hôm nay ông chủ Ngọc Phương Hiên thấy nàng đến cửa, vội vàng tươi cười tiếp đón: "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân."

Thanh Vũ có chút sửng sốt vội hỏi: "Ông chủ à, có việc gì mà vui thế?"

Ông chủ chỉ cười không nói dẫn nàng đi vào trong phòng lấy ra một cái tráp gói vải đỏ, mở từng lớp ra là pho tượng ngọc phật Di Lặc, thân phật tạo hình từ dương chi bạch ngọc, chuỗi phật niệm mài thành từng hạt châu xanh trắng giao tiếp tinh xảo lóa mắt, ngọc phật điêu khắc tinh tế, giống như được đúc ra, vừa nhìn liền biết là cực phẩm, Thanh Vũ liếc mắt một cái là thích ngay, cầm mãi trên tay luyến tiếc không buông.

Ông chủ thấy nàng yêu thích ngọc phật không muốn buông tay, vội vàng "rèn sắt khi còn nóng":

"Đại nhân hôm nay trùng hợp gặp may mắn, ngọc phật này mới mua sáng nay từ nơi đánh bạc ra, đại nhân nếu thích thì tiểu nhân giảm thêm vài phần phí cho nhé."

Thanh Vũ vẫn lo xem ngọc phật, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Bao nhiêu vậy?"

Ông chủ giơ ra một ngón tay: "Chỉ một ngàn lượng thôi."

Một ngàn lượng đối với giá trị ngọc phật này quả thật đáng giá, nếu không phải ông chủ muốn lấy lòng quan Thị Lang này thì chẳng thể có giá đó, chỉ tiếc một ngàn lượng vẫn không phải là nhỏ, Thanh Vũ lo nghĩ hồi lâu trùng hợp Hoàng đế vừa ban cho một trăm lượng hoàng kim*, vừa lúc có thể lấy mua ngọc phật này, cho nên mới gật đầu mua ngọc phật. (*Tỷ giá là 1 lượng hoàng kim = 10 lượng bạc)

Sau khi thanh toán ngân phiếu, ông chủ nói với nàng:

"Đại nhân, ngọc phật này trước nhất nên mang đến Tướng Quốc Tự, sau khi phương trượng trụ trì khai quang mới chính thức trở thành bảo bối."

Thanh Vũ vừa nghe ông chủ Ngọc Phương Hiên nhắc nhở, vội vàng kêu tôi tớ chuẩn bị xe ngựa, chạy đến Tướng Quốc Tự.

Vào chùa, nàng tỏ ý muốn phương trượng đại sư thuyết giảng, phương trượng mời nàng vào thiện phòng hậu viện, đem phật ngọc để lên phía trước bức họa Bồ Tát, tắm rửa trai giới ngồi lên trên nệm ngồi, nghe phương trượng niệm tụng bốn mươi hai thiên kinh văn.

Thanh Vũ từng học đạo gia huyền thuật vốn cũng có nguồn gốc sâu xa phật môn, hôm nay nghe phương trượng giảng kinh nghe có chút mê mẩn, vũ trụ rộng lớn, thế gian mờ mịt, lục đạo luân hồi, nhân quả lợi hại, nghe tới dường như có chút quen thuộc, giống như bản thân đã từng chứng kiến, ngàn vạn chúng sinh đều thu hết vào đáy mắt, nhân gian ân oán, thế gian nóng lạnh, trong lồng ngực cất giấu lửa giận vô tận, dùng máu tươi rửa cũng không hết, ngàn vạn sự ghê tởm biến thành mưa máu tán loạn khắp nơi, đang suy tư bỗng dần truyền đến tiếng ồn ào khó hiểu bên ngoài, Thanh Vũ đang khó hiểu hỗn loạn chợt bừng tĩnh lại.

Cửa thiện phòng bị đẩy ra, thiên kim điêu ngoa phủ Thừa tướng mang theo nha hoàn Thúy Cô hùng hổ xông vào, giương mắt nhìn thấy Thanh Vũ quỳ gối, phương trượng mở mắt kinh ngạc nhìn mình, tiểu-hạt-tiêu không khỏi sửng sốt, lập tức miệng khẽ hừ một tiếng, cố hướng tới Thanh Vũ nói:

"Ta nói chứ là ai tai to mặt lớn đến nỗi khiến phương trượng liên tục bồi ba canh giờ, nguyên lai là Trác đại nhân a, quả nhiên người của Thái tử không giống như chúng ta, mọi người đều nói nữ nhân tiến cung làm phi tử trở thành phượng hoàng, nay lời này dành cho đại nhân cũng xứng quá đi chứ."

Thanh Vũ nghe nàng nói lời châm chọc trước mọi người, cũng chẳng buồn chấp nhặt nha đầu kia, hướng phương trượng thi lễ, đang định đứng dậy, Lâm Lang lại lặng lẽ giẫm chân lên góc áo, Thanh Vũ nhất thời không thấy, vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống, mặt đỏ thẫm, quay đầu thấy nguyên lai nha đầu điêu ngoa kia cố ý đạp lên áo mình, đã cố tình còn làm bộ như không thấy.

Thanh Vũ nén giận, kéo góc áo, nha đầu kia vẫn làm bộ như không phát hiện, Thanh Vũ chỉ nói với nàng: "Tào tiểu thư, chân của ngươi."

"Chân của ta làm sao?" nàng đóng giả bộ dáng ngạc nhiên, xong mới kinh hô: "Ai da! Thực xin lỗi, tiểu nữ tử nhất thời không biết..." chủ động bỏ chân ra, chỉ thấy trên góc áo trắng tinh một dấu chân đen xì.

"Thực xin lỗi." nàng làm ra vẻ có lỗi, quay đầu nói với Thúy Cô: "Còn không mau đi lấy khăn lau cho Trác đại nhân."

"Không cần!" Thanh Vũ quát chói tai, tức tối trừng mắt nhìn Lâm Lang, cáo từ phương trượng, xoay người căm giận rời đi, vừa ra tới cửa lại nghe sau lưng nha đầu kia lớn tiếng nói:

"Trác đại nhân à, nghe nói Thái tử thích người chưng diện, ngươi nên tìm Thái y chỉnh khuôn mặt cho đẹp hơn một chút mới có cơ hội làm thê thiếp sủng ái nha, nếu thật sự Thái tử đã không chút hứng thú với ngươi thì ta nghe nói phía Đông có kẻ bán thịt heo rất thích ái nam ái nữ, có cần ta giúp ngươi nói với hắn một tiếng không?"

Lời này khiến Thanh Vũ tức giận đến nổi gân xanh, người khác nói thế nào nàng mặc kệ nhưng lời này xuất phát từ miệng Lâm Lang thì lại khác. Nàng xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Lang, cách nhìn này làm lưng tiểu-hạt-tiêu tuôn ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn quật cường nhìn lại nàng, giây lát sau, Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi phòng không quay đầu lại, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng cười của Thúy Cô và Lâm Lang.

Nàng buồn mà nghẹn trong cổ họng, vội vã ly khai Tướng Quốc Tự, nếu ở lại thêm một khắc chỉ sợ nàng nhịn không được mà giáo huấn tiểu nha đầu điêu ngoa kia cho thông suốt, tiểu-hạt-tiêu này bị cha và gia gia chiều hư rồi, toàn nói ra những câu thiếu lễ giáo, hôm nay tạm thời tha cho nàng, còn nhiều thời gian sau này có cơ hội 'tiếp đón' nàng.

Lâm Lang ở trong thiện phòng nở nụ cười, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội trả hận Trác Thanh Vũ, hôm nay nàng vốn đến Tướng Quốc Tự tìm phương trượng đại sư truyền thụ kinh phật, nói trắng ra là nghe phương trượng giảng chút chuyện xưa Bồ Tát, nghe xong liền về nhà, ai ngờ hôm nay đợi gần hai canh giờ mà phương trượng cũng không rỗi rãnh, nàng nhất thời bộc phát tính tiểu thư, không để ý tiểu tăng ngăn trở đạp cửa xông vào lại bất ngờ diện kiến Trác Thanh Vũ, vì thế mới mở màn trò khôi hài này.

Nàng lúc này ngay cả phương trượng giảng chuyện xưa cũng không nghe vào, hướng đại sư cáo từ, cao hứng kéo Thúy Cô phấn chấn đi vào rừng rậm Tây Giao.

Hôm nay trả đũa được Trác Thanh Vũ cũng nên chúc mừng chuyện vui này một phen. Hai người ở trong rừng hái hoa đuổi thỏ, chơi đùa thật là vui vẻ, vừa chơi vừa đóng giả bộ dáng của Trác Thanh Vũ lúc tức giận mà cười lớn, Thúy Cô thấy tiểu thư vui vẻ, cũng muốn lấy lòng nàng: "Tiểu thư, họ Trác hôm nay chỉ sợ tức giận mà sinh bệnh."

Lâm Lang đắc ý nói: "Ai bảo hắn dám đắc tội với ta? Võ công cao thì thế nào? Ở kinh thành trừ Hoàng Thượng ra thì thiên tuế gia gia ta là lớn nhất, muốn báo thù trả hận có mà nằm mơ! Ta cũng không hề tìm cơ hội bức tử hắn!"

Thúy Cô có chút đăm chiêu nói:

"Trác đại nhân này nếu không phải bị bỏng hẳn là tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc... Lại là ái nam ái nữ..." nhịn không được thở dài.

Lâm Lang nghe nàng lầu bầu nói nhỏ, không kiên nhẫn nói: "Ngươi lẩm bẩm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thương mến họ Trác à?"

Thúy Cô hoảng sợ, cuống quít xua tay nói:

"Không không không, nô tì không phải có ý tứ đó, nô tì cảm thấy có chút đáng tiếc...Họ Trác tuy chán ghét, nhưng cũng coi như có bản lĩnh, đáng tiếc lại thích Thái tử...nếu mà...nếu mà hắn không phải ái nam ái nữ thì thật xứng với tiểu thư..."

Lâm Lang đưa tay nhặt nhánh cây gập lại, cả giận nói: "Ngươi còn dám nói bậy! Trở về nhà liền phạt ngươi nhốt vào sài phòng* một tháng!" (*phòng chứa củi)

Thúy Cô bị nàng dọa cuống quít lấy tay che miệng.

Lúc này sắc trời đã dần tối, Lâm Lang thấy giờ giấc không còn sớm, đứng dậy vỗ bụi đất trên người, đang định mang Thúy Cô hồi phủ, giương mắt thấy xa xa có người cầm đèn lồng lén lút, lúc này trời còn chưa tối hẳn, người này lại chuẩn bị sẵn đèn lồng, định ở trong rừng làm chuyện gì đây.

Lâm Lang nhất thời tò mò, hướng Thúy Cô 'xuỵt' một tiếng, mang theo Thúy Cô đi theo sau người nọ.

Một đường quẹo trái quẹo phải, thật vất vả đi vào nơi trống trải, Lâm Lang đã nhận ra người kia, người nọ chính là tam phu nhân Bộ Binh viên ngoại Triệu Lâm, nữ nhân này bất quá mới hai mươi lăm tuổi, ngày thường dịu dàng thục nữ, Triệu Lâm yêu thương tam phu nhân nhất, không thể tưởng được lúc này lại xuất hiện ở vùng hoang vu này, thật sự làm người ta sinh nghi, Lâm Lang không khỏi thêm tò mò.

Cùng tam phu nhân đợi ước chừng hai đốt nén nhang, sắc trời đã sụp tối, tam phu nhân cầm lồng đèn thắp sáng, bốn phía bỗng thổi tới cơn gió lạnh, thiếu chút nữa thổi tắt đèn, tam phu nhân vừa để lồng đèn xuống vừa ngẩng đầu không ngờ gặp một người, khiến ba người đều hoảng sợ.

Lâm Lang theo ánh đèn nhìn rõ người vừa xuất hiện, người này mặc áo choàng trắng, trên mặt đeo mặt nạ, nhìn kĩ, Lâm Lang thiếu chút nữa kêu lên, người này mang mặt nạ giống mặt nạ Thanh Vũ như đúc, chẳng lẽ người này chính là Trác Thanh Vũ?

Lâm Lang đang suy nghĩ thì Thúy Cô lúc này cũng phát hiện người tới này là Trác Thanh Vũ, nàng lặng lẽ kéo tay Lâm Lang, mặt biến sắc, Lâm Lang đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, hai người giấu mặt trong bụi cỏ tiếp tục rình xem hai người kia muốn làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK