Beta: Cũng là Sâu nhưng In Đậm :)
---
Mặc Giới ôm lấy hồ lô há mồm uống một ngụm lớn, sau đó còn ợ to một cái khiến người chung quanh đều bịt mũi lánh sang một bên, hắn lắc lư đứng dậy, đi đến cách Hạo Nguyệt vài thước bỗng nhiên đặt mông ngồi phịch xuống, say khướt nói: "Nghe người ta nói......nói ngươi bị Yêu Hoàng chó má nào đó giết, xem ra đều là nói hưu nói vượn...... Vài thập niên rồi không gặp, ngươi cư nhiên còn học nam nhân lừa gạt nha đầu......"
Bí mật che giấu hai mươi năm nay, không ngờ lại bị một tên hòa thượng say mèm nói toạc ra, trong lòng Hạo Nguyệt có chút lúng túng, dùng ngón trỏ che mũi lạnh lùng hỏi: "Ngươi dựa vào đâu nói ta là Cơ Hồng Ngọc?"
Mặc Giới xem thường lại nấc cụt, nói: "Hòa thượng...... Hòa thượng ta bình sinh nhạy cảm với rượu...... cùng nữ nhân, mùi rượu cùng mùi nữ nhân chỉ cần qua cái mũi to của ta...... Liền...... Liền không thể nào quên được....." nói xong hắn thất tha thất thểu đứng lên, cười đi đến trước mặt Hạo Nguyệt, thân thủ bóp cằm của nàng, hì hì cười nói: "Ngươi...... Ngươi xem ra càng ngày càng xinh đẹp nhỉ......"
Tên xú hòa thượng này thật sự chọc người căm tức, Hạo Nguyệt không khỏi một bụng tức giận, lắc mình tránh đi tay hắn, nâng tay áo bắn ra hai đoạn vải nhắm ngay mặt Mặc Giới đánh tới, ai ngờ tên hòa thượng này say như không say, dưới chân vừa trợt, tựa như cá chạch té ngửa trên mặt đất tránh được một kích này, Hạo Nguyệt không khỏi sửng sốt, hai đoạn vải lập tức cuộn lại thành hai cây côn cứng ngắc thẳng tắp hướng Mặc Giới đánh tới, tên túy hòa thượng kia lại gập bụng lộn mấy vòng tránh thoát, lần này Hạo Nguyệt không giận còn nở nụ cười: "Tên hòa thượng vừa bẩn vừa thối như ngươi, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta, ngươi đã thích rượu thì ta đây sẽ cho ngươi uống đủ."
Vừa dứt lời, tất cả bình rượu ở Túy Tiên lâu đều bay đến trên đầu Mặc Giới, tự động bật nắp đổ nghiêng, rượu nhẹ nhàg rót xuống đầu Mặc Giới như thác nước, tên Túy La Hán theo bản năng há mồm ừng ực nuốt vào miệng, trong nháy mắt mấy trăm vò rượu ngon đều vào bụng Mặc Giới, thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tửu Nương lão bản nổi trận lôi đình, vọt tới trước mặt Hạo Nguyệt xoa hai tay, nói: "Ta mặc kệ ngươi là Cơ Hồng Ngọc cũng được, hồ ly Hạo Nguyệt chết tiệt kia cũng được, tóm lại ngươi dùng hết rượu của ta thì phải đền tiền!"
Hạo Nguyệt lặng im không nói, mắt thấy Mặc Giới bị nhồi đầy rượu mặt đỏ bừng say như lợn chết không thể động đậy, hai đoạn vải lập tức cuộn kín người hắn, đại môn "RẦM" một tiếng mở ra, tên túy hòa thượng như tảng đá bị đá một cước lăn lông lốc ra khỏi cửa, mọi người không nhịn được phát ra "Ô!" một tiếng thật to, trơ mắt nhìn túy hòa thượng ngã xuống vách núi tối đen sâu không thấy đáy.
Hạo Nguyệt khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, theo bên hông cởi xuống túi gấm ném vào trong lòng Tửu Nương lão bản, cũng không quay đầu lại kéo Tiên Tử cùng Lâm Lang ra đại môn. Tửu Nương mở túi gấm lấy ra một cây linh chi sáng lấp lánh, trong nháy mắt mặt mày hớn hở, chạy đến cạnh cửa hướng Hạo Nguyệt đã muốn đi xa kêu to: "Cái tên oan gia thích làm người ta đau lòng nhớ thương kia, có rảnh thì nhớ đến chơi nhaaa---"
Tiếng gào xa xa phiêu tiến vào tai, khóe miệng Tiên Tử không khỏi run run, Hạo Nguyệt nhịn không được cười cười, ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ: "Ghen hả?" Trên mặt Tiên Tử không có một tia biểu tình, Hạo Nguyệt tự thấy mất mặt, chuyển cơn tức lên người Lâm Lang, nâng tay định phế đi tay trái của nàng, không ngờ lần này Tiên Tử tay mắt lanh lẹ, một phen ôm chặt tay nàng, hung hăng mắng: "Nếu ngươi còn dám tổn thương tỷ ấy, ta sẽ lập tức chết ngay trước mặt ngươi!" Hạo Nguyệt nghe vậy đành dằn xuống cơn phẫn nộ, nuốt xuống yết hầu, lát sau mới nói: "Đừng tưởng rằng có Tiên Tử giúp ngươi thì ta không có cách nào tìm ra Huyết Phượng Hoàng."
Trừng mắt nhìn Lâm Lang liếc một cái, nắm lấy tay hai người bay lên, cuối cùng yêu quang dừng lại ở âm sơn Cổ Lâm Huyết Trì, nhìn trước mắt là một cái hồ đỏ au một màu bên trên là thạch bích được khắc dòng chữ Cổ màu đỏ, Bồng Lai tiên tử nháy mắt nhận ra, nguyên lai lúc trước Hạo Nguyệt chỉ muốn chơi đùa mình mà thôi, mục đích chính của nàng kỳ thật chính là nơi này!
Lúc này Huyết Phượng Hoàng còn đang mê man, nếu xao vang bề mặt Chấn Thiên Cổ thì không chỉ kinh động Tam sơn Ngũ nhạc tu hành chi sĩ, mà còn làm thức tỉnh Huyết Phượng Hoàng sẽ nghe tiếng mà đến, lúc đó chỉ sợ song phương khó tránh khỏi một hồi hỗn chiến, giúp cho Hạo Nguyệt trở thành ngư ông đắc lợi.
Tiên Tử nghĩ thông suốt không khỏi sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, đang muốn thân thủ ngăn cản, cái gáy lại bỗng nhiên đau xót choáng váng khuỵu xuống, Hạo Nguyệt đón lấy nàng vào lòng vỗ về mặt nàng nói nhỏ: "Chống lại ta lâu như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi chút đi." Khẽ thở dài, trở lại lấy dùi trống gõ: "Đùng! Đùng! Đùng!" liên tục thật mạnh ba cái. Tiếng trống truyền vào thiên không giống như trời nắng vang lên tiếng sấm rền, làm cả kinh tiên sơn động phủ tu hành dị nhân đứng ngồi không yên, tâm tư hoảng sợ, mắt thấy sắc trời dị biến, đều theo bản năng nghe tiếng mà động, theo hướng tiếng trống truyền đến chạy lại đây.
Hạo Nguyệt mắt thấy vô số Tường Vân yêu phong từ bốn phương tám hướng bay vụt đến Huyết Trì, nàng dùng yêu thuật làm hôn mê Lâm Lang, đem nàng đặt ở bên cạnh Huyết Trì, ôm lấy Tiên Tử nhảy lên tầng mây, từ trong lòng lấy ra cờ Tụ Yêu phất qua phất lại vài cái, bảy đạo yêu quang nháy mắt bay vụt đến trước mặt nàng, hóa thành hổ, tượng, ưng, xà, thử, thạch, mộng bảy tên yêu dập đầu hô to: "Thuộc hạ bái kiến chủ tử!"
Tám gã yêu chỉ thiếu Lang Vương Huyền Anh, từ sau khi nàng lĩnh mệnh đi đối phó Huyết Phượng Hoàng thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Hạo Nguyệt mở miệng hỏi Xà Vương: "Xà Vương Vô Kỵ, ngươi có biết Lang Vương ra sao rồi không?"
Xà Vương hai đầu phủ phục, cái đầu nam tử rầu rĩ đáp: "Thuộc hạ cũng không biết nàng bây giờ ở đâu, tìm nửa năm trời vẫn không thu hoạch được gì." Hạo Nguyệt khẽ giật mình, trên lá cờ Tụ Yêu này có tám giọt máu của tám gã yêu, nay ngay cả cách này cũng không gọi được Lang Vương, xem ra nàng ta đã dữ nhiều lành ít, vì thế cũng không tiếp tục hỏi, hạ lệnh cho bảy tên yêu còn lại: "Lập tức triệu tề thủ hạ nhân mã của các ngươi, chúng ta trước tiên ở nơi này án binh bất động, ta sẽ thi pháp ẩn yêu khí của các ngươi đi, khi nào nghe hiệu lệnh của ta mới được động thủ!" Bảy tên yêu vừa cúi đầu, cùng kêu lên đáp: "Tuân mệnh!"
Nói đến Thanh Vũ bên này, nàng đang ở Bồng Lai đảo ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên, trong tai truyền đến tiếng ồn ào như sấm khiến nàng bừng tỉnh dậy, một vài hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt, khi thì xuất hiện một gốc cây đại thụ màu đỏ, khi thì xuất hiện một bức tú cẩm tươi đẹp, khi thì xuất hiện một gã tay niết châm tuyến cười tà nghễ với nữ tử của mình, khi thì xuất hiện một nữ tử nằm trong lòng một nữ tử khác hoảng sợ nhìn mình, tầm mắt trong nháy mắt dời vào bụng nàng kia, trong đôi mắt lộ ra huyết sắc, đầu đau như muốn nổ tung, nàng dùng sức lắc lắc đầu, ba tiếng Cổ vang lên một tiếng tiếp một tiếng truyền vào lỗ tai, một lần lại một lần làm cho nàng càng thêm thanh tỉnh, trong miệng kìm lòng không đậu gọi ra một tiếng: "Tú nữ...... Lâm Lang......"
Thất tha thất thểu đứng lên, thân hình dần dần hóa thành một con phượng hoàng màu đỏ thật lớn, cánh chim「 Xọat --」một tiếng mở ra, cơ hồ che hết một nửa Bồng Lai đảo, nơi nào nàng đi qua đều để lại huyết vũ, sinh linh vạn vật đều bị hóa thành một mảnh đen khô héo. Ba vị tiên ông xa xa nhìn cảnh tượng trên Bồng Lai đảo, nhịn không được cúi đầu thật mạnh thở dài, không biết việc này đến khi nào mới kết thúc.....
Huyết Phượng Hoàng theo tiếng vang của Chấn Thiên Cổ phi tới âm sơn Cổ Lâm, lúc này bên bờ Huyết Trì đã tụ đầy người chính đạo của Tam sơn Ngũ nhạc.
Lăng Phi Sương mang theo chúng đệ tử Thanh Phong nhai đã chạy tới rừng cổ từ lâu, mắt thấy Lâm Lang té xỉu bên cạnh Huyết Trì, gân mạch hai chân cùng tay phải đã bị người ta cắt đứt, trong lòng giống như bị chém xuống một đao thật mạnh, luống cuống tay chân đang định tiến đến ôm lấy nàng, bỗng nhiên bị Đỗ Hiểu Phong trách mắng: " 'Nàng' làm cái gì đấy! Nàng ta đường đường là một cô nương, nếu 'nàng' chạm vào nàng ta chẳng phải sẽ bị người ta đặt điều xằng bậy sao!"
Lăng Phi Sương chợt bừng tỉnh ngộ, nay mình đã là thân nam nhi, sao có thể tùy tiện chạm vào người ta được? Không làm gì được, chỉ có thể gọi vài nữ đệ tử đỡ nàng đến bên người, đang kiểm tra thương thế của nàng thì chợt nghe trên đầu truyền đến vài tiếng Phượng gáy, mọi người ngẩng đầu vừa thấy cả kinh thiếu chút nữa hồn bay lên trời, chỉ thấy một cái đuôi phượng hoàng màu đỏ ở trên đỉnh đầu đảo quanh, quanh thân sáng bừng một tầng huyết quang, nơi đi qua đảo mắt bị huyết vũ rửa sạch, hoa cỏ cây cối lần lượt hóa thành cây khô cỏ héo trong chớp mắt.
Mọi người cả kinh trốn tránh, nhưng vẫn còn độ mươi người chưa kịp tránh đi đều dính phải huyết vũ hóa thành từng mảnh băng đen nát vụn, may sao thiên sư Tấn Hồng trước khi đến có hỏi mượn Hành Nguyên đại sư Kim Quang tán, mở tán ra chắn lại đám huyết vũ rơi lả tả như mưa kia mới bảo vệ được mấy trăm tánh mạng.
Huyết Phượng Hoàng chậm rãi hạ xuống, phục trên đất dần hóa thành hình người, Thanh Vũ ngây ngẩn nhìn Lăng Phi Sương, chậm rãi đi qua chỗ nàng, vươn tay nói: "Trả tú nữ lại cho ta......"
Lăng Phi Sương không rõ nàng đang nói gì, tú nữ gì chứ? Trả lại cho nàng cái gì? Đang mù mờ thì bỗng nhiên trên hai gò má bị giáng xuống một cái tát, té ngã trên mặt đất. Thanh Vũ thân thủ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lang, phát hiện thương thế của nàng xong toàn thân cũng không kìm được khẽ run, gằn từng tiếng hỏi: "Là ai dám làm nàng bị thương thành như vậy?" dừng một lát, bốn phía không một ai dám trả lời, đột nhiên nàng lại hét một tiếng thật to: " LÀ AI ---" vang vọng khiến mọi người đinh tai nhức óc, làm cho bề mặt Huyết Trì vốn yên tĩnh cũng phải gợn sóng.
"Thanh Vũ, ngươi phải bình tĩnh chớ nóng giận!" giờ này khắc này thiên sư Tấn Hồng đành phải đứng dậy, hướng nàng nói: "Lúc chúng ta đến đã phát hiện vị cô nương này bị trọng thương ngã xuống bên cạnh Huyết Trì, ngươi đừng giận chó đánh mèo phải người vô tội."
Thanh Vũ liếc mắt nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng nhấc lên tươi cười yêu dị, nói: "Ta có cần gọi người là sư phụ nữa không?"
Tấn Hồng lặng yên nhìn nàng, không nói gì, nhìn đứa nhỏ này đã sắp hóa thành yêu tà trong lòng hắn ẩn ẩn sinh đau, cũng có chút thay sư tỷ cùng Công Tôn Linh cảm thấy không đáng.
Thanh Vũ chậm rãi dời ánh mắt trở lại trên mặt Lâm Lang, lấy ngón tay nhẹ vỗ về môi của nàng thì thào: "Năm đó là nàng giúp đám tặc nhân kia khóa ta vào trong Huyết Trì, hôm nay nàng lại vì ta mà trả giá, tú nữ..... Rốt cuộc nàng muốn ta phải thế nào?"
Trán kề sát vào trán của nàng, Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu mới nói: "Bất quá đừng lo, chuyện trước kia đều đã qua, từ nay về sau hai ta song túc song tê, không bao giờ chia xa nữa, những tên tặc tử gây ra thương tích cho nàng ta sẽ không tha một ai đâu!" Một chữ cuối cùng vừa xuất khẩu, hai ánh mắt chậm rãi chuyển qua đám tu sĩ ở bốn phía, mọi người đều không khỏi lui về sau từng bước.
Lăng Phi Sương thấy tình thế không ổn lúc này cũng không màng bản thân an nguy, tiến lên từng bước hướng nàng nói: "Huyết Phượng Hoàng, ngươi đừng vu oan cho người tốt! Lâm Lang không phải do chúng ta gây thương tích, nhất định là có kẻ bày ra quỷ kế khiến hai bên động thủ để cho ả hả hê hưởng lợi, ngươi trăm ngàn lần đừng trúng kế!"
Thanh Vũ lại một tiếng hừ lạnh, nói: "Bày ra quỷ kế? Làm ra loại thủ đoạn này trừ bỏ con hồ ly chín đuôi kia ra thì còn có thể là ai?" Vừa nói, ánh mắt một bên nhìn về phía đỉnh đầu, nâng tay áo hướng lên tầng mây trên không phất mạnh một cái, tầng mây che kín mây mù bỗng bị một cơn lốc thổi tán đi, hiện ra bầy yêu ẩn trong đó, chúng tiên sơn danh môn tu sĩ không khỏi ồ lên, khó trách trong đám đông chung quanh không có lấy một tên yêu quái, nguyên lai đều trốn ở trên kia!
Hạo Nguyệt mắt thấy yêu thuật bị xuyên qua vì thế cũng không che lấp thêm nữa, dẫn chúng yêu hạ xuống đụn mây ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Hả? Gì? Các ngươi đang làm gì á? Ta vốn không tính quấy rầy các ngươi, các ngươi lại liên lụy đến kẻ ngoài cuộc như ta làm gì?"
"Kẻ ngoài cuộc?" Thanh Vũ không khỏi cười to, phe phẩy đầu hướng Hạo Nguyệt nói: "Yêu Hoàng Hạo Nguyệt, nước đi này của ngươi quả thật không cao minh, lừa Thủy Tâm thì được chứ muốn lừa ta thì còn kém xa lắm."
"Hừ." Hạo Nguyệt nghe vậy cũng không biến sắc: "Yêu lực khôi phục rồi nên mồm mép cũng làm cho người ta chán ghét."
Thanh Vũ lười cùng nàng vô nghĩa, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Là ngươi làm bị thương Lâm Lang phải không?"
Hạo Nguyệt một ngụm đáp: "Phải đấy thì sao?" Vẻ mặt kia lộ rõ khinh thường, rõ ràng không để Huyết Phượng Hoàng vào mắt, Thanh Vũ bị chọc tức thân mình khẽ run, cởi áo nhẹ nhàng đắp cho Lâm Lang, đặt nàng vào trong một khe đá, mới hồi đầu hướng Hạo Nguyệt lạnh lùng thốt một tiếng: "Ra là ngươi chọn cái chết!"