Mục lục
Yêu Giả Cưới Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyen Hien.

Giơ tay mở đèn trong phòng khách, Đồng Niệm ngồi vào ghế sofa, sắc mặt u ám. Anh còn chưa có về nhà, cô lấy điện thoại di động ra xem, ánh mắt thoáng qua một vẻ cô đơn. Buổi sáng rời khỏi Thẩm thị, một cú điện thoại anh cũng không có gọi cho cô. Quan hệ hai người bọn họ đã trở thành như vậy, nếu cô không chủ động gọi điện thoại cho anh, anh cũng không thèm hỏi đến cô một câu.

Rúc thân thể mệt mỏi vào bên trong ghế sofa, cảm giác lạnh lẽo áp xuống người. Đồng Niệm lấy hai tay ôm chặt đầu gối, trái tim nhói đau từng cơn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng động. Ngay sao đó, cửa được người đẩy ra, Lăng Cận Dương nhìn thấy trong phòng sáng đèn, nhíu mày đi tới ghế sofa: “Em đến đây khi nào?”

Đồng Niệm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đi tới, giọng nói thật thấp: “Hai tiếng rồi.”

“Anh đi đâu vậy?”

“Đi tới nhà chú Trầm ăn cơm.”

Lăng Cận Dương nhìn chân mày nhíu chặt của cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Thế nào, em còn giận chuyện lúc sáng sao?”

Đồng Niệm hơi cúi đầu, ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, cô mím môi im lặng.

“Niệm Niệm, chuyện công việc và chuyện chúng ta không thể đặt chung một chỗ.”

Lời của anh, khiến sắc mặt Đồng Niệm càng thêm thay đổi, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cảm thấy có chút xa lạ.

“Trước khi tan việc anh đã gọi điện thoại cho em, thư ký nói em có chuyện đã về trước.” Đưa tay ôm cô vào trong lòng, Lăng Cận Dương hơi mỉm cười, vẻ mặt hòa hoãn xuống.

Đồng Niệm hờ hững, cảm xúc trong lòng đan xen lẫn lộn. Lăng Cận Dương cũng có lúc lạnh nhạt như thế sao? Biết cô có chuyện đi ra ngoài thậm chí cũng không thèm điện thoại.

“Em đi thăm ba.” Đồng Niệm tựa vào ngực anh, giọng nói bình tĩnh, không kịp nghĩ bất ngờ mở miệng. Quả nhiên sau khi nói xong, đôi bàn tay đặt trên vai cô lập tức căng thẳng.

Đồng Niệm ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, hàm ý nói: “Anh đã biết ba bị bệnh đúng không?” Nhìn ánh mắt anh dao động, cô cũng không muốn tiếp tục truy vấn. 

Đồng Niệm nắm chặt lòng bàn tay của anh, dịu dàng nói: “Ba rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh một chút.”

Cô vừa dứt lời, Lăng Cận Dương không chút lưu tình rút tay lại, trầm giọng nói: “Nhìn thấy em là đủ rồi, muốn thấy anh làm gì?”

Giữ chặt cổ tay anh, vẻ mặt Đồng Niệm có chút kích động: “Ba chỉ muốn nhìn anh thôi.”

“Anh không có thời gian.” Lăng Cận Dương hất tay cô ra, dđl/q"d ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất.

"Lăng Cận Dương ——"

Đồng Niệm kiềm chế lửa giận, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được: “Anh cuối cùng muốn như thế nào, cứ nói thẳng ra đi? Kể từ sau khi anh trở lại, giống như biến thành một người khác. Em hiểu rõ anh còn đang tức giận, vẫn còn oán hận ba. Nếu như em có thể lựa chọn, em sẽ quyết định chọn lựa được sinh ra và lớn lên trong chính gia đình mình, nhưng em có thể sao? Anh có thể sao? Chúng ta không thể? Số phận đã định như vậy. Nếu như anh muốn phát tiết, vậy thì cứ phát tiết cho hả giận, nói hết cho rõ ràng, không nên có những hành động quái gỡ như vậy.”

“Ha ha…” Lăng Cận Dương thấp giận cười một tiếng, nhìn Đồng Niệm tức giận đến hai má đỏ bừng, anh chớp mắt một cái, “Niệm Niệm, em nhìn đi, bây giờ cách nói chuyện của em cũng thay đổi, vênh váo hung hăng, quả thật cùng trước kia không giống nhau rồi.”

“Anh không muốn cãi nhau với em.” Lăng Cận Dương giận tái mặt, giữa hai đầu chân mày lệ khí vây quanh.

Hồi lâu, Lăng Cận Dương nới lỏng nút áo nơi cổ ra, sắc mặt bình tĩnh lại, tức giận cũng tản đi, “Anh đi tắm.”

Nhìn anh đi vào phòng tắm, Đồng Niệm ảm đạm hai mắt, cô có cảm giác, một quyền này, giống như đánh ở trên vải bông. Cô thà rằng anh giống như trước đây cường thế bá đạo, cùng cô ồn ào, phát tiết những oán hận trong lòng, như vậy bọn họ có phải hay không sẽ trở về như trước đây? 

Ngủ thẳng đến nửa đêm, cơn ác mộng làm Đồng Niệm giật mình tỉnh giấc, cô mở hai mắt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ say, nặng nề thở phào một hơi.

Mở điện thoại xem đồng hồ, mới ba giờ sáng, nhưng cô không thấy buồn ngủ nữa.

Đồng Niệm nhẹ nhàng xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trái tim trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Giơ tay vuốt ve chân mày của anh, cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay giúp cô bình tĩnh lại.

Kể từ sau khi anh trở lại, giữa anh và cô giống như có một lá chắn, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng không thể chạm tới. Cô sợ loại cảm giác này, sợ cô và anh càng lúc càng xa cách.

Xê dịch người lại gần anh, Đồng Niệm nâng tay anh lên đặt ở trên hông mình. Cô vùi mặt vào trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của anh, sự khẩn trương và lo lắng trong người lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.

Vết thương kia ở trong lòng bọn họ không thể nhìn thấy được, nhưng miệng vết thương thật lớn. Cô có lòng bù đắp, nhưng anh luôn cự tuyệt, đẩy cô ra cách xa ngàn dặm. Cô chỉ có thể lo lắng suông, dần dần phát sinh cảm giát mệt mỏi.

Trong ngực có một cơ thể mềm mại tựa sát vào, Lăng Cận Dương nhắm mắt theo bản năng lấy tay ôm chặt cô vào trong ngực. Nhìn động tác vô ý đó của anh, khiến Đồng Niệm mím môi cười, cô núp vào trong ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.

Giữa hai người đang có một vết rạn nứt, cả hai cần phải thật cẩn thật, phải biết kiềm chế cảm xúc của mình.

Đồng Niệm tăng ca liên tục mấy ngày liền, cô và Lăng Cận Dương chỉ gọi điện cho nhau mấy lần, rồi ai cũng bận bịu lo giải quyết công việc. Cuối cùng cũng có ngày thở phào nhẹ nhõm, Đồng Niệm tan việc đúng giờ, muốn cho anh một kinh hỉ nên đi thẳng đến Thẩm thị tìm anh. 

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Lăng Cận Dương đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc cúi đầu xem văn kiện.

“Sao em lại đến đây?” Nghe được tiếng bước chân, Lăng Cận Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười.

Đồng Niệm nhún vai cười, đôi mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt: “Em đến kiểm tra xem anh có làm chuyện gì sai trái không?”

Cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, buông tay nói: “Vậy làm em thất vọng rồi.”

Nhìn phòng làm việc của anh, Đồng Niệm bĩu môi cười lên: “Lần này coi như anh vượt qua kiểm tra.”

Kéo Đồng Niệm đến ghế sofa ngồi xuống, Lăng Cận Dương đưa tay xoa lên đầu cô, giọng nói ôn hòa: “Anh còn có chút việc, đợi anh một lát.”

“Vâng.” Đồng Niệm gật đầu: “Em không vội, em đợi anh.”

Lúc này mặt trời đã hạ xuống, cô ngồi trên sofa nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy ánh trời chiều rơi trên đầu vai anh. Bộ dáng làm việc của anh nhìn rất đẹp mắt, trong bộ dáng nghiêm túc đó có một loại sức quyến rũ đặc biệt.

Vài ngày không được nghỉ ngơi tốt, Đồng Niệm dựa trên ghế sofa ngủ quên mất. Thấy cô ngủ, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng đi tới, lấy áo khoác của mình đắp lên trên người cô.

Trở lại bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu, dđl/q"d Lăng Cận Dương thỉnh thoảng lướt nhìn Đồng Niệm, khóe môi lạnh lẽo luôn nở nụ cười dịu dàng.

“Cận Dương, anh còn chưa về sao?” Trong tay Trầm Phái Ny xách một cái túi, mỉm cười đẩy cửa đi vào. 

Lăng Cận Dương giơ tay lên ra hiệu đừng lớn tiếng, ánh mắt hướng về phía người nằm trên sofa.

Theo tầm mắt của anh nhìn sang, thời điểm Trầm Phái Ny nhìn thấy Đồng Niệm, ý cười trên khóe môi biến mất.

Đồng Niệm mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe có người nói chuyện, cô mở mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

“Em thấy anh còn làm việc, định đến tìm anh rủ anh cùng nhau đi ăn cơm tối.” Trầm Phái Ny nhìn về phía Đồng Niệm, khóe môi lại nở nụ cười: “Đồng tiểu thư, cô cũng ở đây à.”

Đồng Niệm ngồi dậy, y phục khoát trên vai cô rớt cô, cô giơ tay lên giữ lấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Trầm Phái Ny cũng ôn hòa lại: “Chào cô.”

Trầm Phái Ny nhìn áo khoát trên người Đồng Niệm, sắc mặt cũng không có biến hóa gì, “Bằng không chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi biết có một nhà hàng thức ăn rất ngon.” 

Đóng tài liệu trong tay lại, Lăng Cận Dương mím môi cười, nhíu mày nhìn về phía Đồng Niệm, sử dụng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.

Đồng Niệm cúi đầu, vuốt nếp nhăn trên quần áo mình, giọng nói không nhanh không chậm, “Đồ bên ngoài, tôi ăn không quen.”

Lăng Cận Dương đứng dậy đi về phía cô, gật đầu một cái, giọng nói cưng chiều: “Bái Ny, Niệm Niệm hơi kén ăn, em đi ăn một mình đi, lần sau chúng ta sẽ ăn cùng nhau.”

Nụ cười trên mặt Trầm Phái Ny có hơi mất tự nhiên, lúng túng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Được.” Cô lấy tay móc bên trong túi tiền, có thứ gì đó chợt rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy cái chìa khóa rơi ra ngoài, Trầm Phái Ny vội vàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt lên rồi bỏ lại vào trong túi.

Đồng Niệm ngồi ở trên sofa, tầm mắt vừa đúng lúc thấy rõ Trầm Phái Ny làm rơi cái chìa khóa dưới đất. Cô nhìn thấy cái chìa khóa lập tức giận tái mặt, khóe mắt thoáng qua vẻ phức tạp.

Một chiếc xe hơi màu đỏ lái vào một khu phố sầm uất. Trầm phái Ny sau khi đậu xe, tâm tình vui sướng xách theo túi đồ xuống xe, đi thang máy lên lầu.

Đứng trước một căn phòng đơn, cô móc từ trong túi ra một cái chài khóa, mở cửa phòng ra, cả hai mắt tràn đầy nụ cười.

Xách theo túi đồ đi tới phòng bếp, Trầm Phái Ny đứng ở phía trước tủ lạnh, tự tay phân loại thức ăn cất vào tủ lạnh, trong miệng thỉnh thoảng ngâm nga một bài hát gì đó.

Cửa phòng ngủ mở ra, Đồng Niệm chậm rãi bước ra, cô đứng ở giữa phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đứng trong phòng bếp, vẻ mặt yên tĩnh, lên tiếng gọi: “Thẩm tiểu thư.”

"A ——"

Trầm Phái Ny bị dọa làm cho hoảng sợ, sữa tươi cầm trong tay “Xoạch” một tiếng rơi xuống trên sàn nhà, chất lỏng màu trắng bắn tung tóe trên sàn nhà, dính cả trên tất chân màu đen.

Xoay người lại thấy người đứng ở phía sau, sắc mặt Trầm Phái Ny dần dần trầm xuống, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Đồng Niệm nhìn sữa tươi dính đình đầy sàn nhà, khóe miệng nở nụ cười điềm tĩnh: “Nơi này là nhà tôi. Ngược lại cô tới đây làm gì?” 

Trầm Phái Ny kiềm nén sự tức giận trong đáy lòng, cúi người xuống dùng khăn lau sạch sẽ sữa tươi trên sàn nhà, “Tôi mang một ít đồ ăn đến cho Lăng Cận Dương.”

Cất bước đi tới tủ lạnh, Đồng Niệm nhìn đồ ăn ở bên trong, nhíu mày nói: “Anh ấy không nói cho cô biết khẩu vị của tôi sao?” Cô lấy tay lôi thức ăn ở bên trong ra, lắc đầu một cái, “Anh ấy thích ăn những món ăn có khẩu vị giống tôi.”

Đồng Niệm cầm lấy chiếc túi trên bàn, dđl/q"d bỏ thức ăn trở lại trong túi, cười nói: “Cô mang về đi, trong nhà không ai ăn đâu.”

Sắc mặt Trầm Phái Ny cứng đơ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Cô không cần phải ăn, Cận Dương ăn là được rồi.”

Nghe vậy Đồng Niệm thấp giọng cười một tiếng, cô cất bước đi tới, tiễn đồng dâng lên vẻ tàn khốc: “Khẩu vị của tôi chính là khẩu vị của anh ấy, tôi không thích ăn, anh ấy cũng sẽ không ăn.”

Đồng Niệm đưa điện thoại di động tới, cất giọng nói: “Không tin thì cô gọi điện thoại hỏi đi.”

Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, Trầm Phái Ny hung hăng nhìn chằm chằm Đồng Niệm, trong lòng vô cùng tức giận. Cô năm túi đồ ăn định rời đi, cổ tay đột nhiên bị Đồng Niệm nắm chặt: “Trầm Phái Ny, không phải của cô thì cô đừng nghĩ đến, không có chuyện gì thì đừng tỏ ra ân cần.”

Đi tới bên cửa, Đồng Niệm mở cửa ra, “Đi thong thả, không tiễn.”

Trầm Phái Ny từ nhỏ đên lớn chưa từng chịu loại nhục nhã này, cô xách túi đồ ăn đen mặt đi ra ngoài, lông tơ trên người dựng đứng. Lúc đi ngang qua thùng rác ném túi đồ ăn trong tay vào, tức giận muốn nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi đóng cửa phòng lại, đáy mắt Đồng Niệm thoáng qua vẻ lo lắng, cô nhìn khóa cửa, chậm rãi cau mày.

Ban đêm, một chiếc McLaren màu bạc chạy băng băng trên đường. Đồng Niệm hai tay nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giơ tay lên nhìn đồng hồ, khóe miệng nở nụ cười.

Điện thoại di động đúng lúc vang lên, Đồng Niệm đeo tay nghe lên nghe điện thoại: “Alo?”

Người đàn ông bên kia điện thoại, giọng nói trầm ổn: “Niệm Niệm, em thay ổ khóa cửa rồi à?” Ngừng lại, giọng nói của anh lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: “Em đang ở đâu? Anh không có chìa khóa, không thể vào nhà được.”

Đồng Niệm híp mắt, trên môi nở nụ cười lạnh như băng: “Anh không vào được sao? Vậy là được rồi.”

Đồng Niệm cúp luôn điện thoại, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, không thèm để ý đến anh. Lăng Cận Dương anh dám tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho người khác sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK