Đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng, Đồng Niệm miễn cưỡng duỗi lưng một cái, cô cử động tay một chút, thấy nó đã linh hoạt tự nhiên như lúc đầu. Trên bàn trà, thuốc được bày đầy ra, điều này nói cho cô biết, tất cả mọi chuyện tối hôm qua không phải là cảnh trong mơ.
Đồng Niệm soi mặt vào trong gương, thấy mặt mình đã khôi phục lại như thường, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại dưới gối lên xem, nhìn đồng hồ chợt nghĩ đến cái gì, mặt liền biến sắc, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Dùng tốc độ rất nhanh rửa mặt, sau khi thay xong quần áo, Đồng Niệm mở cửa nhanh chóng chạy qua phòng sát vách. Cô gõ cửa phòng Lăng Cận Dương không có động tĩnh, lại chạy đi gõ cửa phòng Trầm Phái Ngao, vẫn không có ai đáp lại.
Lấy điện thoại ra nhìn một chút, đã mười giờ rưỡi. Chu Đồng đáp máy bay lúc mười giờ, thế nhưng hai người đàn ông này không hề gọi cô dậy.
Khốn kiếp, thật là khốn kiếp mà! Hai người xấu xa này, tại sao không đi chết đi chứ!
Lấy điện thoại di động ra gọi cho hai người, nhưng không có ai nghe, Đồng Niệm cắn chặt môi, nụ cười lạnh lẽo. Nói là cạnh tranh công bằng, nhưng sau lưng làm chuyện xấu, hai người có phải là đàn ông không vậy hả?
Ở trong phòng ăn đợi đến trưa, cũng không thấy bọn họ trở lại. Đồng Niệm hỏi trợ lý của Trầm Phái Ngao, mới biết bọn họ không trở về dùng cơm trưa. Cô hỏi những chuyện khác, trợ lý ấp úng, không nói nhiều hơn nữa chữ.
Chán nản thở dài, thức ăn trên bàn nửa điểm cô cũng không muốn đụng vào. Ngồi khẩy khẩy cơm trong chén, cái gì cũng không nuốt trôi.
Trở về phòng, Đồng Niệm chờ mòn mỏi, vẫn không thấy người trở lại. Chỉ cần có chút tiếng động nơi hành lang, cô đều kéo cửa ra xem một chút, nhưng ngoài những công nhân phụ trách quét dọn ra thì cũng không thấy bóng dáng của Chu Đổng.
Cả người rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, làm cho lòng người nôn nóng. Đồng Niệm nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, cô trầm mặt xuống lầu, trực tiếp ngồi trên sofa ở đại sảnh đợi. Cô không tin bọn họ tối nay không về khách sạn.
Đồng Niệm ngồi trên sofa, mặt hướng ra cửa, đôi tay vòng chắc bả vai, nhìn chằm chằm tại một điểm ở nơi xa, khiến cho bản thân mình an tĩnh lại.
Ngồi yên một chỗ ba tiếng đồng hồ, tận đến bảy giờ tối, Đồng Niệm nhìn thấy bên ngoài quán rượu lái tới một chiếc xe màu đen. Khi xe ngừng lại, trong xe có mấy bóng người bước xuống, làm cho mắt cô sáng lên.
Đồng Niệm đứng dậy sửa sang quần áo, trầm ổn cất bước đi tới. Người đàn ông đi tới khoảng 50 tuổi, mặc dù hai bên tóc mai đã có tóc trắng, nhưng thần thái sáng láng, đôi mắt sau cặp mắt kính có gọng vàng vô cùng rạng rỡ.
Không cần hỏi nhiều, Đồng Niệm cũng biết này người là ai.
"Xin chào ngài, Chu Đổng!"
Đồng Niệm đi tới nghênh đón, cung kính chào, miệng nói cười.
Vốn cùng hai người bên cạnh nói chuyện, chợt thấy cô, Chu Đổng dừng bước, cười hỏi: “Vị này là…”
“Tôi tên là Đồng Niệm.” Đồng Niệm mím môi cười, giọng nói thong dong: “Dự án lần này cùng quý công ty hợp tác, Lăng thị do tôi phụ trách.”
Chu Đổng nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt dâng lên nụ cười: “Thật không nghĩ tới, Đồng tiểu thư còn trẻ như vậy!” Ngừng lại, đôi mắt thông minh của ông dao động mạnh, cười nói với hai người bên cạnh: “Cận Dương và Bái Ngao, hiện tại toàn là những người trẻ tuổi các người chiếm lĩnh thế giới.”
Lăng Cận Dương cười khẽ một tiếng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng rũ xuống: “Chu Đổng, ngài là tiền bối, chúng tôi còn phải học hỏi nhiều hơn nữa!”
Nghe vậy, Chu Đổng có thâm ý khác cười cười, vẻ mặt vui vẻ nói: “Tốt lắm, đánh cầu cả buổi chiều, tất cả mọi người chắc đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện thôi.”
Nhìn họ bước đi, sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, cô bóp chặt cổ tay Trầm Phái Ngao, thấp giọng hỏi: “Trầm Phái Ngao, tối hôm qua anh đã cho tôi uống thuốc gì hả?”
Giơ tay lên sờ lỗ mũi một cái, Trầm Phái Ngao nhíu mày nhìn về phía cô, “Thuốc dị ứng.”
Nhìn ánh mắt chất vấn của cô, môi của Trầm Phái Ngao không tự chủ nâng lên, “Chỉ là trong thuốc kia, có một ít thành phần của thuốc ngủ.”
"......"
Đôi mắt lạnh lẽo của Đồng Niệm co rúc lại, ánh mắt cô nhìn hắn xác thực có thể giết người.
Trong phòng ăn, màu vàng kim được lấy làm chủ đạo, khắp nơi đều lộ ra một cỗ xa hoa. Bàn ăn được thiết kế theo kiểu xoay tròn, các loại thức ăn bày trên bàn trông rất ngon, nhưng Đồng Niệm một chút cũng không muốn ăn.
Trên bàn ăn, Chu Đồng cùng hai người đàn ông nọ nói cười vui vẻ, nửa mắt cũng không thèm để ý tới cô. Đồng Niệm mấy lần muốn tìm đề tài để xen vào, cũng đều bị hai người đàn ông kìa kiếm chuyện đổi đề tài, rõ ràng chính là không muốn cho cô tham gia vào.
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm tức giận hàm răng ngứa ngáy, có người cố tình chọc giận cô mà.
Lăng Cận Dương cầm ly rượu trong tay, ngửa đầu uống sạch hết ly rượu đỏ, dđl/q"d cúi người tiến lại gần cô, ý vị xâu xa nói: “Đối với em nói chuyện vui vẻ là xong chuyện sao? Còn phải mời người ta ăn cơm, sau khi ăn bữa cơm, còn phải cám ơn người ta đã cho em học hỏi và mở mang tầm mắt!”
Vừa vặn thấy khóe miệng Trầm Phái Ngao nở nụ cười rực rỡ. Ngọn lửa giận trong lòng Đồng Niệm dâng cao, cháy thẳng đến quả tim đang bị tổn thương của cô.
Quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương, hai mắt Đồng Niệm từ từ bốc lửa. Con mẹ nó, có người nào không biết người đàn ông hay mỉm cười là người đàn ông âm hiểm? Tối hôm qua không phải do tức giận với anh nên cô mới thiếu cảnh giác sao?
Lăng Cận Dương uống mấy ly rượu, cảm thấy hơi say, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, không nhịn được hỏi: “Như thế nào, nhận thua rồi sao?”
Bởi vì cự ly cách cô rất gần, Lăng Cận Dương có thể ngửi thấy mùi hoa lài trên người cô. Ánh mắt anh nhìn vành tai trắng noãn của cô, cả người không nhịn được nóng lên, ánh mắt tối xuống.
Đồng Niệm mở to mắt hung dữ trừng anh một cái, nở nụ cười lạnh nhạt đứng lên, nhìn mọi người, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, ý cười trên khóe môi Lăng Cận Dương càng thêm sâu. Anh nhíu mày nhìn Trầm Phái Ngao đang ngồi ở phía đối diện, ánh mắt dần dần thâm thúy lại. Trong ánh mắt như đầm đen sâu không thấy đáy đó, làm cho người ta suy đoán không ra.
Kéo cửa phòng, Đồng Niệm cúi đầu đi ra, lập tức đầu đụng vào một người. Người nọ hiển nhiên cũng đi rất nhanh, sau khi bị cô đụng phải, đồ vật cầm trên tay rớt đầy trên mặt đất.
"Thật xin lỗi."
Đồng Niệm áy náy nói lời xin lỗi, sau khi thấy người mình đụng phải là trợ lý của Chu Đổng, lập tức ngồi xuống giúp thu lượm đồ.
Tiện tay nhặt chai thuốc rớt trên mặt đất, Đồng Niệm nhìn nhãn hiệu của nó, tên thuốc không xa lạ với cô, là thuốc dùng để trị bệnh phong thấp.
Phụ tá nhận lấy đồ, cũng không có nói thêm cái gì, vội vàng đi vào phòng, đưa thuốc cho Chu Đổng.
Xoay người đi tới phòng vệ sinh, chân mày nhíu chặt của Đồng Niệm chậm rãi giãn ra. Thắng bại chưa phân, người thua cuối cùng chưa biết là ai!
Ngày hôm sau, cả ngày không thấy bóng dáng Đồng Niệm xuất hiện. Cô có hành động như vậy, ngược lại làm cho Lăng Cận Dương khó hiểu.
Mãi đến tối, Đồng Niệm mới trở lại khách sạn.
Đi tới phòng ăn, Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, bọn họ đang nói chuyện phiếm, không khí vô cùng hòa hợp.
Lăng Cận Dương thấy Đồng Niệm cầm trên tay một cái túi gì đó, mày kiếm nhăn nhăn, trong lòng có chút nghi ngờ.
Giây lát, phục vụ bưng thức ăn lên bàn, Trầm Phái Ngao mở ra một chia rượu Mao Đài, thời điểm định rót rượu, Đồng Niệm mỉm cười từ trong túi lấy ra một cái chai, đi về phía Chu Đổng.
“Chu Đổng.” Đồng Niệm hơi cúi người, cầm trong tay chai rượu màu nâu đi qua, nhẹ giọng nói: “Nghe nói ngài bị bệnh phong thấp, chai rượu thuốc này tôi mua từ một thầy thuốc Đông y, trong này có nhiều dược liệu hiếm được hòa trộn lẫn nhau. Trước khi về khách sạn, tôi đã đi đến bệnh viện kiểm tra đo lường, đảm bảo không có bất kỳ thứ gì có hại cho sức khỏe.”
Chu Đổng thú vị quay đầu, nhìn chay rượu trong tay cô, ánh mắt thoáng qua nụ cười: “Đồng tiểu thư thật có tâm.” Trong lúc nói chuyện, ông nhận lấy chai rượu, mở nắp ra ngửi một cái, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Cầm lấy ly rượu, Chu Đổng cũng không có nhận rượu của Trầm Phái Ngao, mà đổ rượu thuốc ra ly, trên môi nở nụ cười: “Tôi nếm cái này một chút.”
Tay Trầm Phái Ngao đang cầm chai rượu cứng đờ lại, chân mày lập tức trầm xuống.
Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, Đồng Niệm gật đầu cười, xoay người trở lại chỗ ngồi, cũng không có nói thêm gì nhiều. Cô an tĩnh cuối đầu ăn cơm, từ đầu đến cuối cũng không để ý tới hai người kia.
Lăng Cận Dương nắm chặt ly rượu trong tay, anh nhìn chằm chằm chai rượu thuốc, đôi mắt anh u ám xuống. Anh nhíu mày nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của cô đang dùng cơm, môi nhỏ bé mím chặt, lộ ra một đường thẳng.
Ánh mặt trời hơi lộ ra, bờ biễn yên tĩnh. Sáng sớm Lăng Cận Dương ra bờ biển chạy một vòng, sau khi trở về phòng liền đi tắm. Thay xong quần áo đi ra ngoài, đúng lúc Trầm Phái Ngao cũng mở cửa phòng.
Hai bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau đi đến trước cửa phòng Chu Đổng, tối hôm qua nói sáng nay sẽ cùng nhau ăn bữa sáng.
Tiếng chuông cửa phòng vang lên, dđl/q"d người mở cửa là trợ lý của Chu Đổng, “Lăng tổng, Thẩm tổng, chào buổi sáng!”
"Chào buổi sáng!"
Trầm Phái Ngao chào, cười hỏi: “Chu Đổng dậy chưa?”
Trợ lý mím môi cười, cũng không có giấu giếm bọn họ: “Đã dậy rất sớm rồi ạ, ngài ấy đã đi xuống dưới ăn sáng cùng Đồng tiểu thư rồi.”
Lăng Cận Dương nhíu mày lại, ý cười trên khóe môi Trầm Phái Ngao cũng cứng ngắc.
Phía sau khách sạn, ô che nắng khổng lồ màu trắng, bàn đá điêu khắc tinh xảo.
Đồng Niệm mặc bộ quần áo màu trắng thoải mái, cô cười nói chuyện phiếm với người bên cạnh. Giọng nói của bọn họ, ở cự ly rất xa cũng có thể nghe được.
Mặc dù lớn tuổi, nhưng mắt của Chu Đổng rất tốt, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi tới, lập tức ngoắc tay: “Mau tới đây, chờ hai người các ngươi đã lâu rồi.”
Lăng Cận Dương nhếch môi cười, kéo ghế ra ngồi xuống. Anh nhìn về phía Đồng Niệm, thấy cô rũ mắt xuống, cũng không nhìn mình.
“Chu Đổng.” Trầm Phái Ngao cười lên, giọng nói như đùa giỡn: “Sáng sớm tôi và Cận Dương đến tìm ngài, nhưng không ngờ Đồng Niệm so với chúng tôi sớm một bước.”
Đồng Niệm bưng ly cà phê lên hớp một hớp, lạnh lùng nói: “Chim non dậy sớm sẽ có côn trùng ăn.”
Mím môi cười, Chu Đổng nở nụ cười ôn hòa: “Tối hôm qua uống rượu thuốc của Đồng Niệm cho, ta ngủ rất tốt. Bên này thời tiết ẩm ướt, chân ta bị đau, mấy đêm rồi cũng không có ngủ ngon giấc.”
“Chú Chu, một lát ra ngoài ngài đi gặp bác sĩ Đông y đó một chút, để họ giúp ngài châm cứu, hiệu quả hẳn rất tốt.” Vẻ mặt Đồng Niệm ôn hòa, đáy mắt lóe lên nụ cười chân thành tha thiết.
Chu Đổng gật đầu một cái, cảm động tán thưởng: “Có con gái vẫn là tốt nhất, biết quan tâm, thân thiết.” Ông giơ tay sờ sờ cái trán Đồng Niệm, cười nói: “Con gái bảo bối của ta, nếu hiếu thuận bằng một nửa Niệm Niệm thì thật là tốt.”
“Làm sao lại như vậy được chứ?” Đồng Niệm cười nhẹ, thần thái tự nhiên nói: “Công chúa nhỏ của chú còn nhỏ, qua vài năm đợi em ấy lớn, dĩ nhiên là biết hiếu kính ngài.”
“Hy vọng là thế.” Chu Đổng vui mừng cười, ánh mắt thoáng qua vẻ cưng chiều.
Đưa tay vỗ mu bàn tay cô, mắt Chu Đổng chứa đựng nụ cười, ánh mắt chỉ rơi vào trên người Đồng Niệm, ý vị sâu xa nói: “Hai ngày tới chú còn muốn đi thăm bạn bè lâu năm một chút, thời điểm trở về thành phố Duật Phong, tới sân bay chú sẽ gọi điện thoại cho con, lúc đó con nhớ làm hướng dẫn du lịch cho chú.”
"Đó là nhất định!"
Đồng đọc nhếch môi cười khẽ, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên.
Trong lời nói của Chu Đổng ý vị rõ ràng như thế, kẻ ngu cũng có thể nghe ra.
Ánh mắt Trầm Phái Ngao thoáng qua một tia lạnh lẽo, hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Cận Dương, trong mắt lộ ra tin tức rõ ràng. Mẹ nó, hai người chúng ta đều là đấng mày râu, thế nhưng lại bại dưới tay một con nhóc con!
Trầm Phái Ngao sửng sốt, ngược lại trong lòng Lăng Cận Dương bình thản không ít, anh cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ cúi đầu, đôi môi nhỏ bé lộ ra một nụ cười.
Cô nhóc này thật không đơn giản, thủ đoạn của cô liên tiếp xuất hiện, vô cùng đa dạng.