Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.
Thời điểm mở mắt, cảm giác vẫn còn buồn ngủ, Đồng Niệm cố gắng chớp mắt một cái, liền nhìn thấy người đàn ông nằm sát bên cạnh. Gương mặt tuấn tú mê người, mày kiếm phẳng phiu, hiện ra vẻ thoải mái.
Vào sáng sớm, sắc xuân dào dạt, có thể cùng anh gắn bó kề cận bên nhau, đối với Đồng Niệm mà nói vô cùng quý giá.
Đôi môi đỏ mọng nở ra nụ cười thản nhiên, Đồng Niệm rút vai ra khỏi ngực anh, người đàn ông cảm nhận được cô cọ quậy, theo bản năng giơ hai tay ôm cô, siết chặt vào trong ngực.
Cả người dán chặt vào anh, lửa nóng nảy lên, trái tim Đồng Niệm đập thình thịch, cô có thể cảm nhận được trái tim mình đập theo quy luật, ý cười trên khóe môi sâu hơn. Đồng Niệm đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực vững chắc của anh, sau đó lại nhẹ nhàng xoa lên đôi môi anh.
"Ưmh!"
Lăng Cận Dương khẽ “Ưmh” một tiếng, cau mày, cũng không có tỉnh lại.
Nhìn thấy anh xoay đầu chôn vào cổ cô, Đồng Niệm mím môi cười. Cô lấy tay cầm điện thoại trên đầu giường, tắt chuông báo thức trên điện thoại di động của anh, sau đó ôm lấy eo anh, cả người chôn vào trong lòng anh, tiếp tục ngủ say.
Ngủ một hơi, mở mắt ra lần nữa chính là buổi trưa.
Đồng Niệm mơ mơ màng màng trở người, đưa tay sờ sờ, nhưng không đụng thấy bất cứ cái gì. Cô hé mở mắt, nhìn thấy bên cạnh trống không, đôi mày thanh tú lập tức nhíu chặt lại.
Người đàn ông xấu xa, ăn xong rồi bỏ chạy mất!
Đồng Niệm chống eo ngồi dậy, cả người đau nhức làm cho đáy lòng cô nhiễm giận, “Lăng Cận Dương, cái tên khốn kiếp thối tha này!”
“Em gọi anh là gì hả?” Lời của cô vừa dứt, cửa phòng ngủ bị anh đẩy ra, Lăng Cận Dương lấy tay vén tay áo, mỉm cười nhìn cô.
Đồng Niệm sửng sốt một chút, ánh mắt liếc nhìn cái tạp dề trên người anh, không khỏi kinh ngạc nói: “Anh đang làm cái gì vậy?’
“Làm bữa ăn sáng.” Lăng Cận Dương nở nụ cười, đi tới bên giường vỗ vỗ mặt của cô, giọng nói trầm thấp: “Thức dậy nhanh lên.”
Đồng Niệm nuốt nước miếng, vén chăn lên, định xuống giường. Nhưng xương sống, thắt lưng, hai chân đều mỏi nhừ, trọng tâm không ổn định, suýt chút nữa ngã xuống, thật may là được người bên cạnh ôm lấy.
“Từ từ.” Đưa tay ôm eo của cô, ánh mắt Lăng Cận Dương thâm thúy, nụ cười chiếm mấy phần xấu xa: “Anh biết là em chưa ăn no, nhưng mà bây giờ phải ăn sáng trước đã.”
“Xí ——”
Đồng Niệm hung hăng đẩy anh ra, nụ cười tái mét, “Lăng Cận Dương, anh thật là xấu xa, nói không giữ lời.”
“Anh như thế nào không giữ lời?” Người đàn ông cười hỏi ngược lại, môi mỏng nhếch lên.
“Hôm qua anh hứa không để cho em mệt đến lê lết, nhưng sau anh lại…” Đồng Niệm cắn môi, gương mặt đỏ bừng, câu nói kế tiếp cô nói không nên lời. Nhớ tới những hình ảnh kia làm cho cô cảm thấy xấu hổ, trái tim đập loạn xạ.
“Sao lại như thế nào?” Lăng Cận Dương tiến lên một bước, đôi tay khoác lên vai của cô, cười hỏi.
Đồng Niệm giận tái mặt khi nghe anh hỏi, dđl/q"d cả người còn đâu ê ẩm. Cô bực tức giơ tay lên, đánh vào mông của anh một cái, quát: “Em đánh anh như vậy, anh có thấy đau không? Anh còn dám hỏi em thế nào à, anh đúng là một tên biến thái!”
Lăng Cận Dương cố nhịn cười, lấy tay kéo Đồng Niệm xuống giường, đẩy cô đi tới phòng tắm rửa mặt, trầm giọng nói: “Cái này gọi là đam mê thể xác, hiểu không?”
Đam mê thể xác?
Sao em có thể đam mê thể xác được? Anh chính là một tên biến thái thì có, đánh lên mông cô đau muốn chết, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau rát khó chịu!
Đồng Niệm đứng ở trước gương trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa mắng anh, còn âm thầm thề với lòng mình. Lăng Cận Dương anh hãy đợi đấy, sớm muộn gì em cũng cho anh biết cái gì gọi là đam mê thể xác một chút.
Rửa mặt xong ra ngoài, bữa ăn sáng đã được dọn lên bàn. Sắc mặt của người đàn ông đối diện vô cùng dịu dàng, anh nhìn cô mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú nhìn chói mắt kỳ lạ.
Đồng Niệm mím môi, kéo ghế ra ngồi xuống, bưng ly sữa tươi trên bàn nhấp một hớp, tự mình ăn bữa sáng.
Mặc dù anh làm sủi cảo ăn rất ngon, nhưng điểm tâm sáng thì chỉ tạm được, Đồng Niệm cau mày, cố gắng ăn. Giây lát sau, cô nghĩ đến cái gì, cười hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lăng Cận Dương khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn cô, mày kiếm nhíu lại, “Em không muốn anh đi làm, nên anh không đi.”
Cô đang nhai, chợt ngừng động tác lại, Đồng Niệm bĩu môi, nghĩ thầm bản thân mình làm chuyện mờ ám lại bị anh phát hiện ra. Chỉ là nghe anh nói những lời này, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ấm áp hơn.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương xoa bơ lên bánh mì nướng đưa cho cô: “Sau khi ăn sáng xong, em thu dọn hành lý đi, hôm nay chúng ta dọn nhà.”
“Dọn nhà?” Đồng Niệm kinh ngạc, trừng mắt hỏi anh.
Nhìn thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của cô, Lăng Cận Dương thở dài, trầm giọng giải thích cho cô: “Em đến Lăng thị làm trợ lý của anh, sẽ làm tiêu điểm để mọi người chú ý tới. Cho nên anh phải thu xếp thật tốt, không để cho em gặp chuyện không may.”
“Vậy em phải dọn đi đâu?” Vẻ mặt Đồng Niệm u ám, cô nghĩ tới mình không có chỗ ở cố định, trong lòng cảm thấy buồn bã.
Nhìn thấy được vẻ cô đơn của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương ôm cô vào trong lòng, giọng nói dịu dàng: “Niệm Niệm, hôn ước của anh và An Hân đã kéo dài ba năm rồi, giờ đến lúc phải tháo gỡ rồi.”
Tựa đầu lên bả vai của anh, Đồng Niệm yên lặng nghe anh nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng mặt lên, chỉ vào mũi của anh: “Anh là có ý gì hả? Sao lại nói kéo dài ba năm, chẳng lẽ là do anh…?”
“Đúng vậy.” Lăng Cận Dương nở nụ cười, cầm ngón tay của cô nhét vào lòng bàn tay mình, nói: “Lúc trước tìm thầy tướng số kia, biết anh tốn bao nhiêu sức lực không? Người nhà họ An cũng không dễ dàng bị mắc lừa.”
Đồng Niệm cười “Phì” một tiếng, giơ tay lên ôm cổ anh, cong môi cười, “Không phải họ cũng bị anh lừa rồi sao?”
Bỗng nhiên Đồng Niệm lấy hai tay nâng gương mặt tuấn tú của anh, dùng sức xoa nắn, chất vấn: “Anh thật là phúc hắc, có phải về sau anh cũng sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó với em không?”
“Sẽ không.” Lăng Cận Dương kéo hai tay của cô, che giấu vẻ mặt đau khổ của mình, dịu dàng nói: “Anh không nỡ.”
Biết rõ những lời ngon ngọt của người đàn ông không thể tin, nhưng mặt của Đồng Niệm lại đỏ lên, trong lòng tràn đầy mật ngọt.
Cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô, Lăng Cận Dương đáy mắt nụ cười sáng ngời, anh nắm chặt hai tay của cô, dùng sức hôn, “Em hãy trở lại ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan, nơi đó là sản nghiệp của Lăng gia, không ai dám động. Trở lại ngôi nhà của chính em, ở bên trong đó em sẽ cảm thấy gần gũi, thân thuộc hơn.”
Lời nói của anh lẩn quẩn bên tai, Đồng Niệm mím môi, cảm xúc khá sâu. Cô cho tới giờ cũng không biết, người đàn ông này có thể thấu hiểu cảm xúc trong lòng mình như thế, ngay cả chi tiết rất nhỏ cũng có thể suy đoán chính xác.
Cảm giác được sự che chở và cưng chiều của anh, làm cho cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Uống cạn ly sữa tươi anh đưa tới, Đồng Niệm gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lập tức đi thu dọn quần áo. Quần áo và vật phẩm tùy thân của cô không nhiều lắm, chỉ cần một valy là đã đựng đủ.
Thu dọn đồ đạc xong, Lăng Cận Dương lái xe chở Đồng Niệm cùng với Rella trở lại ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan. Mở cửa nhà ra, căn nhà đã được sửa sang lại, hẳn là anh sợ chuyện lần trước làm cho cô lưu lại ấn tượng xấu.
Đồng Niệm dẫn Rella vào dạo quanh một vòng, tên tiểu tử này hình như rất hưng phấn, luồn lên nhảy xuống, cực kỳ vui mừng.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong mọi thứ, dđl/q"d trời đã gần tối, hai người cảm thấy có chút mệt mỏi. Lăng Cận Dương lái xe chở cô đi ra ngoài ăn cơm, lúc trở lại thuận đường ghé siêu thị mua rất nhiều thứ, nhét đầy cả tủ lạnh.
Không lâu sau đó, Đồng Niệm kéo người đàn ông bên cạnh, đưa anh đến cửa, giúp anh mặt áo khoát. Sau đó cô bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, đáy mắt vẻ mặt dịu dàng, “Lái xe chậm một chút, em chờ điện thoại của anh.”
Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu chặt, anh ôm cô vào trong ngực, trong lòng không chút tư vị nào. Bởi vì cô hiểu chuyện cùng thân thiết, anh càng cảm thấy không đành lòng. Anh luôn muốn ở bên cạnh cô ngày đêm, chỉ tiếc là bên cạnh anh còn có nhiều người âm thầm lo lắng cho mình, anh không thể phớt lờ.
“Niệm Niệm…” Anh nhẹ nhàng kêu tên cô, giọng nói khàn khàn: “Em đã lớn thật rồi.”
Trở tay ôm chặt eo của anh, Đồng Niệm chôn mặt ở trên ngực anh, môi nở ra nụ cười: “Em đương nhiên không thể nhờ anh nâng đỡ hoài được. Lăng Cận Dương, từ nay về sau, em sẽ cố gắng học tập, học tập cho đến lúc cảm thấy xứng đáng đứng bên cạnh anh.”
Lăng Cận Dương cười lên, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ánh sáng. Anh cúi đầu, hung hăng hôn môi cô, trằn trọc không yên.
Hồi lâu, Đồng Niệm lấy tay đẩy anh ra, nếu đợi đến lúc anh hôn đến chán, chắc là không khác gì cầm thú!
Nhìn bóng dáng anh biến mất ở cuối hành lang, Đồng Niệm xoay người đi vô nhà, cũng đóng cửa nhà lại. Vào lúc đóng cửa nhà lại, chóp mũi cô không nhịn được cảm thấy ê ẩm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống trải khó chịu.
Xung quanh không có hơi thở của anh, cô tự nhiên luyến tiếc. Chỉ là vì hạnh phúc sau này nên cô phải chịu đựng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ảm đạm của cô cảm thấy tốt hơn, khom lưng ôm Rella vào trong ngực, cô mang nó đi tắm. Thật may còn có tên tiểu tử này nên cảm thấy có chút an ủi.
Tắm cho Rella xong, Đồng Niệm cũng đi tắm. Trở lại phòng ngủ leo lên giường nằm, điện thoại di động cũng vừa đúng lúc reo lên. Đồng Niệm nghe tiếng nhạc chuông được cài đặt riêng, ngay lập tức cầm điện thoại lên nghe.
Nghe thấy giọng nói từ tính của anh, trong lòng cô thấy yên tĩnh lại. Cô không chịu ngắt điện thoại, người đàn ông bên kia cũng vậy.
Cho đến lúc Lăng Cận Dương không nghe cô nói chuyện nữa, bên tai nghe tiếng thở đều đều của cô, anh mới lưu luyến tắt điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Niệm đúng giờ rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt sửa sang bản thân. Cô đã nghỉ việc ở tòa soạn, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở Lăng thị.
Soi gương thay một bộ đồ công sở, Đồng Niệm chải mái tóc dài của mình, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề.
Mọi thứ xong xuôi. Đồng Niệm hài lòng gật đầu một cái, cầm túi xách lên đi ra cửa.
Đi tới cao ốc Lăng thị, Đồng Niệm một lần nữa ngước mắt nhìn lên tòa nhà, tất cả cảm xúc trở nên không giống nhau! Hôm nay cô tới đây làm, dđl/q"d cô muốn bản thân mình cố gắng hết sức, quyết không thể để Lăng Cận Dương một thân một mình chịu vất vả.
Tập đoàn Lăng thị, phòng làm việc tổng giám đốc.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, trải dài trên mặt đất.
Phía trước chiếc bàn làm việc, người đàn ông hơi cúi đầu, ánh mặt trời từ phía sau anh chiếu vào, rơi vào trên vai anh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mới phẳng phiu, cúc áo bạch kim tản ra ánh sáng rực rỡ, bộ dạng anh đập vào mắt, cực kỳ mê người.
Đồng Niệm nhìn đến mê mẩn, trái tim đập loạn xạ, cô kìm chế lại cảm giác phập phòng trong lòng mình, bước lên trên phía trước, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, tôi đến báo danh.”
Nghe được giọng nói của cô, Lăng cận Dương đặt cây bút máy Paker (*) xuống, anh ngước đầu lên nhìn, người đối diện toàn thân viện đồ công sở, trên môi nở một nụ cười sáng lạng.
Bút máy Paker (*): một trong những thương hiệu bút máy nổi tiếng trên thế giới.
Đáy mắt Lăng Cận Dương dâng lên nụ cười, anh nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt không rời. Đây là cô gái thuộc về anh, anh đã cẩn thận che chở mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể sánh vai cùng với nhau, ý hợp tâm đầu.
Tới Lăng Thị làm việc được một lát, Đồng Niệm phát giác ra làm trợ lý cho tổng giác đốc, cường độ công việc cực kỳ cao. Mặc dù trước đây cô cũng đã từng làm việc ở Lăng thị một thời gian, nhưng công việc chỉnh lý cô làm ở phòng tài vụ còn kém rất xa công việc làm trợ lý cho anh.
Thật may là Lăng Cận Dương còn giữ lại trợ lý trước, giúp anh xử lý những công vụ khẩn cấp. Anh giao cho Đồng Niệm công việc vô cùng nhẹ, không có gì quá khó khăn, đơn giản chỉ là tiến trình công việc hằng ngày, quản lý văn kiện và hồ sơ, còn có công việc bưng trà nước.
Cho dù là như vậy, đối với Đồng Niệm mà nói vẫn có cảm giác không thoải mái như trước.
Sau khi đi làm việc cùng anh, Đồng Niệm dần dần mới cảm nhận được, là một tổng giám đốc một tập đoàn, công việc của anh có quá nhiều bận rộn, cô thực sự không thể tưởng tượng được.