Trời gần tối, Lăng Cận Dương nhận được điện thoại từ nhà, nên anh lái xe chở Đồng Niệm trở lại Lan Uyển.
Tắt chìa khóa xe, hai người bọn họ dắt tay nhau đi vào nhà, nhìn thấy Mục Duy Hàm và Lăng Trọng đang đánh cờ trong phòng khách, bầu không khí trong phòng khá tốt.
“Các con đã về.” Nghe được tiếng bước chân, Lăng Trọng giơ tay lên, nhìn bọn họ cười.
Đã lâu rồi, chưa thấy ánh mắt và vẻ mặt ôn hòa của Lăng Trọng như vậy, trái tim Đồng Niệm nhói một cái, thoáng chốc dâng lên cảm giác vừa đau vừa ngọt. Cô nắm chặt tay Lăng Cận Dương, cùng anh đi vào cửa. “Ba.”
Lăng Trọng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, giơ tay lên vỗ vị trí bên cạnh nói: “Tới đây ngồi.”
Cất bước đi tới bên cạnh ông, Đồng Niệm khom lưng ngồi xuống, liếc mắt nhìn Mục Duy Hàm ngồi đối diện, nhìn thấy anh nháy mắt, ánh mắt và nụ cười của anh, làm cho Đồng Niệm tĩnh tâm lại.
Giơ tay lên đặt một con cờ xuống, Lăng Trọng nhìn Đồng Niệm một chút, trầm giọng nói: “Nhìn ba làm thế nào để giết thằng nhóc Duy Hàm không còn mảnh giáp.”
Sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, nhíu mày, bất mãn nói: “Chủ tịch, người không thể trước mặt người nhà mà khi dễ người ngoài như vậy được. Nếu đúng là như vậy, về sau con không dám ngồi đánh cờ với chủ tịch đâu.”
“Ha ha…” Lăng Trọng giơ tay lên đặt xuống một con cờ nữa, lập tức bức Duy Hàm đến đường cùng, “Thằng nhóc này có chịu thua không?”
Mục Duy Hàm thấy bản thân mình không còn hy vọng, vội quay đầu lại nhìn Lăng Cận Dương cầu cứu, “Cận Dương, cậu nói xem có công bằng không?”
Tiện tay cởi áo khoát xuống, Lăng Cận Dương khoanh tay trước ngực, nhìn bàn cờ một chút, ánh mắt nghiêm túc: “Rất công bằng, ba tôi đã nhường cậu hơn mười bước, cậu còn chưa thấy đủ sao?”
“…” Mục Duy Hàm cứng người không nói gì, mặt đen lại.
Nghe tiếng cười nói ở đây, hốc mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, suýt chút nữa rơi lệ. Loại không khí này, giống như được trở về khi còn bé, tâm không có ngăn cách, bọn họ vẫn là người một nhà.
Mặc dù Lăng Trọng không có nói rõ, nhưng mà ông cũng không có phản đối hôn sự của bọn họ, thậm chí còn chủ động hỏi một câu, hôn lễ có cần ba giúp một tay không? Chỉ một câu này thôi, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, cuối cùng cô cũng có thể đợi đến ngày này.
Bữa ăn tối, Lăng Trọng tự mình xuống bếp, một mình bận rộn trong phòng bếp. dđl/q"d Thời gian gần đây, xảy ra rất nhiều chuyện không vui, hiếm khi tâm tình ông được thoải mái, đi đến phòng bếp loay hoay trổ tài nấu nướng.
Thức ăn lần lượt được mang lên bàn, Lăng Trọng kêu bọn họ đến bàn ăn trước, ông bưng món sở trường tỏi hấp sò biển bưng ra, tươi cười kêu họ ăn trước, ông lại xoay người đi vào phòng bếp.
Tối nay tâm tình của Lăng Trọng rất tốt, tất cả mọi người cũng vậy. Mục Duy Hàm ở lại ăn cơm, rất lâu rồi anh không cùng bọn họ ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.
Sò biển khẩu vị rất ngon, Đồng Niệm ăn liên tục hai con, mọi người cũng rất nể mặt mũi, hơn phân nữa số thức ăn đều được ăn hết.
Hối lâu, Lăng Trọng bưng chiếc đĩa sứ trắng từ trong bếp đi ra, vừa đi vừa cười nói: “Đến, nếm thử tài nghệ của ba xem.”
Đồng Niệm nhìn dĩa sò biển kế tiếp ông bưng trên tay, mỉm cười hỏi: “Ba, chúng con đều đã ăn rất no, sao ba lại làm một bàn toàn sò vậy?”
Đồng Niệm vừa ngừng nói, Lăng Trọng nhìn những đĩa sò biển trên bàn, sắc mặt hơi biến đổi.
“Chủ tịch nhất định là thấy tôi đến, cố ý chiêu đãi tôi.” Mục Duy Hàm cười đứng lên, nhận lấy cái đĩa trên tay ông, kêu ông ngồi xuống ghế: “Chủ tịch đừng làm nữa, nhanh ăn cơm đi.”
Lăng Trọng mím môi cười cười, đáy mắt yên tĩnh, “Được.”
Từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ, Lăng Cận Dương rót đầy một ly cho ba anh, trầm giọng nói: “Ba uống cái này đi, gần đây buổi tối ba không ngủ ngon, uống cái này mới có lợi cho cơ thể.”
Lăng Trọng gật đầu một cái, cười vui vẻ, ông bưng ly rượu lên, giọng nói ôn hòa: “Rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, ba chúc các con sống vui vẻ.”
Mọi người cùng nhau cụng ly, vẻ mặt ai nấy đều rất thỏa mãn.
Sau bữa cơm tối, Lăng Cận Dương cùng Mục Duy Hàm ngồi ở ghế mây trong đình viện nói chuyện phiếm, trên bàn đặt một chai rượu đỏ, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mục Duy Hàm bưng ly rượu lên, cụng ly với Lăng Cận Dương, gương mặt tuấn tú nở nụ cười: “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cám ơn cậu.” Lăng Cận Dương chạm ly với Mục Duy Hàm, ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ.
Cầm chai rượu lên, Mục Duy Hàm rót một ly đầy cho Lăng Cận Dương, lại rót cho mình, vẻ mặt yên tĩnh. Hai mắt anh nhìn Lan Uyển bốn phía, thật thấp cười nói: “Thời gian như một cái nháy mắt, Niệm Niệm từ một cô bé gái giờ đã trưởng thành.”
Ngón tay nắm ly rượu, Lăng Cận Dương mím môi cười, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia giảo hoạt: “Duy Hàm, cậu cũng rất thích Niệm Niệm đúng không?”
“Thích?” Mục Duy Hàm cười, ánh mắt vẻ mặt dịu dàng: “Hai người chúng ta cùng nhau biết Đồng Niệm, dđl/q"d nhưng trong mắt Đồng Niệm cho tới bây giờ chỉ có một mình cậu, chỉ coi tôi là bằng hữu.”
"Nói bậy!"
Lăng Cận Dương có thâm ý khác cười lên, miệng nhếch lên tạo thành một đường cong sắc bén: “Tôi tận tâm coi chừng Đồng Niệm, sao để cho cậu lợi dụng sơ hở được chứ?”
Nghe vậy, Mục Duy Hàm cười to lên, giọng nói từ tính: “Lăng Cận Dương, đối với anh em bụng dạ cậu cũng rất đen tối hả?”
“Anh em như quần áo.” Lăng Cận Dương quay đầu nhìn Mục Duy Hàm, ánh mắt lóe lên một chút tinh quang: “Vợ chỉ có một, từ đầu nhìn thấy cô ấy, thì cô ấy nhất định chỉ có thể thuộc về tôi.”
“Chậc chậc…” Mục Duy Hàm mím môi cười khẽ, khinh miệt nhìn anh: “Thời điểm cậu nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, cô ấy chỉ mới có hơn mười tuổi, khi đó cậu đã có suy nghĩ phạm pháp. Quả nhiên là cầm thú.”
“Cái này nói là lo trước tính sau.” Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa cằm, ánh mắt không biểu thị rõ ràng: “Hơn nữa, tình cảm chẳng phân biệt được tuổi tác.”
Mục Duy Hàm bởi vì lời nói vô sỉ của Lăng Cận Dương mà run sợ, ôm bụng cười lăn lộn. Hai người kề nhau sát cánh, tiếng cười thoải mái bao trùm cả Lan Uyển.
Trong phòng khách, lăng Trọng nghe được tiếng cười của hai người bọn họ, không nhịn được ra xem một chút. Khóe miệng ông mang nét cười, ánh mắt ôn hòa từ ái, chỉ là do đã lớn tuổi, tinh thần không được tốt, rất nhanh trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi lên lầu, Đồng Niệm nhìn xuống thấy hai người bọn họ vẫn còn đang uống rượu, cũng không muốn quấy rầy, ngồi một mình trong phòng xem ti vi. Bọn họ rất lâu cũng không có chè chén qua, nên cô kiên nhẫn chờ Lăng Cận Dương.
Qua ba lần rượu, hai người có hơi say một chút, Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa trán, nửa người trên tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cận Dương.” Mục Duy Hàm chợt kêu anh một tiếng, đôi mắt yên tĩnh nhìn vào một chỗ ở phía trước, lơ đãng nói: “Nếu có một ngày, tôi làm cho cậu thất vọng, cậu có thể đánh tôi, mắng tôi, thậm chí hận tôi. Nhưng tình cảm hai mươi năm của chúng ta cậu không thể quên, chúng ta vẫn là anh em.”
Nhíu mày nhìn Mục Duy Hàm, Lăng Cận Dương nhếch môi cười, anh giơ tay vỗ bả vai Mục Duy Hàm nói: “Duy Hàm, trong lòng tôi, cậu giống như là người nhà của tôi, đương nhiên sẽ không quên.”
Mục Duy Hàm bình tĩnh nhìn ánh mắt của anh, sau một hồi mới dời tầm mắt, giọng nói chìm xuống: “Tôi cũng thế.”
Ban đêm gió nhẹ thổi vào mặt, trong lòng Lăng Cận Dương yên tĩnh, cũng không có nghĩ sâu xa đến lời của Mục Duy Hàm nói. Hai người bọn họ vẫn nói chuyện với nhau tới tận khuya, Mục Duy Hàm mới lái xe rời khỏi Lan Uyển.
Thấy Lăng Cận Dương uống nhiều rượu, Đồng Niệm không dám để cho anh lái xe nên cô lái xe trở lại nhà. Sau khi về đến nhà, cô đỡ Lăng Cận Dương ngồi xuống trên sofa, vội vàng đi đến phòng tắm pha nước.
Xả đầy nước trong bồn tắm, Đồng Niệm để bên trong vài giọt tinh dầu, cô dìu Lăng Cận Dương vào trong phòng tắm để cho anh tắm rửa.
Lăng Cận Dương đã say, cô đành lấy tay giúp anh cởi áo sơ mi ra, kéo anh vào trong bồn tắm, để cho anh ngâm nước một chút cho thoải mái.
Cận thận ôm lấy đầu của anh, để cho anh tựa vào chiếc gối êm ái, Đồng Niệm ấn nút xoa bóp trong bồn tắm, nhìn sóng nước dần dần xuất hiện, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Anh uống say, người lại không hề nhẹ, dđl/q"d Đồng Niệm đưa anh về nhà, dìu đến phòng tắm, cả người đã sớm mệt mỏi.
Quần áo trên người đã bị nước làm ước, Đồng Niệm muốn đứng lên đi thay quần áo, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị lọt vào bên trong bồn tắm.
Chung quanh một mảnh ấm áp, cô ngẩng mặt thấy hai mắt của Lăng Cận Dương sáng loáng, liền biết bản thân mình bị mắc mưu, tức giận giãy giụa.
"Đừng động!"
Lăng Cận Dương đè lại hai vai của cô, ngăn lại động tác của cô, cười hỏi: “Cái đó, còn nữa không?”
Trong lúc anh nói chuyện, hơi nóng phả bên tai cô, Đồng Niệm mím môi, tức giận nói: “Còn.”
Nắm lấy cằm của Đồng Niệm, ánh mắt Lăng Cận Dương lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: “Anh vừa mới kiểm tra qua, thấy hết rồi mà?”
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, anh kiểm tra qua lúc nào, tại sao cô không biết? Cô vừa xấu hổ vừa giơ tay lên đánh anh, lại bị anh giữ chặt lấy tay, cầm lên đặt lên môi hôn một cái.
“Tối nay em đừng hòng chạy trốn…”
Lăng Cận Dương duỗi lấy hai tay, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, ngón tay linh hoạt, chỉ vài cái đã cởi hết quần áo trên người cô, thải ra bên ngoài bồn tắm.
Trong một khắc này, trong lòng Đồng Niệm biết mình không có đường lui, cô cắn môi, ánh mắt u ám.
Phía đối diện bồn tắm là một tấm kính lớn. Từ trong kính phản xạ ra hình ảnh bên ngoài, khiến hô hấp Đồng Niệm chậm lại. Cô vội vàng co người lại trong nước nhưng vai vẫn lộ ra bên ngoài.
Trong nước, thân thể cô thoắt ẩn thoắt hiện, Lăng Cận Dương hơi rũ đầu xuống, nhìn thấy không sót thứ gì. Mấy ngày này anh đều cố gắng uống thuốc độc cho đỡ khát, cố gắng kiềm nén từng ngày, đợi cho kỳ sinh lý của cô qua đi. Không ngờ kỳ sinh lý của cô đến sớm, đi cũng sớm.
Cuối cùng đợi đến tối nay, thiên thời địa lợi nhân hòa, anh sao có thể bỏ qua cho vật nhỏ này chứ.
Lăng Cận Dương ôm Đồng Niệm vào trong ngực, ánh mắt đỏ tươi, giọng nói căng thẳng, khàn khàn không thành tiếng, anh nhìn người phía trên người anh, ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Hai tay thả xuống bên người nắm chặt lại, đôi mắt một mảnh mờ mịt, Đồng Niệm cắn môi, nghe lời anh đứng dậy rồi sau đó ngồi xuống.
"Ưmh!"
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, Đồng Niệm tựa đầu vào vai anh, thân thể mềm mại theo động tác của anh phập phồng lên xuống, da thịt trắng noãn dâng lên một mảnh đỏ ửng.
Trong phòng tắm ấm áp, sắc xuân nồng đậm, tình yêu quyến luyến không ngừng. Sóng triều không ngừng lên xuống, sóng sau cao hơn sóng trước, thật lâu không ngừng nghỉ…
Đại hội cổ đông tập đoàn Lăng thị diễn ra theo đúng thời hạn.
Đồng Niệm đã chuẩn bị tất cả tài liệu ổn thỏa, cô cầm tài liệu, đi sau lưng Lăng Cận Dương, đi theo anh tới phòng hội nghị lớn.
Đẩy cửa phòng họp ra, trước bàn thật dài chỉ có Lăng Trọng ngồi, bên cạnh ông là trợ lý Mục Duy Hàm.
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, cảm thấy có gì đó không thích hợp, anh đưa mắt nhìn ba mình, thấy ông cũng cau mày, vẻ mặt thoáng chốc lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn là đến tham gia hội nghị cổ đông, nhưng không có bất kỳ ai đến. Trong phòng họp to lớn như vậy, chỉ có bốn người bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mọi người đều hết sức khó coi.