Cả đêm Đồng Niệm không ngủ được, tinh thần cô không được tốt lắm, cả người cảm thấy bực bội. Sáng sớm trợ lý đã bị cô mắng hai lần, sợ đến nỗi không dám gặp cô, có chuyện gì cần là đi nhờ Mục Duy Hàm giúp đỡ.
Gần tới giờ tan làm, Mục Duy Hàm đã giải quyết xong việc, đi vào phòng làm việc của Đồng Niệm, “Sao em vẫn chưa tan làm?”
Đồng Niệm đang xem tài liệu chợt ngẩng đầu lên, chán nản thở dài: “Em vẫn chưa xong việc.”
Nhìn tài liệu trên bàn, Mục Duy Hàm thấy chuyện này cũng không có quá gấp, khuyên nhủ cô: “Ngày mai hãy xem tiếp, dù sao vẫn còn thời gian.”
“Không được.” Đồng Niệm nhìn chằm chằm tài liệu trên tay mình, giọng nói bình tĩnh: “Em muốn giải quyết cho xong.”
Nhận thấy tâm tình của cô không tốt lắm, Mục Duy Hàm nhíu mày, anh muốn nói ra ý nghĩ trong đầu mình nhưng cuối cùng kiềm chế lại, chỉ mỉm cười dặn dò cô: “Vậy em không nên làm quá muộn.”
“Em biết rồi.” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn anh cười rồi tiếp tục xem tài liệu.
Cho đến khi Mục Duy Hàm đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Đồng Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bỏ bút xuống, xoay người ngó ra ngoài cửa sổ.
Bên trong ghế xoay to lớn, Đồng Niệm nắm cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi xa. Ngoài cửa sổ, bên trong những ngôi nhà cao tầng từng chiếc từng chiếc đèn đều đã sáng đèn.
Cô lấy tay ôm ngực, hai tay ôm lấy vai, cả người dâng lên một cổ thê lương. Người có thể làm cho cô cảm thấy yên tâm, để cô có thể tựa vào lòng ngực ấm áp, hình như không còn làm cho cô cảm thấy an tâm nữa, cũng không còn ấm áp như trước kia nữa rồi.
Điện thoại di động trên bàn reo lên, Đồng Niệm nhìn tin nhắn, trong lòng cảm thấy mất mác hơn. Tin nhắn của Lăng Cận Dương chỉ ngắn ngủi có năm chữ: “Tối nay mấy giờ đến?”
Tại sao cả ngày anh không hề nhắn tin hỏi thăm quan tâm cô, đến buổi tối mới nhớ đến cô? Bây giờ cô đối với anh mà nói, cô là gì chứ? Người yêu, đối thủ, hay còn là bạn trên giường.
Đồng Niệm nhìn màn hình điện thoại, nhắn tin trả lời rồi bực tức để điện thoại trên bàn.
Điện thoại không có tin nhắn phản hồi, ánh mắt chờ đợi của cô ảm đạm xuống.
Thu dọn đồ rời khỏi công ty, Đồng Niệm lái xe vòng tới vòng lui trên đường. Cô không muốn về nhà, cũng không muốn đi tới nhà của anh, dđl/q"d cho nên chẳng có mục đích gì. Chần chừ hồi lâu, cô quay đầu xe, lái tới Mê Sắc.
Mê Sắc vào ban đêm, rất ồn ào náo nhiệt. Trong sàn nhảy, tiếng nhạt chói tai, ánh đèn thay đổi màu sắc liên tục.
Đồng Niệm không có đi lên lầu, nơi đó quá yên tĩnh chỉ làm cho cô cảm thấy cô đơn vắng vẻ.
Đi tới trước quầy bar, cô đặt ví da bên tay, bảo nhân viên phục vụ lấy cho cô một ly rượu đỏ.
Bưng ly rượu lên uống một ngụm, Đồng Niệm khẽ híp mắt, yên tĩnh nhìn ly rượu trong tay. Cô lắc lắc cổ tay, chất lỏng xinh đẹp trong ly tản mát ra ánh sáng không đồng nhất.
Cầu thang đối diện đi xuống một bóng dáng, người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng quần tây đen, màu sắc nhã nhặn, được cắt may vừa vặn, nhìn là biết qua giá cả đắt đỏ, phối hợp với khuôn mặt mị hoặc làm cho người khác say đắm.
Trầm Phái Ngao từ trên lầu đi xuống, tùy ý nhìn thoáng qua, liền thấy người ngồi ở bên quầy bar. Ánh mắt và trí nhớ của anh rất chính xác, chỉ một cái liếc nhìn là có thể biết họ là ai.
Quay đầu nói với người bên cạnh câu gì đó, mọi người cười rồi xoay người rời đi. Anh một mình cất bước đi tới quầy bar.
“Thật là trùng hợp.” Bên tai vang lên giọng nói một người đàn ông, Đồng Niệm quay đầu nhìn sang, sau khi thấy người trước mặt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đúng là trùng hợp, cô muốn một mình cũng không được.
Kéo ghế cao ngồi xuống bên cạnh cô, Trầm Phái Ngao nhìn thấy ly rượu trong tay cô, khóe miệng nở nụ cười: “Tâm tình không tốt sao?”
Đồng Niệm rất ghét loại đàn ông quan sát tinh tế, Lăng Cận Dương là loại người như vậy, Trầm Phái Ngao cũng vậy, làm cho cô cảm thấy nhức đầu.
Cô mím môi, nhẹ nhàng uống một hớp rượu, không chú ý đến hắn.
Nhìn thái độ lạnh lùng của cô, Trầm Phái Ngao cũng không có để bụng, với phụ nữ xinh đẹp, anh rất có kiên nhẫn. Giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng, anh cũng bảo nhân viên phục vụ lấy cho mình một ly rượu đỏ.
Đồng Niệm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, đôi môi nhỏ bé nhấp nhẹ, lộ ra tư thái lơ đãng, hấp dẫn mê người.
Nhếch môi cười, đáy lòng Đồng Niệm ngầm thở dài, lại là người gieo họa. Loại đàn ông này, ngàn vạn lần không được yêu, bằng không sẽ đau nhức đến chết, cả cuộc đời bị phá hủy.
Điện thoại đặt trên quầy bar của hắn rung lên, Đồng Niệm thấy hắn không có ý định nghe máy, không khỏi mím môi. Cô quay đầu nhìn sang, chế nhạo nói: “Thẩm tổng, điện thoại của anh vang thật lâu nha.”
Trầm Phái Ngao cười khẽ một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn. Anh cúi đầu cười, đến gần bên tai cô nói: “Ở bên ngoài gọi tôi là Bái Ngao là được rồi.”
Anh thở ra hơi nóng ở bên tai, Đồng Niệm không chịu được lui về phía sau, nhíu mày lại.
Thấy cô nhíu mày, Trầm Phái Ngao nhếch môi cười, anh cầm điện thoại di động lên, trượt màn hình ra nghe.
Mặc dù xung quanh rất ồn ào, nhưng Đồng Niệm có thể nghe rõ ràng từ bên trong điện thoại truyền ra tiếng la khóc của một người phụ nữ. Ánh mắt hắn dao động mạnh, lần nữa bĩu môi, người đàn ông khiến phụ nữ đau lòng, không phải là một người đàn ông tốt.
Trầm Phái Ngao đưa điện thoại ra xa lỗ tai, tính toán thời gian không sai biệt lắm mới để gần bên tai. Ánh mắt anh yên tĩnh, môi chứa đựng một nụ cười lạnh nhạt, phun ra lời nói vô cùng lạnh lẽo: “Nếu như cô muốn chết thì cứ chết đi, không cần phải tỏa thái độ nóng nảy như vậy, bất quá tôi sẽ để lại cho người nhà cô một ít tiền.”
Đồng Niệm đột nhiên quay đầu, dđl/q"d nhìn hắn bình tĩnh cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy tức giận: “Máu lạnh.”
Cô mím môi nhìn vào ánh mắt sắc bén của hắn: “Anh không sợ cô ta tự sát thật sao?”
Trầm Phái Ngao thấp giọng cười một tiếng, ngón tay thon dài nắm lấy ly rượu, môi mỏng khẽ nhếch: “Tôi đâu có dễ dàng sợ như vậy, chỉ sợ tôi đã sớm hù chết cô ta.”
Quả nhiên người đàn ông này cũng là một tên khốn kiếp, máu lạnh cầm thú.
Đồng Niệm trừng mắt, hung dữ nhìn hắn một cái, để ly rượu xuống đứng dậy, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, “Làm sao vậy?”
“Cô uống rượu có thể lái xe sao?”
Rút tay về, Đồng Niệm suy nghĩ một chút cảm thấy hơi khó xử một chút.
Trầm Phái Ngao cười đứng lên, đẩy cô đi ra ngoài, “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Không phải anh cũng uống rượu sao?”
“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.”
"......"
Cho đến khi ngồi lên xe Đồng Niệm vẫn còn suy nghĩ, đến tột cùng đàn ông và phụ nữ không giống nhau ở chỗ nào.
Chiếc Rolls-Royce màu đen trực tiếp lái lên núi. Đồng Niệm cũng không có nói cho hắn biết đường đi, thế nhưng hắn vẫn có thể không đi lầm đường, lái xe thẳng đến phía bên ngoài cửa lớn Lan Uyển.
Trong đầu mơ hồ thoáng qua cái gì, Đồng Niệm đối với hắn có hơi đề phòng. Thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ kinh dị, Trầm Phái Ngao nhếch môi cười tắt máy xe.
Trong buồng xe an tĩnh, không khí có chút không thoải mái. Đồng Niệm ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, đôi mắt sắc bén sáng ngời, làm cho cô hoảng sợ lập tức xoay tầm mắt, không dám nhìn kỹ.
Đôi mắt Trầm Phái Ngao giống như đầm sâu không thấy đáy, làm cho người ta không phân biệt được xấu xa, giống như chỉ cần sơ ý một chút, cả người sẽ bị đôi mắt đó hấp dẫn vào trong.
Đồng Niệm hắng giọng, sắc mặt bình tĩnh lại, dù sao cô và hắn vẫn còn gặp mặt nhiều, lễ phép căn bản cần phải có, “Cám ơn anh đã đưa tôi về.”
“Không khách khí.” Trầm Phái Ngao nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mê người.
Mở cửa xe, Trầm Phái Ngao bước xuống, mở cửa xe bên tay lái phụ ra, anh giơ tay đặt trên cửa xe, động tác ưu nhã, bộ dáng rất phong độ.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt mờ ám của hắn, trong lòng không khỏi lướt qua một tia khinh miệt. Có phải hắn đều đối xử với tất cả phụ nữ như vậy không? Cho nên nói phụ nữ tuyệt đối không để cho vẻ bề ngoài của người đàn ông này mê hoặc.
"Niệm Niệm ——"
Sau lưng chợt vang lên tiếng gọi, khiến Đồng Niệm sửng sốt, cô kinh ngạc quay đầu,vô cùng bài xích với cách gọi thân mật của anh.
Trầm Phái Ngao đi tới trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú quét qua Lan Uyển, nhìn sâu vào mắt cô, nở nụ cười: “Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi về em, anh nghe cũng không ít, chỉ là thiệt giả anh tự nhiên có thể phân biệt được. Thẩm thị và Lăng thị muốn hợp tác lâu dài, biện pháp tốt nhất là kết thân tình, như vậy nếu chúng ta thân thiết thì có thể yên tâm rồi.”
Năm ngón tay xuôi bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm cúi đầu, lạnh lùng nói: “Anh uống say rồi.”
Trầm Phái Ngao nhếch môi, khóe miệng nở nụ cười vô lại, “Nếu như đối tượng kết hôn là em, Bái Ngao anh rất vui vẻ bằng lòng.”
Hai gò má nóng lên, sắc mặt Đồng Niệm thoáng chốc đại biến, cô cắn môi lùi về phía sau một chút, suýt nữa trật chân té.
“Chậm một chút.” Đưa tay nắm cánh tay cô, đáy mắt Trầm Phái Ngao nở nụ cười dịu dàng.
Cô còn chưa kịp nổi giận, Trầm Phái Ngao đã buông tay ra, “Không vội, em từ từ suy nghĩ.”
Nhìn xe của hắn biến mất, Đồng Niệm nhíu chặt mày lại, cô trầm mặt xoay người, trở vào Lan Uyển.
Giao lộ phía bên kia đường, dừng lại một chiếc xe Bentley màu đen. Người đàn ông trong xe, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói mù lượn lờ lan tỏa.
Lăng Cận Dương híp mắt lại một cái, anh đến công ty không nhìn thấy cô, ở chỗ này đợi một tiếng, thì ra cô và Trầm Phái Ngao ở cùng một chỗ.
Khớp xương ngón tay của lăng Cận Dương nổi lên. Anh lấy đầu ngón tay bắn mẩu tàn thuốc trong tay đi, tia lửa nhỏ vụn bắn tung tóe ra ngoài rồi vụt tắt trong đêm tối.
Hồi lâu, anh nổ máy, lái xe đi.