Màn đêm buông xuống, Lan Uyển đèn đuốc sáng trưng, nổi bật khí chất xa hoa của ngôi biệt thự, xa xa trông nó như một viên dạ minh châu đang tỏa sáng lấp lánh.
Cơm chiều được mang lên bàn, hương thơm bay nghi ngút. Lăng Trọng đặc biệt phân phó đầu bếp làm nhiều món rau, đặc biệt là những món Đồng Niệm thích ăn. Ông hôm nay cố ý xuống bếp làm cá hấp cho cô.
Thịt cá trắng như tuyết trên nền rau xanh tươi, gừng và lớp dầu phía trên, tạo nên mùi hương hấp dẫn xung quanh.
Lăng Trọng mang cá đi ra, vội bảo mọi người động đũa. Ông xưa nay thích náo nhiệt, đêm nay lại có nhiều người nên nhịn không được mở bình rượu ngon, rót cho chính mình một chén nhỏ.
“Mau nếm thử.” Đáy mắt ông mang ý cười, có chút đắc ý về chuyên môn của mình.
An Hân hạ đũa gắp một miếng thịt cá, cẩn thận lấy hết xương ròi bỏ vào chén của Lăng Cận Dương, thần tình ôn nhu: “Không có xương, yên tâm ăn.”
Lăng Cận Dương quay đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú cười, anh đem cá bỏ vào miệng. Rồi sau đó cũng gắp cá bỏ vào chén của cô cười nói: “Em cũng ăn đi.”
An Hân nhếch môi cười, đem bỏ xương cá bỏ đi rồi cho vào miệng không ngừng gật đầu: “Rất ngon, bác à, tay nghề của bác thật cao.”
Nghe được khen ngợi, Lăng Trọng cảm thấy thỏa mãn, ông khẩn thiết tiếp đón Vi Kỳ Hạo dùng bữa, bảo anh không cần câu nệ không cần khách khí.
Đồng Niệm nhìn thấy miếng cá bị gắp qua rồi lập tức không muốn ăn. Cô cầm đũa lên ăn món khác, từ đầu đến cuối không chạm vào.
Vi Kỳ Hạo thấy cô chỉ gắp rau quanh dĩa cá, cúi đầu cười khẽ nhưng không nói gì.
Món ăn đêm nay thực phù hợp với khẩu vị của Đồng Niệm, cô ăn bất diệc nhạc hồ (ăn kinh khủng). Nhìn đầu sư tử (chả hiểu sao có sư tử ở đây luôn í) có chút khó khan, một viên thuốc, cô căn bản ăn không vô nhưng lại suy nghĩ muốn ăn.
Càng nghĩ, cô ngây ngốc nhìn chén đũa mà ngẩn người.
Vi Kỳ Hạo ngồi bên cạnh cô, thấy cô thất thần, giương mắt nhìn thấy cô quệt miệng nhìn chằm chằm viên thuốc, lập tức hiểu liền cười.
Đồng thời hiểu ý còn có người đàn ông đối diện, Lăng Cận Dương đang muốn đưa tay thì lại bị người ta giành trước.
Gắp một viên thuốc ở giữa bàn ăn, Vi Kỳ Hạo dùng chiếc đũa tách làm hai, một nửa bỏ vào chén cô nói: “Như vậy có thể ăn được không?”
Đồng Niệm ngẩn ra, cười gật đầu, hướng bên tai anh lại gần thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Mờ ám của hai người bọn họ mọi người đều thấy rõ, vẻ mặt vô cùng giống nhau. Lăng Trọng cười không nói, hai tròng mắt lợi hại lóe sáng. Ông có vẻ vừa ý với Vi Kỳ Hạo, hai người ở cùng một chỗ ông tự nhiên không có ý kiến.
An Hân bưng ly rượu lên uống một ngụm, khóe miệng cười sâu thẳm, cô xẹt qua đôi mắt ôn nhu của Vi Kỳ Hạo, đáy lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng.
Ba ——
Lăng Cận Dương bỗng nhiên buông đũa trong tay xuống, sắc mặt âm trầm, anh đưa tay chỉ vào đầu sư tử kia, lạnh lùng nói: “Đồ ăn này ai làm? Mặn!”
“Đem đi ——”
Thần tình tối tăm, người đàn ông lên tiếng, thanh âm lạnh lùng vô cùng.
“Vâng, thiếu gia.” Người hầu bước nhanh tới, vội vàng đem đồ ăn đi.
Đồng Niệm đang nhấm nuốt thì dừng lại, cô nhíu mày nghĩ thầm viên thuốc đầu sư tuwr này rất ngon, làm sao mặn được? Cô bĩu môi cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong chén của mình, người đàn ông điên rồi?!
Sắc mặt An Hân đột biến, chậm rãi gục đầu xuống cố gắng áp chế cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng.
Chạm phải ánh mắt sắc bén của người đàn ông đối diện, Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng bưng ly rượu lên nhấp môi, đôi môi gợi lên đường cong, đáy mắt hư không.
Dùng xong cơm chiều, Lăng Trọng kéo hai cô gái lại bên người nói chuyện phiếm, Lăng Cận Dương đứng ở chỗ hành lang gấp khúc, đêm một điếu thuốc lá tới đưa lên môi. Anh lấy cái bật lửa Ligne ra, một đốm lửa màu lam mị hoặc được thắp lên.
Tiếng bước chân vang lên, Lăng Cận Dương đứng tại chỗ không động, trong lòng biết người đến là ai.
Hai người đàn ông sánh vai, Vi Kỳ Hạo giơ đôi mắt thâm thúy phóng tầm mắt ra xa, âm thanh lạnh thấu xuơng: “Người đàn ông không thể cho người phụ nữ thứ cô ấy muốn vậy nên buông tay!”
Đôi mắt chim ưng của Lăng Cận Dương híp lại, nhìn chằm chằm ánh mắt Vi Kỳ Hạo, nhẹ giọng cười nhạo: “Cậu có thể cho?”
“Tôi có thể!” Đón nhận ánh mắt của anh, sâu trong đôi mắt của Vi Kỳ Hạo có một sự thanh minh, âm thanh mang theo tự tin.
Cặp mắt thản nhiên chắc chắn kia làm cho lòng Lăng Cận Dương khẩn trương, chỉ vì hai chữ nhẹ bẫng này.
Hai chữ vô cùng đơn giản mà cậu ta nói đối với anh đó là xa xỉ. Bởi vì thời khắc anh sinh ra, vận mệnh đã định, con người anh không thẻ tùy tâm sở dục (tùy ý làm theo ý muốn).
“Kỳ Hạo.” Đồng Niệm nhẹ nhàng kêu một tiếng, giơ cái chìa khóa trong tay lên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vi Kỳ Hạo mím môi cười khẽ, tiếp nhận cái chìa khóa, thuận thế ôm cô vào trong ngực, đối với người phía sau nói lời từ biệt: “Chúng tôi đi trước.”
Bóng dáng cao lớn của anh che chở cho cô gái trong ngực, hai bóng dáng càng lúc càng xa,
Người đàn ông bên kia trầm mặc không nói, trong lòng An Hân vô cùng hiểu rõ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, sắc mặt nhiễm tia lo lắng.
Quay về Lăng gia ăn cơm, Đồng Niệm cảm giác Vi Kỳ Hạorất lạ, nhưng không rõ là chỗ nào. Có anh làm bạn, cô thật sự bớt đi cảm giác xấu hổ, thiệt tình cảm kích.
Một đêm ngủ ngon, Đồng Niệm mở mắt ra cảm thấy sắp trễ giờ, cô nhanh nhẹn rửa mặt, không kịp ăn sáng. Đi làm ở khúc này rất khó bắt được taxi, cô đang muốn chạy bộ chợt nghe có người nhấn còi.
“Lên xe.” Vi Kỳ Hạo dừng xe lại, nhanh chóng mở cửa xe.
Vào lúc này, Đồng Niệm nhìn thấy anh giống như cứu tinh. Cô không nói hai lời, ngồi lên xe thẳng đến tòa nhà Lăng thị.
“Sao anh lại tới đây?” Cô nghi hoặc hỏi.
Vi Kỳ Hạo đẩy cao tốc độ xe, linh hoạt đi trên đường, anh lấy một thanh chocolate đưa cho cô, cười nói: “Anh đoán sáng nay dậy muộn, có đúng không?”
“Anh có thể nghĩ tôi tốt hơn không?” Đồng Niệm không nói gì, trở mình xem thường, loại suy đoán này thật đáng giận!
Nhìn thấy cô tức giận, Vi Kỳ Hạo cũng không nói thêm, tăng tốc chạy đến trước tòa nhà Lăng thị. Thấy cô mở cửa xe ra, anh ôn nhu dặn: “Chocolate có thể bổ sung nhiệt lượng cho buổi sáng.”
Đôi mi nhăn chặt của Đồng Niệm dần buông ra, cầm thanh chocolate nhoẻn miệng cười: “Đã biết.” Không kịp nói gì nữa, cô chạy vào tòa nhà, nếu muộn chắc chắn sẽ xong đời.
Nhìn bóng dáng của cô biến mất không thấy, Vi Kỳ Hạo thu hồi nhu tình, thả chân hạ ga lái xe rời đi.
Đứng trước cửa thang máy chờ, Đồng Niệm đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian vừa đủ. Cô mở thanh chocolate ra lấy một miếng bỏ vào miệng.
Mùi vị ca cao thuần khiết nồng đậm, là cô thích nhất.
“Chào.” Mục Duy Hàm đi tới chào hỏi, đồng thời bóng dáng cao lớn của Lăng Cận Dương cũng xuất hiện.
Lại gặp anh, trong lòng Đồng Niệm không yên, cô cúi đầu lại lấy một miếng chocolate ra ăn, chờ thang máy tới.
“Không tiền đồ!”
Âm thanh cười nhạo của anh chói tai, Đồng Niệm nổi giận đưa tay nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc, hiện tại chưa tới giờ làm, công ty cũng không có quy định không cho nhân viên ăn chocolate.”
Khi nói chuyện thang máy tới, Đồng Niệm hung hăng liếc anh một cái, lấy mấy miếng chocolate ra nhét vào trong tay Mục Duy Hàm: “Mời anh ăn.” Sau đó cô không quay đầu lại tiêu sái đi vào thang máy.
Lăng Cận Dương bị sự tức giận của cô làm cho da đầu run lên, khống chế lửa giận.
Cố tình muốn cho người ta chê cười, Mục Duy Hàm cố nén cười nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh: “Có muốn ăn một miếng không?”
Đến tận đây thì mặt Lăng Cận Dương hoàn toàn đen lại, quát: “Mục Duy Hàm, con mẹ nó, cậu chán sống à——”
Giận! Tức giận!