Bên trong quán cà phên bên cạnh cao ốc Lăng thị, không gian xinh đẹp.
Vẻ mặt Trầm Bái Ny buồn bã, giọng nói thật thấp: “Cận Dương, cuối tuần này là sinh nhật của Cố Diệp, chúng ta cùng nhau về Mỹ tảo mộ được không?”
Nghe cô nói, Lăng Cận Dương lúc này mới nhớ đến, khuôn mặt anh trầm xuống, khóe môi cong lên một đường cong ảm đạm.
Sinh nhật của Cố Diệp, vậy cũng chính là ngày giỗ của mẹ anh.
Nhìn thấy anh im lặng như mất hồn, đáy lòng Trầm Bái Ny ê ẩm, không kiềm chế được giơ tay lên đặt lên mu bàn tay anh: “Chúng ta cùng đi, Cố Diệp nhất định cũng muốn nhìn thấy anh.”
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đầu đường, phía sau xe Đồng Niệm nhìn chằm chằm hai người ngồi đối diện nhau trong quán café, tiễn đồng đen nhánh dao động mạnh, trong đôi mắt tràn đầy chán nản.
Đèn đỏ ở giao lộ vừa đổi, tài xế định quẹo cua, lại nghe người phía sau mở miệng: “Không đến công ty nữa, về nhà đi.”
Tài xế khẽ chần chờ rồi chuyển phương hướng.
Xe vững vàng chạy qua, Đồng Niệm thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Lăng Cận Dương rút tay về, vẻ mặt Trầm Bái Ny đầy mất mát.
Lăng Cận Dương nhanh chóng rút tay về, giọng nói bình tĩnh: “Bái Ny, chỉ cần có lòng, dù bất cứ nơi nào Cố Diệp cũng vui mừng.”
Ngừng lại, đôi mắt thâm thúy của anh không nhìn ra một tia gợn sóng: “Cám ơn em những năm qua, đã làm tất cả vì Cố Diệp.”
Nói xong những lời này, Lăng Cận Dương đứng dậy cáo từ, trả tiền rời đi.
Sườn xe màu bạc biến mất, khóe mắt Trầm Bái Ny lướt qua vẻ bi thương sâu đậm. Cô muốn bắt lấy được trái tim của Lăng Cận Dương, nhưng không ngờ nó lại cứng cỏi như thế, cứng cỏi đến nỗi như thiêu rụi hết bản thân cô.
Trên đường về nhà, sắc mặt Đồng Niệm vô cùng khó coi, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, đúng lúc nhìn thấy con gái mở mắt, sau khi nhìn thấy cô, cái môi nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con, dđl/q"d lòng cô mềm mại xuống, tất cả mọi buồn rầu đều xua tan.
“Yếm.” Đồng Niệm ôm con gái, vẻ mặt dịu dàng, cô không muốn con gái cảm nhận được tâm tình không tốt của cô. Chỉ hy vọng thế giới của con, vĩnh viễn điều có thể gặp nhiều may mắn và hạnh phúc.
Thay đồ cho con, Đồng Niệm ôm con xuống lầu đặt vào bên trong xe em bé. Ba cô sau khi ngủ dậy cũng được hộ lý đẩy ra, tất cả mọi người ngồi ở trong phòng khách, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Kể từ khi Rella về nhà, đối với vị tiểu chủ nhân mới được sinh ra, cực kỳ yêu mến. Cơ hồ chỗ nào có Yếm, đều thấy bóng dáng của Rella. Yếm thức, Rella ở xung quanh chơi đùa, Yếm ngủ nó liền nằm ngoài cửa, trung thành bảo vệ chủ.
Nhìn thấy bộ dáng này của Rella, Đồng Niệm cảm thấy mắc cười, nhưng trong lòng vô cùng cảm động. Ngay cả Rella cũng yêu mến Yếm, nhưng tại sao lại có người nhẫn tâm hãm hại đứa bé đáng yêu như vậy?
Quay đầu nhìn ánh mắt đờ đẫn của ba mình, trong lòng Đồng Niệm vô cùng phức tạp. Ba cô có lỗi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng phủ nhận điều này, nhưng hôm nay ông đã thành ra bộ dáng như vầy, không phải là đã bị trừng phạt rồi sao? Cho dù ông chết đi, cũng không thể đổi về cái gì được?
Buổi tối, Lăng Cận Dương lái xe về nhà, vừa bước vào phòng khách, liền bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trước ghế sofa trong phòng khách, Lăng Trọng ngồi trong xe với ánh mắt yên tĩnh, bên cạnh ông là xe em bé, con gái anh đang ngồi bên trong chơi đùa. Còn Rella ngoe nguẩy cái đuôi, trên miệng ngậm quả banh không ngừng chạy tới chạy lui nhặt banh đưa đến cho Yếm chơi đùa, chọc cho Yếm cười toét miệng, đến nỗi nước miếng hai bên khóe miệng cũng chảy ra.
Lăng Cận Dương sững sờ nhìn, sau khi nhìn bọn họ, lại nhìn vào trong phòng bếp, nhìn thấy Đồng Niệm đang mang tạp dề nấu cơ, đôi mắt thâm thúy lóe sáng, ánh mắt vẻ mặt trong nháy mắt ôn nhu lại.
Hình ảnh này, có được xem là ấm áp hạnh phúc không? Không phải là anh luôn muốn hay sao?
Bưng món rau xào ra, Đồng Niệm nhìn thấy Lâng Cận Dương ngẩn người đứng ở cửa, mím môi cười nói: “Anh đứng ngây ngốc ở đó làm gì, nhanh đi rửa tay đi.”
“Hả?” Lăng Cận Dương sau khi lấy lại tinh thần, cởi áo khoác ra, đi rửa tay.
Sau khi rửa tay xong quay lại, trước tiên anh đẩy Lăng Trọng đến trước bàn ăn, sau đó lại đẩy xe con tới.
“Buổi tối thật thịnh soạn.” Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười, vẻ mặt ấm áp.
Đồng Niệm dọn chén đũa ra, kéo ghế ra ngồi đối diện với anh, dịu dàng nói: “Đúng vậy, gần đây thấy anh rất vất vả, cho nên bồi bổ cho anh.”
Gắp một miếng cá bỏ vào chén anh, Đồng Niệm nở nụ cười chân thành: “Anh ăn nhiều một chút.”
Nói thật, tài nấu nướng của cô cũng không được xem là tốt lắm, mùi vị cũng bình thường. Nhưng mỗi lần ăn cơm cô nấu, Lăng Cận Dương cảm thấy vô cùng cảm động. Bởi vì cảm động nên ăn rất nhiệt tình, ăn vô cùng ngon.
Dùng xong cơm tối, Đồng Niệm thu xếp cho ba cô xong, chờ ông ngủ say rồi mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
Lúc cô vào phòng, cũng vừa đúng lúc Lăng Cận Dương tắm cho con gái xong, một lớn một nhỏ thơm ngát ở cạnh nhau, hai khuôn mặt giống nhau như đúc nở nụ cười rạng rỡ.
“Mẹ đã quay lại.” Lăng Cận Dương lắc lắc cánh tay nhỏ của con gái, ánh mắt tràn ngập nụ cười.
Đồng Niệm miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trên mặt thể hiện rõ sự khác thường.
Thả con gái vào trong giường nhỏ, Lăng Cận Dương đi tới bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ánh mắt Đồng Niệm u ám xuống, trái tim ngũ vị tạp trần. Nếu như chỉ trả thù cô thì dù có như thế nào cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng làm hại đến con gái, là một người mẹ cho dù như thế nào cô cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được.
Đưa báo cáo xét nghiệm cho anh, Đồng Niệm trầm mặt: “Anh xem đi.”
Lăng Cận Dương nghi ngờ nhận lấy, sau khi nhìn rõ nội dung, sắc mặt lạnh xuống: “Cái này không thể nào?”
“Em cũng hy vọng không phải là thật.” Đồng Niệm thở dài, vẻ mặt hờ hững.
Nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, Lăng Cận Dương tức giận nói: “Những người buôn bán này thật đáng trách, ngày mai anh nhất định cho người đi điều tra.”
“Nếu như không phải do người bán thì sao?” Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh, nụ cười dần dần lạnh xuống.
“Em có ý gì?”
Đồng Niệm thấy anh giật mình, trong lòng vô cùng chua xót: “Chuyện trước đây em đã biết, anh không cần phải giấu em.”
“Em…” Ánh mắt Lăng Cận Dương chấn động, môi mỏng trong nháy mắt mím chặt: “Biết từ lúc nào?”
“Trước khi sinh con.”
Thì ra là vậy!
Khó trách cô bị ngã dẫn đến sinh non thì ra là nguyên nhân này.
Lăng Cận Dương giận tái mặt, giọng nói mang theo tức giận: “Bây giờ em muốn nói cái gì? Muốn nói là do ba anh giở trò sao?”
Đồng Niệm mím môi, hai tay xuôi bên người nắm chặt lại: “Ông ấy hận em, muốn trả thù em…em cũng có thể hiểu, tiếp nhận tất cả. Nhưng ba em đã thành ra như vậy, Yếm thì chỉ là một đứa trẻ, em không cho phép bất cứ ai gây tổn thương đến con.”
"Câm miệng ——"
Khuôn mặt Lăng Cận Dương đột nhiên u ám xuống, anh nắm chặt cằm Đồng Niệm, lạnh lùng nói: “Yếm là cháu của ba anh, ba anh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.”
“Đúng, ba anh sẽ không làm hại Yếm, dđl/q"d nhưng nếu muốn đưa ba tôi vào chỗ chết, anh chắc ông sẽ không làm sao?” Đồng Niệm trầm mặt, giọng nói không chút khiêm nhường: “Yếm chẳng qua là bị liên lụy.”
"Đồng Niệm!"
Lăng Cận Dương giận dữ hét một tiếng, gân xanh trên trán nhô ra, đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn Đồng Niệm, lồng ngực đập phập phồng lên xuống kịch liệt. Trong giây phút không khống chế được, anh mở cửa phòng, đóng sập cửa rời đi.
Nghe thấy tiếng xe phát ra trong sân, thân thể cứng đờ của Đồng Niệm giật giật, cô cắn chặt môi, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Con gái nằm trong giường cơ bản không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn cảm thấy chơi đùa rất vui vẻ, trong miệng ê ê a a không dừng.
Ôm con gái lên, Đồng Niệm từ từ bình tĩnh lại, cô không nên cãi nhau với anh, nên bình tĩnh cùng anh nói chuyện. Nhưng chỉ cần nghĩ tới ba cô và con gái, tâm tình của cô không thể khống chế được.
Đêm khuya, Đồng Niệm mơ mơ màng màng ngủ, cô chợt mở mắt, trong phòng là một khoảng không đen kịt, cô lấy di động đặt dưới gối ra, mở màn hình lên xem, đã là 12 giờ khuya.
Lăng Cận Dương vẫn chưa về nhà, ngay cả điện thoại cũng không bắt máy.
Bên trong giường nhỏ, con gái đã ngủ say, tiếng ngáy ngủ vang lên ở bên tai. Đồng Niệm xuống giường nhìn con gái một chút, đắp chăn lại cho con, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Kể từ khi sinh con, mỗi đêm cô sẽ thức giấc vài lần để nhìn con ngủ và đắp chăn lại cho con. Thật ra cô cũng không có đặt đồng hồ báo thức, chỉ là nó phát ra như một bản năng.
Buổi tối, lúc cô thức giấc, Lăng Cận Dương cũng sẽ thức, hai người phối hợp rất ăn ý. Thật ra thì anh dù ban ngày làm việc rất vất vả nhưng lúc về đến nhà là anh phụ cô chăm sóc con, không hề có chút lười biếng.
Thời gian cô ở cữ, vết mổ của cô khôi phục rất chậm, đêm nào Yếm cũng thức dậy bú sữa 2 lần, đều do anh giúp đỡ. Lúc ấy anh bận bịu đến mắt thâm quầng, nhưng chưa bao giờ có nửa câu oán trách.
Nếu như mời bảo mẫu đến chăm sóc đứa bé nói không chừng so với anh còn thiếu kinh nghiệm. Anh mỗi ngày đều chăm sóc con rất cẩn thận, luôn làm hết bổn phận của một người cha, cô biết anh là một người cha tốt và cũng là một người con rất hiếu thuận.
Mặc dù biết ba cô từng làm ra mấy chuyện trước đây, trong lòng anh có ngăn cách. Nhưng kể từ sau khi ba cô về nhà, anh luôn ân cần hỏi han, chỉ cần ở nước ngoài có thuốc nào sản xuất liên quan đến bệnh của ông, anh sẽ mua lại cho ba cô dùng, đơn giản cũng là hy vọng ba cô có thể giảm được bệnh, kéo dài thêm tuổi thọ.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đồng Niệm càng thêm chua xót. Có lẽ cô không đủ tỉnh táo, hay là do nhìn thấy anh cùng Trầm Bái Ny ở cùng nhau trong quán café nên tâm cô sinh loạn, buông ra những lời nặng nề.
Hàn Hứng Kiều là ba ruột của anh, cho nên cô kiêng dè cảm nhận của ông, bất kể như thế nào thì nhà họ Lăng cũng xấu hổ với nhà họ Hàn.
Đồng Niệm lấy di động ra, do dự một lúc mới gọi điện thoại đi.
“Niệm Niệm?” Người con gái bên kia điện thoại, giọng nói hạ thấp có hơi kinh ngạc.
Đồng Niệm cầm điện thoại, áy náy nói: “Sở Kiều, thật xin lỗi, trễ như thế này rồi còn quấy rầy cô.”
Sở Kiều tính tình thẳng thắn, không thích vòng vo, đi thẳng vào chủ đề: “Có chuyện gì sao?”
Khe khẽ thở dài, Đồng Niệm hạ thấp giọng, chỉ sợ đánh thức con gái: “Có thể giúp tôi tìm người được không? ”
Bên kia điện thoại, ánh mắt Sở Kiều lạnh xuống, lập tức hiểu người cô muốn tìm, giọng nói bình tĩnh: “Hiểu rồi, cô chờ tin tức của tôi.”
Cúp điện thoại, Đồng Niệm tựa nửa người vào đầu giường, không còn buồn ngủ. Cô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt vẻ mặt buồn bã, trong lòng rối ren.
Không lâu sau đó, di động vang lên, Đồng Niệm nhận điện thoại, sau khi nghe Sở Kiều nói, khuôn mặt xinh đẹp từ từ biến sắc, đôi mắt sáng ngời cũng ảm đạm xuống.