Mục lục
Yêu Giả Cưới Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyen Hien.

Một tuần lễ sau, Đồng Tâm được rời khỏi phòng bệnh cưỡng chế. Sáng sớm, Đồng Niệm đến thăm cô, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: “Muốn ăn cái gì nói cho chị biết?”

Sắc mặt tái nhợt của Đồng Tâm dịu đi không ít, cô ngồi ở trên giường, nắm chặt tay Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Chị, em muốn gặp Đình Hiên.”

Nghe vậy, ánh mắt Đồng Niệm u ám xuống, trên khuôn mặt nhuồm đầy vẻ cô đơn. Cô nhớ đến dáng vẻ khí phách khi nhìn thấy Ôn Đình Hiên khi đó, âm thầm thở dài.

“Chị.” Không nghe cô trả lời, Đồng Tâm ngước mặt nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ cầu khẩn: “Chị giúp em một chút, em muốn gặp anh ấy một lần.”

Âm thầm thở dốc một hơi, trái tim Đồng Niệm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cô do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn ánh mắt mong đợi của cô mà gật đầu đồng ý.

Thời điểm tìm gặp Ôn Đình Hiên, anh cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Đồng Niệm nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng đột nhiên thoáng qua cái gì.

“Đình Hiên.” Đồng Niệm uống một hớp nước chanh, vẻ mặt khổ sở hỏi: “Đồng Tâm muốn gặp mặt anh, anh có thể đồng ý không?”

Nụ cười trên mặt Ôn Đình Hiên cũng như lúc ban đầu, nhất là đôi mắt ấm áp kia, cuốn hút lòng người, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, em ấy gặp chuyện không may, anh cũng nên đi xem một chút.”

Đồng Niệm mím môi cười, bởi vì trái tim rộng lượng của anh mà cảm thấy an ủi. Cô nhíu mày nhìn Ôn Đình Hiên, ánh mắt dao động, không kìm hãm được, thoáng qua vẻ mờ mịt.

Bất kể như thế nào, Đồng Tâm cũng là em gái của cô, trước sau cô cũng có lòng riêng. Hơn nữa, tình cảm Ôn Đình Hiên đối với Đồng Tâm, so với người khác cô cũng hiểu rõ.

“Đồng Tâm trước kia đã từng tổn thương anh, anh…”

Ôn Đình Hiên ngẩng đầu lên, cắt đứt câu nói kế tiếp của Đồng Niệm, anh mím môi, bình tĩnh nói: “Chuyện này, anh đã quên rồi.”

Đồng Niệm nhíu mày nhìn về phía anh, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh một mảnh yên tĩnh, không có chút gợn sóng. Cô cắn môi, dđl/q"d trong lòng thấp thỏm một chút, trong nháy mắt hiểu ra cái gì.

Cửa phòng cà phê có người đẩy ra, đi tới là một cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt sáng rực.

Ôn Đình Hiên mỉm cười kéo cánh tay của cô, bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Niệm Niệm, cô ấy là tiểu Hạ, tháng sau tụi anh sẽ kết hôn.”

"Chào chị."

Lúc tiểu Hạ cười lên nhìn rất xinh đẹp, trên khuôn mặt có hai má lún đồng tiền, từ quần áo cô có thể nhìn thấy được, gia cảnh khẳng định không tồi.

Đồng Niệm cười gật đầu chào, ánh mắt thoáng qua vẻ mất mát. Câu nói kế tiếp của cô cũng nuốt trở về, hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một số việc, cuối cùng là một đi không trở lại.

Nhưng có thể oán trách ai đây? Không thể trách Ôn ĐÌnh Hiên tình yêu không đủ chắc chắn, chỉ có thể nói Đồng Tâm đã phung phí quá mức, không biết tôn trọng tình yêu của mình. Tình yêu của tất cả mọi người đều sẽ có một ranh giới cuối cùng, tình yêu cạn kiệt không có ai gánh chịu được.

Buổi sáng chủ nhật, Đồng Niệm chạy đến bệnh viện, cô dẫn Đồng Tâm đến phòng trị liệu, sau khi ăn rồi uống thuốc, hai người nắm tay đi trở về.

“Chị.” Đồng Tâm móc một cái gương trong quần áo bệnh nhân ra, mở ra nhìn, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Bộ dáng của em, nhìn rất xấu sao?”

Đồng Niệm lắc đầu một cái, đưa tay vén tóc trên trán cô: “Không có.”

Nhìn gương hồi lâu, cuối cùng Đồng Tâm cười lên, ánh mắt sáng rỡ lôi kéo người bên cạnh, đi về phía phòng bệnh: “Chúng ta đi nhanh lên, đừng để cho Ôn Đình Hiên đợi quá lâu.”

Kéo cô lại, ánh mắt Đồng Niệm buồn bã, cô cau mày, nhưng lại không biết nói như thế nào.

Không có nhận thấy ánh mắt khác thường của chị mình, Đồng Tâm chỉ muốn đi nhanh để được nhìn thấy Ôn Đình Hiên, dùng sức kéo tay của cô, hai người đi về phía phòng bệnh.

Lúc gần tới, từ trong phòng bệnh truyền tới một giọng nói thật nhỏ, Đồng Tâm dừng bước lại. Giọng nói của người đàn ông cô không xa lạ gì, nhưng giọng của người con gái cô không tính là quen thuộc.

Đồng Niệm theo bản năng muốn kéo người bên cạnh, nhưng bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, cất bước đi tới.

Đứng ở ngoài cửa lớn, Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn vào, thấy trên sofa phòng bệnh có hai người ngồi sát bên nhau. Người đàn ông khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài bóc hạt dưa, trên bàn trà trước mặt, có một đống vỏ hạt dưa đã được bóc.

Sau khi Ôn Đình Hiên bóc vỏ, đặt hạt dưa ở trong lòng bàn tay, đưa qua cho người bên cạnh. Anh đưa tới bờ môi cô gái, nhìn cô ăn từng hạt dưa, ánh mắt nở nụ cười dịu dàng.

Mà cô gái ngồi cạnh anh, trong tay cũng đang bóc vỏ hạt dưa. Động tác cũng giống như anh, cũng đưa tới trên môi anh, nhìn thấy anh ăn hết, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe mắt Đồng Tâm ê ẩm khó chịu, nước mắt sắp tràn ra. Trước đây chẳng bao lâu, Ôn Đình Hiên cũng đối như vậy với cô, cẩn thận bóc từng vỏ hạt dưa cho cô, nhưng cô chưa từng có một lần đáp lại cho anh. Cô nghĩ, được anh yêu là chuyện hiển nhiên, cô chưa từng nghĩ sẽ hồi đáp.

Dù sau này rời bỏ anh, cô cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng. Trong tình yêu của bọn họ, từ trước tới nay cô là người tùy ý. Đồng Tâm, mày thật là ích kỷ mà.

“Tâm Tâm.” Đồng Niệm ôm bả vai cô, kêu cô một tiếng.

Nghe được động tĩnh bên này, Ôn Đình Hiên nhìn sang, lúc nhìn thấy Đồng Tâm, ánh mắt yên tĩnh của anh dao động.

“Các người nói chuyện đi, em ra ngoài đi dạo chút.”

Tiểu Hạ hiểu chuyện đứng lên, nhìn Đồng Tâm cười nói, nụ cười của cô rất chân thành tha thiết, cũng giống như nụ cười của Đồng Tâm khi nhìn thấy lần đầu tiên.

Đồng Niệm giơ tay vỗ bả vai Đồng Tâm, sau đó cũng rời đi, theo tiểu Hạ đi xuống vườn hoa dưới lầu.

Cất bước đi tới, Đồng Tâm nhìn người trước mắt, chợt phát giác mình không biết nói gì, giống như bị đầy bụng, lời nói bị nghẹn lại, nữa chữ cũng không phun ra được.

“Trị liệu có tốt không?” Ôn Đình Hiên ngồi ở phía đối diện cô, dđl/q"d khuôn mặt bình tĩnh như thường.

Đồng Tâm mỉm cười, nhỏ giọng đáp: “Tốt ạ.”

Không khí có chút xấu hổ, Ôn Đình Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm người trước mặt, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh. Những yêu hận trải qua thời gian qua, từ trước mắt anh thoáng qua vội vã, cuối cùng cũng ngưng tụ lại thành một khuôn mặt tươi cười, có hai má lún đồng tiền nhàn nhạt, làm cho đáy lòng anh cảm thấy dịu dàng.

Vốn dĩ, quá khứ thật sự đã đi qua hết.

Ngồi yên hồi lâu, Ôn Đình Hiên thở dài, trầm giọng nói: “Em chữa bệnh cho tốt, có thời gian anh sẽ đến thăm em.”

Nhìn thấy anh sắp rời đi, Đồng Tâm hốt hoảng đứng dậy đuổi theo, từ phía sau ôm anh, nức nở nói: “Đình Hiên, thật xin lỗi, em thực sự xin lỗi anh.”

Ôn Đình Hiên dừng bước lại, anh kéo bàn tay nắm chặt của cô ra, xoay người nhìn về phía cô, ánh mắt nhu hòa: “Chuyện đã qua, hãy làm cho nó qua đi.”

Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn anh, cả người nổi lên dũng khí, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh có thể tha thứ cho em hay không? Cho em thêm một cơ hội nữa được không?”

"Không thể!"

Đối mặt với câu hỏi của cô, Ôn Đình Hiên cũng không có qua loa, cũng không có trốn tránh, thẳng thắn nói cho cô biết.

Đồng Tâm cắn môi, trái tim nhói đau, không ngừng cắn xé.

Nhìn thấy ánh mắt hối hận của cô, Ôn Đình Hiên cũng không thấy vui, anh mím môi cúi đầu, nhưng cũng không thể cho cô nhiều hơn cái gì nữa, “Anh đi trước.”

Nói xong những lời này, anh xoay người bước ra cửa.

“Đình Hiên.” Nhìn anh xoay người, Đồng Tâm đưa tay đè trái tim lại, cố gắng cho bản thân mình giữ bình tĩnh: “Quá khứ của chúng ta, anh thật sự quên hết rồi sao?”

Ôn Đình Hiên dừng bước lại, cũng không có xoay người, vẫn đưa lưng về phía cô như cũ. Đôi mắt yên tĩnh chớp một cái, hồi lâu mới cười nói: “Đồng Tâm anh đã từng yêu, vĩnh viễn ở trong lòng anh.”

Đây là dấu vết duy nhất còn sót lại, coi như là nhớ lại những năm tháng tốt đẹp của bọn họ mười mấy năm qua.

Kinh ngạc nhìn bóng lưng anh đi xa, Đồng Tâm vươn tay, muốn ngăn anh lại, nhưng cuối cùng một bước cũng không có bước. Cô cũng nói không ra lời, chỉ có thể che miệng, cả người khụy xuống trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã.

Ngồi ở ghế dài trong vườn hoa, Đồng Niệm cùng tiểu Hạ trò chuyện, chỉ nói vài câu, cô liền phát hiện cô bé này rất hiểu chuyện, rất làm cho người khác ưa thích.

Lúc nói chuyện, hiển nhiên cô cũng biết được quá khứ của Ôn Đình Hiên và Đồng Tâm, nhưng cô cũng không có ngăn cản bọn họ gặp mặt, ngược lại rất hào phóng để cho bọn họ hai người đơn độc chung đụng.

Không thể không nói, cô bé này rất thông minh.

Rất nhanh sau đó, Ôn Đình Hiên từ phòng bệnh đi xuống, anh nắm tay tiểu Hạ, sau khi cùng Đồng Niệm nói vài câu, hai người cùng nhau đi khỏi.

Nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, Đồng Niệm mỉm cười, trong lòng chân thành chúc phúc cho hai người bọn họ.

Lo lắng cho Đồng Tâm, Đồng Niệm bước nhanh trở lại phòng bệnh, cô nhìn thấy Đồng Tâm ngồi phát ngốc dưới đất, sợ hết hồn, lập tức chạy đến bên cạnh cô: “Tâm Tâm?”

Ánh mắt Đồng Tâm đờ đẫn, sau khi nhìn người trước mặt, dđl/q"d ôm chặt lấy cô, khóc nức nở: “Chị…”

Hiểu được cảm giác trong lòng cô, Đồng Niệm dùng sức ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Khóc đi, về sau em phải kiên cường lên.”

Giơ tay lên vén tóc trên trán cô, Đồng Niệm nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sáng rực, gằn từng chữ: “Đồng Tâm, em phải nhớ, em còn có chị, có ba mẹ, mọi người điều yêu thương em. Em nhất định phải dũng cảm, đối mặt với cuộc sống sau này.”

Nâng cô dậy, Đồng Niệm lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: “Không phải sợ, chị sẽ ở bên cạnh em.”

Đồng Tâm gật đầu mạnh một cái, vùi mặt trong ngực của cô, cười nói: “Chị, em biết rồi.”

Nghe được lời hứa của cô, trái tim bóp chặt của Đồng Niệm cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Mấy ngày nay lo lắng vất vả, cuối cùng không uổng phí. Hiện tại, có thể làm cho Đồng Tâm có can đảm đối diện với cuộc sống lần nữa, là chuyện quan trọng nhất.

Một tháng sau, Đồng Tâm rời khỏi bệnh viện, cơn nghiền sinh lý đã bỏ hẳn. Nhưng chuyện ồn ào trước kia, ngôi sao mai mắn của cô đã bị chặt đứt, không thể tiếp tục được nữa.

Đồng Niệm tạm thời thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu bắt tay vào an bài chuyện học hành cho cô. Lăng Cận Dương sợ cô quá mệt mỏi, bảo người đi chuẩn bị, không để cho cô khổ cực như vậy.

Gần tối về đến nhà, cơm tối Đồng Niệm cũng không muốn ăn, cô tắm xong ngã xuống giường, lười biếng chỉ muốn ngủ.

“Tại sao em lại không ăn cơm?” Lăng Cận Dương cúi đầu, nhìn chiếc cằm nhọn của cô, không khỏi nhíu mày: “Có phải em bị bệnh hay không, ngày mai chúng ta đi bệnh viện khám một chút đi?”

“Em không đi.” Đồng Niệm kéo chăn qua, cả người rúc vào trong chăn: “Em chỉ muốn ngủ thôi.”

Vén chăn lên nằm xuống, Lăng Cận Dương lấy tay mò ngực cô, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, cái người tên A Quang anh tra được, em biết do ai sắp đặt không?”

“Ai vậy?”

Đồng Niệm ngồi bật dậy, đầu óc chợt tỉnh táo, ánh mắt hung dữ.

“Là vợ Thôi Thiếu Phong.” Lăng Cận Dương mím chặt môi, giữa hai chân mày hiện lên vẻ lo lắng: “Cô ta cố ý tìm người dụ Đồng Tâm.”

“Thì ra là cô ta.” Nụ cười Đồng Niệm lạnh như băng, giọng nói lộ ra vẻ tức giận.

Đè lại bả vai của cô, Lăng Cận Dương ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Thôi thị và Lăng thị từ trước đến nay không có mối quan hệ làm ăn lui tới với nhau, em không cần hành động thiếu suy nghĩ.”

Đưa tay chỉ nhẹ lên ngực anh, Đồng Niệm nhếch môi, nghĩ thầm người đàn ông này thật chết người, cô nghĩ cái gì anh cũng có thể đoán ra được.

Đồng Niệm tiến sát vào trong ngực anh, bắt đầu mơ mơ màng màng. Cô tìm được tư thế thoải mái, định ngủ thì có cảm giác người đàn ông phía sau dán chặt lên người cô, đôi bàn tay nóng như lửa cũng tiến vào áo ngủ cô.

Đồng Niệm mím môi, nhíu mày: “Đừng mà, em mệt quá.”

Mấy ngày nay, hai người bọn họ vô cùng bận rộn, mỗi ngày về đến nhà là ngã đầu đi ngủ. Có lúc, Lăng Cận Dương nghĩ muốn cô, nhưng khi nhìn đến bộ dáng thảm hại của cô, kiềm chế không đụng đến, cắn răng chịu đựng.

Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, ngậm vành tai trắng nõn của cô, thì thầm: “Anh nghĩ, anh muốn em.”

Đồng Niệm không mở mắt, rụt cổ lại muốn né tránh nụ hôn của anh, nhưng anh cố ý dây dưa, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mang theo lửa, như muốn thiêu đốt cơ thể của cô.

"Ưmh ——"

Giữa răng và môi thốt ra tiếng kêu yêu kều, Đồng Niệm không kiềm hãm được xoay người, đôi tay ôm cổ của anh, “Vậy anh phải hứa, chỉ một lần thôi nha.”

Lăng Cận Dương được đặt xá, hai mắt sáng lên. Anh vô cùng thành thật gật đầu một cái, sau đó cởi quần áo cả hai, nhanh chóng hành động.

Đồng Niệm không phải là đối thủ của anh, chỉ vài cái đã bị anh hành hạ thở gấp liên tiếp, thở hổn hển cầu xin: “Anh nhẹ một chút…”

Nghe được tiếng cầu xin của cô, ý thức của Lăng Cận Dương thanh tỉnh một chút, anh hòa hoãn động tác một chút, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô, in lên từng dấu hôn.

Sự thật chứng minh, lời nói của đàn ông khi ở trên giường không thể tin. Sau đó, anh căn bản không có dừng lại, chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhịn không được muốn nếm lần nữa.

“Anh…” Đồng Niệm thở hổn hển chỉ vào anh, giận dữ hét: “Anh hứa chỉ một lần, sao lại muốn ăn vụng nữa chứ?”

Lăng Cận Dương cúi đầu hôn cô, cười đến xấu xa. Anh ăn lão bà của anh, sau có thể gọi là ăn vụng, hoàn toàn quang minh chính đại mà.

Cuối cùng đợi đới khi anh thỏa mãn, cả người Đồng Niệm vô lực ngã xuống giường ngủ. Ngủ đến nửa đêm, cô bị cơn đau bụng làm cho tỉnh giấc.

Đánh thức người đàn ông bên cạnh, sắc mặt Đồng Niệm có chút trắng bệch, trên trán rỉ mồ hôi. Cô cắn môi, giọng khàn khàn: “Ông xã, em đau bụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK