Kể từ khi từ bệnh viện về đến nhà, tinh thần vú Dung có chút không tập trung, dùng xong cơm trưa, con dâu chạy ra ngoài, nhất định tới bệnh viện lấy thuốc cho bà. Cô là người con dâu hiếu thuận, bà cảm thấy được an ủi vô cùng.
Trong sân có tiếng bước chân, vú Dung đứng lên, còn tưởng là con dâu bà quay trở về, vội vàng đi tới mở cửa.
"Thiếu gia?"
Nhìn thấy anh, ánh mắt bà dao động, sau đó mở cổng ra: “Cậu vào đi.”
Cất bước đi tới ghê sofa ngồi xuống, Lăng Cận Dương thấy bà bưng tới một chén trà, đặt nhè nhẹ trước mặt anh, “Cậu uống nước đi.”
Anh mím môi, nhìn chằm chằm ly trà màu trắng, không có bất kỳ động tác, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Tại sao?”
Ánh mắt bà ảm đạm xuống, đầu hơi rũ xuống, dđl/q'd giơ tay lên cầm khung hình, giọng nói hờ hững: “Tôi không muốn cậu hận phu nhân.”
Giơ tay lên khẽ vuốt ve người trong hình, ánh mắt bà đỏ lên, nức nở nói: “Cả đời phu nhân chuyện áy náy nhất chính là đối với ba mẹ cậu, cho đến phút giây cuối cùng trước khi chết, phu nhân sợ cậu biết rõ chân tướng sẽ hận người.”
Giơ tay lên lau nước mắt, bà kéo tay Lăng Cận Dương, nói: “Thiếu gia, phu nhân cũng không phải cố ý, bà thật không ngờ phía sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Kể từ khi ôm cậu về nhà, phu nhân đối với cậu một lần một dạ, cậu là uống sữa của người mà lớn lên.”
Đứng hoắc dậy, khuôn mặt tuấn tú của anh đầy căng thẳng, anh cúi đầu nhìn bà, yết hầu cuộn lên xuống, “Vú Dung vậy bà nói cho tôi biết, chuyện này đến cuối cùng là lỗi của ai hả?”
Gân xanh trên trán đột nhiên căng ra, anh trừng mắt quát, “Nói đi, đến cuối cùng là lỗi của ai hả?”
"Tôi. . . . . ." Bà cắn môi, một chữ cũng nói không ra được.
Nhìn bóng lưng của anh đi xa, bà rơi lệ. Đúng vậy, tất cả là lỗi của ai? Cuối cùng là lỗi của ai?
Lái xe đến bờ sông, sau khi dừng xe lại, nghiêng người ngồi ở trên đầu xe, hai mắt bình tĩnh nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.
Trước kia mỗi lần thấy nước sông cuồn cuộn thế này, anh đều nhớ tới mẹ anh, những kỷ niệm giữa anh và bà. Từ nhỏ đến lớn trong ký ức anh, bà luôn thương yêu anh, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ đến mình không phải là con trai ruột của bà.
Kể từ khi biết chân tướng sự thật, anh cũng không dám đi tới nơi này nhìn nước sông nữa, cũng không muốn để cho mình nhớ lại những tháng ngày đã từng hạnh phúc. Bởi vì mỗi lần anh nhớ lại những tháng ngày vui vẻ của mình, sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình đã dùng máu đổi lấy.
Loại tình cảm mâu thuẩn này luôn quấn chặt quanh tim anh, anh nên thống hận bà, nhưng hết lần này đến lần khác đối với anh bà còn có công nuôi dưỡng. Nhưng mỗi lần anh thương nhớ bọn họ thì anh lại nhớ đến ba mẹ ruột của mình, nhớ tới gia đình anh vốn dĩ có, giống như một loại châm chọc.
"A ——"
Lăng Cận Dương đi tới bờ sông, hai chân khẽ tách ra, anh dồn hết hơi sức, hướng về phía nước sông đang chảy cuồn cuộn, hô to một tiếng. Những buồn bã đè chặt trong lòng anh, anh không thể thổ lộ ra, một tiếng hét to, quanh quẩn ở mặt sông thật lâu.
Lái xe trở lại biệt thự, Lăng Cận Dương vừa mới vào nhà, đã thấy có người ngồi trong phòng khách chờ anh.
“Đã có kết quả rồi sao?” Lăng Cận Dương ngồi trên sofa, nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện.
Quyền Yến Thác mím môi gật đầu một cái, đẩy vài thứ trước mặt Lăng Cận Dương, cười nói: “Trước kia thật đúng là xem thường tên tiểu tử Chử Tuấn kia, thì ra hắn có gan thật lớn.”
Lăng Cận Dương cầm lên xem một chút, vẻ mặt dần dần lo lắng xuống. Thì ra chuyện hắn liên quan không chỉ có An Nhã, thậm chí chuyện của Vi Kỳ Hạo cũng do hắn động tay động chân.
“Những chứng cứ này vẫn chưa đưa hắn vào chỗ chết được.” Quyền Yến Thác chau mày, vẻ mặt âm trầm.
Lăng Cận Dương dĩ nhiên hiểu được, nhưng chứng cứ có hạn, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước: “Trước nhất làm cho hắn hoảng sợ, chờ xem hắn có hành động gì.”
“Được.” Quyền Yến Thác trong lòng thầm hiểu, hai người ăn ý trao đổi ánh mắt.
Từ trong túi móc ra một lọ thuốc, Quyền Yến Thác cau mày đưa cho anh: “Đường lê là một dược phẩm cấm, không dễ làm, cậu uống trước cái này đi.”
Lăng Cận Dương nhận lấy lọ thuốc, nhét vào trong túi, cười nói: “Cảm ơn.”
Khẽ thở dài một cái, vẻ mặt Quyền Yến Thác hơi u ám, dđl/q'd do dự hỏi anh: “Cậu thật sự đã quyết định?”
Lăng Cận Dương cụp mắt, che giấu tất cả mọi cảm xúc, khẳng định nói: “uhm.”
Biết rõ tính cách của anh, Quyền Yến Thác nhiều lời cũng vô ích, thật ra thì loại chuyện như vậy đặt trên người anh, anh cũng cảm thấy khó.
Con mẹ nó, ảo tưởng bản thân tốt làm chi?
Quyền Yến Thác vội vàng lắc đầu một cái, vứt bỏ ý niệm trong đầu, nghĩ rằng anh thế nào cũng bị chuyện tình cảm trai gái mà lề mề mất.
. . . . . .
Tin tức hai ngày nay, không chỉ tiếp tục đưa tin việc ly hôn của chủ tịch tập đoàn Lăng thị, mà còn đưa ra tin tức trước đó, thậm chó còn có tin tức Lăng Cận Dương hủy bỏ hôn ước với An Hân. Đồng Niệm cũng từng đính hôn với tam thiếu gia nhà họ Vi.
Tin tức càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều người hiếm biết chuyện cũng buông dưa lê, thân thế sóng gió nhà họ Vi trước đây cũng thành trọng điểm.
Tắt TV, điện thoại An Hân không ngừng đổ chuông, cô nhìn dãy số, trầm mặt nhận điện thoại.
Người đàn ông bên kia điện thoại dĩ nhiên đã thiếu kiên nhẫn, hơn nữa mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi: “Chuyện phải mau sớm giải quyết, mấy ngày nay có rất nhiều người đã tra ra ta.”
An Hân nhỏ giọng cười lên, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Chử Tuấn, chúng ta cùng nhau giải quyết mọi chuyện một lần cho xong đi?”
“Cô có biện pháp?”
“Uhm.”
Không lâu sau, An Hân cúp điện thoại, vẻ mặt lo lắng. Thì ra cô vẫn luôn bị người ta lợi dụng, còn ngu không biết. Thì ra ban đầu hại cô bị hủy dung nhan, rơi xuống biển là người của Chử Tuấn, thậm chí lần này còn phóng hỏa nhà họ An.
Đứng dậy đi trước gương, Anh Hân nhìn chằm chằm khuôn mặt mình, khóe miệng ưu tư nở nụ cười. Đúng vậy, tất cả mọi chuyện nên giải quyến 1 lần cho xong, cô cũng không muốn trì hoãn nữa.
Sáng sớm, An Hân thay quần áo đi xuống, Tiểu Bảo đang chơi ở trong sân, sau khi nhìn thấy cô vui mừng chạy tới: “Mẹ, mẹ,…”
An Hân ngồi xổm người xuống, giơ tay lên xoa cái trán đổ đầy mồ hôi của Tiểu Bảo rồi cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, cười nói: “Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời biết chưa? Mẹ sẽ quay về rất nhanh.”
An Hân liếc mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ kỳ lạ. Thật ra cô muốn nói, mẹ yêu của con sẽ trở lại nhanh thôi.
Tiểu Bảo hiểu chuyện gật đầu một cái, đôi tay ôm cổ của cô, hôn lên mặt cô một cái, nói: “Mẹ trở về nhà sớm chút nha.”
An Hân mỉm cười, kiềm nén nước mắt, đứng dậy rồi đi đến ngồi phía sau xe.
Trên đường đi, An Hân cảm thấy có xe theo sát cô, xe di chuyển đến cửa ngoài Lan Uyển, cửa lớn đóng chặt sau khi thấy là xe của cô, mới miễn cưỡng cho xe cô đi vào.
Kể từ khi xảy ra scandal, nhà họ Lăng có rất nhiều an ninh, Đồng Niệm cẩn thận phòng thủ, không cho phép truyền thông đến gần một bước.
Tài xế đậu xe, Tiêu quản gia sau khi nhìn thấy người trong xe mỉm cười tiếp đón: “Đại thiếu phu nhân.”
An Hân mím môi cười một tiếng, quan sát bốn phía nói: “Tiêu quản gia một lát tôi cùng Niệm Niệm ra khỏi nhà, cửa trước không dễ dàng ra, có thể đi ra bằng cửa sau được không?”
Cửa sau đã bị khóa, Tiêu quản gia nghe cô hỏi, lúc này mới đặc cách nói: “Được, tôi sẽ cho người mở ra.”
Xem ra đồ lần trước không có đưa uổng phí, An Hâm cười cười bước thẳng vào.
Đồng Niệm đang cho Yếm ăn điểm tâm, nhìn thấy cô, rất là kinh ngạc: “Chị dâu sao chị lại đến đây.”
Liếc mắt nhìn bốn phía, An Hân nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Yếm trong ngực Đồng Niệm, cười nói: “Chị sợ em ở nhà buồn, muốn dẫn em đi giải sầu.”
“Em không muốn đi.” Đồng Niệm để đũa xuống, không có hứng thú gì. Nhưng không ngờ An Nhã liên tục nài nỉ, hơn nữa bộ dáng vô cùng có thành ý, nên bản thân không đành lòng cự tuyệt.
Đồng Niệm quay lên phòng ngủ thay quần áo, An Hân đứng ở trước xe em bé, nhìn Yếm ngồi bên trong, muốn đưa tay ôm một cái.
"Gâu gâu gâu ——"
Rella làm hết phận sự canh giữ Tiểu chủ nhân bên cạnh, dđl/q'd căn bản không để cho An Hân đến gần.
An Hân hoảng sợ, tay vừa vươn ra vội rụt tay về. Cô cúi đầu tự giễu, khóe mắt lướt qua vẻ ảm đạm.
Đồng Niệm nhanh chóng thay quần áo xuống lầu, cô ôm lấy con gái, muốn dẫn con cùng đi theo ra ngoài. Yếm giơ bàn tay mập mạp, trong lúc vô tình nắm mái tóc dài của An Hân kéo kéo.
An Hân quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm vào đôi mắt trong trẻo của Yếm, bước chân cô dừng lại, gỡ bàn tay mềm mại của Yếm ra khỏi tóc cô.
"Yếm thật đáng yêu!"
Đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Yếm, An Hân cười dịu dàng, nhìn đôi mắt to tròn của cô nhóc đảo tới đảo lui vô cùng đáng yêu.
Đồng Niệm cúi đầu hôn con gái một cái, ánh mắt vẻ mặt dịu dàng: “Đúng vậy, Yếm rất ngoan.”
Lúc này, An Hân chợt nhớ tới lúc nãy trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Bảo ôm cổ cô, nũng nịu nói “Mẹ về sớm một chút.”
Trái tim lạnh lẽo nhói đau, An Hân cúi đầu, kéo Đồng Niệm: “Bên ngoài trời rất nóng, không cần mang theo Yếm đâu, dù sao chúng ta đi cũng nhanh về mà.”
Đồng Niệm nhìn ánh mặt trời chói chang, lại nhìn Yếm rồi trả lời: “Được.”
Cô thả Yếm vào lại trong xe, phân phó người giúp việc, lúc này mới theo An Nhã rời đi.
Xoay người đi trước, An Hân không kiềm được quay đầu lại nhìn Yếm, chỉ thấy cô nhóc đang mút ngón tay thỏa thích, đang nhìn về phía cô, ánh mắt vẻ mặt trong suốt.
Đây là lòng nhân từ duy nhất khi An Hân còn sống.
An Hân đuổi tài xế đi, tự mình lái xe ra ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt Đồng Niệm không tốt lắm, nhận lấy chìa khóa xe, rời đi từ cửa sau, khéo léo lẩn tránh người ở cửa trước theo dõi.
Chỉ là thời gian cô tính toán không được chính xác.
An Hân vừa lái xe lên xa lộ, điện thoại Đồng Niệm bỗng nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, Đồng Niệm ngẩn người, cũng không nghĩ sẽ nghe, sau khi chần chờ, mới nhận máy: “Alo.”
Đầu bên kia điện thoại, truyền tới tiếng thở hổn hển của người đàn ông: “Em đang ở đâu?”
“Em ở bên ngoài với chị dâu.” Đồng Niệm cầm di động, thành thật trả lời anh.
Cơ hồ điện thoại di động vang lên một hồi, An Hân ý thức được là ai gọi, cô sớm biết tài xế không lừa gạt được anh bao lâu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh đến vậy.
Lăng Cận Dương lái xe ra từ Lan Uyển, trầm giọng nói: “Em hãy nghe anh nói, anh vừa mới có kết quả kiểm tra chỉ tay, người bên cạnh em chính là An Hân.”
An Nhã chính là An Hân.
Trong đầu Đồng Niệm như có gì đó muốn nổ tung, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Này!” Giọng Lăng Cận Dương vô cùng cấp bách gọi: “Niệm Niệm.”
“Em nghe đây.” Đồng Niệm cầm di động, bắt buộc mình tỉnh táo lại.
Bên kia điện thoại, giọng nói đầy căng thẳng: “Em không phải lo sợ, đi theo cô ta, anh rất mau sẽ đến.”
Nghe điện thoại mà Đồng Niệm có chút mất hồn, cả người vẫn còn trong khiếp sợ.
“Bị hù sợ sao?” An Hân khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Thu liễm lại đáy lòng phập phồng, Đồng Niệm bình tĩnh nhìn mặt của An Hân, “Quả thật có chút bị hù dọa.”
Ngừng lại, khóe miệng cô nở nụ cười bình tĩnh, giọng nói sắc bén: “Chỉ là cô so với tôi đáng sợ hơn.”
Đôi mày thanh tú của An Hân rét lạnh, nhấn mạnh chân ga, một đường lái thẳng ra xa lộ, chạy thẳng tới quốc lộ ven biển.