Mục lục
Yêu Giả Cưới Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyen Hien.

“Bốp.” Lăng Trọng hung hăng giơ tay vỗ lên mặt bàn một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, không kiềm chế được giận giữ, “Hồ đồ.”

Trong ký ức của anh, ba anh rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện. Ánh mắt Lăng Cận Dương yên tĩnh, đáy mắt thâm thúy sáng ngời: “Ba, con nói nghiêm túc!” 

Lăng Trọng nhíu mày nhìn con trai, ánh mắt tức giận bình tĩnh lại, ông trầm giọng nói: “Cận Dương, con từ nhỏ đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ba luôn kêu ngạo về con, con đột nhiên lại muốn hủy bỏ hôn ước, đến cuối cùng là gì cái gì?”

Khẽ nhếch môi, Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, “Năm đó Lăng thị gặp khó khăn, ba bất đắc dĩ mới đồng ý hôn ước. Hôn nhân này, con sẽ không có kết quả.”

“Cận Dương.” Lăng Trọng thở dài, nhìn anh ngoắc tay, bảo anh đến ngồi ở bên cạnh mình, hai ba con cùng nhau nói chuyện, “Ba nhìn thấy được, con không thích An Hân, nhưng hôn sự này là do mẹ con quyết định. Những năm này, con không để ý, ba cũng không có ép con. Nhưng các con đã đính hôn, hôn sự này không thể bỏ, bên trong còn dính dấp quá nhiều thứ.”

“Con trai.” Lăng Trọng đưa tay vỗ lên vai của anh, giọng nói buồn bã: “Ba biết con là vì tập đoàn Lăng thị, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng là do bất đắc dĩ.”

Lăng Cận Dương quay đầu nhìn ba mình, nhìn mái tóc hoa râm trên thái dương ông, trong lòng không đành lòng, nhưng không thể không nói: “Ba, những năm qua con vì Lăng thị làm tất cả mọi thứ không oán không hối. Nhưng chỉ có chuyện này, con không muốn bàn bạc nữa, con đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù nhà họ An có trở mặt, chúng ta cũng không cần lo lắng.”

Thở dài một hơi thật sâu, Lăng Trọng nhăn đầu lông mày, nhìn khuôn mặt quật cường của con trai, ánh mắt ảm đạm xuống: “Có phải con đã thích người khác rồi hay không?”

Trong lòng Lăng Cận Dương gợn sóng, anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng, con đã có người trong lòng.”

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Trọng vô cùng khó coi, ông nghĩ Lăng Cận Dương không phải là người không làm được việc lớn, nhất định là có người nào xúi giục nên con ông mới như thế?

“Ba.” Lăng Cận Dương nhận thấy ánh mắt biến hóa của ông, vội vàng giải thích: “Ba đừng suy nghĩ nhiều, hôn ước với nhà họ An, con nhất định phải hủy bỏ, không liên quan tới ai hết.”

Lăng Trọng mím môi, nghĩ thầm đứa con trai mình quá mức thông minh, mọi chuyện đều có thể suy đoán qua biểu hiện của ông. Ông mím môi, ánh mắt sắc bén: “Cận Dương, chuyện này không thể lập tức quyết định, hai nhà An và Lăng cần có thời gian hòa hoãn. Ba muốn có mối quan hệ tốt, không cho phép con làm càn, biết chưa?”

Lời nói của ba anh là có ý cảnh cáo, dđl/q"d Lăng Cận Dương nghe hiểu được, anh trầm mặt không nói gì, một lúc sau mới gật đầu một cái.

Lăng Trọng cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt buồn bã đứng lên, đi trở về phòng ngủ.

Kết quả thế này, xấu tốt đều có. Mặc dù thái độ của ba, theo dự liệu của anh là ông muốn hoàn hoãn một chút, chỉ là người thông minh như anh sao có thể không nhìn ra, ba anh muốn dùng kế hoãn binh, nhất định sẽ tìm phương pháp khác, đến lúc đó vẫn sẽ khiến hai nhà An lăng kết thân. 

An muốn tìm cơ hội đi trước một bước, để cắt đứt ý nghĩ của ông. Đây là một bước cờ hiểm, ép mọi người đi vào tình thế không lối thoát, tất cả mọi người không có cách nào quay đầu lại, như vậy anh và Đồng Niệm mới có một đường sinh cơ.

Sáng sớm sau khi rời giường, Đồng Niệm đợi Lăng Cận Dương lái xe đến đón như mọi khi, cô ngồi ở trong xe, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh. Chỉ là, vẻ mặt của người đàn ông này quá kín kẽ, hỉ nộ ái ố anh cũng không có biểu hiện ở trên mặt.

"Khẩn trương sao?"

Nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm của cô, Lăng Cận Dương cười chế nhạo cô, biết cô lo lắng là vì tối hôm qua anh và ba anh nói chuyện.

Đồng Niệm gật đầu một cái, tối hôm qua cơ hồ không ngủ được, cô quay đầu nhìn mặt của anh, “Ngày hôm qua anh nói chuyện với ba thế nào rồi?”

Hai tay Lăng Cận Dương nắm tay lái, khuôn mặt tuấn duật hơi nghiêng, nhìn vào ánh mắt sâu xa của cô, “Cùng với suy đoán của anh không sai biệt lắm, ba chính là dùng kế hoãn binh.”

Nghe anh nói, sắc mặt Đồng Niệm u ám, tựa đầu ngó ra ngoài cửa sổ. Nói như thế, Lăng Trọng vẫn muốn An Hân là con dâu của ông, nếu như ông biết cô là người cướp lấy con trai ông, không biết ông sẽ có thái độ như thế nào?

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay, truyền cho cô lòng tin: “Niệm Niệm, hãy tin tưởng anh!”

Đồng Niệm cười quay đầu, quay lại nắm lấy tay anh, tiễn đồng đen nhánh lóe sáng, “Đương nhiên em tin tưởng anh rồi.”

Nghe vậy, hai người bèn nhìn nhau cười, cũng không có nói thêm gì nữa.

Chỉ cần một câu tin tưởng cũng đã đủ cho hai người bọn họ nắm tay nhau đối mặt tất cả.

Gần tối sau khi tan làm, Lăng Cận Dương lái xe đưa cô về nhà, bọn họ ghé siêu thị mua ít thức ăn, sau đó mới trở về nhà. 

Hiếm khi tan sở về nhà đúng giờ, Đồng Niệm ở trước mặt anh khoe khoang tài nấu nướng, cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp, một mình ở bên trong nấu nướng. Mặc dù có khoảng thời gian cô sống một mình, nhưng tài nấu nướng cũng không có tiến bộ, nhìn tới nhìn lui chỉ có mấy món ăn.

Nhớ tới món nấm hương đùi gà đặc biệt ngon lần trước, Đồng Niệm cười cười, quyết định làm món này. Cô rửa sạch đùi gà rồi chặt thành từng miếng nhỏ, sau đó lại rửa sạch nấm hương, chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, bỏ tất cả vào nồi đất, đặt lên bếp mở lửa nấu.

Sau đó không lâu, trong phòng bếp bay ra mùi vị đặc biệt của nấm hương, cùng với mùi thịt gà, hai mùi này kết hợp lại tỏa ra mùi thơm nức mũi.

“Thơm quá!” Lăng Cận Dương nghe mùi thơm đi tới, gương mặt anh nhuộm đầy nụ cười, anh nhìn cô mang tạp dề đứng ở phía trước bếp, đáy lòng tràn đầy nhu tình.

Đồng Niệm quay đầu nhìn anh một chút, trong tay thái rau cần, khẽ nhếch môi, “Anh ra ngoài đi, cơm tối sắp xong rồi.”

Sau lưng bị lòng ngực anh áp sát vào, hai bên eo xuất hiện thêm đôi bàn tay của anh. Từ phía sau ôm lấy cô.

Lưng cô dán lên lồng ngực vững chắc của anh, Đồng Niệm mím môi cười cười, cũng không có giãy giụa, chỉ là thả lỏng người, lặng lẽ rúc vào trong lòng anh.

Vây Đồng Niệm vào trong ngực, ôm thân thể ấm nóng của cô, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương sáng ngời, anh cúi đầu, môi tiến đến gần bên tai cô, dịu dàng thì thầm: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. (*)”

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.” (*): Đây là bài thơ “Đào yêu 1”. Bài thơ xuất xứ từ “ Kinh thi ”, một tập thơ cổ điển nhất Trung Quốc.

Tạm dịch là: “Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa, em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ.”

Hơi thở ấm nóng của anh phả bên tai cô, Đồng Niệm không tiếng động cười khẽ, từ đáy lòng cô tràn ra tình cảm ấm áp. Loại tình cảm ấm áp này kề cận bên nhau, cô xoay người lại, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, tủm tỉm cười hỏi: “Em tốt như anh nói vậy sao?”

Lăng Cận Dương dịu dàng cười lên, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thành thật nói: “So với anh nói còn đúng hơn gấp trăm lần.” 

Thật ra thì làm gì có chuyện đúng hơn gấp trăm lần, nhưng nghe được lời tán dương của anh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đồng Niệm nhấc mũi chân lên, che đôi môi đỏ mọng của mình bên tai của anh, nhỏ giọng nói: “Lăng Cận Dương, tối nay anh sẽ có thưởng.”

Quả nhiên khi nghe cô nói thế, dđl/q"d đôi mắt Lăng Cận Dương dần dần sáng lên, không kìm được hỏi cô: “Thưởng cái gì?”

“Hiện tại không nói cho anh biết.” Đồng Niệm nhịn cười, xoay người chuyên chú nấu cơm, mặc cho anh đeo bám dai dẳng.

Rất nhanh, cơm tối đã chuẩn bị xong. Lăng Cận Dương nhìn thức ăn trên bàn, đáy mắt lộ ra nụ cười. Vốn là rất bình thường, ba món mặn, 1 món canh, nhưng do chính tay cô làm, nên cảm thấy rất ngon.

Đồng Niệm nếm món ăn mình nấu, cảm thấy có chút mặn, cô định mở miệng giải thích, lại nhìn thấy người đàn ông đối diện ăn như hổ đói. Trái tim cô gợn sóng, tức thời im lặng, không có nói nhiều, cầm đôi đũa gắp thức ăn cho anh.

Cuối cùng chỉ còn một ít nấm hương đùi gà, hai người cùng tranh giành nhau, kết quả phần thắng cũng thuộc về người đàn ông phúc hắc. Đồng Niệm chỉ ăn được một chén nhỏ, cô chỉ có thể dùng đôi mắt của mình, hung dữ nhìn anh.

Nhưng Lăng Cận Dương vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn coi như không nhìn thấy đôi mắt oán giận của cô, thoải mái ăn hết miếng chân gà còn lại, thỏa mãn chép chép miệng.

Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của anh, Đồng Niệm mân mê cái miệng nhỏ nhắn, dần dần lộ ra nụ cười. Cô âm thầm suy nghĩ, nhất định phải đi học nấu ăn để nấu nhiều món ngon hơn nữa.

Dùng xong bữa cơm tối, Đồng Niệm dọn dẹp chén đũa đi vào phòng bếp, dọn rửa sạch sẽ. Sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ đi ra ngoài, nhìn thấy trước mặt người đàn ông ngồi trong sofa có một hộp quà.

“Đây là cái gì vậy?” Đồng Niệm hồ nghi đi tới, nụ cười thoáng qua vẻ ngờ vực, mới vừa rồi bọn họ quay trở lại, trong những đồ đã mua, cũng không có cái này.

Lăng Cận Dương giơ tay lên vỗ vị trí bên cạnh, để cho Đồng Niệm lại ngồi gần, anh đưa hộp quà cho cô, cười nói: “Em mở ra xem đi.”

Thấy anh nhếch miệng cười, Đồng Niệm nhún nhún vai, lấy tay gỡ sợi dây buộc hộp quà ra. Mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc váy dạ hội đẹp lộng lẫy.

“Cái này?” Đồng Niệm nhìn chiếc váy dài màu đỏ, không dám tin hỏi anh.

Lăng Cận Dương cầm lấy chiếc váy, ướm thử trên người cô, ý cười trên khóe môi sâu đậm: “Em thử cho anh nhìn một chút đi.”

Nhìn qua chiếc váy, Đồng Niệm chớp chớp mắt, màu đỏ cực bắt mắt, chất vải bằng tơ tằm có cảm giác rất thoải mái, thích nhất là hai bên hông, được tạo hình đóa hoa hồng, vô cùng mới mẻ độc đáo.

Cầm chiếc váy đứng lên, Đồng Niệm mỉm cười đi tới phòng ngủ thay đồ. Sau khi mặc xong, cô đứng soi người ở trước gương, khóe môi thỏa mãn nhếch lên. Tiện tay dùng kẹp tóc kẹp tóc lại, mới kéo cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Lăng Cận Dương đang ngồi ở trên sofa chơi đùa với Rella, nghe được tiếng mở cửa, anh đưa mắt quét tới, ánh mắt trụ lại một chỗ, hồi lâu cũng không có dời mắt nổi.

Cất bước đi tới trước mặt anh, Đồng Niệm thấy trên mặt anh không có chút biểu tình gì, trong lòng có chút thất vọng, cô khó chịu đứng tại chỗ, không chắc chắn hỏi anh: “Có đẹp không?”

Lăng Cận Dương một tay vịn cằm, một tay còn lại giơ ngón tay thon dài lên, ý bảo cô quay một vòng.

Nhìn thấy mặt anh đã xuất hiện biểu cảm, Đồng Niệm cũng không có nghĩ nhiều, theo ý của anh xoay một vòng, lần nữa nhìn vào mắt anh sốt ruột nói: “Anh nói đi, đẹp hay xấu vậy?”

Giơ tay lên vỗ cái đầu nhỏ cái đầu nhỏ của Rella, Lăng cận Dương cúi mặt xuống, mỉm cười hỏi Rella: “Rella, mày nói xem, nhìn có đẹp không?”

“Gâu gâu gâu ——”

Rella đứng thẳng chân trước, lắc lắc cái đuôi nhỏ, rất nể mặt cô kêu lên ba tiếng, cho ra câu trả lời khẳng định.

Đồng Niệm bị anh trêu chọc trong lòng bốc hỏa, nụ cười phát rét: “Lăng Cận Dương, anh muốn đâm đầu vào chỗ chết hả?” Cô giơ tay lên hướng về phía anh đánh tới, nhưng đôi tay nhỏ bé bị anh nắm chặt, không thể động đậy.

Đưa tay ôm cô vào trong ngực, khóe mắt đuôi mày Lăng Cận Dương đều là nụ cười, anh yên tĩnh nhìn giai nhân trong ngực mình, nhịp tim tăng lên gấp đôi.

“Xinh đẹp cực kỳ.” Người đàn ông cúi đầu, kề môi bên tai của cô, chậm rãi nói.

Nhìn thấy lửa nóng trong đáy mắt anh, khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, e lệ cúi đầu, giơ tay đánh nhẹ lên người anh, giọng nói nũng nịu: “Anh đúng là bại hoại.”

Nghe vậy, đáy mắt Lăng Cận Dương càng thêm nóng bỏng, anh chậm rãi cúi đầu, đôi mắt nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô, say mê nói nhỏ: “Nhìn em rất mê người, chẳng qua là anh lại muốn nhìn thấy bộ dáng khác của em.”

“Bộ dáng khác?” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía anh.

Ánh mắt chim ưng của người đàn ông lóe sáng, dđl/q"d anh chặn eo cô vác lên vai, bước nhanh đi về phía phòng ngủ: “Nhìn em mặc quần áo rồi, hiện tại anh muốn xem em không mặc quần áo nhìn như thế nào?”

Bên tai vang lên giọng nói của anh, sắc mặt Đồng Niệm ửng đỏ, cô chưa kịp kêu thì cả người đã bị anh vác lên, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, người đàn ông lấy chân đá phòng ngủ một cái, cửa lập tức đóng lại.

Rella vốn muốn theo bọn họ đi vào, thân thể nhỏ bé mập mạp của nó vừa chạy đến cạnh cửa, liền bị ngăn cách ở bên ngoài. Nó lắc lắc cái đuôi, mất hứng đứng thẳng chân trước, dùng móng vuốt cào cửa.

Tại sao lần nào cũng nhốt nó ở ngoài cửa vậy chứ? Nó cũng muốn vào xem mà?

Rào rào rào ——

Hai chân trước của Rella ra sức cào, trong lòng vô cùng tức giận. Hai người kia quá đáng ghét, nhốt nó ở ngoài cửa không cho nó vào, bọn họ ở bên trong đến cuối cùng là chơi cái gì vậy?

"Rella!"

Bên trong cửa vang lên giọng nói giận dữ của người đàn ông, “Mày còn dám cào cửa nữa, tao sẽ ném mày xuống lầu.”

Rella kêu lên một tiếng “Ưm” thảm thiết, vội vàng thu hồi móng vuốt, chạy nhanh như khói đến phòng khách trốn ở dưới ghế sofa, không dám kêu nữa.

Đồng Niệm ngã xuống giường, nhìn người đàn ông đè lên người cô, trên mặt tràn đầy nụ cười, cô lấy ngón tay chỉa lên ngực anh, nhếch miệng cười nói: “Anh đúng là bại hoại, đến Rella mà anh cũng hù dọa.”

Giơ tay lên muốn kéo dây kéo chiếc váy dạ hội ra, nhưng anh tìm cả buổi cũng không thấy dây kéo, nếu như chiếc váy dạ hội này không còn hữu dụng thì anh đã sớm xé rách.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương căng thẳng, trên trán rỉ cả mồ hôi, anh mím môi, tiếp tục tìm khóa kéo.

Nhìn bộ dáng của anh, Đồng Niệm cúi đầu cười, cố ý giơ tay lên lau mồ hôi cho anh, dùng động tác trêu chọc anh, “Đừng nóng vội, từ từ tìm.”

“Mẹ kiếp, dây kéo của chiếc váy ở đâu vậy chứ?” Lăng Cận Dương giận dữ nổi cả gân xanh trên trán, chỉ lát nữa là không nhịn được.

Đồng Niệm cắn môi cười trộm, chế nhạo anh: “Chiếc váy này là do anh mua, chẳng lẽ anh không biết dây kéo ở chỗ nào sao?”

Lăng Cận Dương giận dữ, mặt đen lại lườm cô nói: “Không phải bình thường đều trực tiếp xé rách sao? Có khi nào mở dây kéo đâu?”

“Anh đúng là tên lưu manh ——”

Nhìn thấy anh muốn lấy tay xé rách, Đồng Niệm vội vàng giơ tay lên đè cánh tay anh lại, sau đó dẫn dắt ngón tay của anh, tìm chỗ giấu dây kéo, nhẹ nhàng kéo ra.

Như vậy lăn qua lăn lại, Lăng Cận Dương đã sớm không chịu nổi, anh đỏ mắt cúi người, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Quần áo trên người bị cởi hết, Đồng Niệm cảm giác có chút lạnh, rút người tới gần ngực anh, cô giơ tay lên vòng cổ anh, khéo léo đáp lại nụ hôn của anh, cả hai cùng nhau quấn quýt.

Khi thân thể hai người hòa nguyện vào nhau thành một, khoái cảm lan tràn ra khắp cơ thể, cái loại cảm giác này phát ra tận sâu dưới đáy lòng, lửa nóng triền miên.

Đồng Niệm ngẩng đầu lên, hai gò má ửng hồng, cô mở đôi mắt to ngập nước, ánh mắt nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của anh, cất tiếng gọi: “Anh trai…”

Tiếng gọi nỉ non đầy dịu dàng này, giống như thuốc kích thích, trong nháy mắt sắc mặt Lăng cận Dương đại biến, hai bên thái dương anh giật mạnh, động tác càng thêm mạnh mẽ.

“Xoay người qua chỗ khác.”

Lăng Cận Dương thở hổn hển, bá đạo ở bên tai cô ra lệnh.

Đồng Niệm làm theo yêu cầu của anh, dồn hết tất cả tình cảm cho anh, đổi lại anh gần như điên cuồng quấn quýt si mê.

“Em nói yêu anh đi?” Trong lúc động tình, người đàn ông gặm vành tai cô, hết lần này đến lần khác cắn.

Đôi mắt Đồng Niệm ngân ngấn nước, tóc cô dính đầy mồ hôi dán chặt vào hai bên má, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trên người mình, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Em yêu anh.”

Lăng Cận Dương cúi đầu cười một tiếng, môi nâng lên thành một độ cong mê người, anh cúi xuống hôn cô, trong đôi mắt nhuộm đầy tình yêu sâu đậm.

Bên trong lại một lần nữa căng tràn, Đồng Niệm khóc giữ chặt vai của anh, cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào, trước khi ngủ mê man, cô rõ ràng nghe được giọng nói của anh vang lên bên tai mình, “Bảo bối, anh yêu em.”

Giờ khắc này, Đồng Niệm rất muốn mở mắt, nhìn kỹ từng chi tiết trên mặt anh. Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cả người cô một chút hơi sức cũng không có, mí mắt ê ẩm khó chịu, không mở ra nổi, cả người mệt lả nằm trên ngực anh.

Có điều là, lời hứa hẹn yêu thương của cả hai nhộn nhạo thật lâu trong trái tim bọn họ.

......

Tại một khách sạn sáu sao trong thành phố Duật Phong, khi màn đêm buông xuống, bên ngoài khách sạn các loại xe hơi cao cấp nối đuôi nhau mà tới.

Trước quảng trường khách sạn, có đài phun nước khổng lồ, phát ra ánh sáng màu tím, theo tiết tấu của âm nhạc, cột nước biến hóa thành nhiều kiểu dáng, xinh đẹp động lòng người.

Tối nay, ở chỗ này, mỗi năm một lần sẽ có một bữa tiệc dành cho giới kinh doanh, toàn bộ đều là những nhân vật có mặt mũi, một người cũng không thiếu. dđl/q"d Những nơi như vầy, không người nào là không muốn đi. 

Phòng tiệc được đặt ở tầng cao nhất của khách sạn, đèn thủy tinh được treo lên vô cùng xa hoa khí phái, từng tầng đều phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Trong phòng tiệc, mọi người cùng nhau ăn uống linh đình. Những quý ông tụ tập lại một chỗ thảo luận việc kinh doanh, những quý bà thì bàn tán, thảo luận về tuần lễ thời trang ở Paris, kiểu y phục mới nhất là cái gì. 

Tối nay toàn là những người nổi tiếng, quyền quý tề tụ, người tới cơ hồ toàn là những người cầm quyền hoặc thừa kế có tiếng. Già trẻ lớn bé ai nấy cũng đều rất hăng hái.

Trong đoàn người, An Hân mặc một bộ dạ phục màu đen, cô ngẩng đầu nhìn mọi người, tìm bóng dáng mà cô nhớ nhung. Từ hôm xuất hiện tại nhà họ An, cô vẫn chưa gặp qua anh.

Chuyện hủy bỏ hôn ước còn trì truệ chưa có kết quả chính xác, trong lòng An Hân cảm thấy may mắn, cô tin tưởng chỉ cần mình nắm chặt trong tay cổ phần của lăng thị, chỉ cần Lăng Trọng còn coi trọng cô, cho dù Lăng Cận Dương không muốn kết hôn, cô cũng vẫn có thể là Lăng phu nhân.

“Bác trai.” An Hân đi đến bên cạnh Lăng Trọng, lễ phép gọi.

Quay đầu lại thấy là cô, Lăng Trọng nhìn thấy thần sắc cô không được tốt, ông đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, trầm giọng nói: “Tiểu Hân, sắc mặt con không được tốt lắm?”

An Hân mím môi, cúi đầu nhìn đi nơi khác, cũng không có trả lời ông.

Lăng Trọng dĩ nhiên biết tâm tình của cô, ông cười cười rồi ôn hòa nói: “Con yên tâm, có bác trai ở đây, Cận Dương không dám hồ đồ làm bậy.”

An Hân hít sâu một hơi, khóe mắt chua xót, sắp rơi nước mắt, nhưng do còn phải đối diện với nhiều người, nên cô kìm nén nước mắt. Nghe được lời nói của Lăng Trọng, trái tim nặng nề của cô được thả lỏng xuống, mấy ngày liên tiếp ăn ngủ không yên, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài phòng tiệc, Lăng Cận Dương nắm lấy tay người bên cạnh, dẫn cô đi vào bên trong phòng. Bước chân đến cửa, Đồng Niệm có hơi do dự, cô dừng lại một chút.

Lăng Cận Dương bước phía trước cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, không khỏi mím môi cười.

Dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, Lăng Cận Dương cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: “Em thấy căng thẳng lắm sao?”

Đồng Niệm rất muốn lắc đầu, nhưng tay chân cô lạnh lẽo, muốn lừa gạt người cũng không lừa được.

Chán nở thở dài, cô nhếch môi, lẩm bẩm một câu, “Căng thẳng đến chết được.”

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, làm cho đáy lòng Lăng Cận Dương mềm nhũn. Nếu như không phải đang đứng ở chỗ này, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cô vào trong lòng, hôn cô cảm thấy đủ rồi mới buông ra.

Kiềm chế lại ý nghĩ của mình, Lăng Cận Dương bụm miệng ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ, ở chỗ như thế này mà thân thể anh lại xảy ra biến hóa.

Giây lát, anh điều hòa lại cảm xúc của mình, giơ tay lên giữ chặt eo cô, cúi đầu bên tai cô dịu dàng thì thầm: “Đừng sợ, đã có anh ở đây.” 

Kìm nén cảm giác hồi hộp trong lòng, Đồng Niệm mím môi cười một tiếng, nắm chặt bàn tay của anh, theo bước chân của anh từng bước đi vào. Đi đến bữa tiệc này, trong lòng cô đoán trước được, cái gì đang chờ đợi bọn họ.

Ngoài cửa lớn đi tới hai người, tay nắm tay, dáng vẻ thân mật. Bọn họ đi tới, chính là tiêu điểm của mọi người.

Khóe mắt quét qua bóng dáng của hai người bọn họ, sắc mặt An Hân đại biến, cô nắm chặt ly thủy tinh trong tay, mơ hồ dự cảm được cái gì sẽ xảy đến.

“Ba!”

Lăng Trọng nghe tiếng gọi quay đầu lại, thấy hai người bọn họ, ý cười trên khóe môi dịu dàng, “Các con đã tới rồi à?” Ông nhìn thấy mười ngón tay của hai người nắm chặt đan vào nhau, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đầy lạnh lùng, ánh mắt chim ưng cường thế bức người, giọng nói từ tính truyền đến khắp nơi trong phòng tiệc: “Con muốn hủy bỏ hôn ước với An Hân.” 

Lời vừa nói ra, trong phòng tiệc lập tức liền yên lặng như tờ.

Lăng Trọng giận tái mặt, khuôn mặt đầy giận dữ, “Cận Dương, không được làm bậy.”

Nhìn thấy ba anh lớn tiếng quát, Lăng Cận Dương cũng không có lùi bước, anh nắm chặt tay Đồng Niệm, đưa mắt hướng về mọi người, gằn từng chữ: “Cô ấy mới chính là Lăng phu nhân tương lai, là vợ của tôi.”

Mọi người trong phòng tiệc trở nên xôn xao, An Hân cầm ly thủy tinh trong trong tay, “Bốp” một tiếng, hung hăng ném vụn trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK